“Vậy thì thuê biệt thự cho anh ta đi.” Nghe vậy, Bạc Dĩ Nhu nói. Không ở khách sạn thì không ở khách sạn, có phải chuyện gì to tát đâu, có tiền thì muốn ở đâu mà chẳng được.

Trong khoang xe yên ắng, nghe thấy câu nói của Bạc Dĩ Nhu, hình như nụ cười của Hạng Điềm lập tức trở nên tối tăm hơn.

Thư ký Trần thoáng cả kinh, nhìn lại thì không còn phát hiện ra cái gì, chỉ tưởng mình thấy ảo giác.



Dứt lời, Bạc Dĩ Nhu lập tức cúp máy, đi vào văn phòng mở máy tính, đăng nhập trang web của WeYan.

Lúc này, trên WeYan đã náo nhiệt đến mức tắc nghẽn internet. Sự cố ngành nghề của WeYan khiến mọi người phấn khởi tột độ, hóng drama đến mức nổ phổi. Nhất là một chuỗi acc clone đỏ rực kia khiến không ít người của công chúng bị vạch trần mặt nạ.

Thì ra Liêu Cốc Nguyên hot là giả, mỗi ngày lên hot search, kết quả trong mười ngàn comment lại có tới tận năm ngàn tài khoản treo ký hiệu acc clone, hơn nữa còn tâng bốc đủ các kiểu, chậc chậc, tự biên tự diễn xấu hổ quá đi à. Sản phẩm mới được bày bán của một hot face nào đó vừa bị bóc phốt, bên dưới có rất nhiều comment chửi bới khó xài lừa tiền, ai ngờ đa số đều có ký hiệu acc clone, ngược lại những người tiêu dùng khen ngợi sản phẩm lại đều là cư dân mạng thứ thiệt…

Điện thoại của Công ty WeYan liên tục đổ chuông. Người quản lý của Liêu Cốc Nguyên gọi điện mấy lần mới có người bắt máy, kết quả là đừng nói tới chuyện chất vấn, còn bị trào phúng châm chọc một trận.

Sắc mặt người quản lý tái mét, kìm nén xấu hổ ôn tồn nói: “Cốc Nguyên nhà tôi sắp ký hợp đồng với nhãn hàng XXX, đột nhiên xảy ra chuyện này… Vất vả lắm người ta mới gật đầu, người trẻ tuổi làm việc cũng vất vả mà đúng không? Ngài xem có thể…”

“Chờ đi. Đằng trước còn có bao nhiêu ảnh đế ảnh hậu đỉnh lưu đang chờ kia kìa, làm gì tới lượt một nghệ sĩ tuyến 18 vô danh chứ.” Nhân viên của WeYan nói bằng giọng kiên quyết. Bởi vì tạm thời không có cách giải quyết nên chỉ có thể qua loa cho xong chuyện.

Sắc mặt người quản lý rất khó coi. Hơn nữa vừa cúp máy xong thì đã nhận được cuộc gọi từ nhãn hiệu XXX, anh ta còn chưa kịp rặn ra nụ cười thì cơ mặt đã cứng đờ.

Liêu Cốc Nguyên: “Sao vậy?”

“Đại ngôn bay rồi.” Nghệ sĩ tuyến C tuyến D nửa vời như họ hầu hết đều sẽ mua acc clone để số liệu đẹp mắt một chút, cũng dễ đề cao giá trị của bản thân. Ai ngờ lại xảy ra sự cố ngành nghề của WeYan khiến số liệu chân thật của họ lập tức bại lộ, bản chất chỉ là hot giả, khiến nhãn hiệu gần đây mới coi trọng anh ta lập tức lựa chọn người khác.

Liêu Cốc Nguyên giận tím mặt, nhưng lại không có cách nào.

Người quản lý: “Bây giờ tôi càng lo lắng là hợp đồng quản lý mới của cậu e rằng sẽ bị thay đổi.” Họ vốn đã đàm phán ổn thỏa với công ty quản lý khác, chỉ chờ hợp đồng của Liêu Cốc Nguyên hết thời hạn thì sẽ ký với bên kia. Bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện này, e rằng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của Liêu Cốc Nguyên.

