Từ khi còn bé Dịch Thời đã tự lập và thông minh rồi, từ sinh hoạt, học hành, đến đàn violin… Như là không để ai phải lo lắng cho mình vậy, cậu luôn có thể làm tốt những gì mà cậu nghĩ mình nên làm. Hồi còn nhỏ hơn xíu cũng từng khóc đòi mẹ, lớn chút thì hiểu ra, chấp nhận mọi chuyện, thậm chí bố mẹ cậu tái hôn cậu vẫn bình tĩnh mặc lễ phục đi dự lễ cưới từng người được. Dịch Khiêm hoàn tất chương trình học thì lấy bằng tốt nghiệp, trong thời gian đó cũng gầy dựng sự nghiệp với một người bạn nên rất bận mà cũng rất ít khi về nhà. Đến một ngày nọ mới chợt nhận ra, đứa trẻ ít nói trưởng thành sớm ấy đã lớn khôn trong lúc mọi người không để ý rồi, không chỉ cao lên mà còn từ bà ngoại chăm nom cho cậu thành cậu chăm sóc cho bà ngoại sức khỏe kém.
Không phải Dịch Khiêm không xót cho Dịch Thời, chú cũng từng nghĩ đến việc khi cuộc sống mình ổn định rồi, có thời gian, đủ sức để chăm lo đứa nhỏ tốt hơn đó chứ. Thay mẹ hay lấy chính danh nghĩa cậu ruột mà quan tâm đến nó nhiều hơn.
Nhưng quay đi quay lại đã nhiều năm trôi qua, sự nghiệp, tình yêu, hôn nhân, con cái, thời gian của người lớn dường như không bao giờ là đủ. Có bà ngoại đỡ đần Dịch Thời, cuối cùng Dịch Khiêm cũng quyết định tận dụng cơ hội về nước phát triển. Sau khi về nước có một thời gian cậu dẫn vợ con ra nước ngoài thăm họ, nhưng cũng chỉ vào vài lần trong năm thôi. Qua những cuộc hội ngộ đếm trên đầu ngón tay ấy cũng đủ thấy rõ như ban ngày Dịch Thời lớn lên một cách nhanh chóng, từ đứa trẻ tự lập đến cậu thiếu niên cao ráo chững chạc rồi.
Cậu không cần bất kỳ ai nữa.
Có lẽ từ trước giờ mình đã mang lòng xúc động cũng như canh cánh đối với đứa nhỏ ít nói cô đơn này, con gái lớn được chút, Dịch Khiêm có bận vẫn nhín thời gian chơi với con bé. Thậm chí còn có phần dung túng nuông chiều. Mợ Dịch từng rất thẳng thắn phê bình cậu, nói cậu đừng có bù đắp nỗi áy náy từ Dịch Thời sang Dịch Tiêu Kiều. Như vậy không chỉ không bù đắp được gì cho Dịch Thời mà còn không tốt cho sự trưởng thành của Dịch Tiêu Kiều nữa.
Chắc vì làm nghề phóng viên mà mợ Dịch luôn sắc sảo và đi thẳng vào vấn đề.
Lúc đó, Dịch Khiêm chỉ phủ nhận bằng nụ cười, nhưng trong lòng cậu biết đó là sự thật.
Cậu nghĩ, nếu mình hay Dịch Nhu có thể quan tâm chăm sóc Dịch Thời nhiều hơn, Dịch Thời đã không trưởng thành sớm như vậy rồi.
Trưởng thành sớm không xấu, dĩ nhiên mỗi đứa con nít bao giờ thì lớn lên không giống nhau. Chẳng qua là tựa hồ Dịch Thời hơi bị nhanh quá, tuổi thơ của cậu chớp mắt đã qua, thậm chí Dịch Khiêm không thể nhớ liệu Dịch Thời có thật sự có cái gọi là thời thơ ấu hay không nữa là.
Dịch Khiêm cảm thấy ít nhiều mình có chút đạo đức giả, không chở che thằng bé lúc Dịch Thời cần nhất. Đến khi mình bước vào tuổi trung niên, sinh hoạt đã ổn định, quay lại nhìn Dịch Thời mới thấy nuối tiếc, cứ phải đơn phương tìm cách đền bù.
