Hạ Chiêu ngủ một mạch tới trưa thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cậu mắt nhắm mắt mở mò mẫm từ đầu tới cuối giường rồi mới nhớ ra mình đã bỏ nó trên bàn trước khi đi ngủ.

Nhìn lướt qua màn hình thì thấy là chú Lưu, cấp dưới cũ của ông nội. Vì ông nội Hạ Chiêu từng giúp đỡ chú cho nên chú rất tốt với hai ông bà nội Hạ Chiêu.

Nhận máy, chú Lưu nói:

– “Tiểu Chiêu à, là chú nè, chú Lưu. Bà nội con nhờ chú mang trái cây sang cho con, con có đang ở nhà không? Để chú cầm lên cho.”

Hạ Chiêu bước ra khỏi phòng, trong nhà không có ai, Trương Giang Dương lại không biết lượn đâu nữa rồi.

Cậu nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi đi mở cửa. Chú Lư đã mang trái cây nhập được bà nội cho lên tới, với lại có đến hẳn 3 thùng nhỏ.

Hạ Chiêu nhìn mồ hôi trên trán chú Lưu, hơi ngại:

– “Chú vào ngồi uống chút trà đi ạ.”

“Chú không ngồi đâu, để hôm nào đi. Chú cũng có chuyện tiện đường đi qua đây thôi.” – chú Lưu cười một tiếng – “Ông bà nội con yêu thương con lắm đó.”

Hạ Chiêu cũng cười theo:

– “Dạ, thương con rất nhiều luôn ạ.”

Tiễn chú Lưu đi, cậu gọi cho bà ngay:

– “Bà nội ơi, cháu đã nhận trái cây bà nhờ chú Lưu mang sang rồi nhé. Sao nhiều thế ạ.”

“Nhiều cái gì mà nhiều, có nhiều đâu nào. Giờ con đang học hành vất vả ăn nhiều trái cây tí chứ, ăn không hết thì chia cho em trai con. Nhớ không lầm là em trai phải không nhỉ?” – Hình như bà nội đang đi bộ – “Khu phố tổ chức buổi biểu diễn toàn khu phố, bà thì đang vội ra quảng trường múa, trước có kể con rồi ấy.”

“Em trai, nhỏ hơn con ạ.” – Hạ Chiêu cười nói – “Bà cố lên nhé bà, nhớ chụp hình nhiều nhiều cho con xem với.”

Hạ Chiêu rửa táo vừa gặm táo đi loanh quanh trong nhà. Chán quá đi, làm gì giờ?

Sao mà trong nhà chỉ còn có mỗi mình thôi nhỉ? Chú Trương với mẹ đi đâu rồi? Hai người họ ra tiệm rồi hả ta?

Trương Giang Dương lại đi đâu?

Không biết Dịch Thời cũng đang ở nhà đang làm gì ta?

Ngày nghỉ thứ ba, Hạ Chiêu nhớ ra mình chưa làm một chữ bài tập cả.

Cậu sắp xếp tập vở trong cặp, sau đó chọn ra mấy quả trông đẹp nhất trong thùng, rồi lên tầng 7 nhấn chuông cửa.

Trái với Hạ Chiêu, hôm nay Dịch Thời vẫn dậy từ rất sớm theo thói quen.

Có thể bởi vì là ngày nghỉ nên sáng hôm nay rất yên tĩnh. Không có học sinh ồn ào nhốn nháo đến trường, không có nhân viên văn phòng hối hả hấp ta hấp tấp đi làm. Những cụ già trong khu cư xá có vẻ cũng rất nhàn nhã, tụm năm tụm ba tập thể dục buổi sáng, chơi cờ, chuyện trò.

Dịch Thời thấy một hàng ăn sáng thì vào mua tiểu lung bao và một bát cháo, lúc quay về, tới dưới cầu thang thì gặp bà Mã đi bộ buổi sáng mới về.  Hạ Chiêu từng nhiệt tình giới thiệu bà Mã với cậu, còn đùa nhờ bà Mã quan tâm tới cậu hơn xíu. Bà Mã có trí nhớ rất tốt, kêu đúng tên cậu:

– “Dịch Thời, chào buổi sáng. Mấy đứa tuổi cháu ít đứa dậy sớm được vầy lắm đó.”

Dịch Thời gật đầu:

– “Chào buổi sáng.”

Đi được bài bước, một bà lão đi chung với bà Mã hỏi:

– “Thằng bé nhà ai thế?”

Bà Mã nói:

– “Mới chuyển tới, bạn của Tiểu Chiêu.”

Đến tầng 6, Lâm Bội Linh với Trương Bằng vừa ra cửa, thấy cậu thì cười:

– “Con mua bữa sáng về đấy à. Sớm thật đó, Tiểu Chiêu còn chưa dậy nữa.”

Lâm Bội Linh nhìn 30% giống Hạ Chiêu, càng cười thì càng giống hơn chút. Vào lần đầu tiên gặp dì, Dịch Thời cũng cảm giác chắc dì ấy là người thân gì đó của Hạ Chiêu rồi.

Xong bữa sáng, Dịch Thời ngồi trước bàn học, làm 2 tờ đề.

Khu nhà cũ nên cách âm thật sự rất dở, tiếng TV bên tầng đối diện rất là lớn. Ngay cả tiếng hàng xóm vặn khóa, tiếng đóng cửa vẫn có thể nghe được rõ rệt.

Nhưng dưới tầng dường như vẫn rất yên ắng, trừ ngày hôm kia bà nội của Trương Giang Dương tới chơi thì nơi ấy rất ít khi có tiếng gì quá lớn.

Cho nên là chỉ nghe thôi thì khó mà nói người kia có dậy chưa.

Bữa trưa là pasta, Dịch Thời nhìn chằm chằm vào nồi nước sôi lục bục nổi bong bóng, lơ đãng nghĩ, hôm nay có lẽ Hạ Chiêu sẽ không tới.

Đúng là nơi này có phần náo nhiệt hơn chỗ cậu từng ở ở nước ngoài. Như thể mọi người ai cũng quen biết, cứ như là người này cũng liên quan đến người kia, nhưng cũng khá là tương đồng.

Cho dù ngoài trời có nóng hay không, náo nhiệt đến đâu, đằng sau cánh cửa khép lại, cậu vẫn một mình.

Tối hôm qua Hạ Chiêu kể cho cậu về ông bà ngoại, cậu nhớ đến bà mình.

Cậu nhớ Dịch Thời có nhắc đến bà ngoại là cô chủ nhỏ một phú hộ, trong nhà có vài người anh chị trong đó bà là nhỏ nhất nên không khỏi hơi yếu đuối. Nhưng sau khi ông ngoại qua đời, bà đã dũng cảm đi theo con gái mình ra nước ngoài, ở lại một nơi không biết tiếng và hoàn toàn xa lạ. Trong ký ức của dk, bà ngoại là một sự tồn tại dịu dàng mà vĩ đại.

Mà trong ký ức của Dịch Thời, có những lúc ấm áp đấy, nhưng bà ngoài càng lớn tuổi, bệnh tật và nỗi nhớ nhà đã hành hạ bà, đã thay đổi con người bà. Bà ngoại đi đứng bất tiện nên có cho mời một bảo mẫu gốc TQ, để chăm sóc cho bà và trò chuyện với bà. Những lúc bà tỉnh táo thì sẽ vô cùng tỉnh táo, khi lú lẫn thì bà quên trước quên sau và cứ lải nhải mãi rằng tới giờ cho tưới cây cỏ trồng trong nhà rồi, sao anh chị của bà không tới thăm mình, gọi tên ông ngoại và nói bà muốn về nhà.

Dường như bà chưa từng xem căn nhà nơi đất khách là nhà, bà nói nhà ý luôn luôn là nằm ở phía bên kia Thái Bình Dương.

Không chỉ một lần Dịch Thời từng nghĩ, chuyện mà bà hối hận nhất cuộc đời mình có lẽ là khi bà quyết định vượt qua bờ bên kia chăm sóc cậu.

Vào tầm 3 tháng trước khi bà mất, chị gái của bà đã qua đời trước, không ai dám nói cho bà hay chuyện. Nhưng rồi bà vẫn biết, và bà đã ngồi thẫn thờ trước cửa sổ cả ngày hôm đó. Lúc Dịch Thời đẩy xe lăn bà ăn tối, bàn tay khô như vỏ cây của bà đưa lên che mặt và hỏi:

– “Sao hồi đó cháu không chịu theo bà về TQ?”

Dịch Thời biết bà đang nói tới lúc nào, bà đã nhắc rất nhiều lần, ban đầu bà ở không quen muốn dẫn cậu về nước, cậu đã khóc không chịu xa mẹ. Thế là bà ngoại mềm lòng.

Hồi đó cậu mới có 6 tuổi, hoàn toàn không nhớ gì về lúc đó, nhưng Dịch Thời 16 tuổi vẫn nói:

– “Cháu xin lỗi.”

Bà ngoại bật khóc, hồi lâu sau mới vỗ vỗ lên tay cậu:

– “Cháu là một cậu bé ngoan.”

Cái hồi mà Dịch Thời còn bé tí, “Cháu là cậu bé ngoan” gần như là lời bà ngoại treo trên mép. Nhưng không biết từ bao giờ, bà ngoại càng ngày càng lạnh nhạt với cậu, thậm chí không muốn nhìn thấy cậu cho lắm.

Có lẽ, bà đã xem cậu như đầu sỏ gây ra hết thảy bi kịch.

Nhưng mà Dịch Thời vẫn cảm kích bà lắm, sẵn lòng quan tâm chăm sóc bà.

Giống như là từ khi sinh ra cậu đã là kẻ dư thừa, tất cả mọi người đều có cuộc sống của riêng mình, chẳng có ai muốn phải chứa thêm người thừa là cậu nữa. Bà ngoại là người duy nhất chịu thay đổi cuộc sống của mình, đón cậu về và chăm sóc cậu.

Cho dù cuối cùng quay ra hối hận vì các nguyên nhân khác, ít nhất thì sự chân thành và quan tâm lúc ban đầu là thật lòng.

Đó là thứ mà cậu rất ít khi nhận được, dù cho sau cùng thì nó vẫn bị thu hồi.

Dịch Thời vừa vớt pasta ra khỏi nồi và cho vào chảo nước sốt thì tiếng chuông cửa vang lên.

Lúc cậu ra khỏi phòng bếp, bầu trời ấy xanh thẳm và những đám mây ấy rất trắng với những tia nắng gắt chói chang. Dường như không một ngọn gió, bầu không khí ngưng đọng như là ảnh khúc xạ ánh sáng, bị bóp méo nhẹ.

Thời tiết mà chả có ai muốn ra đường.

So sánh với buổi sáng tấp nập, dưới lâu, khu phố, phố xá quanh đây, dòng người đã biến mất như triều xuống, chỉ còn lại cái lạnh và oải mệt. Không có bóng dáng một ai, không có dấu vết của sự sống, như một bức tranh tĩnh vậy.

Chỉ có tiếng chuông cửa, ồn ào và liên hồi, phá vỡ bầu không khí chết này. Người bấm chuông cửa có vẻ rất không kiên nhẫn, cứ nhấn chuông liên tiếp thúc giục, như tiếng ve kêu mùa hè, rất ồn nhưng lại rất sống động.

Dịch Thời mở cửa, Hạ Chiêu đeo cặp một bên vai, tay ôm một đống trái cây mà sốt ruột ấn chuông bằng cùi chỏ.

Ngay cái lúc cậu vừa nhìn thấy Dịch Thời là Hạ Chiêu đã ngước lên cười với cậu ấy.

Đây là lần đầu tiên Dịch Thời được chứng kiến một ai đó cười như thế nào rõ đến thế.

Đôi mắt cong tít nhưng đuôi mắt lại hơi nhếch lên, phần dưới mi mắt vừa vặn cong lên vòng cung mảnh. Cặp mắt sáng vô cùng, lấp la lấp lánh tựa như viên hổ phách dưới ánh nắng mặt trời. Khóe môi nhếch theo  thấy rõ hướng lên nơi củ môi.

Đôi mắt của Hạ Chiêu thiên về hẹp và dài nhưng tròn xoe, những lúc không cười dễ có cảm giác ngây thơ vô tội. Khi cười thì luôn luôn mang đến sức sống tuổi trẻ nghịch ngợm trong sáng, hoạt bát và vui tươi.

Cửa vừa mở là Hạ Chiêu đã cảm nhận cái lạnh từ điều hòa phà vào người mình hết nấc, cậu nhét hết đống trái cây mình mang đến vào lòng Dịch Thời:

– “Quà tới nhà đó, tớ qua chép bài hen.”

“Dép Xanh nhí của tớ đâu rồi?” – Hạ Chiêu mở tủ giày ra nhưng không thấy đôi dép bình thường mình để ở đó đâu hết.

Dịch Thời bỏ trái cây vào tủ lạnh rồi đi tới:

– “Dép Xanh nhí gì?”

Hạ Chiêu lập tức chỉ vào đôi dép trong phòng dưới chân cậu:

– “Sao cậu lại mang dép Xanh Nhí của tớ?”

Dịch Thời cúi đầu nhìn xuống đôi dép dưới chân đang mang, hồi sáng sớm cậu ra ngoài mua bữa sáng thì quên thay dép, xuống tầng 1 rồi mới hay. Mua bữa sáng về cậu đem đôi dép đi trong nhà bị bẩn đi giặt và phơi chúng ngoài ban công, rồi thay bằng đôi này.

Đôi dép đi trong nhà này là màu trắng, Dịch Thời không hiểu sao Hạ Chiêu lại gọi nó là dép xanh dương cũng như không biết tại sao cậu ấy cứ khăng khăng đôi này mới chịu.

“Mang đôi khác đi.”- Dịch Thời nói.

“Tớ thích đôi này cơ, nó có hình Doraemon dưới đế.” – Hạ Chiêu lầm bầm, lấy một đôi khác trong tủ giày ra bỏ nó xuống đất.

Doraemon dưới đế?

Dịch Thời đứng hình vài giây, cởi đôi dép xanh dương như lời Hạ Chiêu ra rồi đi đôi dép Hạ Chiêu mới bỏ xuống.

“Cảm ơn.” – Hạ Chiêu được mang đôi dép Xanh Nhí hài lòng, nghĩ rồi đưa chân lên cho Dịch Thời xem đế dép – “Nè, có phải có con Doraemon không?”

Dịch Thời nhìn thoáng qua, đúng là có cái đầu của Doraemon thật.

Hạ Chiêu để cặp sách xuống sô pha, khịt khịt mũi:

– “Cậu nấu món gì ngon vậy? Mùi thơm quá.”

“Cậu ăn trưa chưa?” – Dịch Thời hỏi.

“Chưa, tớ vừa dậy là đã nghĩ đến việc học bài rồi đó. Tớ còn chả có thì giờ gọi giao hàng nữa cơ.” – Hạ Chiêu nói.

Dịch Thời mang cái dĩa ra:

– “Trưa nay ăn pasta.”

Hạ Chiêu ghé lại:

– “Wow, pasta ư, trông ngon quá.”

Dịch Thời:

– “Cậu trễ rồi.”

Hạ Chiêu biết cậu ấy có ý gì, tức là không có nấu thêm phần cậu.

Đúng ra thì Hạ Chiêu gặm táo lót dạ vẫn chưa đói mà giờ thì bụng nó nhộn nhạo, ngài ngại xin xỏ:

– “Cậu chia tớ nửa, bao giờ giao hàng của tớ tới thì tớ cũng chia cậu nửa luôn.”

Trái lại thì Dịch Thời không từ chối:

– “Đi lấy thêm cái dĩa.”

Hạ Chiêu nhanh chóng đi lấy cái dĩa trong bếp rồi đặt lên trước mặt Dịch Thời, cậu ấy lấy nĩa xớt một nửa cho cậu.

Hạ Chiêu ngồi xuống đối diện Dịch Thời, giờ mới phát hiện mình đi lấy dĩa mà không lấy nĩa. Thế là lập tức xin nhẹ cái nĩa trên dĩa của Dịch Thời rồi ăn một miếng, bật ngón cái:

– “Ngon lắm đó. Tớ có gọi cá ngâm chua, cậu ăn cá không?”

Dịch Thời dừng lại một lúc, đi vào bếp lấy cái nĩa mới ra:

– “Được.”

Hồi năm lớp 10 học quân sự đúng là gian khổ hết sức, ngày nào cũng ăn canh suông quả mọng làm một đám thanh thiếu niên đói phát điên luôn. Tới nỗi mà có bạn nam trong lớp lén mang mỳ gói vào mà cả lớp xúm lại mỗi đứa húp một ngụm nước mỳ đỡ thèm. Hạ Chiêu cũng rất đói nhưng không tham gia vào hoạt động quá đông người như này, vì thấy không sạch. Mặc dù cậu không ưa sạch thái quá nhưng nhiều người thế kia trao đổi nước miếng với nhau ngẫm lại vẫn thấy không thoải mái tí nào.

Cậu ăn phần pasta được Dịch Thời sớt cho, không hiểu sao lại nhớ lại hồi đó.

Gặp cảnh khó khăn, cả lớp từ bạn bè chung lớp nhau mà tên họ đầy đủ của nhau chưa rành thành anh chị em đồng cảnh khổ. Cùng chịu khó, cùng chia thức ăn, bất giác đã trở nên thân thiết hơn.

Cậu với Dịch Thời cũng có thể là quan hệ chia sẻ đồ ăn cho nhau thây.

Tuy là Hạ Chiêu nhạy cảm nhưng không để chuyện trong lòng, ăn no ngủ ngon là vui, trước mắt hoàn toàn quăng phứt chút không vui tối qua ra sau đầu rồi.

Chép bài của bạn cùng bàn thì có gì không tốt đâu.

Cậu với Dịch Thời không chỉ là bạn cùng bàn không thôi, mà còn là chủ thuê và khách thuê, hay ăn ké và đầu bếp nữa.

Ăn pasta xong thì ngồi chờ cá ngâm chua giao tới, Hạ Chiêu nhìn về phía Dịch Thời đối diện đang không có gì làm bấm điện thoại, chợt hỏi:

– “Trước cậu có bạn cùng bàn không?”

Dịch Thời đáp chắc nịch:

– “Có.”

“Có á?” – Hạ Chiêu hơi nghi ngờ – “Cậu đừng có lừa tớ, tớ cũng xem phim Mỹ rồi mà? Tớ xem trên phim thì là ngồi chia thành nhóm nhỏ mà?”

Dịch Thời:

– “Ừ.”

Hạ Chiêu vẫn bám không tha:

– “Cho nên là hồi trước cậu không có bạn cùng bàn nào đúng không?”

Dịch Thời hơi dời mắt khỏi điện thoại:

– “Ừ.”

Tự nhiên Hạ Chiêu thấy hơi phấn khích, hắng giọng:

– “Vậy có phải tớ là người bạn cùng bàn đầu tiên của cậu từ trước đến nay có đúng không?”

Dịch Thời không biết tại sao cậu ấy tự nhiên lại hỏi cái này. Đối diện với ánh mắt mong chờ của cậu ấy, cậu khựng lại một lúc rồi đưa ra câu trả lời trái ngược:

– “Không.”

“Không hả?” – Hạ Chiêu gật đầu – “Vậy thì ai là bạn cùng bàn đầu tiên của cậu?”

Dịch Thời dời mắt về màn hình:

– “Tôi không biết.”

Hạ Chiêu:

– “Không biết? Cậu nghĩ kỹ thêm đi, cậu mà không nói cho rõ là chốc nữa tớ không cho cậu ăn đâu.”

Dịch Thời:

– “…”

Hạ Chiêu lại nói:

– “Có phải là tớ không?”

Dịch Thời dường như đã chịu thua, nói mà không ngẩng đầu lên:

– “Ừ.”

Hạ Chiêu cong mắt và dựa ra bàn, cười khúc khích:

– “Cậu làm bạn cùng bàn với tớ là hời đó. Tớ sẽ siêu tốt với cậu luôn, bạn cùng bàn ạ.”

Dịch Thời ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Chiêu. Người trước mặt ấy có được câu trả lời như mong muốn thì có vẻ rất vui, khóe môi cong cong mãi không xuống. Thậm chí còn bắt đầu ngâm nga khe khẽ trong vô thức nữa.

Dịch Thời đã không còn nhớ liệu có từng có ai với cậu, rằng “Tôi sẽ cực kỳ tốt với cậu” không. Nói nó là lời hứa thì có lẽ hơi quá, nhưng ấy cũng là một loại lời hứa.

Nếu là kẻ khác, có thể cậu chỉ nghe rồi thôi, nhưng Hạ Chiêu… Đúng là với ai cậu ấy cũng rất tốt cả.

“Ngồi dậy. Dơ lắm.” – Dịch Thời nói mặt không đổi sắc.

Hạ Chiêu nằm ra bàn ăn nghe thì ngồi dậy, còn làu bàu cãi lại:

– “Có dơ đâu. Tớ mới sờ thử thì không dính mỡ dầu hay bị dơ gì mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play