Sắc mặt Liêu Cốc Nguyên rất khó coi. Lần trước ông chủ mới của công ty quản lý đã kêu anh ta đi họp, anh ta thậm chí chẳng buồn viện cớ không đi dự họp, có thể nói đã hoàn toàn trở mặt với họ. Nếu không thể gia nhập công ty khác một cách hãnh diện sau khi hết thời hạn hợp đồng thì anh ta biết để mặt mũi ở đâu?

“Nghe nói ông chủ mới đang chuẩn bị một tiết mục cây nhà lá vườn, gần đây đang bàn chuyện hợp tác với Tencent…”

Liêu Cốc Nguyên lập tức ngắt lời anh ta: “Bên đó gọi điện muốn tôi tham dự hả? Đừng, tôi không tin công ty rách nát đó có thể chế tạo tiết mục có tiền đồ gì đâu, thấy là phiền rồi. Nếu lúc trước tôi không ký hợp đồng với cái công ty quèn đó thì đã sớm nổi tiếng rồi! Làm tôi bị chậm trễ bao nhiêu năm! Bây giờ việc cấp bách là WeYan, anh mau nghĩ cách xử lý giúp tôi đi!”

Người quản lý vốn định nói nghe phong thanh thì có vẻ Tencent cũng hơi coi trọng tiết mục này, hai bên còn đánh cờ nhiều lần trên hợp đồng, không ai chịu nhường ai mà Tencent vẫn chưa mất kiên nhẫn đuổi cổ ông chủ mới, nói không chừng đúng là tiết mục có tương lai thật. Nhưng Liêu Cốc Nguyên đã nói như vậy rồi, anh ta bèn tạm thời bỏ qua chuyện này, dù sao chờ mọi chuyện xác định, Liêu Cốc Nguyên là anh cả của công ty thì công ty nhất định sẽ cho cậu ta tham dự để cậu ta tiếp tục ký hợp đồng với công ty.

Chuyện xảy ra đến bây giờ mà WeYan vẫn chưa đóng cửa server, rất hiển nhiên là không có ý định hoàn toàn đóng lại, rất giống với tác phong làm việc bá đạo kiêu ngạo của họ. Sự cố lần này chỉ là phiền toái nhỏ đối với WeYan, không thể làm lay động gốc rễ của họ. Suy cho cùng thì trong ngành nghề không có công ty mạng xã hội nào đủ sức so đấu với họ, hơn nữa sự cố này là chuyện tốt đối với cư dân mạng, có lẽ trong khoảng thời gian này lượt truy cập WeYan sẽ không giảm xuống mà còn tăng vọt.

Còn đám người bị vạch trần mặt nạ như Liêu Cốc Nguyên, hoặc là vì sự cố này mà đánh mất thứ gì đó, bất kể là tài sản hay sự phẫn nộ, hoặc là fans hâm mộ của họ đều không thể làm cho WeYan lung lay, ngược lại họ còn phải kìm nén sự phẫn nộ, uất ức hèn mọn tiếp tục sử dụng WeYan.

Đây cũng là lý do mà WeYan không thèm để mắt tới Bạc Dĩ Nhu. Trong mắt họ, Bạc Dĩ Nhu cũng thuộc loại người cho dù bị ức hiếp cũng chỉ có thể tiếp tục sử dụng WeYan. Bởi vì ngoài WeYan thì không thể sử dụng app nào khác.

“Đê dài ngàn dặm bị hủy bởi hang kiến đấy nhé.” Bạc Dĩ Nhu lẩm bẩm, ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím. Xây dựng một tòa nhà cao vạn trượng không hề dễ dàng, nhưng muốn nó sụp đổ thì chỉ cần chớp mắt mà thôi.

Cô kiểm tra mã code và server của WeYan một lượt, quả nhiên là vì bị hacker công kích mới dẫn tới tình trạng hiện giờ của WeYan. Cô bắt được một con virus chạy tán loạn trên mã code, kiểm tra kỹ càng một lần, kinh ngạc vì mức độ tinh tế của con virus này. Cô gần như xác định chắc chắn đây là bút tích của hacker đã từng theo dõi mình.

Thế này là thế nào? Trùng hợp à? Cô vừa nảy sinh mâu thuẫn với Công ty WeYan thì công ty WeYan đã bị tấn công? Nếu anh ta muốn trút giận giúp mình thì Bạc Dĩ Nhu sẽ rất thích anh ta. Không phải vì sự giúp đỡ của anh ta, mà vì người này làm việc rất có chừng có mực, chỉ cho công ty WeYan biết được sự lợi hại của mình, nhưng sẽ không quấy rầy hứng thú muốn vả mặt của cô. Hacker này cũng như cô, hoàn toàn có năng lực khiến WeYan bị sụp đổ vĩnh viễn, nhưng anh ta lại không làm như thế, rất khó để nói rằng anh ta không cố tình.

Đương nhiên cũng có lẽ là cô hơi tự luyến một chút, cũng có khả năng chỉ là trùng hợp.

Không bao giờ ngại nhân tài quá nhiều, huống chi là thiên tài ở đẳng cấp này, hơn nữa cô cũng rất tò mò về anh ta. Bạc Dĩ Nhu gõ một phong thư đặt trong tường lửa. Nếu hacker này có ghé thăm thì sẽ nhìn thấy lá thư này.

Tạm thời quẳng chuyện WeYan ra sau đầu, Bạc Dĩ Nhu chuẩn bị bắt tay vào cải cách di động của thế giới này.

Di động ở thế giới này là kiểu di động hình khối cầm tay rất lạc hậu, chẳng những dễ bị rớt dễ bị ăn trộm mà khi gặp phải tình huống khẩn cấp thì rất dễ mất tác dụng. Ví dụ như đột nhiên mất tín hiệu, không tìm thấy, hết pin, không kịp bấm số điện thoại, vân vân và mây mây… Dựa theo nguyên vật liệu hiện có trên thế giới này, cô có thể miễn cưỡng chế tạo ra Bộ Não cấp thấp, nhưng chỉ có thể làm Bộ Não đeo bên ngoài cấp thấp trong cấp thấp thôi. Đối với người ở thế giới này Bộ Não cấy vào cơ thể hơi khó được chấp nhận, sẽ rất khó phổ cập rộng rãi.

Có điều mặc dù thể tích của Bộ Não đeo bên ngoài nhỏ đến mức chỉ bằng một chiếc bông tai, nhưng lại phức tạp hơn thiết bị game VR rất nhiều, có rất nhiều bộ phận mũi nhọn nhỏ xíu và tinh xảo. Một mình cô muốn chế tạo ra hàng mẫu thì sẽ rất tốn thời gian và công sức, nhưng tìm được người giúp đỡ lại không dễ dàng. Mặc dù hiện nay thế giới này đã có không ít nhân viên nghiên cứu không kiếm được miếng cơm ăn, thoạt nhìn rất dễ tuyển dụng, nhưng trên thực tế muốn tìm được đội ngũ nghiên cứu ở đẳng cấp có thể cùng Bạc Dĩ Nhu chế tạo ra Bộ Não là rất khó. Ít nhất phải tầm cỡ Nobel mới được.

Tóm lại cứ kêu HR liên lạc với công ty headhunter* trước đã.

(*: Công ty săn nhân tài, chuyên tìm những nhân viên tài năng theo yêu cầu của khách hàng)

Về phần mua sắm nguyên vật liệu thì càng phiền phức hơn. Nguyên vật liệu dùng để chế táo bộ phận nòng cốt của Bộ Não lại càng hiếm thấy và đắt đỏ, những bộ phận khác cũng là hàng hiếm. Có thể nói đây là cửa ải khó nhất trong quá trình chế tạo Bộ Não.



Đối tác đến đây, cùng nhau ăn bữa tối là lịch trình thiết yếu.

Sau khi giao phó xong công việc trong Rainbow Age, Bạc Dĩ Nhu đi đến cuộc hẹn sau giờ tan tầm. Lúc này không phải là giờ tan tầm cao điểm, cũng không phải là đoạn đường đông người, không ngờ lại bị kẹt xe.

Thì ra là vì phát hiện một thi thể nữ trong bụi cỏ ven đường. Thi thể trong trạng thái trần truồng, có dấu vết bị xâm hại, bởi vì bị bóp cổ dẫn tới tử vong nên có thể tượng tượng được hung thủ đã dùng sức mạnh cỡ nào khi bóp cổ nạn nhân, dễ dàng hệt như bóp cổ một con vịt.

Bạc Dĩ Nhu nhíu mày, lên mạng mới biết có khả năng đây là một vụ án mạng liên hoàn, bởi vì trong khoảng thời gian gần đây đã có liên tiếp năm vụ án sử dụng thủ pháp gây án giống hệt nhau. Nhưng dường như công cuộc điều tra của cảnh sát không hề có tiến triển.

Nếu thế giới này có Siêu não thì ngay từ lần đầu tiên giết người, hung thủ sẽ bị nhắm trúng, bị bắt giữ trong vòng một tiếng đồng hồ, làm gì có chuyện vẫn kéo dài tới bây giờ, khiến số lượng nạn nhân tăng lên. Có điều trước mắt cô không thể chế tạo ra Siêu não ở thế giới này được. Chế tạo Siêu não không phải chỉ cần có kỹ thuật là đủ, cần cơ sở vật lý và khoa học kỹ thuật phát triển một bước tiến lớn trên toàn thế giới, đặt nền móng vững chắc thì mới làm được.

Mặc dù tạm thời cô còn chưa thể chế tạo Siêu não cho người ở thế giới này, nhưng sau khi Bộ Não được chế tạo thì cũng có thể giảm tỷ lệ phạm tội.

Nhớ tới Chủ Thần Siêu não, Bạc Dĩ Nhu lại nhớ tới virus Chủ Thần. AI có tính nguy hiểm nhất định, huống chi là Siêu não đẳng cấp như Chủ Thần. Nếu nó tạo phản thì con người sẽ phải bắt đầu trận chiến liên quan tới sự tồn vong của loài người lần thứ hai. Cho nên cô cho virus Chủ Thần làm phòng tuyến cuối cùng để phòng ngừa bất trắc.

Người ở trạm kiểm soát nói rằng Chủ Thần và virus Chủ Thần là song sinh, Chủ Thần là anh trai, virus là em trai. Nhưng họ không biết rằng trên thực tế virus mới là anh trai. Trong một tình huống rất tùy tiện, Bạc Dĩ Nhu bất ngờ chế tạo ra được virus, sau đó lại tìm được linh cảm từ virus mà chế tạo ra Chủ Thần.

Cô vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng chiếc xe chậm chạp lăn bánh tới nhà hàng mà thư ký Trần đã đặt trước. Lúc này Bạc Dĩ Nhu đã đến trễ gần hai mươi phút.

Nhớ tới vẻ mặt không ưa gì mình của Hạng Điềm trong hai lần video call lúc trước, Bạc Dĩ Nhu cho rằng bữa cơm này sẽ không thành công, ai ngờ Hạng Điềm vẫn còn đang chờ cô.

Bạc Dĩ Nhu vào phòng riêng thì nhìn thấy người đàn ông này khoanh tay trước ngực tựa lưng vào ghế. Thấy cô, khóe môi anh giật giật, mỉm cười trào phúng: “Bạc tổng đúng là ngàn hô vạn gọi mới xuất hiện. Muốn ăn một bữa cơm với cô cũng thật không dễ dàng.”

“Gặp phải chuyện ngoài ý muốn, bản thân không thể ngăn cản. Tôi cho rằng Hạng tổng sẽ thông cảm.” Nể tình lần này mình tới trễ nên mình đuối lý, Bạc Dĩ Nhu không so đo thái độ lồi lõm của anh ta.

Hạng Điềm ^^: “Đừng nói cứ như cô hiểu tôi lắm.”

“Xem ra Hạng tổng chờ tôi là vì có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.”

Hạng Điềm ^^: “Không có chuyện đó đâu.”

Bạc Dĩ Nhu: “Trước kia chúng ta từng gặp mặt à?”

Hạng Điềm ^^: “Ai mà biết.”

Bạc Dĩ Nhu: “…” Gương mặt tươi cười này quả nhiên vừa xinh đẹp vừa kỳ dị trước mặt người khác, nhưng sao ở trước mặt cô lại thành gợi đòn vậy nhỉ? Cô cảm thấy người này đang thách thức giới hạn chịu đựng của mình. Hình như không phải anh ta đến đây để gặp đối tác, nhân tiện trò chuyện về việc hợp tác tương quan sau này, mà là cố tình đến để cãi nhau với cô.

Vô duyên vô cớ, chẳng lẽ có bệnh mà quên uống thuốc à?

Đồ ăn đã được đặt từ trước, chẳng mấy chốc đã được bưng lên bàn, phá tan bầu không khí dần trở nên căng thẳng.