Dịch Thời nhìn Hạ Chiêu nhếch môi:
– “Không phải ai cũng chơi chung với cậu ấy được vậy.”
Dịch Khiêm nhìn về phía Hạ Chiêu và Dịch Tiêu Kiều, cười nhẹ:
– “Cậu cũng bất ngờ, hai đứa nó chơi với nhau hợp như vậy.”
Dịch Thời:
– “Tâm trí như nhau cả.”
Hạ Chiêu ngẩng phắt sang nhìn:
– “Cậu tưởng tớ không nghe thấy cậu à?”
Dịch Tiêu Kiều cũng nhìn theo, phụ họa:
– “Đúng vậy! Em với anh Tiểu Chiêu làm bộ không nghe thấy thôi hà. Anh Tiểu Chiêu nói nghe thử coi mọi người nói gì mình đó.”
Dịch Thời:
– “Ấu trĩ.”
Dịch Tiêu Kiều tưởng Dịch Thời đang nói bé, bé không giận mà cười nói:
– “Em là con nít thiệt mà.”
Hạ Chiêu cố tình đốp lại:
– “Đúng dị đó. Nói sao thì người ta cũng là con nít mà, người gì đâu á.”
Dịch Thời:
– “…”
8 giờ thì rời nhà Dịch Khiêm, Dịch Tiêu Kiều vẫn cứ liên tục dặn dò Hạ Chiêu phải ghé chơi nhiều nhiều, Hạ Chiêu sờ đầu con bé cười toe nhận lời.
Vừa lên xe, Hạ Chiêu lập tức lật mặt, bày ra vẻ tính sổ:
“Cậu nói cái gì cậu không tự thấy hả?” – Hạ Chiêu nói.
Dịch Thời:
– “Ý cậu là nói cậu ấu trĩ à?”
“Gì mà ấu trĩ, em gái cậu không ấu trĩ đâu nhớ. Con nít bây giờ ghê lắm, nó hỏi tớ có bạn gái chưa, hỏi tớ thích kiểu nữ sinh nào. Tớ hỏi nó có thích bạn nam nào không, nó bảo chưa có, tại vì con trai trong lớp hay cả khối trong trường xấu trai quá. Còn hỏi trung học số 6 mình có phải nhiều trai đẹp lắm không, sau này con bé nó cũng muốn thi vào Trung học số 6.” Hạ Chiêu hơi khô cổ, cậu lấy chai nước suối nhét trong tay vịn ghế sau ra uống một hơi.
Dịch Thời:
– “Cậu thích kiểu con gái như thế nào?”
“Chắc là đẹp đi.” – Hạ Chiêu tùy tiện đáp – “ Tớ cũng nhìn mặt.”
Dịch Thời chậm rãi nhìn về phía cậu ấy, nhìn vài giây rồi chợt hỏi:
– “Cậu uống rượu à?”
Hạ Chiêu:
– “Uống chút chút rượu trái cây thôi. Rượu trái cây độ cồn siêu thấp luôn mà cậu cũng nghe được à?”
Chơi cờ giữa chừng, Dịch Tiêu Kiều sợ Hạ Chiêu bị khát nên chạy đi lấy cho cậu ấy chai nước, trên chai toàn chữ viết gì đó không hiểu, nhìn thì là tiếng Ý. Hạ Chiêu không biết nên nhấp một ngụm rồi mới biết là rượu trái cây. Nhưng mà độ cồn thấp còn ngọt ngọt ngon ngon nữa.
“Ngửi thấy chứ.” – Dịch Thời nói.
Hạ Chiêu kéo áo T-shirt lên hửi hửi, không có mùi cồn gì hết mà:
– “Bộ cậu là chó à?”
Dịch Thời cắt ngang như vậy, Hạ Chiêu quên bẵng phải tính sổ mà trái lại nhắc tới mình nói chuyện với Dịch Tiêu Kiều, cảm thán:
– “Nhà cậu bị gì thế, tớ hỏi Tiểu Kiều thích học môn gì nhất, con bé nó bảo Toán Olympic. Nó còn bảo cậu của cậu hồi trước theo chuyên Toán nữa.”
Dịch Thời:
– “Cậu học đại học chuyên ngành Toán hệ chính quy.”
Hạ Chiêu:
– “Này chắc di truyền rồi, đáng lý ra hồi ba tớ đi học điểm cũng cao lắm, nhất là mấy môn Tự Nhiên chứ ta, sao tớ không hưởng miếng nào vậy? Còn cậu thì sao, thành tích bố mẹ cậu có tốt không?”
Dịch Thời:
– “Bố mẹ tôi tốt nghiệp Stanford.”
“Ui đệt?” Hạ Chiêu khó tin há hốc mồm, nhìn trân trân Dịch Thời hòng coi có phải đang đùa không, phát hiện đúng là cậu ấy không hề đùa tí nào – “Hóa ra cậu không phải là con nhà giàu mà là cao thủ học đường đời 2?”
“Ừ, nhớ giữ bí mật đó.” – Dịch Thời nói.
Hạ Chiêu vốn còn đang kinh ngạc, nghe cậu ấy điềm tĩnh ung dung thốt ra câu này thì thấy vui vui:
– “Tớ có phải Búa Tạ đâu. Cơ mà mấy người bên cậu đúng là dữ dằn thiệt đó, có phải cậu Dịch Khiêm cũng là dân pro hệ chính quy của trường đại học danh tiếng luôn không?”
Dịch Thời gật đầu, sẵn nói tên một trường có tiếng.
Hạ Chiêu chậc lưỡi:
– “Lần đầu tiên tớ được gặp prồ từ trường đại học top 10 thế giới ngoài đời thực đó. Sao cậu không nói sớm để tớ bắt tay cậu xin tí vía thông minh, hay xin cậu tí thông minh truyền vào đầu tớ ấy.”
Dịch Thời khinh bỉ xùy một tiếng.
Hạ Chiêu bắt chước cậu ấy hừ một tiếng, hiển nhiên rồi, cao thủ không hiểu nỗi khổ học hành của đám mít đặc đâu. Cái cảm giác khẩn thiết, không dưới một lần từng ảo tưởng được truyền công lực như trong tiểu thuyết võ hiệp, đả thông hai mạch nhâm đốc, vươn lên làm bá chủ học đường thành công trong cuộc sống ấy.
“Nhắc mới nhớ, cậu Dịch Khiêm là chủ tịch ngầu lòi trên tivi ngoài đời thật đó. Cậu có biết một chủ tịch phải cần có kỹ năng gì không?” – Hạ Chiêu hỏi.
Dịch Thời:
– “Không biết.”
“Không chỉ mạnh mẽ có khí chất áp đảo mang mặt lạnh đâu mà còn phải có nụ cười yêu chiều với giọng điệu bất đắc dĩ nữa, giống lúc cậu Dịch Khiêm với con gái cậu đó. Phải lạnh lùng với người ngoài ấm áp với người nhà, kiểu như tương phản động lòng người đó.” Lâm Bội Linh thích xem phim thần tượng, Hạ Chiêu cũng hay xem chung với dì nên chỉ ra rành rẽ lắm.
Dịch Thời:
– “Cậu còn biết cái này à?”
“Thì tìm hiểu vậy thôi,” Hạ Chiêu hỏi – “Còn cậu thì sao, cháu trai của chủ tịch, cậu định thi vào trường nào? Nói cho tớ được mở mang tầm mắt xíu, giờ cậu có nói gì thì tớ cũng không ngạc nhiên nữa.”
Dịch Thời:
– “Chưa quyết nữa. Trước đây tôi được tuyển vào trung học nhờ huy chương vàng cuộc thi Violin, vốn định xuôi dòng cứ thế mà theo học các trường Đại học Âm nhạc. Giờ thì hết cơ hội rồi.”
Giọng điệu rất bình thản, rất Dịch Thời.
Tuy nhiên, Hạ Chiêu lại nhạy cảm phát hiện ra chút khác biệt. Hồi chiều nhắc đến violin Dịch Thời cũng rất bình tĩnh, nhưng đó là một loại bình tĩnh của im lặng chấp nhận. Mà bây giờ thì dường như thoải mái hơn và còn có chút bình thản khó thấy nữa.
Nó như là có thứ gì đó đã quyết, thứ gì đó trần ai lạc định đã luôn lượn lờ.
Hạ Chiêu có hơi ngạc nhiên.
Thực chất, hồi tối cậu có được Dịch Tiêu Kiều kể cho vài chuyện.
Dịch Tiêu Kiều nói mình thích nhất là giờ luyện Olympic Toán, ghét nhất là giờ học violin. Hạ Chiêu sẵn hỏi hai anh em em sao ai cũng học violin vậy, môn học bắt buộc trong nhà hả?
Dịch Tiêu Kiều thở dài rất nhẹ:
– “Anh đừng nhắc tới đàn violin với ảnh nhớ, không là ảnh buồn lắm đó. Anh chơi violin giỏi lắm lắm luôn, được thưởng nhiều lắm, nhưng năm ngoái ảnh bị đụng xe trên đường đến cuộc thi violin rồi bị thương ở tay, nên là ba em mời nhiều bác sĩ đến chữa trị cho ảnh mà vẫn không được luôn. Năm nay bà nội qua đời em có nghe lỏm được ba với mẹ em bảo chắc anh em không thể học cấp III tiếp được nữa. Đúng lúc bác gái em cũng định xin chuyển công tác về nước nên nếu anh em đồng ý về nước trước thì cũng tiện giúp đỡ ảnh hơn. Sau đó thì anh em không đi cùng lượt với tụi em mà lại tự đi về. Mẹ em nói em đừng làm phiền anh hay nhắc tới đàn violin hay nhắc tới bà nội, bởi vì ảnh sẽ buồn trong lòng. Tụi em không thấy nhưng không có nghĩa ảnh không đau lòng.”
Khi đó, trái tim Hạ Chiêu như bị đâm một nhát, hơi nhoi nhói và hơi nghèn nghẹn. Cậu phải cầm chặt con cờ mới nén lại được nỗi thôi thúc ngẩng lên nhìn Dịch Thời.
Thì ra đó là vào năm ngoái ư? Hồi chiều lúc cậu nghe Dịch Thời kể lại vụ tai nạn giao thông, cậu cứ nghĩ vụ đó đã xảy ra từ rất lâu hồi còn nhỏ chứ.
Hóa ra mọi thứ chỉ mới xảy ra vào năm ngoái thôi ư.
Năm này làm thế nào mà Dịch Thời vượt qua được? Tay cậu ấy bị thương không thể tiếp tục chơi violin nữa, bà ngoại đã luôn nương tựa lẫn nhau mà sống đã qua đời, mình thì một mình đi tới môi trường xa lạ.
Cứ như thể chẳng có thời gian để mà xả hơi, chớp mắt đã tan vỡ không còn chỗ dung thân nào còn cả.
Dịch Thời nói mình muốn đi thành phố này xem thử.
Xem cái gì?
Hoặc giả có khi muốn đi tới một nơi xa lạ không quen biết để giải sầu đây mà.
Hạ Chiêu như được nhìn thấy Dịch Thời đeo hộp đàn violin hỏng đứng trước ngôi mộ im lìm, nói lời vĩnh biệt trong im lặng, rồi một mình băng qua Thái Bình Dương tới bờ bên kia. Bóng lưng ấy thật cô độc mà cũng rất kiên cường.
Chập tối ngày hôm đó gặp nhau, Dịch Thời im lặng đứng trước căn nhà cũ nát ngắm nhìn rất nghiêm túc, như thể muốn khắc ghi hình dáng căn nhà ấy vào lòng vậy. Khi đó cậu ấy đã nghĩ gì?
Dịch Thời từng nói mình ở trong 2 gia đình cứ như người ngoài. Cậu ấy sống với bà ngoại từ nhỏ nên chắc bà là người gần gũi nhất và quan trọng nhất với cậu ấy nhỉ?
Hạ Chiêu được chạm mặt với tử vong là khi em Pomeranian hồi nhỏ cậu nuôi chết vì bệnh, khi đó cậu hơi sững sờ nhưng không khóc. Qua vài ngày, trên đường đi học về, đi ngang qua một tiệm thú cưng thì thấy qua cửa kính một em Pomeranian. Thật ra nó không giống con cậu từng nuôi, nhưng dường như trong cái chớp mắt ấy đã chạm đến cậu, bỗng dưng nhận ra mình không bao giờ được nhìn thấy người bạn bé nhỏ nữa. Cái chết là mất đi vĩnh viễn. Cậu buồn bã đến độ kìm lòng không đậu mà ngồi thụp xuống ngay trước tiệm thú cưng khóc òa.
Một khoảng thời gian sau này, Hạ Chiêu rất sợ Lâm Bội Linh sẽ bỏ cậu đi mãi mãi. Thật ra trước đây cậu không có khái niệm gì rõ ràng về bệnh tim cả, kể từ đó cậu mới bắt đầu ý thức được sinh mạng mới yếu ớt và quý giá làm sao.
Cuộc sống và cái chết chia cắt con người, và không còn cách nào khác nữa cả.
Hạ Chiêu không dám tưởng tượng mất đi người quan trọng nhất với mình ra sao, không còn ai chờ đợi mình, đi đâu về đâu cũng như nhau. Có ở đâu cũng không khác gì lạc giữa đất người cả.
Hoặc có thể thứ cảm xúc đau thương bất lực ấy không phải lúc nào cũng chực chờ nhưng nó có thể bị đánh thức mải miết bởi những việc linh tinh nhỏ bé.
Hạ Chiêu cảm thấy rất buồn, rất buồn cho Dịch Thời.
Dịch Thời chỉ tầm tuổi cậu nhưng đã trải ngoại quá nhiều nhân tình nóng lạnh rồi. Hạ Chiêu không ủng hộ qua khổ đau mới mài giũa con người. Khổ là khổ, nó mang đến nỗi đau, người mạnh mẽ và dũng cảm là mạnh mẽ và dũng cảm cho chính họ, có vậy họ mới có thể chịu đựng nỗi đau và nỗi cô đơn chồng chất được.
Nhưng giọng điệu bình thản bây giờ của Dịch Thời tựa như cây đinh bạc, chọc cái lỗ tí hon trên quả bóng mắc nghẹn trong tim Hạ Chiêu. Cứ như là hết thảy mọi cảm xúc được xoa dịu thật yên tĩnh mà từ tốn vậy.
Hạ Chiêu siết chai nước suối nói:
– “Tớ cũng chưa nghĩ về việc đó. Tớ cứ đi bước nào hay bước đó vậy, tạm nước đến chân mới nhảy đi.”
“Tôi thường lên kế hoạch khá xa, rồi đi theo từng bước theo kế hoạch đã định.” Dịch Thời nói.
“Chà, cáo già túc trí đa mưu kìa.” Hạ Chiêu nói.
“Vạch kế hoạch sẵn cũng vậy thôi, vận may của tôi không được tốt lắm. Mà, có gặp ngoài ý muốn cũng không hẳn là quá tệ.” Dịch Thời nói những lời này rất nhanh mà cũng rất nhẹ, nghe vào tự nhiên mà lạnh lùng quá đỗi. Nhưng ngẫm kỹ lại thì dường như mang máng có chút tình cảm trong đó.
Hạ Chiêu quay sang nhìn về phía Dịch Thời, Dịch Thời không nhìn cậu ấy, bình tĩnh dưa lưng vào ghế ngồi nhìn thẳng. Ánh sáng liên tục hắt vào qua cửa sổ, tựa như những ngôi bao băng xẹt qua điểm xuyết góc nghiêng gương mặt Dịch Thời. Góc nghiêng mặt cậu ấy vẫn sắc bén lạnh lùng như mọi khi, nhưng những đốm tối tối như nét viền tô điểm trông thêm phần hiền hòa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT