*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dọc theo con đường phía trước làng Tuva, có thể đi đến bên bờ hồ Kanas
Nơi lý tưởng nhất để thưởng thức chiếc hồ này là đài ngắm cá trên đỉnh núi, nhưng thực tế, ngoài đài ngắm cá đông đúc du khách thì phía bên kia hồ còn có một con đường rừng vắng vẻ, khách du lịch đến đây có thể cảm nhận được hơi thở thiên nhiên thuần khiết nhất.
Tuy rằng thắng cảnh đã đóng cửa và quanh hồ Kanas không có khách du lịch, nhưng muốn lên đài xem cá thì phải leo hơn 1.000 bậc thang, thế nên Lý Mộ đành đưa Ninh Du đến ven hồ yên tĩnh, phong cảnh nơi đây cũng không kém đài xem cá chút nào.
“Cảm giác như ở bên bờ biển vậy.” Ninh Du hít một hơi sâu rồi nói.
Hồ Kanas là một hồ đập trên núi cao với bốn mùa bốn sắc khác nhau. Bây giờ mặt hồ có màu xanh ngọc bích, xung quanh là rừng bạch dương vàng, gió mạnh thỉnh thoảng thổi làm nước hồ đập vào xung quanh, sóng vỗ bờ trắng xóa, tiếng gió hòa cùng tiếng vọng của sóng.
Lý Mộ đã đến đây nhiều lần, anh không xa lạ với cảnh vật xung quanh như Ninh Du.
Hai người chậm rãi đi trên con đường rừng ven hồ, ánh nắng chiếu vào họ qua những tán cây bạch dương rậm rạp, giống như thời gian đang trôi chậm lại.
“Lý Mộ.” Ninh Du đưa tay sau gáy, uể oải đi tới bên cạnh Lý Mộ, trước khi mở chủ đề cậu thường có thói quen gọi tên anh, “Anh không có bạn ở thành phố sao?
“Rất ít liên hệ.” Lý Mộ đáp. Có lẽ chính anh cũng không nhận ra rằng mình đã không kháng cự lại việc nói về chuyện cá nhân với Ninh Du như trước đây nữa.
“Gia đình thì sao?” Ninh Du lại hỏi.
“Cha mẹ tôi ở nước ngoài quanh năm, có một người anh trai ở nhà lo việc kinh doanh.” Lý Mộ trả lời.
“Vậy anh không muốn giúp anh cả của mình sao?” Ninh Du trong lòng dấy lên một chút hy vọng.
“Không thể.” Lý Mộ tiếp tục, “Tư tưởng của tôi và anh trai rất khác nhau, chúng tôi không thể làm việc cùng nhau.”
“Đó là vì bảo vệ môi trường sao?” Ninh Du nhớ lại những gì Lý Mộ đã nói trước đây về lý do tại sao anh ấy rời khỏi nhà.
“Ừ.” Lý Mộ trả lời, “Anh ấy tin rằng trách nhiệm của một công ty là mang lại nhiều lợi ích hơn, tạo ra nhiều việc làm hơn và đóng nhiều thuế hơn.”
“Nhưng anh lại nghĩ trách nhiệm của một công ty cũng bao gồm cả việc thân thiện với môi trường. ”Ninh Du nối tiếp.
“Đúng vậy.” Lý Mộ nói, “Anh trai tôi cho rằng tôi không thực tế, hơn nữa ba mẹ tôi đều đứng về phía anh ấy, cho nên sẽ không để tôi xen vào chuyện gia đình.”
Ninh Du không nói tiếp, chỉ nghiêng đầu và cằm, lẳng lặng mà nhìn Lý Mộ.
Lý Mộ nhanh chóng nhận ra Ninh Du lại đang nhìn chằm chằm mình, anh quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Ninh Du, hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
“Không có gì.” Ninh Du lắc lắc đầu, “Tôi chỉ là muốn nghe nhiều hơn về anh.”
Muốn trân trọng từng phút giây của ngày cuối cùng này, muốn tìm hiểu về Lý Mộ nhiều nhất có thể.
“Không còn gì nữa.” Lý Mộ rời anh mắt từ khuôn mặt của Ninh Du qua con đường quanh co phía trước, “Ở chỗ này tôi thể là chính mình, còn về nhà…” Ngừng một chút, anh lại nói, “Tôi không tìm thấy giá trị tồn tại của chính mình.”
“Vậy nếu …” Ninh Du nghĩ ra một giả thuyết, chỉ là một giả thuyết mà tôi, “Nếu tôi hỗ trợ anh trong sự nghiệp của anh thì sao?”
“Làm sao để hỗ trợ?” Lý Mộ cảm thấy thật buồn cười, “Cậu muốn cho tôi tiền sao?”
Ninh Du lập tức nhận ra đề nghị này có chút đột ngột, bởi vì cậu không suy nghĩ kỹ sẽ hỗ trợ Lý Mộ kiểu gì, cho nên mới mù quáng đưa ra lời đề nghị ủng hộ, đúng như Lý Mộ đã nói, tất cả những gì cậu có thể làm là cung cấp tiền.
Và cậu cũng biết Lý Mộ sẽ không bao giờ quan tâm đến tiền của mình.
“Đừng suy nghĩ nhiều.” Lý Mộ nói: “Có muốn xuống chơi không?”
Hai người vừa đi tới một chỗ nước cạn, cát trắng mịn phản chiếu ánh sáng dịu dàng dưới hào quang của mặt trời.
Nhìn cảnh vật trước mặt, Ninh Du phát hiện mình thật sự đã suy nghĩ rất nhiều. Cậu đã quen với việc giải quyết vấn đề từng bước một, nhưng thật ra giữa cậu và Lý Mộ không hề có vấn đề gì cả – hai người chỉ tình cờ gặp nhau, cậu có tư cách gì để hy vọng Lý Mộ sẽ trở về thành phố sinh sống?
Ngược lại cũng thế.
Cậu và Lý Mộ mới quen nhau được bốn năm ngày, cậu không thể vì anh ấy mà từ bỏ tất cả những gì đang có rồi vào núi rừng sống ẩn dật.
Khoảng cách giữa thành phố và khu rừng là khoảng cách giữa cậu và Lý Mộ, bỏ qua khoảng cách này, mọi thứ khác chỉ là hư ảo.
Vì vậy, như Lý Mộ đã nói, đừng suy nghĩ nhiều.
Chỉ trong một ngày thì không thể giải quyết được vấn đề gì, thư giãn và tận hưởng nó một cách nghiêm túc mới chính là sự trân trọng dành cho kỳ nghỉ quý giá này.
Để đi vào chỗ nước cạn, cần phải bước qua một cái cây khô nằm trên đường, Ninh Du noi theo gương của Lý Mộ, cởi giày và tất để trên mép của cây khô, sau đó bước trên bãi cát trắng mịn, cậu đến và ngồi xuống bên cạnh Lý Mộ.
Đặt chân xuống mặt hồ, điều đầu tiên cảm nhân được chính là sự lạnh buốt của nước, nhưng sau khi quen dần thì chỉ còn lại sự mềm mại của mặt hồ và hơi ấm của mặt trời.
“Cậu biết không?” Lý Mộ đưa tay ra sau, “Trong hồ này có thủy quái.”
“A?” Ninh Du vốn đang rất thoải mái dễ chịu, lập tức thu chân lại.
Cậu đã nghe nói về thủy quái ở hồ Kanas, nhưng chỉ coi nó như một truyền thuyết và không bao giờ ghi nhớ.
“Thủy quái sẽ kéo dê bò đi bên hồ, xương của chúng cũng đã xuất hiện ở vùng hạ lưu.” Lý Mộ nói.
Ninh Du nhìn dưới chân Lý Mộ vẫn đặt trong hồ nước, sau đó nhìn vẻ mặt lãnh đạm của anh ta, nói: “Anh làm tôi sợ đấy.”.
“Thực sự có thủy quái. “
“Một con cá?” Ninh Du nói.
“Ừ, là cá ăn thịt dài hơn mười thước.” Lý Mộ nói thêm, “Nhưng ở đây nước cạn, tương đối an toàn.”
Bãi cạn kéo dài đến tận hồ, và vẫn còn một đoạn dài ở dưới nước. Ninh Du lại đặt chân xuống, lắc lư nhẹ nhàng, đẩy sóng nước đến bên Lý Mộ.
Thiên nga trắng nghịch ngợm trong nước rất nhẹ nhàng, nhưng Lý Mộ sẽ không tự nhiên phối hợp, anh cúi người về phía trước, múc một nắm nước, tạt vào mặt Ninh Du.
Ninh Du lập tức sửng sốt, nhìn chằm chằm Lý Mộ hỏi: “Tại sao anh lại hất nước rửa chân lên mặt tôi?”
Lý Mộ: “…” Được rồi.
Hai người ngồi một lúc, sắc trời càng ngày càng nóng.
Lý Mộ đứng lên nói: “Đi lên thôi?”
Ninh Du đáp: “Được.”
Giày và tất của hai người đặt ở bên cạnh cây gỗ khô, Lý Mộ đi lên bãi cát trắng, sau đó ngồi trên thân gỗ chết, dùng tay vỗ nhẹ cát trên chân rồi đeo giày và tất của mình vào.
Nhưng Ninh Du đã gặp rắc rối.
Chân hai người đều bị ướt, dẫm trên cát trắng sẽ bị cát bao phủ — giống như Lý Mộ vậy. Lý Mộ cảm thấy không sao và vô vỗ để cắt trắng rơi xuống, nhưng Ninh Du lại cảm thấy khó chịu, cậu không muốn bị cát dính lên chân.
“Còn chưa lên?” Lý Mộ đã đeo xong giày, ngồi trên cái cây khô hỏi Ninh Du
Ninh Du xây dựng tinh thần tự an ủi mình rằng cát trắng không bẩn, nhưng cuối cùng vẫn chịu không nổi cảm giác chân dính đầy cát, mím môi nói với Lý Mộ, “Lý Mộ, giúp tôi mang giày lại đây.”
“Tôi còn phải mang giày cho cậu?” Lý Mộ cảm thấy thật buồn cười, “Cậu thực sự nghĩ tôi là người hầu của cậu sao? “
“Tôi không muốn giẫm lên cát.” Ninh Du thì thào.
Lý Mộ không giận mà thở dài một hơi, sau đó đứng dậy đi về phía Ninh Du, trên tay cũng không cầm giày của cậu.
Ninh Du cảm thấy kỳ quái, tự hỏi có phải Lý Mộ đã quên lấy giày rồi không, ngay lúc này Lý Mộ đã đi đến bên cạnh, khom lưng vác cậu lên.
Hai chân rời khỏi mặt nước, mang theo một chuỗi dài giọt pha lê chảy xuống.
Lý Mộ khiêng Ninh Du ngồi xuống cây gỗ chết, sau đó ngồi ở bên cạnh, đặt chân Ninh Du trên đầu gối.
Anh cởi khóa áo khoác, kéo vạt áo sơ mi kẻ sọc ra, lau những giọt nước trên chân Ninh Du, chân trái lau khô trước, anh lại lấy tất để đeo vào.
Ninh Du chống hai tay ra sau bất động nhìn Lý Mộ, trong lòng như có cái gì sôi trào.
Giống như tiếng ấm đun nước kêu vang, hay như một tiếng còi vọng lại trong đầu Ninh Du, khiến cậu muốn làm ra chuyện khác thường.
Với bàn chân trái vẫn nằm trong tay Lý Mộ, Ninh Du ngập ngừng duỗi chân phải ra.
Ý định ban đầu là đặt chân phải lên ngực Lý Mộ, nhưng cậu không thuần thục lắm, sức mạnh của chân cũng không được sử dụng hợp lý nên chân phải đã vô tình giẫm lên cơ bụng của Lý Mộ, còn gót chân thì tình cờ bắt gặp loài hoang dã phía dưới.
Không xong rồi. Ninh Du nghĩ thầm.
Trên má cậu hiện lên nét ửng đỏ đáng ngờ, nhưng vẫn làm bộ như không biết cái gì, cứ đặt gót chân lên giống loài hoang dại kia.
Lý Mộ dừng lại chuyện đang làm, nhướng mắt nhìn Ninh Du.
Con thiên nga trắng này thật sự không phải giả vờ, có phải cố ý hay không, tất cả đều lộ ra từ vẻ mặt khẩn trương.
Lý Mộ cầm chân phải Ninh Du, đặt lại gần đầu gối của mình, nói: “Cậu không được làm bậy.”
Ninh Du trước nay vẫn luôn là một học sinh ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lần này lại không muốn ngoan ngoãn nữa, Lý Mộ vừa buông chân phải, cậu lại duỗi ra, không sai không lệch, toàn bộ lòng bàn chân giẫm lên loài hoang dã đang ngủ say.
Thật sự rất lớn nha.
Ninh Du nghĩ thầm, vừa mềm vừa to.
Ninh Du lo lắng nuốt nước bọt, chớp chớp đôi mắt to nhìn Lý Mộ nói: “Nhưng… nếu tôi muốn làm chuyện xấu thì sao?”
Lý Mộ không nói tiếp, mà nhìn thẳng Ninh Du.
Ninh Du hơi thu lại cằm, nhìn từ dưới lên đến ánh mắt Lý Mộ, đôi đồng tử tràn cảm xúc bất an, cùng với chút thận trọng mà chờ mong.
Một lúc sau, Lý Mộ di chuyển. Anh nghiêng người về phía trước, đỡ lấy mông của Ninh Du, ôm cả con thiên nga trắng lên người mình.
Khi Ninh Du phản ứng lại, cậu đã ngồi trên đùi Lý Mộ, đầu gối khuỵu xuống khúc gỗ khô, một chân đi tất, chân kia vẫn còn vương nước.
“Cậu muốn làm gì?” Bởi vì tư thế này, Lý Mộ phải ngẩng đầu nhìn Ninh Du, khoảng cách khuôn mặt của hai người rất gần.
Đầu óc Ninh Du trở nên trống rỗng, cậu chỉ đặt hai tay lên vai Lý Mộ, không biết tiếp theo nên làm gì.
“Đừng giả làm một đứa trẻ hư nếu cậu không làm được.” Lý Mộ giơ tay phải lên phẩy phẩy chóp mũi Ninh Du.
Nhưng Ninh Du không thích người khác coi thường mình.
Ngay khi Lý Mộ định gạt cậu sang một bên, cậu liền vòng tay qua cổ anh, nhắm mắt lại cúi người, hôn lên khóe môi Lý Mộ.
Thật ngạc nhiên khi cảm giác râu dính vào môi không hề gây khó chịu.
Chỉ trong chốc lát, Ninh Du lại lùi lại phía sau, bất lực chớp chớp đôi mắt to, mong chờ phản ứng của Lý Mộ.
“Cậu…” Yết hầu của Lý Mộ trượt lên xuống hai lần, “Cậu có biết ngày mai phải đi rồi không?”
Ninh Du gật gật đầu.
Cậu biết mình sẽ ra đi nên rất muốn mê đắm một lần.
Nhưng phản ứng của Lý Mộ khác với những gì cậu dự đoán, dường như anh ta đang nghĩ đến việc chia tay, Lý Mô hít một hơi thật sâu, vẻ thâm trầm trong mắt tiêu tán đi rất nhiều.
Ninh Du không muốn đốt ngọn lửa nhỏ giữa hai người bọn họ, vì vậy cậu thu hết can đảm, cắn nhẹ lên môi Lý Mộ.
“Ninh Du.” Lý Mộ nhíu mày thật sâu, giọng nói của anh nhất thời trở nên vô cùng khàn, “Đừng bắt tôi phải nhốt em trong nhà.”
Sợ dọa thiên nga trắng sợ, Lý Mộ không nói phần phía sau:
Đừng bắt tôi phải nhốt em trong nhà
Ngày đêm hầu hạ khiến em không xuống nổi giường.
——–
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lý Mộ: “Đừng giả làm một đứa trẻ hư nếu bạn không làm được.”
Ninh Du: (Làm sao tôi có thể nói với anh ta rằng tôi hơn anh ta 2, 3 tuổi.)
※ Trên thực tế, hồ Kanas không được xuống nước, dù nhiều du khách vân nghịch nước khi chưa được cho phép (như hai nhân vật chính) nhưng thực tế, chúng ta phải lên án nghiêm khắc hành vi đó. Ngoài ra tác giả cũng không xuống nước khi đến hồ _ (: з 」∠) _