Trong các nhân viên phục vụ bưng đồ ăn vào phòng có một thiếu niên trông rất trẻ tuổi. Lúc bưng cơm cho Bạc Dĩ Nhu, chắc là vì quá căng thẳng nên không cầm bát cơm vững. Bạc Dĩ Nhu nhanh nhẹn vươn tay ra đỡ lấy bát cơm, ngước mắt lên nhìn theo phản xạ, thấy vành tai thiếu niên đỏ ửng, đang nhìn mình bằng đôi mắt sáng lấp lánh, có vẻ rất ngoan ngoãn rất sùng bái cô.

Chắc đây là người chơi Thần Châu.

“Bạc tổng làm gì mà nhìn chằm chằm người ta thế. Sao? Đó là mẫu người cô thích hả?” Hạng Điềm lại lên tiếng.

Nhân viên phục vụ đã nối đuôi nhau đi ra ngoài, trong phòng riêng chỉ còn lại hai người.

Bạc Dĩ Nhu ngẩng đầu đối diện với gương mặt cười híp mắt khiến người ta chán ghét của anh ta, đôi mắt đen láy tràn đầy ngạo mạn và lạnh lùng: “Hạng tổng, chẳng lẽ anh thích tôi hay sao?”

Hạng Điềm ^^: “Cô tự luyến thật đấy.”

Bạc Dĩ Nhu: “Vậy là tốt rồi. Dù sao tôi cũng thích những chàng trai vừa ngoan ngoãn đáng yêu vừa nghe lời. Hình mẫu như Hạng tổng hoàn toàn không phải là gu của tôi. Nếu anh đang có tình cảm dư thừa với tôi thì quan hệ hợp tác giữa chúng ta chỉ còn nước hủy bỏ thôi.”

Hạng Điềm ^^: “Đúng là ý tưởng lớn gặp nhau, tôi cũng thích con gái ngoan ngoãn đáng yêu biết nghe lời hơn.”

Bạc Dĩ Nhu: “Tốt lắm.”

Hạng Điềm chưa ăn được mấy miếng thì đặt đũa xuống: “Hôm nay dừng lại ở đây thôi, Bạc tổng.”

Thư ký Trần và trợ lý Edward đang chờ bên ngoài lập tức đuổi theo sếp của mình. Đánh hơi thấy bầu không khí quái dị khác hẳn bình thường, hai người không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Hạng Điềm ^^: “Tạm biệt Bạc tổng.”

Dứt lời, Hạng Điềm ngẩng đầu ưỡn ngực xoay người chui vào trong xe rồi rời đi. Bạc Dĩ Nhu nhìn chằm chằm đuôi xe của anh một lát rồi cũng rời đi.

Màn đêm đã buông xuống, trên bầu trời màu cam ngả sang tối không có một vì sao.

Chiếc xe bị kẹt giữa hàng xe thật dài, tài xế bỗng nghe thấy Hạng Điềm nói: “Mở cửa xe ra.”

Edward: “Boss?”

Hạng Điềm đã đẩy cửa xe bước xuống, bước đi hai bước nhảy qua rào chắn giữa đường, tiến vào lối đi bộ đang dòng người tấp nập, dung nhập vào đám đông chen lấn.

Edward hơi kinh ngạc, nhưng vì không yên lòng nên vội vàng xuống xe đuổi theo.

Bên cạnh lối đi bộ toàn là các cửa hàng, do đó dòng người rất đông đúc, cứ như thể bất cứ ai chỉ cần sơ sẩy thì sẽ bị nhấn chìm. Hạng Điềm vóc dáng cao gầy, ăn mặc lộng lẫy, khí chất xuất chúng, phong cách chênh lệch quá lớn với quần chúng nên ai nhìn thấy anh cũng bị anh thu hút, ánh mắt kinh ngạc liên tục quay đầu nhìn anh.

Edward đã quen với việc boss của mình là tâm điểm của sự chú ý, còn tưởng những người này bị thu hút bởi sắc đẹp của sếp. Mãi tới khi anh ta nghe thấy có người kinh ngạc lẩm bẩm: “Hình như… người kia đang khóc kìa.”

“Nước mắt lã chã luôn, bị bạn gái đá à?”

Edward: “???”

Edward: Họ vừa nói gì? Mình nghe nhầm hả? Có lẽ người mà họ đang bàn luận không phải là ông sếp lớn cao quý máu lạnh sát thủ mặt cười của mình đâu phải không? Nhưng rõ ràng tầm mắt của họ vẫn đuổi theo Hạng Điềm mà!

Edward hơi kinh hãi, đột nhiên không dám đuổi theo Hạng Điềm nữa.



Bạc Dĩ Nhu về tới nhà mới nhớ ra Bạc Lị đã được mình đưa ra nước ngoài du lịch. Quản gia hàng đầu và mấy vệ sĩ mới thuê đều đi theo Bạc Lị, cho nên lúc này trong nhà vừa trống trải lại vừa yên tĩnh. Bởi vì cô đã báo là tối nay sẽ không về nhà ăn cơm nên dì Trần đã tan tầm về nhà từ sớm.

Lúc ở trên xe còn không thấy gì, về tới nhà tự dưng lại thấy hơi đói. Tối nay cô còn chưa ăn được mấy miếng.

Cô cầm một hộp sữa chua ngồi lên sofa, hơi lâm vào trầm tư. Chắc chắn Hạng Điềm đã biết mình từ trước, điều kỳ quặc là mặc dù anh ta luôn đá xoáy mình, ăn no rửng mỡ châm chọc mình, nhưng hình như anh ta lại không hề có thái độ căm thù đối với mình. Bữa cơm đêm nay kết thúc như vậy mà cô không hề lo lắng anh ta sẽ nổi giận cắt đứt việc hợp tác với Công ty game Rainbow Age, thậm chí sẽ giở trò ngáng chân cho An Húc ở nước ngoài.

Hơn nữa anh ta còn cho cô cảm giác quen thuộc khó hiểu. Nhưng cô khẳng định trước kia cô chưa bao giờ gặp khuôn mặt nào như anh ta. Cô rất tự tin vào trí nhớ của mình, huống chi gương mặt của Hạng Điềm không phải là người qua đường muốn quên là quên được ngay.

Thế là thế nào nhỉ?



Ánh đèn neon dần dần dập tắt, tiếng ồn ào náo động trong thành phố dần dần biến mất, những cột đèn ở hai bên đường vẫn cô đơn đứng đó, những con thiêu thân điên cuồng lao về phía bóng đèn, phát ra tiếng va chạm lạch tạch nhỏ xíu.

Trong hành lang tối tăm, cửa thang máy cũ kỹ tách ra, tiếng thở hổn hển tràn đầy sợ hãi vang lên trong thời gian rất ngắn, kèm theo đó là tiếng gậy va chạm với sàn nhà. Cô gái trẻ thiếu một chân rơi nước mắt bước ra thang máy, sau đó sợ hãi chống nạng đi ra ngoài tòa nhà. Thỉnh thoảng cô lại quay đầu nhìn về phía lối thoát hiểm ở đằng sau cách thang máy không xa.

Cô đã thành công thoát khỏi khu chung cư, nhưng nỗi sợ hãi vẫn không hề giảm bớt. Tòa nhà này được xây bên rìa thành phố, những nhà lầu chung quanh đã rất tồi tàn, đa phần sắp bị dỡ bỏ, do đó kể từ hai tháng trước, những người sinh sống ở đó đã lần lượt chuyển nhà, chỉ còn lại rất ít người chưa rời đi vì đủ mọi lý do.

Thế nên khi rời khỏi khu chung cư, đập vào mắt cô là mấy con hẻm nhỏ tối om đi thông tới các phương hướng, thỉnh thoảng lại có một ngọn đèn đường leo lét đứng ở xa xa, lại khiến người ta càng sợ hãi hơn. Cô muốn hô to cứu tôi với, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng khiến cô mất tiếng, hơn nữa cũng sợ nếu mình lên tiếng thì ngược lại sẽ thu hút gã đàn ông đáng sợ kia.

Ngay vừa rồi, thang máy vừa mở cửa ở tầng nhà của cô, cô lập tức nhìn thấy bạn cùng phòng của mình nằm trên sàn nhà hành lang đối diện với cửa thang máy, một người đàn ông đang hành hung cô ấy. Máu trong người cô chảy ngược, đầu óc trống trơn, lén rút một chân vừa bước ra về trong thang máy, run rẩy ấn mạnh vào phím xuống lầu một. Nhưng khi cửa thang máy vừa khép lại, người đàn ông kia bất chợt quay sang nhìn cô, đối diện với ánh mắt của cô.

Chắc chắn hắn ta đã đuổi theo mình ra ngoài rồi. Khi mình đi thang máy xuống dưới, chắc chắn hắn ta đã chạy xuống tầng một đuổi theo mình bằng cầu thang thoát hiểm!

Cô quay đầu nhìn đằng sau, đột nhiên hít vào một hơi thật sâu. Không biết từ khi nào gã đàn ông kia đã lặng yên đứng ở chỗ cách cô chưa đầy một trăm mét, đôi mắt đỏ ngầu âm u nhìn cô. Cô vội vã quay đầu, nhìn chằm chằm vào lối ra ngõ nhỏ. Cô cầm cây nạng, hoảng sợ chạy ra bên ngoài.

Cứu tôi với! Cứu tôi với!

Cô đã thành công chạy ra khỏi con hẻm! Nhưng con đường trước mắt cô vẫn không một bóng người. Một bàn tay nhàn nhã thò ra từ đằng sau, lập tức túm tóc cô lôi ra đằng sau.

“A a a a…” Cuối cùng tiếng kêu bị ứ đọng trong cổ họng cô gái cũng phát ra, nhưng ngay sau đó đã bị bóp chặt cổ, không thể phát ra một tiếng động nào. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Bàn tay ác quỷ của kẻ phạm tội gần như sắp bóp gãy cổ của cô gái vô tội thứ hai. Hắn lôi cổ cô tiến vào trong con hẻm.

Một bóng người chậm rãi bước tới từ nơi xa.

Gã đàn ông cả kinh, nhưng dưới ánh đèn leo lét, hắn lầm tưởng đó là một cô gái vóc dáng cao gầy, cho nên vẫn đứng yên không nhúc nhích. Thấy “cô ta” vẫn tiến về phía mình cứ như thể không phát hiện chuyện đang xảy ra ở đây, hắn giơ tay tát mạnh khiến cô gái trẻ ngất xỉu, sau đó đứng dậy nhìn người kia bằng ánh mắt nguy hiểm.

Sức lực của hắn rất lớn, cho dù là đàn ông cường tráng hơn hắn gấp đôi thì cũng không phải là đối thủ của hắn. Muốn hỏi lý do thì đó là vì hắn là một người siêu năng lực. Sau khi làm phẫu thuật can thiệp, hắn đã sở hữu sức mạnh lớp gấp mười lần người bình thường. Loại siêu năng lực như phân chó này mà cũng được gọi là siêu năng lực à? Khi lời tiên tri tận thế của nhà khoa học trở thành hiện thực, chẳng lẽ hắn có thể sống sót chờ vào sức khỏe này hay sao? Đúng là cười rụng rốn!

Dù sao cũng đều phải chết, chi bằng chơi thỏa thích một trận!

Hắn ta tiến lên, sau đó bị đá bay ra.

Thân thể đau đớn dữ dội. Hắn nằm trên mặt đất, nhưng bản năng khiến hắn đỡ cột đèn ven đường muốn đứng dậy. Một cái bóng bao phủ trên người hắn, gương mặt của hắn đột nhiên bị một cái đế giày đạp lên thật mạnh, phần lưng và sau gáy va chạm vào cột đèn. Hắn vất vả ngước mắt lên, đối diện với một đôi mắt màu xám bạc lạnh lẽo vô cảm.

Cô gái tỉnh lại từ cơn hôn mê, nhớ lại những gì mình đã trải qua, cô sợ hãi tột độ. Vừa ngồi dậy thì chợt nghe thấy tiếng cười hơi rùng mình truyền tới từ bên kia.

Người kia ăn mặc sang trọng, dưới ngọn đèn, mặt dây chuyền đá ngọc bích đeo trước cổ đang lắc lư trong không trung theo động tác khom lưng về phía trước của anh, mái tóc hơi dài, sống mũi cao thẳng, giống như một chàng hoàng tử. Nhưng anh lại cười trông rất dữ tợn hung ác, đồng thời giơ chân lên rồi chậm rãi đạp lên mặt gã đàn ông kia.

Anh còn hùng hổ mắng: “Ngoan ngoãn đáng yêu nghe lời! Trước kia tôi cũng từng ngoan ngoãn đáng yêu nghe lời hết chỗ nói, chẳng phải cô vẫn muốn giết tôi hay sao? Chẳng phải vẫn không cho tôi sống sót hay sao? Chẳng phải vẫn thích cậu ta hay sao? Bất công! Bất công! Bất công!!! Ghét cô ghét cô ghét cô ghét cô ghét cô…”

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play