Có lẽ do vận động quá nhiều mà tối đó Hạ Chiêu cực kỳ khó ngủ.
Toàn thân ê ẩm, chân cẳng nhức mỏi, trong cái trạng thái mà nửa tỉnh nửa không mơ đủ thứ tá lả.
Đến nửa đêm thì cậu choàng tỉnh vô cớ.
Trước giờ giấc ngủ của Hạ Chiêu luôn rất tốt và hiếm khi như thế này lắm, ngủ là ngủ tới sáng.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa, mưa rơi trên bệ cửa sổ lộp bộp rất khẽ, như khúc ru xoa dịu và bình yên tâm hồn.
Trước khi ngủ chưa có kéo rèm, ánh sáng thành vụn chiếu vào căn phòng trở nên mờ tối.
Hạ Chiêu nằm yên không nhúc nhích. Qua một lúc lâu cậu không buồn ngủ nữa nhưng suy nghĩ đã rõ hơn.
Cái yên ắng tĩnh lặng của màn đêm như phóng đại mọi cảm xúc, ôm trọn lấy tất cả mọi thứ, kể cả cơn mộng mơ giữa ban ngày mà chưa kịp nghĩ suy cũng trồi lên theo.
Không biết đã qua bao lâu, cậu nhúc nhích chân và hít vào thật sâu một hơi lạnh. Ê ẩm quá, hai cái chân nặng trịch acid lactic hết rồi.
Cậu bỗng nghĩ đến Dịch Thời, dù chẳng có tí liên quan nào ở đây, cái hôm mà cậu ấy cởi áo trong căn phòng này…
Ngoài kia ẩm ướt man mát, nhưng trong phòng lại cực kỳ ấm áp. Nhất là Hạ Chiêu nằm trong chăn cảm thấy có luồng nhiệt ùa lên.
Con trai tuổi này đã rất quen với phản ứng cơ thể của mình rồi.
Nhưng lần này lại khác.
Lòng hơi hoảng.
Và có chút nuối tiếc khó hiểu.
Thật ra cậu đã nhận ra từ rất lâu rồi.
Sao có thể không nhận ra chứ?
Chẳng qua, cậu không dám suy nghĩ về nó, không dám tìm hiểu, không dám chạm đến nó. Lần nào cũng vô thức dằn lại những suy nghĩ mọc như cỏ dại xuống tận đáy lòng.
Nghe thấy tên cậu ấy là con tim đập rộn và không nén nổi nụ cười nơi khóe môi với vẻ đầy tự hào khi ai đó khen ngợi cậu ấy. Những khi tình cờ nhìn thấy tên cậu ấy là sẽ nhìn thêm mấy lần, người ta nói tới chủ đề tình cảm là cậu ấy hiện lên trong chớp mắt, chỉ nghĩ mỗi cậu ấy thôi.
Thậm chí nếu như cậu ấy chỉ đứng im lặng một bên thì cậu ấy vẫn là người nổi bật nhất đám đông, liếc mắt một cái đã tìm thấy.
Cậu thích cậu ấy.
Cậu thích Dịch Thời.
Đã quá rõ ràng từ lâu rồi.
Mong muốn giản đơn luôn tìm đến cậu ấy chuyện trò khi chán, những cái đụng chạm da thịt trong lúc vô tình mang đến cảm giác tê tê như có dòng điện chạy qua. Con tim rung động bên dưới bầu trời đầy sao lãng mạn, cảm giác nhớ nhung khi không được nhìn thấy cậu ấy. Lòng ngưỡng mộ khô khan mà trong sáng, mượn danh nghĩa quan tâm lo lắng, và cảm giác mong đợi và ghen tị lờ mờ mơ hồ…
Muốn nói thích Dịch Thời ở điểm nào lại không nghĩ ra, chỉ thấy cậu ấy cái gì cũng rất là tốt, tốt quá trời quá đất.
Đúng là cậu cố gắng học để vào được trường đại học tốt, nhưng lý do không chỉ có như thế, nếu như cậu không vào được đại học danh tiếng thì hvn cùng lắm chỉ nói nặng thôi… mà còn bởi vì Dịch Thời quá giỏi.
Thì ra, khi thích một ai đó cảm giác đầu tiên là tự ti thua kém.
Một đứa trẻ được lớn lên trong sự bảo bọc có đủ tự tin và tự trọng không bao giờ không lộ ra tính nhút nhác. Hạ Chiêu nhạy cảm và tinh tế là thế, nhưng tới chừng này tuổi rồi mà hầu như chưa bao giờ sinh ra tâm lý tự ti thua kém cả. Hồi nhỏ học piano Hạ Chiêu đã biết, rằng có những người cực kỳ tài năng ở một số lĩnh vực nào đó, đó là cái mà cậu cố gắng để đạt được. Có hơi sầu, nhưng vẫn dừng lại ở đó, việc chấp nhận cái không hoàn hảo của mình là rất tự nhiên mà.
Thật khó mà nói tại sao cậu lại thấy tự ti, không thể nói là sợ mình không đủ tốt cũng như sợ Dịch Thời thấy mình không đủ tốt được. Chẳng qua, cậu chỉ muốn cố gắng thêm một chút nữa, hoàn thiện bản thân mình hơn, cậu muốn rút ngắn khoảng cách giữa mình và Dịch Thời.
Tại sao mình lại đi thích một thiên tài giỏi giang như thế vậy ta?
Có đôi khi Hạ Chiêu cảm thấy Dịch Thời rất thân thiết với mình, có khi còn là người thân thiết nhất ngoài gia đình; và có lúc cậu lại thấy Dịch Thời xa với mình quá, xa đến mức cứ như là mình với cậu ấy không cùng một thế giới vậy.
Đúng là Dịch Thời rất tốt với cậu, nhưng cậu ấy nghĩ như thế nào về cậu đây?
Bạn cùng lớp?
Một người bạn tốt?
Hay giống như là em trai như Mập bảo?
Hình như Dịch Thời có một người em trai thật… Cho nên vì thế cậu ấy mới nhường nhịn cậu như vậy ư?
Nhưng mà Dịch Thời có em trai thì liên quan gì đến cậu chứ?
Nghĩ như vậy thôi mà Hạ Chiêu đã thấy hơi bực mình và cả phiền lòng rồi.
Ở cái tuổi mà mình khó nói yêu ra miệng, thích một người không thể nói ra, mình nên tiếp tục giấu hay phải dũng cảm lên chút?
Nói ra rồi liệu có không thể quay lại nữa không?
Nhưng chỉ làm bạn với cậu ấy thì sao có thể cam tâm?
Rốt cục thì Dịch Thời nghĩ như thế nào đây?
Chắc Dịch Thời chẳng nghĩ cái gì đâu.
Hạ Chiêu không biết cậu ngủ luôn từ bao giờ. Tới khi thức dậy đánh răng rửa mặt còn mông lung thì sực nhớ lúc nửa đêm, bỗng dưng tim cậu đập lệch mất một nhịp, thế là tỉnh hẳn.
Cậu hơi sững sờ mà đặt tay lên trái tim đang đập như nổi trống. Hóa ra thích một ai đó là như thế này, trái tim treo mà không có điểm tựa, cứ nhớ tới cậu ấy là thấy mềm nhũn mà vui vui tràn trề.
Đây là lần đầu tiên cậu thích một người.
Khi chưa rõ lòng mình còn có thể vờ như câm vờ như điếc, nhưng đã đến nước này rồi thì phải làm sao để sắp xếp lại cảm xúc cho đúng đây?
Hạ Chiêu hiểu mình, cậu hấp tấp đủ để kiên nhẫn, hăng máu và thiếu kiên nhẫn dễ bốc đồng lắm.
Bây giờ là thời kỳ kích động, nhịp tim như trống và niềm yêu thích trong mắt hoàn toàn không giấu nổi nữa.
Tệ quá.
Tình trạng không còn cách nào ngoài xả hết ra này quá là tệ đi.
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu như mình nói ra hết những gì trong đầu cho nhẹ lòng thoải mái hơn, kết quả có ra sao cũng được. Tính tình của Hạ Chiêu sinh ra đã thẳng thắn và vô tư rồi, muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười. Cùng lắm là chỉ trốn ở đâu đó không ai thấy mà khóc, nhưng không bao giờ giấu ở trong lòng cả.
Vả lại, cậu rất nhạy cảm, cậu nhận ra Dịch Thời lúc nào cũng theo ý cậu cả.
Ngay cả khi Dịch Thời không biết tình cảm của cậu, cậu ấy vẫn sẽ tha thứ cho cậu mà.
Nhưng một khi đã nói ra, nó vừa như là trao quyền quyết định cho Dịch Thời mà song song cũng ném hết mọi rắc rối vào tay Dịch Thời.
Quẳng cho một Dịch Thời trầm lặng và cô độc.
Cậu không muốn chỉ làm bạn với Dịch Thời, hơn thế nữa cậu không muốn đẩy Dịch Thời đi và làm khó cậu ấy.
Dịch Thời không cần phải chịu nỗi đau từ thời kỳ sắp lớn của tuổi 17 của cậu được.
Hạ Chiêu bực mình nghĩ, để bản thân cậu rối rắm phiền não đi. Cậu đáng mà.
Lúc ăn trưa, Hạ Chiêu còn đang đắm chìm trong tâm sự, không có khẩu vị gì, chán chường nhặt mấy hạt cơm ăn.
Lâm Bội Linh:
– “Con yêu, mẹ nói cái này với con nhé. Mẹ với chú con tính tới nhà ông bà ngoại ở vài ngày, mấy ngày này con ở với Tiểu Dương…”
Hạ Chiêu không hề nghĩ ngợi:
– “Con đi với ạ.”
Hiện cậu đang rối bời lắm và cần phải bình tĩnh lại.
Lâm Bội Linh đứng lại một lúc:
– “Ể? Nhưng mà con còn phải đi học mà, cấp III bài vở nhiều, sao…”
Hạ Chiêu biết nhược điểm của Lâm Bội Linh, cậu cúi đầu nói nhỏ:
– “Con nhớ ông bà ngoại. Lâu rồi con chưa đi thăm mà.”
Lâm Bội Linh do dự nhìn về phía Trương Bằng, cả Lâm Bội Linh lẫn Trương Bằng không quan tâm mấy đến điểm số. Nhưng mà mỗi lần Lâm Bội Linh gọi lên xin nghỉ phép là giáo viên lại tẩy não dì rằng trường học bài vở nhiều, có cái gì học hành đã rồi tính sau, chuyện không quan trọng thì đừng xin nghỉ, rồi lỡ mất một buổi học bị trễ bài là không bù lại nổi đâu,… Lâm Bội Linh mềm tai, nghe nhiều rồi cũng cảm thấy xin nghỉ là không tốt theo, học sinh là phải tới trường.
Hạ Chiêu nói xong thì không nói gì nữa, im lặng lùa cơm ăn.
Không lâu sau, Trương Bằng nói:
– “Tiểu Chiêu đi chung với bọn chú đi. Tiểu Chiêu thông minh như thế tự biết hết rồi, đi 2 3 ngày cũng không sao đâu.”
“Nói là Tiểu Chiêu bị ốm nữa sao?” – Lâm Bội Linh nói mà không nhịn được cười – “Sức khỏe Hạ Chiêu sao mà yếu thế? Thầy nghe có tin không?”
Giáo viên trung học rất nghiêm, không dễ cho nghỉ đâu. Nếu như trình bày đúng sự thật thì e là phải mời phụ huynh lên làm công tác tư tưởng, mà lỡ mà gặp người nóng tính như tổ trưởng chuyên môn là có khi phụ huynh còn bị mắng.
Hạ Chiêu vẫn lùa cơm mà không ăn, như đang chơi vậy, cậu năn nỉ:
– “Lần cuối cùng thôi ạ, con nhất định sẽ giữ gìn sức khỏe, chăm chỉ học hành cố gắng phấn đấu. Con nhớ ông bà ngoại lắm, lần trước lướt Khoảnh Khắc của dì nhỏ xong thì nhớ ông bà lắm ạ.”
Lâm Bội Linh lúc nào cũng nuông chiều Hạ Chiêu, thấy cậu buồn là chịu không nổi, lập tức bảo:
– “Ăn trưa xong mẹ thử gọi cho thầy Chu con vậy, bảo là con ăn đồ bậy bạ bị ngộ độc thực phẩm ha?”
Trương Bằng:
– “Ừ ừ ừ, ăn đã, ăn đã.”
Trương Giang Dương thầm lắc đầu, quý phụ huynh này thiếu nguyên tắc quá. Mà thằng bé này sao mà cũng tùy tính dữ, lại còn biết đòi hỏi nữa.
“Vậy thì Tiểu Dương…” Lâm Bội Linh nhìn về phía Trương Giang Dương còn lại.
“Không sao đâu, cứ để nó ở nhà một mình cũng được.” – Trương Bằng nói – “Nó còn có thể ra sao, không chết đói là được.”
Trương Giang Dương đã quá quen với thái độ khác nhau hoàn toàn với mình với anh trai của ông cha nhà mình rồi. Từ nhỏ cậu đã không có mẹ, cha lại đi xa nhà suốt cả năm, cậu lớn lên trong cảnh như thế nên rất thô ráp. Trong khi đó Hạ Chiêu có lúc như một người anh mà có lúc mong manh hơn cả con gái nữa, khoan nói đến Trương Bằng Lâm Bội Linh, đến cả cậu cũng thường phải để ý thái độ của ổng, cơ bản là nóc nhà của gia đình.
Nhưng, người một nhà mà, vui vẻ thuận hòa là tốt, những cái khác không quan trọng.
Lâm Bội Linh đá Trương Bằng dưới bàn, trách cứ:
– “Anh nói cái gì vậy?”
Trương Giang Dương không xoắn xuýt gì lắm, nói một cách rộng lượng:
– “Mọi người cứ đi đi, không cần để ý con đâu. Bài vở cấp III nhiều với con phải đi học mỗi ngày nữa.”
Hạ Chiêu mở to mắt, chẳng thể tin được mình mới vừa nghe cái quái gì.
Trương Giang Dương thấy cái vẻ như thấy ma của cậu ấy cũng không giận:
– “Anh à chẳng phải anh có bảo em nghĩ sau này mình muốn làm gì sao? Em nghĩ rồi, em dự tính đi thi trường cảnh sát.”
Không chỉ có Hạ Chiêu ngạc nhiên mà Trương Bằng với Lâm Bội Linh cũng vậy. Nhưng cái mà họ ngạc nhiên hơi khác Hạ Chiêu.
Hạ Chiêu:
– “Chú mày muốn làm cảnh sát á?”
Lâm Bội Linh:
– “Ủa Tiểu Chiêu nói con suy nghĩ tương lai mình muốn làm gì ư? Từ khi nào?”
Trương Bằng:
– “Thằng nhóc này mày nghe lời anh mày dữ. Một lời của Tiểu Chiêu còn có ích hơn trăm lời của cha.”
Trương Giang Dương chẳng hề sợ hãi ăn cơm như thường, giải đáp cho cả ba:
– “Dạ, con muốn làm cảnh sát. Anh thấy điểm con tệ quá mới bảo con suy nghĩ sau này muốn làm gì, con nghe ảnh vì ảnh nói rất có lý, con không nên cứ sống một cách nay đây mai đó vậy mãi được.”
Lúc đó bởi vì điểm của Trương Giang Dương thật sự quá là kém muốn nó tìm cách nâng điểm lên mới nói thế. Không ngờ nó nghĩ xa như vậy, trong khi mình còn tạm bợ chưa biết tương lai phải làm gì. Hạ Chiêu chớp mắt một cái, nói:
– “Gắng lên.”
Chiều, Hạ Chiêu ngồi trên chiếc xe cũ kỹ của Trương Bằng lái đi về nhà ông bà ngoại ở nông thôn.
Mỗi lần Hạ Chiêu về nhà ông bà ngoại luôn là trời nắng to. Trong trí nhớ của cậu, căn nhà của ông bà ngoại là một nơi rợp nắng.
Cậu bước đi trên con đường mòn dọc theo bờ sông dẫn vào sân nhà ông bà ngoại. Đập vào mắt cậu là mặt trời ngả về Tây, nhuộm cả bầu trời một sắc đo đỏ.
Cậu giơ điện thoại lên bấm chụp mấy tấm, muốn chia sẻ cho Dịch Thời lắm nhưng cậu nhịn lại.
Ông bà ngoại rất cởi mở và vui tươi. Họ từng không vui khi hay tin Lâm Bội Linh có thai một thời gian dài, nhưng vừa gặp lại thấy cái bụng hơi nhô của dì thì lập tức tha thứ cho sự tùy hứng của dì ngay.
Từ khi tới nơi Hạ Chiêu cứ cầm điện thoại chụp hình mãi, hết chụp phong cảnh, mấy đứa nhóc hàng xóm, con Vàng bự ngoài sân, đến đồ ăn ông ngoại nấu, hoa bà ngoại trồng,… Điện thoại chẳng mấy mà cạn pin, cậu quên mang cục sạc theo và điện thoại của cậu cũng chẳng vừa ổ cắm với mọi người, cho nên cậu bỏ luôn vào balo không quan tâm nữa.
Cậu có thể được làm một đứa nhóc những khi được về với ông bà ngoại, hoàn toàn toàn bộ.
Cậu chỉ muốn được vui vẻ, được nuông chiều, không phải nghĩ ngợi gì cả.
Cậu rất thích cảm giác ấy.
Hạ Chiêu ở lại đây 3 đêm, tối nào ông ngoại cũng nói với cậu – “Con có nướng ông cũng kệ con nhé. Muốn ngủ bao nhiêu thì ngủ, không ai lo cho con đâu đó”. Kết quả là tới sáng đúng 7 giờ đã gõ cửa gọi cậu dậy ăn sáng, để cậu ăn sáng xong rồi ngủ tiếp.
Lâm Bội Linh thích cái thôn này, cứ rảnh không có gì làm là đi dạo xung quanh một ngày mấy lần. Trương Bằng thì đi cùng với dì.
Chân Hạ Chiêu còn tê lắm, cậu dành cả ngày nằm trong sân xem ông ngoại biểu diễn Thái Cực Quyền vô cùng khí thế cho cậu xem, và xem bà ngoại hào hứng chọn len móc áo cho em bé trong bụng Lâm Bội Linh. Hai người không hề rảnh rỗi, một ngày có rất nhiều việc để làm, và luôn luôn ở cùng nhau. Cho dù có là đang làm việc không liên quan gì đến nhau họ vẫn cứ phải ở chung một chỗ.
Còn về Hạ Chiêu, cậu muốn đọc sách thì đọc, thừ ra thì thừ, muốn lăn thì lăn. Tới nỗi trừ con Vàng bự quấn cậu ra thì chẳng có ai để ý đến cậu hết. Mà con Vàng bự cũng lười, Hạ Chiêu có đạp đạp lên lưng nó nó cũng để yên cậu đạp, không chạy không giãy.
Tới hôm sau là cậu hết nằm nổi, cậu làm rất là nhiều, ăn sáng xong đi ngủ cho đẫy giấc, dậy thì học máy may, xem ông ngoại mài mực viết chữ, ra sân với bà ngoại hái rau mà cậu muốn ăn, rồi còn đi dạo quanh khu này với Lâm Bội Linh. Cậu đi khắp nơi dạo chỗ này chỗ kia, xem người ta chăn trâu, nhìn người ta thả cái lưới to bắt cá, nhìn mấy phút lại chạy sang nhà ai đó kéo ghế con ra ngồi trước cửa uống trà tán dóc. Thật ra thì cũng chẳng có gì để tán, không mắng chó nhà ai đêm hôm sủa linh tinh, con nhà ai thi đại học cưới vợ đẹp rồi vân vân.
Sau bữa trưa, Hạ Chiêu cảm thấy cả thôn trở nên im lìm như hai giờ sáng, trong khi mới có hai giờ chiều.
Làm bao nhiêu chuyện, thế mà mới có hai giờ chiều.
Nắng lâu làm cậu say nắng, cậu lại chạy đi ngủ trưa.
Hạ Chiêu cảm thấy như thể mình trở về kỳ nghỉ hè hồi còn học tiểu học vậy. Như thể cậu chưa hề lớn lên, ông bà ngoại vẫn chưa già.
Nhưng rồi cậu sẽ vẫn phải lớn lên, ông bà ngoại rồi cũng già.
Ngủ trưa dậy cũng chả biết mấy giờ, bà ngoại đang đeo kính lão ngồi ngoài nắng đan áo len. Con Vàng bự nằm bên chân bà, Hạ Chiêu cũng xách ghế con ra ngồi kế.
Bà ngoại chẳng cần nhìn:
– “Tiểu Chiêu của chúng ta lớn rồi có tâm sự gì hả con?”
Hạ Chiêu dụi dụi mũi, không chối mà cũng không nhận.
Bà ngoại nói tiếp:
– “Năm sau là ông với bà không ở đây nữa. Ở đây cái gì cũng tốt có điều vận chuyển y tế lại không tiện, trong khi ông bà già rồi. Ông ngoại con bị cao huyết áp, mà mắt bà càng ngày càng kém. Dì nhỏ con có gọi cho một viện dưỡng lão, nó nói môi trường nơi đó rất tốt, có cả sân nhỏ nữa, rồi có những ông bà già sống chung với nhau náo nhiệt lắm, ông bà sẽ thích nơi đó thôi.”
Hạ Chiêu:
– “Ở đâu ạ?”
Bà ngoại cười:
– “Ở chỗ nhà dì nhỏ đó con. Tới khi đó ông bà mời con sang làm khách nhé, ông bà nấu món con thích cho. Thấy con là ông bà vui lắm rồi.”
Hạ Chiêu gật đầu:
– “Chắc chắn là con sẽ đi rồi ạ. Con nhớ ông bà ngoại lắm.”
“Nhà mình có mỗi cục cưng bé bỏng con thôi,” – bà ngoại đặt cái áo len đan dở xuống, sờ đầu cậu một cái – “Nhưng mà xa quá, có gì ngon ngon cũng không mang sang cho con ngay được.”
Ông bà ngoại có hai người con, dì nhỏ từng kết hôn nhưng đã ly dị và không có con. Lâm Bội Linh trừ đứa bé trong bụng thì cũng chỉ còn mỗi Hạ Chiêu, đứa nhỏ bé bỏng nâng trong tay.
“Bao giờ con thi đại học xong là con có thể xem ông bà ngoại thường xuyên hơn rồi.” – Hạ Chiêu nói.
“Con chỉ giỏi nói ngọt thôi, có thấy con tới đâu. Mà thôi, con có cuộc sống riêng của con, sống vui là được, ông bà ngoại đã vui lắm rồi.” – bà ngoại nói nghe rất hiền từ, thậm chí không hề dùng từ chuyển câu mà hỏi luôn:- “Con có người mình thích à?”
Hạ Chiêu thì thào:
– “Ể?”
“Ể cái gì mà ể, mẹ con ngốc không phát hiện thôi chứ bà không có vậy đâu nhé. Bà diễn trên sân khấu cả một đời, vẫn phải biết nhìn chứ con. Chẳng có gì phải xấu hổ hết, ở tuổi con như vầy là rất bình thường, không thích ai mới là lạ ấy. Dì con chưa 10 tuổi đã có bạn trai mà bà còn không cản đó kìa.” – bà ngoại nói nghe rất nhẹ nhàng.
Hạ Chiêu không phải là thấy xấu hổ gì, mím môi sầu nhẹ:
– “Con thích một người, con không biết cậu ấy có thích con không…”
“Phiền toái quá nhỉ? Nếu như con lo lắng thì cứ để sang một bên, cái gì cũng sẽ đổi thay hết, có thích rồi cũng sẽ thành không thích, người không thích có khi đổi ý. Khi bà bằng tuổi con bà muốn được hát hò, muốn ở vậy tới già; kết quả là gặp ông ngoại con, kết hôn, sinh con để rồi để lỡ sự nghiệp không đi xa hơn được. Hồi đó thì không chịu, muốn quá nhiều thứ; muốn được trở nên mạnh mẽ, nhìn bè bạn không bằng mình vượt cả mình tức tới mất ngủ. Nhưng con coi, bà có mẹ có dì con rồi có từng hối hận không? Có hối hận chứ, nhưng đa phần là không hối hận.” – bà ngoại nhớ lại những tháng ngày tuổi xuân, đôi mắt đã hơi mờ đục phát sáng.
Bà nói rồi cúi đầu nhìn Hạ Chiêu, yêu thương đong đầy trong mắt:
– “Hồi bé dì nhỏ con nó xấu lắm, con bé hay đi chọc phá khắp nơi, bảo nó học hát thì nó nói không thích, nói là nó muốn làm người mẫu. Khi ấy chưa từng nghĩ cuối cùng con bé lại theo nghề hí khúc, lên sân khấu làm trụ cột(*); yêu nghề tới mức không có con và ly hôn cơ mà, cứ nhất quyết theo tới cùng. Còn mẹ con nhỏ nhẹ ngoan ngoãn là thế, tự dưng một ngày nói là yêu ba con và sống chết đòi gả cho nó. Bà nghe mà nghiêm trọng, xa thì xa chút thôi, muốn cưới thì gả. Mà kết quả là yêu bao nhiêu rồi vẫn ly dị đó thôi? Nhưng dù sao thì nhờ vậy mới có cục cưng là con đó. ”
(*) trụ tử – 柱子
Hạ Chiêu rất thích nghe bà ngoại kể chuyện với chất giọng nhẹ nhàng kéo dài câu chữ của bà, như thể không có chuyện gì lớn cả, cậu không khỏi nhoẻn cười tới tai.
Bà ngoại tiếp:
– “Con cứ từ từ, vui vẻ làm chính mình đi, con chỉ thích một ai đó thôi mà. Có cái gì đâu nào, nó thích con thì nó thích lại, nó không thích thì thôi, chẳng có gì nghiêm trọng hết. Con thấy việc thích cậu ấy vui thì cứ thích, con không vui thì đừng lúc nào cũng nghĩ về cậu ấy. Cứ đi làm cái khác, quay lại rồi có khi con lại đổi ý thì sao. Con nít mà, lớn lên như vậy đó. Cuộc đời dài chỉ mới bắt đầu thôi, bản thân các con chính là triệu khả năng đó.”
“Ờm, ” – trước tiên Hạ Chiêu phải phân bua cho mình đã – “Con không phải là nhất thời mới thích, chỉ là con… Hiện tại con rất thích cậu ấy.”
Sau này có ra sao cậu không biết, nhưng bây giờ cứ nghĩ về Dịch Thời là rất rõ ràng, rằng mình rất thích cậu ấy.
Cậu đã suy nghĩ quá đủ cho hai hôm nay, có thể tung ra tí ám chỉ cho Dịch Thời, xem cậu ấy phản ứng ra sao. Những lời không nói ra bao giờ cũng không khiến người ta quá mất mặt.
Dù Dịch Thời có thích cậu hay không, cậu vẫn thích Dịch Thời. Chẳng qua vấn đề là cậu nên thích cậu ấy như thế nào đây.
Nghĩ thì nghĩ thông rồi đấy, nhưng vẫn rôi rối. Hạ Chiêu cũng không rõ mình rối cái gì nữa.
Chắc có lẽ tình yêu là như thế, nó khiến người ta lo được lo mất, không bao giờ cho người ta một câu trả lời cả.
Có cơn gió thổi tới, man mát, nhưng vì đang ngồi ngoài nắng cho nên không lạnh. Gió nghe trộm nỗi niềm tâm sự và bí mật của cậu thiếu niên, lẩn vào thung lũng hoang vắng.
Hạ Chiêu đã rất là cao rồi, cao hơn hẳn bà ngoại cả khúc dài, nhưng cậu ngồi trên cái ghế con lùn hơn nên đầu chỉ tới hông bà thôi. Bà ngoại yêu thương xoa mặt cậu, dỗ dành như dỗ đứa nhóc khóc nhè:
– “Không sao hết, cứ từ từ mà lớn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT