Vương Nhất Bác nhận được thông báo từ một tháng trước, lúc đó cậu đang quay một bộ phim mới ở vùng núi Tây Nam Trung Quốc, tín hiệu không tốt, chỉ đến tối cậu về khách sạn mới nhận được tin nhắn của Tiêu Chiến gửi từ chiều.

[Anh sẽ đến chương trình của em vào tháng tới để quảng bá cho bộ phim mới. Mong được Vương lão sư giúp đỡ].

Thời tiết ở miền núi về đêm ẩm ướt, Vương Nhất Bác bị muỗi đốt, nghĩ đến cảnh quay cùng Tiêu Chiến lúc trước, lại thấy giọng điệu xa lạ của Tiêu Chiến bây giờ, cảm giác ủy khuất dâng lên.

Cuối cùng, cảm giác uỷ khuất này cũng không trôi xuống, cậu cũng không trả lời tin nhắn của Tiêu Chiến, vội vàng rời khỏi wechat.

Buổi ghi hình của chương trình được sắp xếp vào buổi tối, gần đến bữa ăn, Vương Nhất Bác đang trang điểm, làm tóc trong phòng thay đồ, những người xung quanh rất cẩn thận và có tâm, liền nói chúc cậu sinh nhật vui vẻ trước. Tháng 8 vừa đến mấy ngày, Vương Nhất Bác sắp đón sinh nhật.

Trợ lý đã kiểm tra những món quà từ nhiều thương hiệu khác nhau. Danh sách rất dài, điện thoại lướt vài trang mới hết.

"Này, trận chiến này mỗi năm một lớn hơn." Trợ lý thở dài xúc động. Vài năm trở lại đây, cậu đã phát triển ổn định, thực sự có chỗ đứng trong giới.

Vương Nhất Bác không nghĩ nhiều về việc đó, cậu chuyển ngón tay qua lại trên WeChat, như thể đang kiềm chế điều gì đó.

"Này, Tiêu lão sư đã đến chưa?"

"Sớm đến rồi, vừa vặn nghe nói anh ấy đang ở trong phòng chờ."

Phía sau có vài tiếng thảo luận nhỏ, ánh mắt Vương Nhất Bác trầm xuống thêm một chút, tay vô thức sờ lên sợi dây chuyền bạc trên cổ, được giấu rất kỹ, chỉ lộ ra một mảnh sáng nhỏ.

Trợ lý thăm dò hai lần rồi nói: "Sao anh không đi qua chào?"

Vương Nhất Bác lắc đầu.

Cậu chưa bao giờ làm tốt việc kiềm chế cảm xúc của mình trước mặt Tiêu Chiến, cho dù là trước đây hay bây giờ.

Trước đây hai người cãi nhau, cậu luôn là người không thể nhịn được, tuổi còn trẻ, khí thế kinh người, cậu luôn muốn dùng sự tức giận của mình để đổi lấy tình cảm từ Tiêu Chiến, lúc đó Tiêu Chiến lại dùng lòng hảo tâm mà người anh trai nên có, tựa hồ nhẹ nhàng xoa dịu cậu. Bây giờ sau đêm nay cậu đã trưởng thành thêm, cậu vẫn không kiềm chế được cảm xúc của mình, nhưng Tiêu Chiến không đưa đôi tay đó ra nữa.

Có hai tiếng đập cửa, tuy rằng âm thanh không lớn nhưng làm người ta khó chịu.

Người chủ trì và nam nữ khách mời đều vội vàng chạy vào, phòng thay đồ nhỏ lập tức chật kín, Vương Nhất Bác đứng dậy, bắt gặp ánh mắt của Tiêu Chiến giữa đám đông.

Tiêu Chiến hôm nay vẫn như bình thường, mái tóc chỉ hơi xước nhẹ, ánh đèn trắng trong phòng che phủ làn da căng mịn ấy, Vương Nhất Bác còn tưởng rằng mình có thể nhìn thấy sợi lông tơ mịn trên mặt anh.

Họ đã không gặp nhau trong một thời gian dài.

Nói cũng lạ, tất cả trong cái vòng này, một số người nếu không hợp tác cùng một dự án, thật sự rất khó gặp mặt.

Vốn dĩ là không nên bước vào. Những MC biết trước về chuyện của cậu và Tiêu Chiến, nhưng các khách mời nữ lại không biết nhiều nên liên tục muốn tới chào hỏi. Tiêu Chiến cũng không từ chối, liền nói:

"Vương lão sư sẽ chiếu cố anh".

Lại là mấy câu khách sáo, lần này Vương Nhất Bác không bỏ qua, nhàn nhạt nói lời chào.

Như thế nào là chiếu cố? Vương Nhất Bác bực bội suy nghĩ, đợi lát nữa hỏi anh mấy câu khó, xem anh ứng phó thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play