*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tới khi Hạ Chiêu đói tới mức sắp ăn luôn thứ duy nhất còn ăn được trong tủ lạnh nhà Dịch Thời – một quả cà chua, cuối cùng lẩu cũng được giao tới.
Anh shipper đứng trước cửa chu đáo dặn dò:
– “Chúng tôi có kèm thêm bộ bếp và nồi cho hai người, thêm phí thu hồi tẩy rửa là 50 yuan (~176k). Hai vị dùng xong thì sẽ có nhân viên thu tận nơi.”
Hóa ra Dịch Thời không phải không đặt gì cả mà cậu ấy đặt dịch vụ nồi và bếp.
Hạ Chiêu không ngờ Dịch Thời lướt nhanh tới độ tìm thấy cả dịch vụ nồi và bếp luôn, cậu còn chả thấy nó ở đó nữa kìa.
Cậu trông mong nhìn Dịch Thời tiễn anh shipper đi như bông hoa hướng dương, nhìn Dịch Thời cầm nồi điện lẩu uyên ương vào bếp rửa. Nhìn Dịch Thời mang nồi lẩu điện ra đặt lên giữa bàn ăn.
Dịch Thời ra khỏi nhà bếp, Hạ Chiêu đã đợi không nổi nữa mà mở nắp hết hộp này đến hộp đựng thức ăn khác bày ra đầy cả bàn.
Nước dùng lẩu nóng tới, Hạ Chiêu như có thể nghe thấy mùi thơm lan tỏa khắp căn phòng, hít một hơi thật sâu.
“Cẩn thận.” Dịch Thời lấy hai cái bát và đôi đũa trong bếp mang lên, nhìn cậu một cái.
“Hở?” Hạ Chiêu nhìn chằm chằm vào nồi lẩu, chăm chú đợi nước lẩu sôi nổi bọt, không hiểu ý cậu.
“Nhiễu nước miếng kìa.” Dịch Thời nói.
Hạ Chiêu nghe Dịch Thời chọc, cậu càng ngửi mùi lẩu càng thấy đói tới bụng dán vào lưng, nói năng ỉu xìu vô thức mang xíu buồn thiu:
– “Tại tớ đói mà?”
“Sao không ăn uống mà chỉ đi uống trà chanh?” Dịch Thời hỏi.
“Trước chưa có đói vậy, mà giờ thì đói.” Hạ Chiêu nói.
Thật ra thì nguyên nhân không phải thế, mà nếu đặt giao hàng ở nhà Dịch Thời thì không hay. Cảm giác nếu làm vậy thì Dịch Thời ít nhiều gì sẽ nhận ra được gì đó.
Chờ đợi bao giờ cũng lâu quá chừng, Dịch Thời đặt một cái chén nhỏ trước mặt Hạ Chiêu, hơi bất đắc dĩ nhắc:
– “Không lấy nước chấm à?”
Lúc này Hạ Chiêu mới hồi hồn, dời mắt khỏi nồi lẩu nhìn chăm chăm nãy giờ rồi đi làm nước chấm cực kỳ thạo tay, còn chủ động làm giúp Dịch Thời một chén:
– “Của cậu nè.”
Chất lượng nồi lẩu cũng không tệ, nóng nhanh nên lẩu sôi nhanh. Dịch Thời cho cả dĩa thịt bò “Roạt roạt” vào nồi lẩu cay.
Hạ Chiêu:
– “Ơ, cho hết vậy có hơi nhiều không?”
Thịt bò lát rất mỏng, chẳng mấy mà chín ngay. Dịch Thời cầm đũa gắp từng lát thịt bò bỏ vào bát của Hạ Chiêu:
– “Nhiều à?”
Hạ Chiêu, chuyên gia ăn lẩu có kinh nghiệm, nói:
– “Người ta ăn là ăn từng lát cơ…”
Dịch Thời:
– “Cậu đợi nổi không?”
Không đợi nổi.
Hạ Chiêu nhìn xuống cái bát mỗi lúc một đầy của mình, vô thức nuốt nước bọt, hơi xấu hổ:
– “Cậu cũng ăn đi, đừng bỏ qua cho tớ hết.”
Dịch Thời không thật sự gắp hết cho Hạ Chiêu, lấy vài lát còn lại vào bát mình:
– “Ăn đi.”
Để cho thấy mình không phải thiếu kiên nhẫn như vậy, Hạ Chiêu đợi Dịch Thời ăn trước một miếng rồi mới động đũa.
Cho miếng thịt bò vào miệng, Hạ Chiêu sung sướng tới nỗi quyết định đổi tên WeChat thành Lẩu Cay luôn.
À đâu, phải là Lẩu Uyên Ương.
“Uyên ương” trong lẩu uyên ương hình như nghe hơi mờ ám…
Đồ ngon trước mặt, Hạ Chiêu không xoắn xuýt chuyện này nữa mà vùi đầu ăn.
Vẫn như mọi khi, Hạ Chiêu không nói gì thì Dịch Thời cũng không có gì để nói. Nồi lẩu phát ra tiếng ục ục, hơi nóng bốc lên liên tục lượn lờ làm điều hòa phải chạy hết nấc làm dịu cái nóng đi. Dịch Thời im lặng bỏ thêm rau củ và thịt thà vào nồi lẩu liên tục, sau đó gắp rau với thịt vào bát Hạ Chiêu. Hạ Chiêu chỉ lo tập trung ăn lẩu, cảm giác tiếng ồn ào náo nhiệt dưới lầu không còn quá đinh tai nữa.
Bụng lấp no nê không ăn thêm nổi nữa, Hạ Chiêu thích ý đặt đũa xuống mới phát hiện Dịch Thời toàn ăn bên phía lẩu cay, bên còn lại gần như không đụng vào.
Cậu hơi ngạc nhiên:
– “Cậu không ăn cay được mà?”
Không biết từ khi nào trước mặt Dịch Thời có thêm một bát chắc là nước nguội, nhưng giờ nó đỏ lừ do Dịch Thời đã nhúng trước khi ăn.
Hạ Chiêu dài giọng:
– “Ghê ta. Thật ra thì cậu không ăn cay được cũng không sao, tớ không cười cậu đâu mà.”
Dịch Thời nhìn cậu một cái, do cay nên đôi môi mỏng sưng đỏ:
– “Tập ăn.”
Hạ Chiêu:
– “Cậu đúng là cái gì cũng hiếu thắng thật đó, tới ăn cay cũng không chịu thua cơ.”
Dịch Thời làm lơ cậu ấy trêu, hỏi:
– “Cậu no chưa? Thịt còn đấy.”
Hạ Chiêu hớp nốt miếng trà chanh cuối cùng, mãn nguyện duỗi người một cái:
– “No rồi no rồi, tớ không ăn hết nhiều vậy đâu. Giờ tớ muốn Coca lạnh.”
Dịch Thời giật giật khóe môi, như mỉm cười:
– “Ăn cũng nhiều nhỉ.”
“Tớ ăn để cao lên mà?” Hạ Chiêu nói như đúng rồi.
Dịch Thời gật đầu:
– “Ừ để cao lên.”
Rõ ràng giọng điệu đều đều miễn chê vào đâu được nhưng vẫn có chút gì đó móc xỉa.
Hạ Chiêu toan mở miệng đốp lại thì thấy Dịch Thời đặt đũa xuống, nhìn lướt qua bên kia, vẫn còn vài hộp đựng thịt với rau củ:
– “Hình như đặt hơi nhiều, lần đầu tiên tớ đặt nên không có kinh nghiệm. Cơ mà tối tụi mình ăn cũng được.”
Đây là lần đầu tiên Hạ Chiêu gọi lẩu về, thường thì đi ăn với bạn ở ngoài quán luôn, mà ăn ở nhà thì là chú Trương với Lâm Bội Linh tự mua nguyên liệu về nấu. Nhiều lần cậu muốn gọi thử lẩu mang về, mà nhiều lần cậu phải thôi không gọi nữa, ăn một mình thì chán lắm.
Cuối cùng cũng có cơ hội được ăn, cũng khá là ngon, vừa tiện vừa vui phết.
Im lặng một lúc, Dịch Thời:
– “Tối ăn tối với Dịch Khiêm.”
Dịch Khiêm? Cậu của Dịch Thời?
Hạ Chiêu nhìn cậu ấy, hơi ngần ngừ nhưng không nói gì.
“Bao giờ cậu về?” – Dịch Thời chủ động hỏi.
“Tớ không biết, bao giờ họ về thì tớ quay lại.” – Hạ Chiêu cúi đầu siết chặt đuôi đũa.
Hạ Chiêu im lặng nghĩ: Chắc không nhanh vậy đâu.
Cho tớ ở lại đây một mình được không? Những lời ấy chực thốt, rồi sau một hồi do dự Hạ Chiêu vẫn không nói ra được.
“Có chỗ nào đi không?” – Trái lại Dịch Thời rất thẳng thắn.
Có? Hay là không?
Hạ Chiêu không trả lời ngay, cậu không phải cố ý im lặng mà là đang cố gắng suy nghĩ chốc nữa mình có thể đi đâu được.
Nhà Khương Lâm thì thôi, nhà Mập xa quá với dễ gặp ông bà nội lắm, Hà Đại Tiên? Nó với Trương Giang Dương có quen nhau, không được. Kiếm quán net ngồi? Vô khách sạn? Cái gần không được, phải xa xa xíu mới không ai biết mình được.
“Đi chung không?” Dịch Thời hỏi tiếp.
“Đi chung?” Hạ Chiêu phản ứng lại ngay, “Đi ăn tối với cậu á? Như vầy có phiền không?”
“Không, cậu muốn đi thì đi, không đi thì cứ ở đây.” Dịch Thời nói.
Hạ Chiêu nghĩ ngợi, hơi có phần ngang ngang:
– “Mấy giờ ấy?”
Cậu không muốn ở lại đây một mình lắm, nhưng cậu nghĩ mình là người ngoài đi bữa ăn gia đình người ta thì không hay.
Dịch Thời:
– “6 giờ, có tài xế đón.”
Hạ Chiêu:
– “Bao giờ thì về vậy?”
Dịch Thời:
– “Khi ăn xong. 7 8 giờ.”
Hạ Chiêu:
– “Sớm vậy?”
Dịch Thời:
– “Một bữa cơm thôi mà.”
Hạ Chiêu:
– “Ăn ở đâu thế?”
Hạ Chiêu nghĩ, nếu là ăn ở ngoài thì còn cân nhắc được, ăn ở nhà thì thôi vậy.
Dịch Thời:
– “Nhà cậu.”
Hạ Chiêu đáp tiếng “Ồ”, toan nói vậy thì tớ không đi đâu.
Dịch Thời đã giành trước:
– “Vợ Dịch Khiêm là phóng viên, đi công tác không ở nhà, con gái cậu 10 tuổi. Nếu cậu có thể đến thì họ sẽ rất vui.”
Dịch Thời rất ít khi dùng từ “Nên/hay” hay “Có lẽ”, lúc nào cũng kiên định dứt khoát, thà im lặng còn hơn là nói dối.
Cậu ấy nói như thế, Hạ Chiêu đã cảm thấy cứ như Dịch Khiêm với con gái chú ấy thật sự vui vì cậu ghé chơi vậy.
Dĩ nhiên, cũng có thể cậu ấy cố tình nói vậy cho cậu đỡ căng thẳng hơn.
Hạ Chiêu ngẩng lên nhìn cậu ấy, nói một cách thoải mái:
– “Cậu đã nói thế thì tớ đi với cậu vậy.”
Dịch Thời không rõ câu nào mình nói mà Hạ Chiêu lại vui ra thấy rõ thế kia, hơi sửng sốt rồi nhanh chóng gật đầu:
– “Ừ.”
Dịch Thời đứng lên dọn chén dĩa, Hạ Chiêu cũng đứng dậy theo. Dịch Thời ngăn cậu ấy lại:
– “Để tôi.”
Dường như lần nào họ ăn xong thì bao giờ người dọn cũng là Dịch Thời hết, Hạ Chiêu nói:
– “Hay là lần này để tớ làm cho.”
Dịch Thời cũng không ngẩng lên:
– “Không cần.”
Hạ Chiêu:
– “Cậu đang chê tớ rửa không sạch đó à?”
Dịch Thời:
– “Ừ đấy.”
Hạ Chiêu bị chê ra mặt được rảnh rỗi, tâm trạng siêu tốt nằm phịch ra sô pha huơ chân hỏi:
– “Chiều tụi mình làm gì giờ?”
Dịch Thời:
– “Cậu muốn làm gì? Chơi game?”
Hạ Chiêu nghĩ ngợi một chút, ngồi xổm trước kệ TV lục lọi ngăn bên dưới. Quả nhiên tìm thấy máy chơi game với điều khiển bụi bặm do bỏ xó mấy tháng trời.
Hè năm ngoái, trong lúc Lâm Bội Linh xem TV dưới nhà, cậu với đám Trương Giang Dương, Mập mang máy game lên lầu chơi, vẫn để đây tới giờ.
Cậu hỏi với vào phòng bếp:
– “Tụi mình chơi đua xe đi ha?”
Chén bát hai người rửa cũng nhanh, Dịch Thời lau tay xong bước ra:
– “Được.”
Hạ Chiêu nhanh chóng kết nối máy game với TV, mở cửa sổ game lên vừa đưa Dịch Thời điều khiển vừa khiêu khích:
– “Tớ là Fujiwara Takumi[1] đời 6 đó nha.”
[1]Takumi Fujiwara (藤原 拓海 Fujiwara Takumi) nhân vật chính trong Initial D, một anime về đua xe được ra mắt vào năm 1998. Art lâu rồi nên có thể khó xem, kỹ xảo cũng không đc như bây giờ nhưng nếu được thì hãy xem, bộ này khá hay.
phần Final Stage của Initial D
Dịch Thời loay hoay cầm điều khiển, xùy một tiếng chả buồn để ý.
Màn hình đếm [3,2,1] BẮT ĐẦU.
Hạ Chiêu nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, điều khiển cực kỳ điêu luyện.
Ván đầu kết thúc, Hạ Chiêu thắng.
Hạ Chiêu đắc ý cười “Hehehe” mấy cái, Dịch Thời nhìn cậu một cái:
– “Lại đi.”
“Chơi lại chơi lại. Có chơi lại thì cậu cũng không thắng tớ được đâu.” – Hạ Chiêu điều khiển tay cầm và mở ván mới, “Tớ chơi trò này không dưới ngàn lần rồi, cậu thua tớ cũng không sao hết. Lúc cậu qua khúc cua nhớ để ý góc độ.”
Dịch Thời đáp tiếng “Ừm” rất thản nhiên, nghiêm túc dán mắt nhìn màn hình, đến nổi Hạ Chiêu còn cảm được tinh thần vươn lên của cậu ấy nữa kìa.
Tập trung dữ thật.
Ván thứ 2 vẫn là Hạ Chiêu thắng, nhưng rõ ràng chênh lệch thời gian đến đích của cả hai đã rút ngắn.
Dịch Thời chỉnh lại tư thế ngồi chính diện ngay màn hình, rất rõ ràng, khao khát chiến thắng của cậu ấy lại cháy lên.
“Tinh thần hiếu thắng của cậu mạnh thật đó.” – Hạ Chiêu hơi buồn cười, không đợi Dịch Thời nói gì cậu đã tự mở ván mới.
Những ván sau đó Hạ Chiêu vẫn tiếp tục thắng.
Hạ Chiêu đắc ý nói:
– “Fujiwara Takumi đi WC xíu tớ quay lại.”
Đến khi cậu ra khỏi WC, Dịch Thời đã tự mở ván mới tự chơi.
Thao tác của Dịch Thời rất mượt, có điều cậu không chọn góc phù hợp nhất trong mấy khúc cua.
Dịch Thời biết cậu ấy đang xem, nhíu mày nhẹ tự bình luận:
– “Không cua được.”
Hạ Chiêu chỉ dẫn:
– “Cậu giảm tốc độ lại lúc đi qua mấy khúc cua thì chạy vững hơn đó.”
Dịch Thời không nói gì, nhưng tới khúc cua kế tiếp làm theo lời Hạ Chiêu giảm tốc độ đã cua được cực đẹp.
Cả hai chơi thêm mấy ván nữa, cuối cùng thì Dịch Thời cũng có thể vượt đích gần như là đồng thời với Hạ Chiêu rồi.
Hạ Chiêu giơ tay với Dịch Thời, Dịch Thời phối hợp đập tay với cậu.
Hạ Chiêu:
– “Bây giờ cậu là Fujiwara Takumi đời 6 số 2.”
Phải công nhận là, năng lực học hỏi của Dịch Thời quả là đáng nể. Hạ Chiêu chơi trò này lâu vậy rồi mà hiếm khi có ai có trình tương đương cậu lắm.
Dịch Thời đặt điều khiển xuống:
– “Cũng không đáng kể.”
Hạ Chiêu:
– “Không đáng kể? Không đáng kể vậy thì cậu còn nghiêm túc thế làm gì?”
Dịch Thời:
– “Tôi chỉ nghĩ mình có thể làm tốt thôi.”
Nếu là ai khác nói thế này thì đảm bảo là đang làm màu, nhưng Dịch Thời thì… Hạ Chiêu nghĩ Dịch Thời thú vị phết, nhiều người hiếu thắng là vì mong muốn ích kỷ mà thôi. Muốn trông được đẹp, muốn được người ta công nhận, muốn chiến thắng. Nhưng dường như Dịch Thời thì không, cái hiếu thắng của cậu ấy bao giờ cũng là với chính mình, luôn luôn khiêu chiến với bản thân, hoàn toàn đắm trong khát khao phải làm cho thật tốt, ngay thẳng, cố chấp.