Chiều học liền 2 tiết Lý, cả lớp ai nấy rơi vào trạng thái ngủ đông vừa đuối vừa buồn ngủ hết.

Quằn quại lắm mới hết tiết, Hạ Chiêu gác chân lên thanh ngang ghế lười biếng ngáp một cái.

Những khi có Dịch Thời ở đây thì cậu hay có rất nhiều suy nghĩ không nên có, tự vui tự buồn. Tự cậu đi từ đơn phương đến thất tình rồi lại đơn phương.

Mà nếu không có Dịch Thời, cậu chỉ còn đúng mỗi suy nghĩ — Bao giờ thì Dịch Thời về.

Trời thì lạnh và gió, cánh cửa sau đang hết đóng lại mở đột nhiên bị đẩy ra va thẳng vào tường, làm Hạ Chiêu giật cả mình.

Không chỉ có cậu mà cả lớp cùng bị giật mình hết, chẳng hiểu gì quay ra sau nhìn. Có mấy người đi vào, một trong đám đó cầm cuốn sách trên bàn Hạ Chiêu đập lên bàn, hùng hổ nhìn về phía trước:

“ĐỖ SĨ KIỆT MÀY BƯỚC RA ĐÂY.”

Tên đằng sau cũng gọi theo:

“Đỗ Sĩ Kiệt đâu? Đừng trốn nữa mau ra đây.”

“Làm ơn tránh xa tôi ra.” Hạ Chiêu rút quyển sách từ tay tên kia về.

“Muốn ăn đập à? Đỗ Sĩ Kiệt ngồi ở đâu?” Tên thủ lĩnh nén cơn tức hỏi Hạ Chiêu.

“Tự đi mà tìm.” Hạ Chiêu nhẹ nhàng nói mà chẳng buồn ngẩng đầu.

“Ya, bộ mấy tên lớp 11B-3 mấy người nghênh tới trời thế cơ? Sao nào? Lớp đầu thì ghê gớm lắm hả?” Tên đó từ vô cùng thiếu kiên nhẫn thành cực kỳ tức tối.

Hạ Chiêu cũng bực, toan mở miệng thì Đỗ Sĩ Kiệt đã từ đằng trước đi tới. Cậu vờ bình tĩnh, tỏ ra kiêu ngạo:

“Tụi mày muốn gì?”

“Muốn gì à?” Tên kia tích tắc càng tức thêm – “Mày làm bẩn mợ quần áo tao mà chẳng thèm xin lỗi. Mày còn hỏi tao muốn sao?”

“Nãy giờ mày đã văng miểng một trận rồi còn đòi người ta xin lỗi?” Từ trước đến giờ Đỗ Sĩ Kiệt luôn coi thường đám học sinh chuyên thể thao óc trái nho lại còn tứ chi phát triển này rồi. Nhưng đứng với tụi nó cao to quá vẫn có hơi hãi, vô thức lùi ra sau một chút.

“Bố tổ sư nó, mày làm đổ đồ ăn lên người tao, tao chửi tục dăm ba câu thì có làm sao hả? Bộ tao còn phải cám ơn mày à?”

“Tao đã bảo là tao bị trượt chân không phải cố tình rồi. Tại mày mở mồm văng miểng đó chứ.” Đỗ Sĩ Kiệt lý lẽ.

“Mày coi thường ai đó hả. Thế tức là tao bị mày đổ đồ ăn đầy người là đáng đời tao ha. Mày tưởng nhả cho một câu không cố tình là phủi hết bỏ đi được đấy à? Mày tưởng tao không tìm được mày tên gì học lớp nào sao? Thế thì tao sẽ tẩn cho mày một trận rồi sau đó bảo là tao không cố tình là được chứ gì?” Tên kia càng nói càng tức tợn, vung tay túm cổ áo Đỗ Sĩ Kiệt.

Hạ Chiêu đứng dậy, lấy sách chặn tay cậu ta lại:

“Có gì thì nói, bạo lực không hay đâu chứ?”

Cậu cũng nghe được sơ sơ, chắc là Đỗ Sĩ Kiệt trượt chân trong căn tin vô ý làm đổ đồ ăn lên tên này, à đâu, quả bom này. Sau đó lại không xin lỗi nên mới ra rắc rối này.

Với cái mồm cái nết này của Đỗ Sĩ Kiệt chỉ cần phút chốc đủ làm người ta ngứa mắt rồi.

Nhưng mà cậu cũng không muốn thấy Đỗ Sĩ Kiệt bị đám nhãi ranh lớp 10 này tẩn cho một trận ngay trước mặt cậu cũng như cả lớp đâu.

Tên đó hung hăng đá vào bàn Hạ Chiêu một phát. Và bàn của cạu va vào bàn Dịch Thời, sách vở trong ngăn bàn rơi lả tả xuống đất:

“Không liên quan gì đến mày, tránh ra.”

“Giờ thì có rồi đấy.” Hạ Chiêu nhìn lướt qua đống sách vở dưới sàn,, tức giận nói.

Đám nhóc lớp 10 cũng không hẳn là không nói lý, đám phía sau nhặt đại đống sách vở bỏ lại lên bàn. Chúng làu bàu bất mãn:

“Mày là trùm lớp này à? Sao mày phải bao che cho nó?”

Trùm lớp?

“Lậm phim giang hồ học đường à?” Hạ Chiêu chửi cho.

Hà Sùng Sơn đi WC về, đi tới với vẻ hơi thắc mắc:

“Chuyện gì thế này?”

Cậu vừa mới đi tới cạnh Hạ Chiêu, tổ trưởng chuyên môn đã hoảng hồn mắng to:

“CHUYỆN GÌ THẾ NÀY? MẤY ĐỨA ĐANG LÀM CÁI GÌ ĐẤY HẢ? AI CHO MẤY ĐỨA ĐÁNH NHAU ẨU ĐẢ NGAY TRONG TRƯỜNG?”

Cả đám lập tức bị xách lên văn phòng giáo viên, kể cả Hạ Chiêu đã vô tội cũng như Hà Sùng Sơn càng vô can.

Rõ ngọn ngành rồi, Hạ Chiêu và Hà Sùng Sơn mới được cho về lớp trước. Dịch Thời vắng mặt cả hai tiết cũng đã về lại chỗ ngồi.

Đang là tiết truy bài, Hạ Chiêu vừa ngồi xuống thì Dịch Thời nghiêng mặt sang nhìn cậu một lượt từ đầu đến chân:

“Đánh nhau ẩu đả?”

Hạ Chiêu phẩy phẩy tay:

“Không có đánh, không có đánh, tớ là sứ giả hòa bình.”

La Hạo không nhịn được xen mồm:

“Cậu còn bao che cho Đỗ Sĩ Kiệt á?”

“Có đâu, ” Hạ Chiêu nói, “Chẳng qua là không nhịn nổi thôi.”

Tục ngữ nói đúng ghê, chuyện tốt không ra khỏi cửa, tiếng xấu truyền ngàn dặm.

Chiều, Hạ Chiêu về nhà ăn tối, Trương Giang Dương lặng lẽ lại gần:

“Anh, nghe nói anh đánh lộn với đám lớp 10 à?”

“Không có.” Hạ Chiêu nói.

Trương Giang Dương:

“Không có đánh à? Thế thì sao nghe bảo anh đánh lộn ngầu đét luôn?”

Hạ Chiêu:

“Anh không đánh lộn cũng ngầu đét nhé.”

Lâm Bội Linh mang thức ăn từ trong bếp ra:

“Ôi hai đứa đang xì xào gì đó, sao lại để Dịch Thời người ta bới cơm?”

Tối hôm nay nấu thêm, Lâm Bội Linh gọi Dịch Thời sang cùng ăn bữa cơm.

“Dịch Thời bới cơm ngon.” Hạ Chiêu tiện mồm đáp.

Cậu đã kêu Dịch Thời ngồi xuống rồi đó thôi. Tại Dịch Thời cứ không nghe đó chứ.

“Anh à, nếu như để anh ở chung với Dịch Thời thì anh thấy sao?” Trương Giang Dương bí hiểm hỏi một câu hại tim Hạ Chiêu suýt ngừng đập luôn.

“Cái…cái gì?” Hạ Chiêu chưa hiểu gì.

Bố khỉ.

Không lẽ Trương Giang Dương phát hiện ra gì rồi?

Cậu vô thức nhìn sang Dịch Thời đang xới bát cơm cuối, may mà cậu ấy không nghe thấy.

“Không, chỉ hỏi vậy thôi. Anh không muốn thì em cùng phòng với Dịch Thời cũng được.” Trương Giang Dương nói.

Gì với gì cơ?

Hạ Chiêu đang muốn hỏi kỹ thì Trương Bằng với Lâm Bội Linh đã lên bàn, Trương Bằng xoa xoa tay:

“Nào nào nào, mọi người ngồi xuống ăn thôi.”

Dùng bữa tối xong, Trương Bằng và Lâm Bội Linh nhìn nhau mấy lần.

Hạ Chiêu đã quá quen với tình huống này, có chuyện muốn nói đây mà.

Mà, cậu không biết tại sao Dịch Thời cũng bị kéo vào cuộc họp mặt gia đình này của họ nữa.

“Là thế này, ” Lâm Bội Linh lên tiếng trước, “Cửa hàng càng lúc càng bận mà chú Trương thì không phân thân được, sau khi hay tin mẹ mang thai thì bà nội của Tiểu Dương muốn qua ở lại một thời gian giúp đỡ trông lo cho mẹ. Nên là mẹ muốn hỏi cảm nghĩ của mấy đứa.”

Trương Giang Dương cúi đầu ăn không ho he gì.

Hạ Chiêu nghe từng chữ thì hiểu đấy. Ý là hỏi ý kiến họ, nhưng thực chất thì trọng tâm câu chuyện nằm ở cậu.

Yên lặng vài giây, Hạ Chiêu nói:

“Hoan nghênh.”

“Thì khi bà đến, Tiểu Chiêu à, chắc con phải chịu khó lên tầng 7 một thời gian rồi. Dịch Thời, bọn chú cũng muốn bàn với con nữa. Con thấy con chia phòng với Tiểu Chiêu và hạ tiền thuê xuống một nửa có được không?” Trương Bằng giúp Lâm Bội Linh nói nốt.

Dịch Thời không nói gì. Cậu nhìn sang Hạ Chiêu, như đang đợi thái độ của cậu ấy.

Hạ Chiêu nói khô queo:

“Con không có ý kiến, con sao cũng được ạ.”

Dừng vài giây, Dịch Thời mới nói:

“Chi tiết hơn con sẽ bàn lại với Hạ Chiêu sau.”

Lâm Bội Linh nhìn về phía Hạ Chiêu, muốn nói lại thôi, Trương Bằng nói tiếp:

“Chú sẽ bỏ thêm cái giường trong căn phòng trống đó sớm nhất có thể. Tiểu Chiêu con coi còn thiếu cái gì để chú đền cho con, không để con ở không thoải mái đâu.”

Này nghe như kiểu cậu sắp phải ở đó khá lâu đấy.

Hóa ra vì vậy nên Trương Giang Dương mới hỏi vậy trước khi ăn.

Hạ Chiêu cầm đũa hỏi:

“Khi nào thì con chuyển lên?”

“Chừng hai hôm nữa đi.” Trương Bằng nói.

Hạ Chiêu gật gật đầu:

“Được.”

Trương Bằng thần kinh thô, thấy Hạ Chiêu đồng ý tức là không sao rồi, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện cảm nhận. Nhưng Lâm Bội Linh lại không khỏi:

“Tiểu Chiêu ơi, nếu con không muốn thì…”

“Không có không muốn mà ạ.” Hạ Chiêu cười cười, “Chẳng qua là hơi bất ngờ nên chưa kịp phản ứng ngay thôi mà.”

Nhưng thực chất thì có hơi trúng chỗ yếu trong lòng cậu.

Không phải vì chuyện quyết định bảo cậu lên tầng 7. Nói chứ bà lão tới ở cậu chẳng muốn sớm chiều sống chung với bà tí nào. Nếu được chọn cậu cũng tìm cách trốn mà thôi.

Chỉ là đáng ra Lâm Bội Linh phải nói riêng với cậu trước, để cậu còn chuẩn bị tâm lý nữa.

Cứ như thể Lâm Bội Linh, Trương Bằng rồi cả Trương Giang Dương đều biết hết. Họ cùng bàn với nhau, đưa ra kết luận, rồi đang tìm cách để cậu đồng ý với ý kiến vậy.

Cậu không thể không đồng ý được.

Như thể cậu bị bỏ quên vậy.

Mà đúng là cậu bị đứng ngoài rìa thật.

Bà lão không thích gì cậu như vậy, hai người đứng riêng cái nhà này mới hòa bình được. Giờ bà lão đến ở, cậu thì ra ngoài ư?

“Con vẫn ăn sáng, trưa, tối, ở nhà được mà con. Chúng ta vẫn là một gia đình, chỉ phải lên xuống một tầng thôi. Mẹ yêu con mà con yêu.” Lâm Bội Linh thấy rất rõ Hạ Chiêu vừa thừ ra và chớp mắt rất là chậm. Bỗng dưng dì rất đau lòng, đang trong thời gian mang thai cảm xúc không ổn định rơi nước mắt.

Trương Bằng chưa kịp phản ứng, Hạ Chiêu nhanh chóng ôm dì một cái:

“Con biết, không sao đâu ạ.”

Cậu mất đi căn phòng của mình trong cái nhà này mà như bị tước đi chút cảm giác thuộc về cũng như mối liên kết vậy. Ít nhiều vẫn hơi hụt hẫng.

Nhưng có lẽ vì cậu đã lớn và chấp nhận tình thương không đủ đầy này rồi. Tình yêu của một người có quá nhiều, san cho người này, bớt cho người kia, bao giờ cũng sẽ vơi hụt ở đâu đó. Không phải “được yêu” quá mức hay là “không được thương”, cái gọi là tình thương, cậu luôn có đấy nhưng chẳng qua không nhiều như mong muốn thôi.

Lâm Bội Linh yêu cậu, nhưng Lâm Bội Linh không thể suy xét mỗi cậu được.

Cậu nhớ lại hồi còn rất nhỏ, mấy khi cả gia đình mới đi một chuyến du lịch ngắn. Có ông bà nội, mẹ, bố, và cậu. Ông nội cho cậu làm chỉ huy nhí, mọi người ai cũng phải nghe và cậu là người quyết định ăn gì chơi gì. Không chỉ có thế, cậu còn kiêm luôn stylish, mỗi sáng vui vẻ chọn lựa cho mọi người mặc cái gì. Bà nội với ông nội chia nhau cho cậu ăn, gọi cậu “bé cưng” hoài không thôi, như thể việc quan trọng nhất trên đời là cho cậu ăn thêm miếng nữa vậy. Có khi Hạ Văn Ngạn không chịu nổi nữa túm cậu lại, bà nội còn trách cứ Hạ Văn Ngạn, bao che cho cậu, cùng cậu nhăn mặt với Hạ Văn Ngạn. Khi ấy cậu cảm thấy mọi người yêu thương chiều chuộng cậu như vậy là chuyện dĩ nhiên.

Sau đó Lâm Bội Linh và Hạ Văn Ngạn ly hôn, cậu và Lâm Bội Linh có một thời gian nương tựa nhau mà sống. Kể ra không chỉ mấy ngày nay mà năm nào Lâm Bội Linh cũng sẽ nói với cậu, rằng “Chúc mừng sinh nhật nhé cục cưng yêu nhất của mẹ”. Lâm Bội Linh yêu cậu, yêu cả con tim. Tình yêu mà người khác cho Lâm Bội Linh miếng bánh ngọt thì dì sẽ cẩn thận mang cả miếng về cho cậu.

Miếng bánh ấy phải chia cho người khác rồi. Cậu không thấy buồn, mà cũng có thể thông cảm được, chẳng qua hơi buồn và thất vọng thôi.

Trên đường đến trường cho tiết truy bài tối, Hạ Chiêu vẫn không nói gì. Khi sắp đến trường thì Dịch Thời hỏi:

“Uống trà sữa không?”

Dịch Thời không thích uống mấy thứ ngòn ngọt này, Hạ Chiêu thì vẫn được. Hè không uống nhiều, tới mùa đông vẫn thích uống một ly trà sữa ấm hơn.

“Uống chứ.” Hạ Chiêu nói.

Cậu đứng đợi một bên nhìn Dịch Thời vào cửa hàng kế bên mua một ly trà sữa ấm rồi đưa cho cậu.

“Cậu đang thương hại tớ đó à?” Hạ Chiêu cầm ống hút đâm vào ly.

“Không có.” Dịch Thời nói.

“Xạo, tớ thấy có đó.” Hạ Chiêu hút trà sữa, vừa ấm vừa ngọt.

“Không phải thương hại.” Dịch Thời nói.

“Thế là gì?” Hạ Chiêu hỏi.

“Không có gì, trễ đấy.” Dịch Thời nhắc nhở.

“Ồ.” Hạ Chiêu hút trà sữa bước đi chậm rãi, rõ là cậu không có tinh thần gì lắm.

Cậu ấy như thế này khi không muốn giấu nữa. Cảm xúc hiện hết lên mặt, không sắc bén nhưng rất rõ mồn một.

Dịch Thời biết Hạ Chiêu có cách xử sự của riêng mình, không cần đến cậu bất bình thay cho cậu ấy. Có lẽ nay mai là cậu ấy sẽ khôi phục, dù sao đi nữa không lâu.

Có giận cũng không ác miệng nói lời tổn thương người khác, có bất hòa với ai vẫn theo phản xạ đứng ra mặt thay người ta. Bao giờ cậu ấy cũng có thể bao dung thứ tha cho mọi thứ bằng cách riêng của mình không thiên vị. Đối xử với mọi người bằng tâm thế khéo léo.

Hạ Chiêu như vậy rất tốt. Nói chứ Hạ Chiêu có thế nào cũng tốt cả, nhưng cậu không muốn thấy Hạ Chiêu buồn lòng.

Nụ cười đáng mến như vậy, đáng lẽ phải được đắm trong tình yêu và nâng niu mới phải.

Hạ Chiêu không buồn lòng quá lâu. Dù sao thì tuy rằng nhạy cảm đấy nhưng tính lạc quan bẩm sinh rồi.

Dù sao thì được sống chung với Dịch Thời là chuyện đáng để vui mà.

Kể cũng lạ, đúng là Hạ Chiêu từng xem Dịch Thời là bến bờ nho nhỏ. Những khi không thể chịu đựng nổi nữa cậu có thể lên tầng trốn tránh vấn đề ở thực tại một lúc.

Chẳng ngờ lại có hôm nay, quả thật chỉ có không gian nho nhỏ này là chốn nương thân cho cậu thôi.

Hạ Chiêu thầm thở dài, dốc tinh thần lên rút tờ nháp trong sách ra. Vừa thong thả mở ra thì ngớ người.

Nguyên một trang nháp toàn viết tên cậu thôi. Nét chữ rồng bay phượng múa, giống đang rèn chữ vậy, cơ mà cứ như là viết trong lúc bực dọc mất tập trung ấy.

Đây không phải nháp của cậu.

Mỗi học kỳ là trường số 6 sẽ phát rất nhiều sách bài tập, trong đó có một trang trống. Vì giờ không bắt buộc làm bài vào trang để trống cho nên các học sinh đều lấy trang trống ấy làm nháp.

Trên nháp không có tên, nhưng nét chữ này là của Dịch Thời.

Chắc là hồi chiều bỏ tập sách lung tung quá, sơ ý gom nhầm.

Hạ Chiêu nhìn đăm đăm cả buổi, quay sang hỏi Dịch Thời:

“Sao cậu lại lấy tên tớ rèn chữ?”

Dịch Thời ngừng bút một thoáng, chẳng cần ngẩng lên mà như đã biết cậu đang nói gì, nói khẽ:

“Ừm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play