Vương Nhất Bác cảm thấy trợ lý đang cố ý trêu chọc mình, nhưng nhìn thoáng qua thì quả thực có khác biệt, bất quá thì đấy chính là hương vị yêu thích của hắn. Hắn lại thấy khó xử, cùng với một chút không vui. Tiêu Chiến luôn làm những việc tinh tế như thế này, anh ấy quá cẩn thận, giống như một sợi dây trói buộc trái tim của hắn, nên lâu như vậy mà hắn vẫn không vùng vẫy.

Kim đồng hồ chuẩn bị điểm mười hai giờ. Đêm nay Trường Sa không có trăng, xuyên qua tấm kính thủy tinh trong suốt có thể thấy vài ngôi sao. Hắn có một chấp niệm sâu sắc với đêm mùa hạ, có thể là do đoạn thời gian đó ở vùng núi Quý Châu.

Ánh mắt hắn rơi vào màn hình điện thoại đang sáng, không có tiêu cự, quả nhiên người chúc mừng đầu tiên luôn là Tiêu Chiến. Tiêu Chiến bị ám ảnh bởi ngày sinh nhật của hắn, anh muốn là người đầu tiên chúc những điều tốt đẹp cho hắn, thói quen này vẫn tiếp tục sau khi chia tay, mỗi năm dù bận rộn đến đâu anh cũng sẽ gọi điện nói chuyện và kết thúc cuộc trò chuyện rất nhanh. Bầu không khí có phần ngượng ngùng xấu hổ, mấy năm gần đây Tiêu Chiến cũng giảm cân rất nhiều, lên hình rất tốt, Vương Nhất Bác muốn thuyết phục anh ăn nhiều hơn khi thấy tạo hình trong phim anh đóng, nhưng lại không có lý do gì để làm việc đó, lời đến đầu môi đều là tự mình nuốt xuống.

Đã mười hai giờ, một ngày mới đã đến.

Phòng thay đồ tập trung khá nhiều người, họ đang đẩy chiếc bánh vào và hát chúc mừng sinh nhật Vương Nhất Bác. Hắn cũng chắp tay ước nguyện, rồi thổi nến, trong lòng có chút mong chờ ánh mắt ấy. Hắn được tặng rất nhiều quà, toàn những thứ đắt đỏ, quý giá, nhưng thứ hắn mong đợi nhất thì lại không thấy. Sau đó, hắn lần lượt cảm ơn tất cả mọi người đã dụng tâm cho hắn.

Trước đây sinh nhật đều ở trên đoàn làm phim, đây là lần đầu tiên hắn tới đây, điều này làm cho hắn cảm động không thôi.

Điện thoại di động cũng không thấy tin tức của người đó, Vương Nhất Bác xem đi xem lại vài lần, không có cuộc điện thoại của Tiêu Chiến, WeChat cũng là cập nhật từ một tháng trước.

Vương Nhất Bác trong phút chốc liền thấy mất mát, đây là tình huống mà hắn chưa từng nghĩ đến, hắn nhanh chóng suy nghĩ xem mình có làm gì sai không, cuối cùng đành phải chấp nhận sự thật rằng hắn và Tiêu Chiến đã chia tay từ lâu. Cho dù Tiêu Chiến không gửi lời chúc mừng sinh nhật đến bạn trai cũ thì cũng không thể trách anh ấy được.

Cả nửa tiếng đồng hồ đều là một mảnh hỗn độn, Vương Nhất Bác vừa cầm điện thoại vừa suy nghĩ lung tung. Hắn còn nghĩ không nên chia tay với Tiêu Chiến, hắn đã bị cảm xúc chi phối, cho đến ngày hôm nay, khi gặp Tiêu Chiến, hắn vẫn cảm thấy bản thân chưa trưởng thành, hắn vẫn như một đứa trẻ bị người lớn bỏ rơi.

Điện thoại đột nhiên phát sáng yếu ớt, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm màn hình, mày nhíu chặt.

“Vương Nhất Bác!” Tiêu Chiến không gọi hắn là Vương lão sưg, mà gọi cả họ và tên của hắn, nhưng sau đó lại không nói gì.

Hai người nghe thế hơi thở của nhau qua điện thoại, trong lòng Vương Nhất Bác chua xót, vừa vui lại vừa không vui.

Hắn hỏi Tiêu Chiến tại sao không chúc hắn sinh nhật vui vẻ, hắn vừa sốt ruột vừa thâm tình hỏi, trợ lý bên cạnh không khỏi ôm trán.

“A, quên mất.” Tiêu Chiến đáp, không chút lưu tình, “Sinh nhật của em thì liên quan gì đến anh, làm sao có thể nhớ tới hàng năm a.”

Vương Nhất Bác mím chặt môi, rất nhiều năm trước, ở vùng núi Quý Châu có người đếm ngược đến sinh nhật hắn, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ có hắn vẫn thật sự ở lại trong mùa mưa năm đó.

“Ồ.” Câu trả lời của Vương Nhất Bác gần như chỉ nằm ở cổ họng.

Tiêu Chiến dường như đang ở bên ngoài, và gió thổi vù vù vào điện thoại. Vương Nhất Bác nghe thấy anh ấy cười nói: "Vương Nhất Bác, Trường Sa vào mùa hè rất nóng, và gió có thể thiêu cháy người."

Vương Nhất Bác dường như đã nghe thấy một giọng nói nào gần đó, và hắn đứng dậy ngay lập tức, khiến những người xung quanh sợ hãi.

Tiêu Chiến dừng lại, thản nhiên nói: "Sân thượng kia, sao đèn lại hỏng rồi, trời tối quá".

Hết chương 3.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play