Trong phòng khách chỉ bật mỗi cây đèn chụp đứng, lúc Dịch Thời để sách xuống đã hạ sáng nó chút. Ánh sáng phác nên gương mặt đẹp trai của Dịch Thời, mũi cao, môi mỏng, góc cạnh rõ nét, mặt mày điềm tĩnh.
Cậu nhìn gương mặt Hạ Chiêu, như không hề phản ứng gì, mà cũng như cậu ấy đang nhìn cậu không rời vậy.
“Tớ cho cậu 10 giây suy nghĩ nhé. 10, 9, 8, 7, 6…” Hạ Chiêu và Dịch Thời chỉ cách nhau khoảng cực ngắn, muốn chạm đến nơi. Hơi thở cả hai quấn quýt lưu luyến – “5, 4, 3, 2, 1.”
Bàn tay Dịch Thời đặt trên sô pha khẽ cong, không nhúc nhích mà cũng không tránh.
Hạ Chiêu chạm vào môi Dịch Thời một cái, thật nhẹ, thật chậm.
Ngừng lại một giây, cậu đã dời đi và hít thở nhẹ nhàng mà khó nhọc để giảm tốc nhịp tim đập quá nhanh:
“Tim tớ đập nhanh qu-…”
Chưa dứt lời, Dịch Thời đã nghiêng mặt nhẹ sang bên và hôn cậu. Hơi thở của cả hai lại quấn vào nhau.
Hạ Chiêu chẳng thể suy nghĩ gì được nữa, như có thứ hơi say vừa cay vừa nóng đổ ào khắp tứ chi, nổ bùng lên từng tấc cơ thể cậu.
Cơn mưa ngoài cửa sổ mỗi lúc một nặng. Màn nước thành tầng đổ xuống cửa kính, nó ướt nhẹp và lạnh lẽo, mang theo cái lạnh của mùa đông trong dự kiến.
Các cậu trai gặp cơn mưa to đầu tiên độ cuối xuân đầu hè. Cơn mưa dầm dề, oi oi, mưa như lũ về; mưa lắc rắc lách tách như vì sao vút qua. Mưa đến mà chẳng báo trước, mưa nồng nhiệt như trút.
Hình như cơn mưa đã thôi, hoặc không. Không nghe thấy tiếng mưa nữa, âm thanh trên TV dường như cũng biến mất. Cả căn phòng, cả thế giới, cùng yên ắng, chỉ còn lại tiếng tim nhảy nhót mãnh liệt.
Trạng thái trôi nổi trên nền trời mây hẳn lúc lâu, từ thân đến tim Hạ Chiêu mềm mại cả, đâm nhẹ thôi cũng ra ngọt ngấy.
Tới khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Hạ Chiêu mới về lại mặt đất và trở lại với nền âm thanh hơi ồn.
Cậu bỗng đứng phắt dậy. Trong cái dõi theo của Dịch Thời cậu lấy một cái bánh con con tủ lạnh ra.
“CHÚC MỪNG SINH NHẬT THỨ 17. TỚ CHÚC CẬU MỖI NGÀY VÀ LUÔN LUÔN VUI VẺ.” Hạ Chiêu cong mắt cười, đầu mày dịu êm với đuôi mắt nhếch nhẹ, đôi ngươi màu hổ phách như dập dềnh ánh nước trong trẻo.
Dịch Thời vẫn nhìn cậu mãi vài giây. Mắt cậu nhìn cái bánh xinh đẹp, giọng cậu thật thấp thật trầm:
“Cậu làm?”
“Cậu nhìn ra hả? Cái chị kia còn bảo tớ làm giỏi lắm mang đi bán được luôn cơ. Quả nhiên là lừa tớ mà.” Hạ Chiêu đặt cái bánh trước mặt Dịch Thời và mình thì ra tủ lạnh lấy cái bọc đựng hai cây nến hình số “1” và “7” cùng với một cái bật lửa.
Tuy rằng cậu ấy đang phàn nàn nhưng giọng điệu lại mềm xèo với đầu tai đỏ ửng. Đôi môi cậu ấy đỏ hơn mọi khi, với vết còn sót sau lúc thân mật ban nãy..
“Cậu bỏ bật lửa vào tủ lạnh?” Dịch Thời giần giật yết hầu, giọng điệu lại rất bình tĩnh.
“A, ” Hạ Chiêu bị nói cho như thế thì chiếc bật lửa trên tay và chớp mắt – “Không đến nỗi hỏng luôn chứ nhỉ? Nếu vậy thì cũng hơi rởm quá.”
Hạ Chiêu ấn xuống bật lửa, dùng sự thực chứng minh này bật lửa không có yếu ớt như vậy, thuận lợi đem hai cái cây nến đốt.
Sau khi bấm tạm dừng TV và tắt đèn đi, Hạ Chiêu khe khẽ ngân nga khúc ca mừng sinh nhật. Cậu vừa hát vừa thúc:
“Mau ước đi chứ.”
Dịch Thời chưa bao giờ ước vào ngày sinh nhật cả nhưng vẫn nhắm mắt rồi mở ra ngay. Ánh nến lung linh phản chiếu qua đôi mắt Hạ Chiêu, phác mờ đường nét xinh đẹp của cậu ấy.
Thổi tắt nến và bật đèn lên lại, Hạ Chiêu nhìn cái bánh, do dự:
“Có hai đứa mình à, chắc không cần cắt bánh đâu ha? Lấy nĩa ăn luôn vậy?”
“Ừ.” Dịch Thời gật đầu.
Hạ Chiêu đưa cái nĩa cho Dịch Thời rồi đợi cậu ấy ăn miếng đầu tiên xong thì hỏi đầy mong đợi:
“Ngon không?”
“Ngọt lắm.” Dịch Thời nói.
“Gì mà ngọt chứ, rốt cuộc có ngon không?” Hạ Chiêu cứ muốn cậu ấy phải nói đúng ý cậu mới chịu.
“Ngon.” Dịch Thời ăn thêm muỗng nữa.
Hạ Chiêu cười như gió xuân thả sức(*), nhìn Dịch Thời ăn mấy miếng còn bảo:
*xuân phong đắc ý: ý chỉ đúng như mong muốn
“Tớ biết cậu không thích ăn ngọt nên làm bánh nhỏ như vầy thôi. Cậu ăn vài cái cho đúng điệu là được, không cần phải nể mặt vậy đâu.”
Như thể cái người mới rồi còn ép hỏi người ta có ngon không không phải cậu vậy.
“Hồi chiều cậu đi làm bánh gato?” Dịch Thời hỏi.
“Ừa, đúng rồi.” Hạ Chiêu xiên một quả dâu tây và, một cách rất tự nhiên, đưa đến bên miệng Dịch Thời. Dịch Thời dừng lại một lúc rồi ăn.
“Cuối cùng thì cậu cũng 17 giống tớ, tớ đợi cậu cả hơn 3 tháng nay đó.” Hạ Chiêu xiên thêm quả dâu tây khác rồi cho vào miệng.
“Chờ tôi?” Dịch Thời nói.
Hạ Chiêu nghiêng đầu nhìn cậu ấy, ban đầu chỉ định đùa tí thôi nhưng lại vô thức nhìn xuống dưới mũi Dịch Thời để rồi nhớ lại cái hôn lẫn bầu không khí chim chuột vừa nãy. Thế là nhiệt độ tăng lên và trái tim cậu, khó khăn lắm mới bình tĩnh nổi, lại băt đầu đập nhanh lên. Nhất thời cậu hơi khan khát, vô thức nuốt nước bọt.
Không, không, kìm chế coi nào. Cứ như tên lưu manh ấy.
Có những lời cậu nhất định phải nói.
Cậu sợ rằng nếu như mình không nói, Dịch Thời sẽ không hiểu lòng cậu được.
Cậu thích Dịch Thời, cho nên cậu không muốn làm ra chuyện gì làm tổn thương cậu ấy. Không muốn để cậu ấy đợi, không muốn để cậu ấy lo nghĩ, không muốn bắt cậu ấy phải đoán mò. Cậu muốn bày tỏ hết những yêu thương trong lòng cho Dịch Thời, để cậu ấy biết rằng mình chiếm một vị trí quan trọng độc nhất vô nhị nơi đầu quả tim.
Hạ Chiêu gảy gảy móng vào lòng bàn tay, cố gắng để không quá sốt sắng đến vậy. Nhưng trái tim cậu đập nhanh vô cùng và mặt thì nóng bừng. Bởi vì điều cậu sắp nói, vì cồn, và càng vì ánh chìn chăm chăm của Dịch Thời.
Cậu hít một hơi nhẹ nhàng:
“Người ta nói tuổi 17 tuổi là cái tuổi kỳ diệu nhất. Đối với tớ thì, nếu không gặp cậu thì nó cũng không khác gì năm 15 hay 16 tuổi hết.”
Hạ Chiêu cảm giác Dịch Thời đang nhìn cậu, cậu không cần ngẩng lên cũng biết. Dưới ánh nhìn chăm chú của Dịch Thời, cậu thấy đầu ngón tay lẫn da đầu mình ngứa ran, hệt như bị điện giật vậy.
“Tôi may mắn hơn mới đúng.” Dịch Thời nói vừa thấp vừa trầm, Hạ Chiêu nghe vào tai ngưa ngứa. Cái cảm giác tê tê ấy trở nên mạnh thêm.
“Thế cậu tính bao giờ thì tỏ tình với tớ? Để tớ còn chuẩn bị nữa.” Im lặng hồi lâu, cuối cùng Hạ Chiêu cũng lấy lại can đảm và ngẩng đầu, nhìn Dịch Thời không chớp mắt.
Cậu thấy Dịch Thời ngưng thở mất một nhịp rõ ra. Cậu ấy hơi ngớ người, như không ngờ cậu sẽ nói thế.
Rõ ràng là mới hôn xong, Dịch Thời bình tĩnh đến vậy. Cậu ấy luôn bình tĩnh, không biết được cảm xúc của cậu ấy ra sao mà bây giờ lại có vẻ mặt ngạc nhiên và sửng sốt.
Hạ Chiêu có suy nghĩ hơi hư hỏng, thế thì cho cậu ấy sợ thêm cú nữa đi.
“Nếu cậu không định tỏ tình thì… Tớ sẵn sàng rồi.” Hạ Chiêu liếm liếm môi dưới. Cậu mới ăn bánh kem xong còn hơi ngây ngấy, hại họng cũng bị gắt theo, giọng nói ra nghe khàn khàn.
“Cân nhắc cái gì?” Thời gian dừng lại khoảng vài giây, Dịch Thời hỏi thật chậm thật nặng. Cậu tựa vào sô pha, cái ghế rất êm lúm hết cả người. Sau lưng cậu là cây đèn bàn bị rơi xuống đất khiến cậu như ngồi trong bóng mờ vậy, cậu nghiêng nhẹ người về phía Hạ Chiêu.
“Cậu không hiểu thật hay vờ không hiểu đó? Tất nhiên là cân nhắc xem có muốn yêu nhau không chứ sao nữa.”
Hạ Chiêu cười với cậu, đôi má đỏ hây, những ngón tay xoắn xuýt mang vẻ hồi hộp. Nhưng cặp mắt ấy thậm chí còn long lanh trong veo hơn hẳn bình thường nữa, như biển hồ trong ngần phản chiếu cái sự ngượng ngùng lẫn dũng cảm của cậu ấy rõ mồn một.
Dịch Thời không có khờ, cậu đã cảm nhận nỗi sốt ruột của Hạ Chiêu dành cho cậu và cũng hay Hạ Chiêu rối rắm lẫn phiền muộn về cậu nữa. Chẳng qua là cậu không chắc được cụ thể Hạ Chiêu đang buồn phiền về chuyện gì mà cũng không chắc mình nên làm gì để giúp cậu ấy tốt hơn.
Hạ Chiêu muốn cậu tiến tới thêm bước nữa hay là lùi lại một bước? Hay cứ giữ như thế này?
Cậu có nghĩ đến việc Hạ Chiêu không kìm nén được nữa, như nụ hôn ấy vậy. Mà cũng nghĩ đến chuyện Hạ Chiêu không hề nhắc lại và xem như chưa từng có gì xảy ra, hoặc đơn giản là Hạ Chiêu xa lánh cậu luôn.
Chẳng qua chưa từng nghĩ rằng Hạ Chiêu sẽ nói với cậu, rằng tụi mình yêu nhau đi.
Có thể là có nghĩ tới đấy, có điều lại không dám nghĩ.
Cậu có thể thờ ơ trước bất cứ thứ gì ngoại trừ Hạ Chiêu. Nhưng Hạ Chiêu thì khác, cậu ấy có nhiều bè bạn, gia đình như thế. Mặc dù tính tình hơi bướng bỉnh nhưng cậu ấy có tấm lòng mềm mại rất biết quan tâm đến họ.
Người chưa từng được yêu thương một cách đúng đắn không hề biết cách để thích một ai đó cả. Dịch Thời biết mình vụng về ở mặt này rất rõ ràng.
Không có ai từng dạy cậu làm thế nào để giao tiếp, thế nào để dịu dàng, làm sao để đối xử với người mình thích.
Cậu thì không. Cậu chỉ còn cách đi thử với đúng con tim này.
Cậu không hẳn là giỏi hay thích nấu nướng gì cho cam. Này chẳng qua là kỹ năng sống thôi, nhưng Hạ Chiêu luôn rất vui mỗi khi ăn món cậu nấu, và khi rảnh cậu sẽ đi nghiên cứu công thức món ăn.
Hạ Chiêu muốn học tốt, cậu làm hết những gì có thể để giúp cậu ấy.
Hạ Chiêu muốn một cái ôm, cậu ôm.
Hạ Chiêu muốn một người bạn bình thường, cậu làm bạn bè bình thường.
Hạ Chiêu muốn vượt qua lằn ranh ấy, cậu sẽ hồi đáp.
Hạ Chiêu muốn lùi về sau, cậu sẽ buông tay.
Nếu Hạ Chiêu cần, cậu sẽ đưa nó cho cậu ấy.
Nếu như Hạ Chiêu không cần, cậu sẽ chôn vùi nó.
Suốt hơn 10 năm qua Dịch Thời tách biệt và thờ ơ với đám đông, không có cảm nghĩ hay suy nghĩ gì nhiều. Cậu quen với việc gọn gàng dứt khoát, không muốn thì không làm mà khi cần phải làm thì làm ngay, những cảm xúc thừa thãi và cảm nghĩ đều chỉ vướng víu. Nhưng việc thích Hạ Chiêu lại như có thêm một trái tim nữa bên lồng ngực trái trống trơn của cậu vậy. Mạch máu trong tim có liên quan mật thiết đến Hạ Chiêu. Cảm nhận về thế giới của cậu có phần đến từ cảm nhận của Hạ Chiêu.
Có lẽ khi yêu là như thế: băn khoăn, do dự, nhút nhát, không biết phải làm gì. Hạ Chiêu gặp chuyện tí tẹo thôi cũng thành chuyện lớn cho được.
Cậu không biết liệu người ta có như vầy không. Đây là lần đầu tiên cậu yêu một ai đó, lần đầu tiên cậu biết thương một người.
Hạ Chiêu gặp lỗi lầm, lười biếng, nhút nhát, kiêu căng, chóng vánh,… Chúng không quan trọng, chỉ mong cậu ấy được hạnh phúc.
Hạ Chiêu không nên thấy cô đơn và bất lực mà cậu ấy phải luôn cười thật rạng rỡ, với vẻ hoạt bát đầy sức sống. Dù cho những nét sinh khí ấy chẳng liên quan gì tới cậu cả.
Vẫn có những khoảnh khắc khi mà không dằn nổi khao khát lòng mình nữa.
Cậu bé đẹp trai khôi ngô và kiêu ngạo với nhiệt huyết và tự tin, thi thoảng sẽ tỏ ra tí nóng vội và lạc trôi giữa đời. Nhưng bên trong đó có sự cảm thông và lòng tốt bụng đối với hết thảy.
Chỉ khi không màng hết thảy mà yêu và đảm bảo được yêu mới phô bày mặt thông minh, đáng yêu, tinh nghịch và đầy sức sống không giữ lại bất cứ điều gì mà thôi. Chỉ là một cậu bé xinh trai, khi không vui thì xụ mặt, vui thì cười và pha vài câu dí dỏm.
Dịch Thời hay kìm chẳng đậu nhìn Hạ Chiêu chăm chăm, muốn chạm vào mọi mặt cậu ấy bày ra; muốn góp nhặt hết những sinh khí bí mật của cậu ấy. Muốn nhìn thấy nụ cười của cậu ấy trong nắng, muốn ôm lấy cậu ấy khi đêm về. Mà những việc ấy, phải có tư cách.
Hạ Chiêu đang hỏi cậu, rằng cậu có muốn tư cách này không.
Muốn chứ, nhưng chính vì quá muốn, nên mới thấy vô thực.
Sao có thể không muốn chứ?
Rõ ràng là cậu chỉ cần nghĩ đến Hạ Chiêu là thấy nóng trong lòng nhưng đành phải kìm lại cảm xúc của mình. Một kẻ đi trong bóng tối chẳng có điểm dừng mà còn sẵn sàng chấp nhận nữa. Cậu cứ tiếp tục tiến về phía trước, chỉ để được ở bên cậu ấy.
Sao có thể từ chối cho được đây?
Cậu rung động trước Hạ Chiêu, sớm đã không có quyền từ chối rồi.
Nếu như Hạ Chiêu muốn biết và muốn nghe, cậu ấy muốn nghe bao nhiêu cậu cũng đồng ý cho cậu ấy xem con tim đã thành mầm của mình, nói cho cậu ấy lời từ tận đáy lòng.
“Tôi thích cậu, rất nhiều,” Dịch Thời hạ mắt, ánh sáng trong mắt che khuất bớt bởi hàng mi dài mảnh. Cậu cất giọng thật khẽ, tựa cánh rừng thông xào xạc giữa trời tuyết – “Vẫn luôn thích.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT