Trước khi đến giờ nghỉ trưa ở công ty, Tiểu Triệu mở laptop tạo một cuộc học trực tuyến.
Trên màn hình máy tính xuất hiện hình ảnh Ninh Tâm và hai giám đốc điều hành cấp cao khác, còn phía Ninh Du chỉ có ba người dùng chung một máy ảnh — không có lý do gì khác, điều kiện ở đây đơn giản là quá thô sơ.
Ninh Du và Lý Mộ chiếm giữa màn hình video, trong khi Tiểu Triệu thì ngồi bên cạnh Ninh Du với một cuốn sổ trên tay để ghi lại cuộc họp.
Phía sau ba là bức tường trắng ố vàng, trông khá cũ kỹ. Viện lâm nghiệp này là một công trình kiến trúc bằng gạch – bê tông hiếm có ở làng Tuva, nhưng cuối cùng thì nó không thể so sánh với tòa nhà Văn phòng Khoa học và Công nghệ của Ninh Thị.
“Con có chắc là muốn tự mình theo dõi dự án này không?” Ninh Tâm hỏi, “Đừng có mới ở lại vài ngày, đã cảm thấy điều kiện khó khăn rồi chạy về với mẹ.”
“Không.” Ninh Du vừa nói vừa nhìn người bên cạnh nói: “Có Lý Mộ ở đây với con rồi.”
Chỉ cần Lý Mộ ở bên cạnh, Ninh Du có thể ở bất cứ nơi nào.
Lý Mộ gật đầu với Ninh Tâm trong màn hình và nói, “Xin chào cô.”
“Tôi nhắc nhở trước, hai đứa ở đó là đi công tác.” Ninh Tâm nói thêm, “Đừng lấy công việc làm ngụy trang để yêu đương.”
“Nếu đã là đến công tác.” Ninh Du việc công xử lý công mà nói, “Vậy nhanh chóng đẩy tiến trình vào vấn đề chính đi.”
Chủ đề của cuộc họp này là thảo luận về lợi ích của những nhân viên đến Tân Cương để đi công tác. Các điều kiện ở Kanas rất gian khổ, thời tiết khắc nghiệt và mùa đông lạnh giá, nếu chỉ có trợ cấp, e rằng sẽ chỉ có một số kỹ thuật viên muốn đến.
“Vì vậy, các điều kiện sống cơ bản phải được đảm bảo.” Ninh Du nói, “Sau khi dự án bắt đầu thành hình, chúng ta có thể tuyển dụng người từ địa phương, cũng có thể tiết kiệm chi phí.”
“Tình hình hiện tại thế nào?” Ninh Tâm hỏi.
Ninh Du giới thiệu ngắn gọn về làng Tuva, sau đó nói thêm: “Bây giờ chúng ta cần giải quyết vấn đề chỗ ở của nhân viên trước.”
“Tôi có thể chịu trách nhiệm giải quyết vấn đề này.” Lý Mộ vốn đang im lặng đột nhiên nói, “Nếu cần thiết phải ở đây lâu dài, tôi có thể cấp kinh phí xây dựng ký túc xá nhân viên.”
Thời tiết hiện tại không thích hợp để xây dựng một viện nghiên cứu chính thức, nhưng để xây nhà gỗ nhỏ thì không tốn sức lắm, năm ba bữa là có thể hoàn thành.
“Là tiền của cậu, hay tiền của nhà cậu?” Ninh Tâm hỏi.
“Là của gia đình tôi.” Lý Mộ đáp, “Tôi sẽ thuyết phục các cổ đông tham gia vào dự án này.”
“Nếu đúng như vậy,” Ninh Tâm dừng lại, “Không đơn giản như việc xây ký túc xá nhân viên nữa.”
Sau cuộc họp, Ninh Du thoải mái dựa vào lưng ghế văn phòng nói: “Cuối cùng em cũng biết tại sao mẹ lại thích Lý Triều.”
“Bởi vì lối suy nghĩ của họ giống nhau.” Lý Mộ cũng dựa vào lưng ghế, “Là cùng một kiểu người.”
Thường được gọi là người xã hội, hai người này cũng là tinh hoa của con người xã hội, dù làm việc gì cũng đặt lợi ích của bản thân lên trên hết. Ngay sau khi Lý Mộ nói rằng anh ấy muốn tham gia vào dự án này, Ninh Tâm bắt đầu nói về nhiều điều kiện khác nhau, thậm chí Ninh Du cho rằng đó là sự bóc lột trắng trợn.
Nhưng may mắn thay, Lý Mộ đã đối phó với Lý Triều quanh năm, chưa phân thắng bại, anh chỉ đồng ý cử các kỹ thuật viên y tế từ chính công ty của mình đến hỗ trợ nghiên cứu.
Ninh Du nhìn Tiểu Triệu bên cạnh hỏi: “Có hài lòng với phúc lợi không?”
Tuy rằng Tiểu Triệu không còn cách nào khác, nhưng cô cũng là một trong những người đến Tân Cương công tác. Cô gật đầu và nói: “Lương gấp đôi cộng với nhiều khoản trợ cấp khác nhau, nên sẽ có nhiều người sẵn lòng đến đây thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Ninh Du nói, “Nhưng tôi cần thảo luận với cô một chuyện khác.”
Thông thường, khi sếp nói kiểu này thì nhân viên sẽ đứng nhìn vì sợ có chuyện không hay xảy ra. Tuy nhiên, Tiểu Triệu không trả lời, cô đóng quyển sổ một cách bình tĩnh và hỏi: “Anh muốn điều tôi đi đâu à?”
“Tôi có thể sẽ không ở Cẩm Thị trong một thời gian dài,” Ninh Du nói. Tiểu Triệu mặc dù chưa kết hôn và không cần chăm sóc gia đình, nhưng chẳng ai thích chạy vạy quanh năm.
Ninh Du không rõ mình sẽ ở Tân Cương bao lâu, nhưng điều chắc chắn là cậu nhất định sẽ ở lại với Lý Mộ. Theo lời nói trước đó của Lý Triều, hoạt động của Lý Mộ không cố định ở một nơi nên rất có thể sau khi dự án Tân Cương hoàn thành, hai người sẽ đi nơi khác.
Tương lai thật khó nói trước mọi chuyện, Tiểu Triệu chỉ là một công nhân, Ninh Du không thể tùy ý thay đổi tính chất công việc của người khác.
“Tôi thật sự không muốn đi công tác dài ngày” Tiểu Triệu ở bên cạnh Ninh Du đã lâu, cô biết tính tình của Ninh Du, nên mới dám nói thẳng, “Nếu có thể, tôi vẫn còn hy vọng được làm việc ở Cẩm Thị. ”
“Tôi hiểu.” Ninh Du nói,“ Vậy cô có thích chỗ nào không?
Tiểu Triệu là một tài năng toàn diện, cô ấy có thể làm mọi thứ, nhưng cũng không quá giỏi mọi thứ. Tuy nhiên, Ninh Du tin rằng cô sẽ có thể thích nghi nhanh chóng nếu được bố trí vào bất kỳ bộ phận nào.
Có một nhà hàng nhỏ do dân làng Tuva điều hành, kể từ khi thắng cảnh đóng cửa, việc kinh doanh trở nên ảm đạm.
Lý Mộ đưa Ninh Du và hai người đến đây để giúp đỡ việc kinh doanh, ẩm thực Tân Cương đã làm ngón trỏ của Ninh Du cử động. Khoai tây trong gà bản to vô cùng ngon miệng, mềm dẻo, cắn một miếng là tan, thịt cừu xiên không hề có mùi tanh, ba chỉ mỏng một mỡ, hương vị tuyệt hảo.
Ưu điểm của việc đi công tác là không phải tuân theo nội quy của công ty, cả ba người ăn xong thì cũng đã quá giờ làm việc buổi chiều bình thường.
Khi bước ra khỏi nhà hàng nhỏ, mọi thứ có thể nhìn thấy chỉ là tuyết trắng, khi bước lên, tuyết có thể bao phủ toàn bộ mắt cá chân. Ninh Du bất ngờ nhặt một nắm tuyết trên mặt đất lên, tạt vào mặt Lý Mộ như đánh nước.
Hãy ủng hộ chính chủ ở fanpage Zenn đu boy love
Lý Mộ nghiêng đầu né tránh, hỏi Ninh Du, “Em chắc chắn muốn cùng tôi chơi đùa trong tuyết không?”
Ninh Du không trả lời, lại cúi người xuống, muốn làm chuyện xấu lần nữa, nhưng lúc này, Lý Mộ đột nhiên từ bên hông túm lấy eo của cậu, từ trên mặt đất nắm lấy một khối tuyết trắng, nhét vào trong quần áo và trên gáy cậu.
Động tác của Lý Mộ nhanh chóng lưu loát, thoạt nhìn có vẻ như làm chuyện xấu quen rồi. Mà Ninh Du thì chưa bao giờ gặp qua chiêu trò “dơ bẩn” như vậy, tấm lưng vốn ấm áp vốn bỗng chốc bị băng tuyết tấn công khiến cậu giật bắn mình tại chỗ vì lạnh.
“Lý Mộ! Lạnh quá! Anh cút đi cho em!”
Lúc đó Lý Mộ nhớ ra con thiên nga trắng của mình đã chơi dơ như thế nào, nhưng anh vẫn không nhịn được khi nhìn cậu lăn lộn, vì vậy liền nhanh chóng giúp Ninh Du kéo gấu quần áo lên, phủi tuyết trên lưng cậu.
“Tôi hận anh đến chết!” Lòng bàn tay Ninh Du rơi xuống một ít tuyết, cậu thuận tay ném hết lên Lý Mộ.
“Không phải em muốn chơi sao…” Lý Mộ cũng là bất đắc dĩ, giúp Ninh Du phủi sạch sẽ cổ áo còn vương tuyết trắng, “Còn lạnh không?”
“Không thể dịu dàng hơn sao?” Ninh Du nói: “Lần trước ở bên hồ cũng vậy, dùng trực tiếp nước rửa chân hất lên mặt em.
Tiểu Triệu ở bên kia tâm tình phức tạp nhìn hai người, đột nhiên phát hiện ra nói người kia là hồ ly đực cũng không hoàn toàn đúng, Lý tổng này rõ ràng là một tên trai thẳng bẻ cong.
Một lúc sau, Ninh Du như được dỗ dành, cậu như nhớ ra có người thứ ba, nhìn Tiểu Triệu nói: “Tiểu Triệu, cô cũng tới đây chơi à?
“À, tôi…” Trước khi Tiểu Triệu nói xong, Ninh Du đã nắm một quả cầu tuyết, ném nó lên quần của cô.
“Đừng gò bó như vậy, vì cô đang đi công tác, nên hãy cứ vui vẻ đi.” Ninh Du nói.
“Được.” Tiểu Triệu cũng buông lỏng tay chân, vo một viên tuyết lớn trên mặt đất, ném về phía Ninh Du.
Cô thề rằng trong đời cô chưa bao giờ ném bóng chính xác đến vậy, chỉ có thể nhìn thấy một quả cầu tuyết lớn bay tới, đập vào mặt Ninh Du, và bung tỏa thành một bông tuyết lớn.
Ninh Du lập tức sửng sốt, không tin nhìn Tiểu Triệu, từ đó Tiểu Triệu giải mã được những tin nhắn như “Em còn muốn đi làm à?” Cô đột nhiên cảm thấy không thể trách Lý tổng, bởi vì ông chủ của cô chính là một tên nghiện rau*đến mức không có khả năng chơi.
(*Gốc 人菜瘾大 – dân ghiền rau: đại loại là kỹ năng chưa tốt nhưng vẫn thích chơi.)
Cô nhìn Lý Mộ đang ở bên cạnh, phát hiện Lý Mộ nhìn mình với ánh mắt giết người không dao, đôi vợ chồng này đúng là không thể động vào ai.
Trong lúc bối rối, điện thoại di động của Tiểu Triệu đột nhiên vang lên, cô cầm ra xem như được ân xá, một lúc sau mới nói với Ninh Du, “Ninh tổng, có phương tiện truyền thông muốn phỏng vấn dự án của chúng ta, anh muốn thu xếp nó ở đây không? ”
Ninh Du vỗ vỗ tuyết trên mặt hỏi: “Phương tiện truyền thông nào? ”
Tiểu Triệu báo tên một tờ báo nổi tiếng.
Ninh Du trầm ngâm gật đầu, nhìn Lý Mộ nói: “Là mẹ của em.”
Buổi sáng vừa nói hai nhà sẽ hợp tác, buổi chiều Ninh Tâm đã hẹn báo đài rồi, thực sự không chậm trễ chút nào.
“Hẹn ở Tân Cương à?” Lý Mộ nhìn quanh, “Nhưng chúng ta vẫn chưa có gì ở đây cả.”
“Ý của phương tiện truyền thông chủ yếu là đưa tin về hôn lễ, nhân tiện nhắc tới dự án này.” Tiểu Triệu nói tiếp: “Dù gì thì chúng tôi vẫn chưa chính thức thông báo rằng đã thay đổi việc lựa chọn vị hôn phu.”
“Được rồi.” Lý Mộ gật đầu.
“Sau đó chính là …” Tiểu Triệu dừng một chút, “Giới truyền thông muốn biết, khi nào anh kết hôn?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT