"Đúng rồi quản gia Từ này, Khương Vũ Hi đã chuyển phòng chưa?".
"Đang chuyển rồi a, nhưng vẫn chua chuyển xong. Nhưng mợ chủ cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp phòng ốc bên đó ổn thỏa rồi."
Cũng tức là cho dù có chuyển xong hay chưa thì đêm nay cũng phải cút ra ngoài.
Cảnh Thiên vô cùng hài lòng với câu trả lời này, cô đứng dậy nói: “Vừa hay
tôi đang muốn ra vườn hoa đi dạo, tôi sang an ủi cô ấy một lúc vậy."
Quản gia Từ: “..."
Chắc chắn là đi an ủi chứ không phải đi chọc cô ta tức chết chứ?
Phòng của Khương Vũ Hi không xa phòng ngủ chính của họ lắm. Đi qua hành lang
uốn khúc, đến bên kia của tòa nhà, Cảnh Thiên trồng thấy Khương Vũ Hi
đang đứng trong phòng ồn ào bảo thu don đồ đạc nhưng thực ra thì không
hề muốn rời khỏi đây.
Trông thấy Cảnh Thiên đến, mắt Khương Vũ Hi lóe lên một tia tức giận, sau đó cô ta cười lạnh, nói với cô: “Hại tôi
như thế này rồi, cô hài lòng chưa?"
Cảnh Thiên liếc nhìn cô gái tức tối đến méo xệch cả mặt vì không thể ở trong nhà chính, sau đó gật đầu, đáp thật thà: “... Cũng bình thường."
Khương Vũ Hi: !!!
Ngực lại phập phồng dữ dội vì bị con khốn Cảnh Thiên kia chọc tức, Khương Vũ Hi gần như gầm lên: “Cảnh Thiên, cô hoàn toàn không thích anh Xuyên, vì sao không thể nhường anh ấy cho tôi?"
"Xem cô ăn nói kia, cứ như tôi nhường cho cô thì anh ta sẽ là của cô không bằng. Nếu thật sự lợi
hại như thế thì cũng không đến nỗi cô đã ở nhà họ Chiến năm năm rồi mà
vẫn chỉ là một vị khách."
"Cô..." Lúc này Khương Vũ Hi không chỉ tức đến mức ngực phập phồng dữ dội, đến mặt cũng đỏ lên vì bị si nhục.
"Được rồi, tôi chỉ sang thăm cô xem cô chuyển nhà thế nào thôi. Cô cũng đừng
nghĩ là chưa chuyển đồ xong thì cô có thể dày mặt ở lại đây. Tôi có hỏi
rồi, phòng bên kia đã chuẩn bị xong, mau chóng sang tắm rửa đi ngủ đi,
sau này xuất hiện trước mặt tôi ít thôi."
Khương Vũ Hi: !!!
Cô ta nhìn ra rồi, con đàn bà này đến là để chọc mình tức thêm.
Sao Cảnh Thiên có thể phách lối như vậy được?
"Cảnh Thiên, cô đứng lại!"
Tuy rất không muốn nhưng Khương Vũ Hi cũng đã nhận ra, con khốn này là đồ
tiểu nhân có thù tất báo. Đối đầu với dạng tiểu nhân như thế này, cô ta
vừa không được lợi gì mà còn khốn khổ thêm.
Khương Vũ Hi chặn
trước mặt Cảnh Thiên, nói: "Cô có tình nhân hay không, tôi có đổ oan cho cô hay không, lòng cô tự rõ. Cảnh Thiên, tôi có thể coi như chưa từng
xảy ra chuyện hôm nay, từ nay về sau tôi cũng sẽ không nhắc lại nữa. Cô
có người cô thích, tôi có người tôi thích, thực ra giữa chúng ta không
chi không có xung đột mà đáng lẽ chúng ta nên là quan hệ đôi bên cùng có lợi. Thế này đi, cô nhường anh Xuyên cho tôi, cô muốn ra ngoài tìm tình nhân của cô thì tôi cũng sẽ không xen vào, thậm chí tôi còn có thể giúp cô lợi dụng tài nguyên của nhà họ Chiến để anh ta trở thành ảnh đế.
Được chứ?"
Khương Vũ Hi tỏ ra cao quý, nói chuyện với Cảnh Thiên bằng giọng điệu bố thí.
Cảnh Thiên quan sát Khương Vũ Hi một lượt từ trên xuống dưới rồi ghét
bỏ: “Nhận ra trí thông minh của mình không đủ để hại tôi nên bắt đầu
chơi bài vòng vo Tam Quốc đấy à? Cô giúp tôi? Có lấy tư cách gì để giúp
tôi? Tư cách một vị khách sắp phải rời khỏi nhà họ Chiến à? Xí, chưa xét chuyện tôi không có tình nhân nhé, cho dù có thì tôi cũng không giao
dịch với một kẻ vô
dụng không có bất cứ giá trị lợi dụng nào."
Nói xong, Cảnh Thiên không thèm để ý đến Khương Vũ Hi bị cô chọc tức đến
phát run, cô lắc vòng eo mảnh dẻ dẻo dai như không xương và bờ mông nẩy, bước xuống tầng như một nữ hoàng vô cùng sang chảnh.
Người phụ nữ này biết rõ chấp niệm của cô ta, còn liên tục nhắc đến từ “vị khách" để kích động cô ta!
"Cảnh! Thiên! Tôi khuyên cô hãy làm một con người đi!"
Nhưng bóng hình là lướt đang đi phía trước hoàn toàn không hề để tâm đến cô ta.
Quản gia Từ nấp trong bóng tối lo hai người lại đánh nhau gây ra án mạng: "..."
Có thể làm một con người hay không thì ông không biết, nhưng mợ chủ đúng là quái thai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT