Đế giày bằng da cá sấu đắt đỏ đạp thật mạnh lên gương mặt kia, chẳng mấy chốc xương mũi đã bị đạp nát nhừ, gương mặt kia đã không còn thấy cái mũi ở đâu, máu mũi tuôn trào như suối phun, ngay sau đó răng cửa cũng bị đánh gãy suýt nữa thì mắc kẹt trong cổ họng hắn ta, trong khoang miệng tràn đầy máu tươi, da mặt dày cũng bị nghiền xước. Chỉ thoáng chốc gương mặt của hắn đã đẫm máu, máu bắn trúng ống quần anh, người kia thậm chí không thể cất tiếng van xin tha thứ.

Mãi cho tới lúc hắn ta ngất xỉu, gần như tắt thở, Hạng Điềm mới dừng chân, đá một phát khiến gã đàn ông văng lên không trung tạo thành một đường vòng cung, sau đó nện xuống mặt đất như một bịch xi măng. Nụ cười dữ tợn trên mặt anh dần thu hồi, biến thành không có biểu cảm.

Anh xoay người rời đi.

Cô gái kinh hãi tột độ, siết chặt di động trong tay. Thấy anh đi tới, cô mới dần dần thấy rõ gương mặt anh. Cô hơi kinh ngạc, đồng thời càng căng thẳng hơn, ngồi dưới mặt đất dồn hết dũng khí nói: “Cảm… cảm ơn anh đã cứu tôi. Có thể… có thể nhặt cây nạng lên giúp tôi được không?” Cây nạng của cô bị bay ra rất xa, nhảy một chân đi lấy thì hơi tốn công sức, hơn nữa chân cô còn mềm nhũn, không thể đứng dậy được.

Nhưng ngay sau đó vẻ mặt cô cứng đờ. Hạng Điềm đút hai tay vào túi quần đi ngang qua trước mặt cô, nghe vậy cũng chẳng buồn cúi đầu, vẻ mặt không chút biểu cảm, đôi mắt màu xám bạc liếc nhìn cô như bố thí, lạnh như băng, không có một chút nhiệt độ, giống hệt máy móc. Ngay sau đó, anh lại thu hồi tầm mắt như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, đi ngang qua trước mặt cô mà không thèm dừng bước.

Cứ như thể chỉ tùy ý liếc nhìn một con chuột nhỏ bé ở ven đường.

Người nào cũng muốn ra lệnh cho mình! Ai thèm nhặt nạng cho cô ta chứ!

Da đầu cô gái tê dại. Thấy anh đã đi xa, cô mới chợt nhớ ra mình đang ở chỗ nào. Tên hung thủ giết người đáng sợ kia đang nằm ở đó, không biết khi nào sẽ tỉnh lại. Cô sợ tới mức vội vàng run tay gọi điện báo cảnh sát.

Chờ cô gọi cho cảnh sát xong, quay đầu nhìn lại thì đã không thấy bóng dáng Hạng Điềm đâu nữa.

Hạng Điềm không biết mình đi đến chỗ nào. Tâm trạng của anh rất bực bội, trực tiếp từ trung tâm thành phố đi đến vùng ngoại thành mà vẫn không biết nơi chết tiệt này là nơi nào. Hạng Điềm đứng ở ngã tư đường gọi điện cho Edward: “Cút lại đây đón tôi.”

Edward dẫn theo các vệ sĩ chạy đi đón Hạng Điềm bằng tốc độ nhanh nhất. Lúc trước bởi vì khiếp sợ khi nghe người qua đường nói Hạng Điềm đang khóc, cho nên anh ta nhất thời sơ sẩy bị lạc mất tung tích của Hạng Điềm. Về tới biệt thự rồi anh ta vẫn chưa thể hoàn hồn, nghĩ kiểu gì cũng không hiểu được. Bây giờ nhìn lại gương mặt của Hạng Điềm, vẫn là thái độ cao quý thương hại chúng sinh khiến người ta chán ghét đó, anh ta khẳng định chắc chắn người qua đường đã nhìn nhầm rồi! Boss lớn nhà mình còn lâu mới có chuyện khóc lóc chảy nước mắt trên đường cái nhé!

Nếu Bạc Dĩ Nhu đã muốn làm chủ nhà chiêu đãi Hạng Điềm thì nơi ở mà thư ký Trần chuẩn bị cho họ đương nhiên sẽ là nơi gần nhà của Bạc Dĩ Nhu, cho nên cũng thuê biệt thự thuộc cùng một khu biệt thự với nhà họ Bạc.

Bạc Dĩ Nhu đang chạy bộ vào buổi sáng, khi chạy ngang qua nơi này thì phát hiện xe cảnh sát đang đỗ trước cửa, bên trong cánh cổng mở ra không ngờ lại là Hạng Điềm và Edward?

Chuyện gì vậy? Tên kinh doanh súng ống này mới đến đây đã bị cảnh sát tra hỏi rồi à? Bạc Dĩ Nhu dừng chân, bước vào cánh cổng đang mở ra.

“Có chuyện gì vậy?” Bạc Dĩ Nhu hỏi.

Thấy Bạc Dĩ Nhu, biểu cảm của Hạng Điềm lập tức biến thành ^^: “Như cô đã thấy, tốt lắm.”

Bạc Dĩ Nhu cảm thấy hỏi Hạng Điềm chẳng khác nào hỏi cái bông ngoáy tai, lúc nào cũng móc ngoáy mình. Nếu đối tác làm chuyện gì đó bị công chúng phỉ nhổ thì cũng sẽ ảnh hưởng tới Công ty game Rainbow Age bọn họ. Thế là cô nhìn Edward: “Các anh không sao chứ?”

Hạng Điềm ^^: “Để cô thất vọng rồi, tôi vẫn ổn lắm.”

Bạc Dĩ Nhu mặt lạnh như tiền như gương mặt cười híp mắt gợi đòn của anh ta. Ai hỏi anh đâu hả?

Edward vẫn giữ nguyên gương mặt bình tĩnh tinh anh của mình, nhưng không hiểu sao lại nhớ tới lời xì xào của người qua đường tối hôm qua. Anh ta đẩy gọng kính trên sống mũi cao thẳng: “Không phải là chuyện xấu gì đâu, Bạc tổng. Cô có thể hỏi cảnh sát.”

Sau đó ngay cả Bạc Dĩ Nhu cũng kinh ngạc.

Tên kinh doanh súng sống cả ngày lồi lõm mỉa mai người khác này, nửa đêm đi lung tung ở một đất nước xa lạ, sau đó giúp cảnh sát bắt được hung thủ đã gây ra vụ án mạng liên hoàn mà suốt mấy tháng vẫn không tìm được manh mối nào ư? Đây là diễn biến thần kỳ gì vậy?

Bạc Dĩ Nhu nhìn anh ta, lần này cô quan tâm rất chân thành thật lòng: “Anh có bị thương không?” Một tên hung thủ đã giết chết mấy người liên tiếp, không cần suy nghĩ cũng biết tên này hung ác cỡ nào. Ở nước họ không cho phép công dân dùng súng, thoạt nhìn Hạng Điềm cũng không giống mẫu người có thể cận chiến với hung thủ giết người.

Hạng Điềm ^^: “Không có nhé.”

Sao người này chỉ nói ba chữ thôi mà vẫn có thể nói cái kiểu khiến người ta muốn đánh anh ta thế? Nhìn anh ta, ngón tay Bạc Dĩ Nhu khẽ nhúc nhích.

Edward nhìn gương mặt cười híp mắt khác hẳn với ngày thường, thái độ cố ý gây hấn với người ta cùng với giọng điệu lồi lõm khiêu khích của sếp mình, với tư cách là một tinh anh đã xông ra vòng vây thành công trèo lên núi tuyết cao vạn trượng, trở thành trợ lý đặc biệt của chủ tịch Công nghiệp Apollo, giờ khắc này Edward đã hiểu rõ mọi chuyện, bỗng nhiên gan lớn bằng trời tiến lên chen mồm: “Bạc tổng, ý của boss chúng tôi là anh ấy không ổn đâu.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hạng Điềm lập tức liếc xéo anh ta, trong mắt để lộ một câu chất vấn anh đang làm cái quái gì thế hả.

Bạc Dĩ Nhu cũng nhìn về phía Edward, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Thế à?”

Edward nghiêm túc gật đầu. Anh ta lại gần Bạc Dĩ Nhu, nhỏ giọng nói: “Chắc hẳn cô đã từng đọc tin tức trên báo chí rồi, sếp chúng tôi mắc hội chứng vật chất phân ly R, loại bệnh này khiến anh ấy lúc nào cũng lâm vào cơn đau đớn tột độ, đây cũng là lý do khiến tính cách anh ấy trở nên lập dị như vậy. Chẳng qua là vì anh ấy am hiểu chịu đựng đau đớn như loài mèo nên mới không nhận ra mà thôi, mong cô đừng trách móc anh ấy. Anh ấy có thể hạ gục tên hung thủ giết người đó chắc chắn là vì đã sử dụng năng lực, cho nên suốt đêm không ngủ, nói chuyện mới chướng tai gai mắt như thế.”

Đúng là Bạc Dĩ Nhu đã từng đọc được tin này trên mạng, nói rằng anh đột nhiên mắc hội chứng vật chất phân ly R nên mới mai danh ẩn tích mấy năm. Nếu là vì loại bệnh này mà tính cách hoàn toàn thay đổi, trở nên lập dị khó gần thì cũng dễ hiểu. Suy cho cùng thì sự tuyệt vọng và đau đớn thực sự có thể tra tấn con người ta từ thân thể tới tâm hồn đến nỗi không còn hình dạng con người.

Cô nhìn về phía Hạng Điềm, nhìn kiểu gì cũng thấy tên này không giống như đang lâm vào trạng thái đau đớn tột độ gì cả.

Edward vẫn tiếp tục cố gắng: “Người siêu năng lực mắc hội chứng vật chất phân ly R một khi sử dụng năng lực thì sẽ làm cho tốc độ vật chất R phân ly nhanh hơn, đau đớn sẽ tăng lên gấp bội lần. Chắc chắn lúc này anh ấy khó chịu lắm, không biết Bạc tổng có thể cho anh ấy mượn một bộ thiết bị Thần Châu để chơi, giúp anh ấy dời sự chú ý sang chuyện khác, giảm bớt đau đớn không?”

Ngón tay của Bạc Dĩ Nhu nhẹ nhàng ma sát với nhau, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Edward mấy giây, thấy biểu cảm trên mặt anh ta càng ngày càng cứng đờ, sau đó quay sang nhìn Hạng Điềm.

Hạng Điềm đang vừa đối phó với cảnh sát, vừa âm u nhìn chằm Edward đang thì thầm gì đó với Bạc Dĩ Nhu. Sau khi cô nhìn về phía mình, anh lập tức ^^ với cô.

Bạc Dĩ Nhu: “Nếu anh không chê thì có thể đến công ty của tôi chơi.”

Hạng Điềm ^^: … Hả??? Edward??? Tiền thưởng của anh có rồi! Không!!! Tôi sẽ cho anh cuốn gói!

Khi Bạc Dĩ Nhu về đến nhà rửa mặt ăn bữa sáng xong thì lập tức đi đón Hạng Điềm cùng đến công ty.

Hạng Điềm ngồi lên xe, miệng vẫn còn ngang ngược ^^: “Tôi không có tí hứng thú nào với Thần Châu đâu nhé. Nó làm gì có uy lực lớn đến mức có thể khiến tôi dời sự chú ý chứ.”

Bạc Dĩ Nhu: “…” Mồm thì bảo không có hứng thú, sao lên xe nhanh như gió thế hả???

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play