*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phải đến tận 3 4 giờ sáng Hạ Chiêu mới đi ngủ, chưa tới 6 giờ đã dậy. Cậu nằm mở mắt không nhúc nhích một lúc, rồi bực dọc đạp đạp ván giường thật mạnh.
Thật ra thì cậu rất muốn hét lên thật to trút hết nỗi bực tức trong lòng, nhưng xét thấy bây giờ trời còn chưa sáng mà làm một phát có khi bị cả khu mắng cho nên thôi.
Nếu đã không có cách thay đổi thì chỉ đành bước tiếp từng bước thôi.
Đi qua bên trái qua bên phải, miễn là không dậm chân tại chỗ thì cứ là tiến về phía trước cả.
Hạ Chiêu không phải loại người tự làm khó mình, tuy rằng đôi khi nghĩ nhiều nhưng cậu sẽ không lún vào đào sâu hay vạch hướng đi dài hạn trên cùng lúc. Mà cậu sẽ suy nghĩ từng chút ít, thấy không hài lòng thì tạm dừng và khóa lại ngay. Cứ luẩn quẩn quá nhiều có mà tê liệt lắm, đợi khi có cơ hội thì mới lấy ra mở khóa gặm nhấm tiếp.
Cậu còn hơi khó chịu, buồn rầu, nhưng không cần thiết phải ôm cục tức, thể hiện ra mặt được mà.
Gia đình mới 4 người chắp vá với nhau cũng được thời gian dài như vậy rồi, sớm nhận thấy cách để cân bằng cho cả nhà, chút thất thường nho nhỏ ấy của Hạ Chiêu là điều mà họ có thể chấp nhận được. Giả sử cậu vờ như chẳng có gì xảy ra, Lâm Bội Linh, Trương Bằng, và Trương Giang Dương mới thấy bất thường.
Hạ Chiêu vừa đánh răng rửa mặt xong, Trương Giang Dương cũng rời giường. Hạ Chiêu cầm bàn chải của Trương Giang Dương và chỉ chỉ cái đầu bù xù như ổ chó của cậu ấy:
– “Không muốn đi học thì đi phụ tiệm bánh, đừng có lúc nào cũng la cà lêu lổng bên ngoài. Nghe không?”
Trương Giang Dương đứng hình hồi lâu:
– “À…”
“À cái gì mà à.” – Hạ Chiêu nhét bàn chải vào tay cậu ấy, ra lệnh:
– “Mau đi đánh răng đi, tụi mình tới bệnh viện.”
“Rồi rồi, chờ em phút.” – Trương Giang Dương nói.
“Cho chú 2 phút đấy, vệ sinh sạch sẽ vô.” – Hạ Chiêu chọc vai cậu ấy một cái.
Tới 11 giờ, Lâm Bội Linh được cho ra viện về nhà.
Trương Bằng đã lụi hụi cả trưa làm một bàn thức ăn mừng xuất viện, toàn là những món Hạ Chiêu thích.
Những người lớn này sao mà giảo hoạt, Hạ Chiêu nghĩ, bao giờ cũng dùng cách đối tối với cậu khiến cậu chẳng nói nổi nên lời.
Ông bà nội là thế mà Trương Bằng Lâm Bội Linh cũng vậy.
Sau bữa trưa, Hạ Chiêu về lại trường.
Cậu cũng chẳng ngờ có ngày cậu hấp ta hấp tấp về trường đi học. Cậu sợ mình bị lỡ quá nhiều bài học và không theo kịp các bạn trong lớp.
Ngày nay đâu như ngày hôm qua.
Những ngày tươi đẹp chấm dứt.
Nhưng khi Hạ Chiêu về chỗ ngồi dáo dác nhìn các bạn đồng trang lứa nhốn nháo đó đây thì lại có một cảm giác thân thuộc bỗng chốc dâng lên từ tận đáy lòng.
Cứ như thể ở tuổi này cậu nên ngồi trên ghế nhà trường chuyên tâm học hành mới phải, không phải lo lắng những chuyện không đâu ngoài giảng đường hay bận tâm đến việc cáng đáng mọi việc trong nhà.
Những tia nắng ngoài cửa sổ hắt lên tấm rèm, trên tấm bảng cuối lớp học được vẽ những bông hoa sặc sỡ, có khẩu hiệu lớn “Nắm lấy hiện tại, xây dựng tương lai”. Tựa hồ hy vọng nằm ở khắp mọi nơi, cậu chỉ mới 17 tuổi thôi, chỉ cần cậu phấn đấu thì có thể thay đổi mọi thứ vậy. Khi đó rồi không có tương lai tươi đẹp nào là ngoài tầm với cả.
“Anh này, bệnh viêm dạ dày ruột của ông đỡ nhanh vậy?” – Khương Lâm quay xuống hỏi.
Tạ Lỵ Lỵ cũng quay xuống, ngó ngó mặt cậu ấy và hỏi bệnh như bác sĩ:
– “Dạ dày cậu có đau không? Có muốn nôn không? Đau bụng không? Sắc mặt có phải còn chưa tốt lắm không?”
“Ể?” – Hạ Chiêu cầm bút làm phép tính cộng trừ đơn giản trên nháp.
“Chẳng phải Mập nói cậu nằm viện do bị viêm dạ dày khó chịu sao?” – Khương Lâm nói – “Hôm qua ăn gì mà đau bụng đấy? Mới sáng còn khỏe re tự nhiên cái vô viện nằm rồi.”
Hạ Chiêu nhanh chóng nhìn La Hạo một cái, đúng là một Giải Ngữ Hoa(* nghĩa là cành hoa yêu kiều, nghệ danh của Giải Vũ Thần, một nhân vật trong ĐMBK) tươi tốt mà. Còn biết phịa lý do giấu miệng người nữa, không uổng thương thương cậu ấy.
“Giải Ngữ Hoa” đón lấy cái nhìn của Hạ Chiêu, nhướn nhướn mày hỏi han tình hình trong im lặng. Hôm qua cậu ấy đã nhắn WeChat quan tâm hỏi han rất nhiều, lúc đó Hạ Chiêu không có tâm trạng trả lời xong sau đó cũng quên béng luôn.
“Không sao,” – Hạ Chiêu nhún vai – “Ốm vặt.”
“Không sao thì tốt, cậu đang làm gì đấy? Nãy giờ cậu đang tính cái gì hí hoáy thế?” – Khương Lâm nhìn tờ nháp trước mặt Hạ Chiêu, nguyên cả hàng số.
“Tớ đang tính xem mình phải nâng bao nhiêu điểm mỗi môn mới đủ vào đại học nào tốt tốt được.” – Hạ Chiêu xoay bút.
“Anh uây, cậu bị sao thế? Viêm dạ dày vô viện nằm cái giác ngộ cuộc đời à?” – Khương Lâm ngạc nhiên như thể Hạ Chiêu bị viêm dạ dày nhưng cháy não mất vậy.
“Té dùm, từ giờ tớ phải cố gắng học hành cho thật tốt và phấn đấu từng ngày mới được.” – Hạ Chiêu trịnh trọng thề thốt.
La Hạo cũng kìm chẳng đã:
– “Chiêu Nhi à cậu bị cái gì kích thích hở? Bộ ba cậu không cho cậu học Hội họa nữa sao?”
La Hạo đã nhắc tới hvn thì Hạ Chiêu tức khắc quyết định đẩy hvn lên nhận trách nhiệm.
Ai kêu làm gì có ai đóng vai kẻ xấu tốt hơn hvn nữa đâu.
Hạ Chiêu nói có phần sâu xa:
– “Ừa, học Hội họa khó kiếm việc lắm.”
“Hội họa khó tìm việc làm á?” – Lưu Hiểu Vân nói – “Sao tớ thấy nó nhiều hướng đi lắm mà: học thiết kế rồi ra đi dạy này. Cậu đang học rất ổn mà? Sao học lâu vậy mà tự nhiên ba cậu đổi ý thế?”
“Uầy, ” – chẳng đợi Hạ Chiêu nói, La Hạo đã thở dài một hơi, cảm thán – “Bố mẹ là vậy đó, họ thấy tốt thì là tốt mà không tốt tức là không tốt. Chả có lý do gì nhiều hết, chẳng qua là họ độc đoán thế thôi!”
“Anh à cậu không quậy một trận với ba thiệt hả?” – Khương Lâm hứ một tiếng – “bình tĩnh chấp nhận vậy? Không giống cậu chút nào.”
“Có tranh luận, cãi thua, nên tớ mới tính rửa mối hận và chứng minh bản thân mình cho tốt đó chứ.” – Hạ Chiêu khoanh tay, nhìn số điểm mình tính ra rồi hất cằm như chẳng hiểu nổi:
– “Tớ tính thử nhưng sao cứ thấy nâng xíu điểm mỗi môn thôi là mấy trường tuyến đầu vào hàng hết vậy ta?”
“Cậu tính như thế nào?” – Dịch Thời bất ngờ tham gia vào cuộc trò chuyện của họ. Cậu nhìn xuống tờ nháp mỏng trước mặt Hạ Chiêu.
“Nhìn nè,” – Hạ Chiêu khoanh tròn con số trên giấy – “Tớ đã khiêm tốn rồi đó nhé. Nếu tớ được 120 mỗi môn Văn, Toán, Tiếng Anh, 260 điểm môn Khoa học tự nhiên là đã 620 điểm rồi. Tớ mà nâng vài điểm mỗi môn lên thì chẳng phải đã nhảy lên hạng 1 hạng 2 khối luôn rồi à?”
“Á đù tính vậy cũng được luôn? Học hỏi, học hỏi,” Khương Lâm nhịn cười – “Với cách tính này của cậu thì đúng là quá khiêm tốn, tui thấy cậu lấy được 720 luôn chứ.”
“Năm nay thủ khoa thi đại học mấy điểm? 715 nhỉ?” – Hạ Chiêu nói – “Tớ mà đặt kèo 720 thì hơi quá đáng.”
Vốn dĩ Hạ Chiêu chỉ nói 620 thế thôi, ai dè Dịch Thời lại đáp lời:
– “Cậu có thể nâng hơn 62 điểm.”
“62 điểm?” – Hạ Chiêu hơi khó hiểu.
62 điểm gì? Sao lại là 62 điểm?
Dịch Thời hơi cúi đầu nhìn về phía con số 620 được khoanh tròn trên giấy, giải thích:
– “Tổng điểm thi tháng của cậu là 558.”
Cách đúng 62 điểm với mục tiêu 620 điểm của cậu ấy.
Khương Lâm hơi ngạc nhiên, nhưng không phải vì chuyện Dịch Thời đáp lại tâm huyết học hỏi dâng trào của Hạ Chiêu. Tuy rằng Dịch Thời hơi khó gần nhưng rõ là cậu ấy rất thân thuộc với Hạ Chiêu. Chưa nói đến cậu với La Hạo đi nhưng đến bản thân Hạ Chiêu còn chưa để ý đến điểm số của mình nữa, cơ bản là không đi hỏi tổng điểm thi tháng kỳ trước của mình là bao nhiêu đâu!
Khương Lâm suy nghĩ đơn giản, nghĩ gì nói đó – “Anh Dịch, sao cậu biết điểm số của anh tui?” – Vừa chực thốt thì Hạ Chiêu đã đi trước một bước cười 2 tiếng, gác khuỷu tay lên vai Dịch Thời:
– “Tớ cũng rất có lòng tin ở cậu đó nhé. Cậu cố gắng lên 720 còn tớ 620 đi, tụi mình nổi danh thành đôi bạn cùng bàn cùng tiến cao thủ học đường trường số 6 luôn.”
Nghe Hạ Chiêu nói thế, Khương Lâm lại thấy vấn đề đó không quan trọng nữa, chắc chắn là Hạ Chiêu đã nói cho Dịch Thời rồi. Kỳ thi tháng lần trước Hạ Chiêu có tiến bộ, biết đâu còn đi hỏi thăm tổng điểm của mình chưa chừng.
Nói là làm, tối hôm đó Hạ Chiêu đăng tới 5 dòng trạng thái.
Có mấy người bạn cấp II cấp III chơi thân với Hạ Chiêu trông mà vui, đua nhau cà khịa lấy ra làm trò cười cả lũ bên dưới. Lâm Mậu Tu cũng để lại bình luận:
– “Đời này được thấy Hạ Chiêu học quá hóa lú là quá đủ hahahahahahaha.”
Hạ Chiêu học quá hóa lú rep cho lại một câu “Ăn vé cút ha thánh chết bầm!” xong cầm đề chạy bịch bịch lên tầng 7.
Hạ Chiêu chưa từng nghĩ mình có lúc lại biết cố gắng đến vậy, nhưng đã quyết tâm học hành cho đàng hoàng để vươn lên trong cuộc sống rồi. Cậu nghi ngờ có khi mình bị tăng động thâm niên chẳng chừng.
Sức tập trung cực kỳ kém, vô cùng thiếu sự kiên nhẫn.
Cậu ngồi trên bàn học trong phòng mình mà tiếng TV nhỏ xíu ngoài phòng khách Lâm Bội Linh xem hay tiếng game Trương Giang Dương đóng cửa chơi trong phòng cũng có thể lọt vào tai cậu hết. Bình thường chơi game 3 tiếng đồng hồ không mệt đâu nhưng ngồi học 1 tiếng thôi là hết đau lưng đau đít đau lưng đói bụng các thứ rồi.
Làm bài đọc Anh Văn dễ bị phân tâm, nhìn trân trối đề Lý tận hơn 5 phút đã không kìm được ngáp rồi.
Làm biếng lâu quá quen rồi.
Hồi tiểu học cấp II, Hạ Chiêu có khôn vặt, bình thường trong giờ trên lớp làm bài tập trong lớp học thêm vẫn đứng trong mấy hạng đầu được. Lên cấp III rồi không thể ỷ lại vào khôn lỏi được nữa, vừa dừng lại nghỉ chân tính cố gắng một chút nhưng chỉ đạt được con điểm tầm tầm mà thôi. Cơ mà rất nhanh, cậu lại tìm thấy lối đi riêng cho mình làm học sinh nghệ thuật.
Nói mới nhớ, cậu chưa từng siêng năng học tập đến vậy.
Dịch Thời là một người bạn học chung tuyệt vời, cậu ấy có tính kỷ luật cao, không những không làm ảnh hưởng mà còn kèm cậu giải đề được nữa. Nhưng kỳ diệu thay, cái hồi mà Hạ Chiêu chẳng học hành gì cậu cứ luôn thấy Dịch Thời giờ nào cũng học, tới khi bắt đầu chăm học lên rồi mới thấy Dịch Thời hoàn thành bài học trong phút chốc rồi sau đó cậu ấy sẽ chuyển sang làm cái khác
Cậu đang vật lộn trong biển kiến thức dở, vừa ngẩng lên thì đã thấy Dịch Thời đã đọc hết “Tây Du Kí bản cho thanh thiếu niên” và bắt đầu đọc bản gốc rồi.
Có đôi lúc điều ấy khiến trái tim mong manh của Hạ Chiêu tan vỡ nhiều chút, cứ như đang trong giờ làm bài thi mà mình mới xong câu hỏi lớn đầu tiên mà đã nghe kế bên sang trang rồi ấy.
Không hẳn lúc nào cũng thấy chết trong lòng, khi có khi không, tùy vào tâm trạng của Hạ Chiêu ngày hôm đó thôi.
Nhưng qua nhà Dịch Thời học bài, ít nhất sẽ không có vụ có tiếng chơi game hay TV lọt vào tai.
Trước Hạ Chiêu hay sang mỗi ngày ké điều hòa, nhưng giờ mỗi ngày cậu sang để ké bàn học của dân pro. May mà bàn trong phòng Dịch Thời là cái hồi trước cậu ngồi, đủ bự để thêm cái ghế ngồi hai người.
Trương Bằng đem bán xe tải, hôm nào cũng bận việc trong tiệm, Trương Giang Dương không lêu lổng cả ngày như trước nữa mà đi phụ tiệm bánh hoặc về nhà giúp đỡ này kia cho Lâm Bội Linh. Lâm Bội Linh cũng không cần phải dậy sớm về trễ như trước nữa, rảnh thì ghé tiệm chơi, chiều sập tối thì từ tốn đi về nhà nấu cơm tối.
Nhờ sự xuất hiện của đứa bé trong bụng Lâm Bội Linh, cái gia đình này dường như trở nên thêm phần ấm cúng và yên ổn hơn. Tuy rằng trước giờ quen ăn trong tiệm đấy nhưng mọi người lúc nào cũng bận rộn, rất ít khi nào mà quây quần bên nhau ăn tối mỗi ngày như bây giờ cả.
Từ Hạ Chiêu bỗng dưng chăm chỉ học hành, Trương Bằng bận rộn công việc đến Trương Giang Dương chẳng rõ nó bận cái gì, chẳng hẹn mà đến giờ ai cũng gấp rút về nhà. Trời càng lúc càng trở lạnh, cũng như càng lúc một tối, chung cảnh sáng đèn mọi nhà cùng nhau ăn bữa cơm nóng nổi, chuyện trò đôi câu có gì vui ngày hôm nay, ra khỏi cửa là ai bận việc nấy.
Dường như là quây quần bên nhau ăn tối là cách ngầm đồng thuận hiểu mà không nói của gia đình này vậy.
Nhà có người, có đèn, có cơm nóng, bạn bè trong lớp chơi với nhau ngày nào cũng thấy mặt, với người bạn quan trọng nhất ở tầng trên.
Hạ Chiêu có một cảm giác mô hồ khó tả xiết, rằng trong tương lai có lẽ mình sẽ rất nhớ quãng thời gian này.
Bởi vì mái nhà dần trở nên ấm áp, mà cũng vì người nọ tầng trên.
Hạ Chiêu định nghĩa Dịch Thời là người bạn quan trọng nhất của mình. Cậu nghĩ, bạn thân nhất thì quá thường, cậu kể ra được tân mấy cái tên còn được. Vả lại bạn thân nhất sống xa ở gần gì cũng được, chỉ có Dịch Thời… Càng gần càng tốt, tốt nhất là ở tầng trên mãi.
Cậu có suy nghĩ này từ việc vốn là quả thực không dưới một lần Dịch Thời nghe cậu nói muốn cố gắng xong rồi lao đầu không kế hoạch không hiệu quả không kể ngày đêm. Thế là cậu ấy quăng cho một bản thời gian biểu học tập.
Dịch Thời:
– “Cậu xem có chỗ nào cần chỉnh lại không, cứ theo đó mà đi từ từ từng bước đi. Như thế dễ hơn là loạn xạ như ruồi bay mất đầu đấy, cậu thử xem.”
Thời gian biểu học tập Dịch Thời in ra rất là chi tiết, có đánh dấu thời gian nào học môn nào, có kiến thức trọng tâm cũng như khuyến khích học thời gian nào. Hạ Chiêu cảm thấy mình như bệnh nhân thời kỳ cuối được thần y kê toa thuốc vậy, lau đôi mi:
– “Tía ơi, không có tía con biết sống làm sao đây oe oe oe.”
Thiếu nam thiếu nữ thời nay lười chảy mỡ lâu lâu có thêm một hay nhiều đôi cha mẹ hờ mỗi khi cần nhờ giúp.
Dịch Thời nhịp nhịp ngón tay trên mặt bàn:
– “Đừng có than nữa, đọc kỹ vào.”
Đến khi Dịch Thời tắm xong đi ngang qua từ phía bên cạnh Hạ Chiêu lần nữa, cậu lại kéo góc áo Dịch Thời:
– “Bố ơi bố iu con lần nữa đi ạ.”
Dịch Thời:
– “Nói.”
Hạ Chiêu:
– “Tớ yêu cầu dịch vụ làm việc nhà.”
Dịch Thời kéo ghế ngồi xuống cạnh cậu ấy:
– “Câu nào?”
Hạ Chiêu:
– “Nguyên trang đề Lý này nè…”
Cùng với rất nhiều trang đề Lý, Toán, rồi Hóa, mỗi ngày từ nay về sau.
Nhưng cậu không thể nói được.
Mái tóc Dịch Thời chưa khô có nước đọng nhiễu xuống, mắt nhìn lướt qua nguyên trang bài làm môn Lý trắng trơn của Hạ Chiêu mà không hề không kiên nhẫn, chẳng qua là hơi nghĩ ngợi:- “Cậu cứ để Vật Lý qua một bên, đợi tôi tổng hợp lại kiến thức rồi bù cho cậu từ đầu một lượt.”
“Ế? Thế có phiền quá không.” – Hạ Chiêu nói.
Từ thời gian biểu học tập mà Dịch Thời làm cho, dễ thấy cậu ấy soạn kiến thức không phải làm chơi chơi đâu. Dịch Thời đã rất bận với việc học của riêng cậu ấy rồi sao mình có thể làm phí nhiều thời gian của cậu ấy như vậy được?
“Không phiền đâu,” – Dịch Thời nói – “Tôi cũng tính làm như vậy mà.”
Xạo ke, cậu thắng cả giải Cá nhân Cúp Vật Lý mà còn cần phải soạn lại những thứ cơ bản như thế nữa à?
Nhưng Hạ Chiêu không nói ra.
Cậu cảm thấy Dịch Thời tốt với cậu là tốt một cách tự nhiên không mang bất cứ mục đích gì. Giống như là Lâm Bội Linh nấu gì ngon là cậu sẽ gọi Dịch Thời xuống ăn chung, Dịch Thời không lại từ chối nữa.
Cậu rất thích cảm giác này, cậu không muốn phá hủy nó.
Cậu nghĩ, giá như cứ như thế này mãi thì hay biết mấy.