Những ngày nghỉ bị cấm ra ngoài vô cùng quạnh quẽ, rốt cuộc thì vào ngày cuối cùng lại có hai tin tức lớn phá tan sự yên bình.
Lúc đó là buổi chiều, Lâm Vụ đang ngủ thì trực tiếp bị ba thằng bạn cùng phòng rống lên, vừa gọi tên vừa tát vào mặt, làm Lâm Vụ tưởng rằng mình gặp ác mộng luôn.
Hai tin tức gần như là được công bố đồng thời, thời gian công bố còn kém nhau chưa tới một phút nữa.
Tin tức 1
Tỉ lệ người thức tỉnh dã tính lên đến 100%?!
Phóng viên (người thức tỉnh) ở nhiều quốc gia tiến hành phỏng vấn bất ngờ, hy vọng có thể sẽ biết được cảm giác của những người chưa thức tỉnh và cuộc sống thay đổi xung quanh họ, kết quả là khi lựa chọn ngẫu nhiên lại không tìm được người nào chưa thức tỉnh cả.
[Video]
Do thiếu phương pháp phát nhận biết đo lường, các quốc gia vẫn không biết được số lượng chính xác người thức tỉnh, phóng viên cũng không thể đảm bảo từng người được phỏng vấn đều đang nói thật, nhưng thông qua đợt phỏng vấn lần này, có thể cho chúng ta biết được tỷ lệ người thức tỉnh trong xã hội.
Tin tức 2
Nghiên cứu về thức tỉnh dã tính có một bước tiến lớn!
Các nhà khoa học đã phát hiện ra các vật chất hiếm có trong sương mù được bảo quan, xác nhận rằng vật chất đó là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến sự thức tỉnh dã tính.
Nhân viên trong phòng thí nghiệm liên quan bày tỏ, vật chất này đáng lẽ không có trong không khí, nhưng sau đợt sương mù, vật chất này đã phổ biến trong không khí, đây là sự thật mà toàn bộ nhân loại phải chấp nhận.
Nguồn gốc của đợt sương mù vẫn chưa rõ, việc nghiên cứu phong bế gen thức tỉnh cũng không có tiến triển, nhà khoa học kêu gọi rằng, việc bây giờ có thể làm trong giai đoạn thức tỉnh là giữ bình tĩnh, để cơ thể tự động điều tiết, cơ thể sẽ dần dần thích ứng với sự biến hóa mới này.
Xem xong tin tức, Lâm Vụ còn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng.
Có thể là do mấy ngày trước đã bị khiếp sợ nhiều lần rồi, cũng có thể là đã cảm giác được sự việc sẽ ra thế nào.
Nhưng nếu như nói không có một tí dao động nào thì đó là nói dối.
Việc thức tỉnh dã tính này rất bất ngờ, cũng quá ly kỳ. Mấy ngày nay Lâm Vụ đi đêm, nhiều lần đi ngang qua hành lang dài lại có cảm giác như đang đi dạo chơi công viên đáng sợ, giống như là việc thức tỉnh dã tính này chỉ giống một cảnh trong mơ vậy, thời gian đến, ánh mặt trời vừa ló ra, sẽ giống như đám người đi đêm lặng im mà giải tán.
Bây giờ, đã tỉnh mộng rồi.
Sau đó phát hiện ra rằng, giấc mộng ấy là sự thật.
“Có nhà sinh vật học cho rằng, đây là một bước tiến hóa nhảy vọt trong lịch sử loài người, toàn bộ nhân loại hẳn là đều thức tỉnh dã tính, nghênh đón một tương lai mới tinh….”
Nhâm Phi Vũ cầm điện thoại phát video, bật loa cho cả 333 nghe.
Hạ Dương vẫn đang tâm phiền ý loạn, chân dài thả xuống giường, trực tiếp nhảy qua chỗ Nhâm Phi Vũ: “Nghe chuyên gia nói kìa, đâu để tớ xem, để tớ thưởng thức khuôn mặt lạc quan đến mù quáng này..”
Cái cầu thang ở giường của cậu ta vốn đã vô dụng, bây giờ thì biến mất luôn.
Tin tức dồn dập lại khiến cho cả Internet sôi trào, có người lo lắng rằng thế giới sẽ loạn mất, cũng có người vô cùng hy vọng về một tương lai hoàn toàn mới. Sầu lo, hưng phấn, khủng hoảng, rung động…. Đủ loại cảm xúc đan xen trong bầu không khí bất an này, từ Internet đến ngoài đời.
Vào lúc đi đêm, khu hành lang cũng vắng vẻ đi.
Rất nhiều học sinh không đi ra ngoài, cho dù là có đi ra, cũng chỉ thấp giọng nói chuyện với nhau, không còn sôi động như mấy ngày trước nữa.
Đương nhiên thì cũng có ngoại lệ.
Bạn học Vương Dã vẫn y như cũ mà chăm chú chơi game.
Hôm qua thì là “Tiệc trà của tiểu thư sóc”, hôm nay lại là “Thám tử Nai tiên sinh phá án”
“Mấy game này là cậu tự tìm à?” Trong ngắn ngủi vài ngày mà Lâm Vụ cảm thấy như mình đã mở cánh cửa đến thế giới mới vậy.
Vương Dã đã bắt đầu đến giai đoạn phá án, nên cũng chẳng rảnh quan tâm đến Lâm Vụ.
Lâm Vụ không để ý, hoặc là có thể nói đây là thói quen luôn rồi.
Mấy ngày nay cậu toàn đi đêm với Vương Dã, Nguyên Tư Tiệp vào mấy lúc đêm khuya, không thể nói là thân thiết được, nhưng cũng tính là xã giao thôi. Hôm qua do Nguyên Tư Tiệp đề nghị nên ba người đã add WeChat nhau.
Trải qua mấy ngày quan sát, Lâm Vụ cũng đã hiểu được bạn học Vương Dã phần nào.
Tính tình người này tệ, không có kiên nhẫn, nói một lời không hợp là đã muốn giơ chân lên đá, nhưng ngược lại người cũng khá là thẳng tính, nghĩ gì thì nói đó, rất là ngay thẳng.
“Hung thủ là hổ.” Mắt thấy thời gian suy luận trên di động của đối phương sắp hết, Lâm Vụ có lòng tốt chỉ cho.
Cuối cùng Vương Dã liếc nhìn cậu một cái, lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục chơi game: “Không thể nào.”
Lâm Vụ: “Sao lại không?”
Vương Dã trầm ngâm hai giây: “Hung thủ hẳn là thỏ.”
Lâm Vụ: “…”
Đã hết giờ suy luận.
Vương Dã chọn thỏ.
Suy luận thất bại, Lộc tiên sinh đi về nơi xa lắm, bóng dáng nhìn vô cùng thê lương.
Lâm Vụ nhìn có điểm chu xót: “Về sau đừng chơi mấy trò suy luận làm khổ chính mình nữa chơi Tiệc trà là tốt nhất.”
Vương Dã lại ngẩng đầu, lúc này lại nhìn Lâm Vụ một cách nghiêm túc: “Tại sao lại là hổ?”
Lâm Vụ thở dài: “Suy luận đó, cậu phải suy luận logic, dựa theo lối suy nghĩ của người thiết kế trò chơi, người ta chắc chắn muốn tung đạn mù trước, khiến người chơi hoang mang, mấy việc trở thành vật che chắn cho hung thủ thật sự…”
Nói một hơi hai phút liền, Lâm Vụ cảm giác chắc mình cũng giảng đầy đủ rồi, lòng đầy mong chờ hỏi Vương Dã: “Hiểu không?”
Vương Dã trầm mặc một lát: “Để tớ chơi Tiệc trà.”
Lâm Vụ: “…”
Đúng là trẻ nhỏ khó dạy mà!
Nhưng nói đi nói lại thì mấy trò chơi suy luận kiểu này cậu cũng khá là giỏi, vừa rồi xem một chút liền đắm chìm luôn trong đó.
“Nguyên Tư Tiệp đâu?” Đắm chìm xong rồi, Lâm Vụ mới phát hiện tối nay hình như thiếu một bạn học.
“Không ra đây.” Vương Dã cất di động, vừa rồi căng não để suy luận, bây giờ phải thả lỏng chút.
“Đang ở ký túc hả?” Lâm Vụ quan tâm hỏi, “Cơ thể không thoải mái à?”
“Không bị sao cả,” Vương Dã lười giải thích, đơn giản thuật lại y chang lời Nguyên Tư Tiệp nói, “Cậu ta nói là xem tin tức xong, có chút buồn bực, muốn nằm trên giường tự hỏi về nhân sinh.”
Ngay cả Nguyên Tư Tiệp lạc quan như vậy mà cũng buồn bực không muốn cử động.
Lâm Vụ mới cảm thấy ổn hơn một tí lại bắt đầu trầm mặc.
Loại tâm trạng bất an này cũng không phải đơn giản là sợ hãi hoặc hoảng loạn, mà là một loại tâm trạng mê mang khi đối với con đường phía trước.
Dựa theo đèn trên hành lang, cậu nhìn xung quanh, loại mê mang này xuất hiện trên gương mặt của từng bạn học.
Trừ cái người trước mắt này.
“Vương Dã,” Lâm Vụ vừa rồi đã muốn hỏi, “Sao nhìn cậu chẳng lo lắng gì vậy?”
Vẻ mặt Vương Dã kỳ quái: “Lo lắng gì?”
“Chuyện sau này đó,” Lâm Vụ nói, “Chúng ta đều thức tỉnh cả rồi, xã hội, cuộc sống sau này có thể sẽ long trời lở đất, cậu không lo lắng sao?”
Vương Dã hỏi lại: “Vậy tớ lo lắng thì sẽ không long trời lở đất sao?”
Lâm Vụ: “Vậy thì cũng không thể xem như là không có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Thời tới cản không nổi,” Vương Dã thản nhiên nói, “Nhưng chỉ cần cậu đủ kiên cường, không có gì có thể hạ gục cậu được cả.”
“…” Lâm Vụ tự nhận mình có tố chất tâm lý tốt, ở ký túc xá còn giảng giải cho Nhâm Phi Vũ nữa, nhưng lúc này, cậu mới chân chính cảm giác được, có người này thì cũng sẽ có người khác, trên cảnh giới vẫn sẽ có cảnh giới cao hơn.
Triết lý nhân sinh của cậu là – nhào vô, anh chấp hết, gian nan, anh vượt qua, nhân sinh, anh đối mặt.
Còn Vương Dã là – kệ mẹ nó, thích thì nhích.
Kỳ nghỉ mười một ngày chấm dứt, một trận mưa nhỏ xua tan không khí oi bức, mở ra mùa thu.
Cuối cùng trường học cũng mở cửa, cho phép học sinh ra ngoài, nhưng ra vào phải đăng ký, phải ghi rõ đi đâu, đồng thời trước năm giờ chiều phải quay về trường, mỗi ngày trường học sẽ điểm danh vào buổi chiều, tuyệt đối cấm chuyện buổi tối không quay về ký túc xá.
Trái ngược với chuyện cổng trường rộng mở, trong trường được sắp xếp lại một cách đơn giản, các hoạt động cũng được giảm bớt, lớp thể dục sẽ được tạm ngừng, nói cách khác, mỗi ngày ngoài việc đi học thì không cần phải tham gia các hoạt động khác nữa. Đồng thời, nhiều lớp học chuyên ngành được tạm điều chỉnh thành từ 16:30-20:30, xem như tạm thời áp dụng phương pháp dung hòa để cân bằng sự bất đồng trong việc làm việc và nghỉ ngơi giữ ngày và đêm.
Trường học lại tổ chức một buổi họp trực tuyến khác, vẫn là những lời nhàm tai ấy, bảo học sinh phải thích ứng và cân bằng giữa việc học và việc cơ thể thay đổi, nhưng lại cường điệu hơn trước nhiều, xã hội vẫn vận hành như bình thường, thức tỉnh dã tính cũng không được để nó gây ảnh hưởng đến việc học và cuộc sống của chúng ta.
Nhưng thật sự mọi chuyện vẫn như bình thường được sao?
Vào cuối tuần đầu tiên khi trường mở cửa lại, Lý Tuấn Trì giúp một chị gái đi xếp hàng mua cà phê số lượng giới hạn, trên đường về thì bị người ta cướp mất điện thoại.
Đến tối 333 mới biết được chuyện này, Lý Tuấn Trì đi báo cảnh sát xong đã trở lại.
“Thời đại nào rồi mà còn cướp di động,” Lý Tuần Trì cạn lời, “Không có vân tay không mở khóa được, không có mật mã cũng không chuyển tiền được, một chiếc di động second hand thì đáng bao nhiêu tiền chứ, thà cướp ly cà phê giới hạn kia còn hơn.”
“Không phải cảnh sát có camera quan sát sao,” Lâm Vụ vừa nghe Lý Tuấn Trì nói đã hiểu, chỉ có một chuyện cậu nghe xong không rõ lắm, “Quay được rồi mà vẫn không tìm được nghi phạm?”
“Người anh em à, cậu không biết tên đó chạy nhanh cỡ nào đâu, vèo một cái là đã vụt qua mặt tôi, tôi nghĩ chỉ có mình tôi không thấy rõ, nào ngờ camera giám sát cũng không quay được,” Lý Tuấn Trì thở dài một hơi rồi nói tiếp, “Cảnh sát nói dùng chút kỹ thuật tua chậm là có thể thấy được, nhưng phải chờ.”
“Vậy cậu báo với ngân hàng là mất thẻ đi,” Hạ Dương nói, “Còn có Huabei, Alipay, WeChat, Baitiao, Meituan để vay tiền nữa, báo qua hết một lượt đi ha, đừng tưởng phải có vân tay thì mới mở được di động, có mật mã thì mới xài tiền được, mấy tên trộm cướp không rảnh đâu mà đi làm việc dở hơi, có chuẩn bị sẵn thì mới dám cướp chứ!”
“Yên tâm!” Lý Tuấn Trì nói, “Anh đây xưa nay không có tiêu tiền linh tinh, nên mấy cái app vay tiền này không có mở, số dư trong Alipay với WeChat cũng không có, tiêu tiền chỉ thanh toán bằng thẻ ngân hàng thôi, mà bây giờ thẻ ngân hàng cũng báo mất rồi.”
Lâm Vụ, Hạ Dương: “…”
Cái tính biết bảo vệ tài sản này, không hổ là hạng nhất kiếm tiền của 333, quản lý tài sản của mình giỏi thật.
“Nhưng di động cũng là mua bằng tiền, đều là tiền của tôi tiền của tôiiiii….” Lý Tuấn Trì ngửa mặt lên trời, khóc ra từng chữ.
“Chạy nhanh hơn cậu nhiều, vậy thức tỉnh thành gì nhỉ?” Nhâm Phi Vũ thấy lạ chỗ này, bởi vì thần kinh vận động của Lý Tuấn Trì đã tăng lên so với hồi đó rất nhiều, nhưng nghe kể lại, Lý Tuấn Trì hoàn toàn không có cơ hội đuổi theo, vụt qua một cái rồi biến mất.
“Báo săn,” Lý Tuấn Trì không chút nghĩ ngợi, “Chắc chắn là báo săn, là động vật chạy nhanh nhất trên mặt đất!”
“Không nhất định phải là trên mặt đất,” Lâm Vụ suy nghĩ, “Cũng có thể là giống Đại Vũ, có thể bay lượn, có lẽ cũng có thể là chim đó.”
“Không thể nào,” Lý Tuấn Trì nghiêm túc nhớ lại một chút, “Tuy tốc độ tên đó rất nhanh, nhưng tôi chắc chắc tên đó không bay, hai chân vẫn chạm đất.”
“Không phải thức tỉnh thành chim thì nhất định phải bay,” Lâm Vụ giải thích, “Hiện nay có mấy nước có người được xác định là thức tỉnh thành chim, bọn họ đều không thật sự bay được, nhưng thân thể trở nên linh hoạt, tốc độ chạy giống hệt như chim đang bay lượn, nhẹ nhàng, nhanh nhẹn.”
Hạ Dương: “Thật sự nếu là chim vậy thì còn nhanh hơn báo săn, tốc độ nhanh nhất của báo săn cũng chỉ có 115km/h thôi.”
Nhâm Phi Vũ: “Không đúng, hồi đó tôi có xem một nghiên cứu, nói 115 là đã được đánh giá quá cao, chỉ 90km/h thôi.”
Lý Tuấn Trì: “Bao nhiêu không quan trọng, chim thì nhanh hơn báo săn là cái chắc rồi, chim bay nhanh nhất thế giớ…Éc, tên gì nhỉ?
Hạ Dương, Nhâm Phi Vũ: “Yến đuôi nhọn họng trắng.”
Lý Tuấn Trì: “Đúng, tốc độ nhanh nhất có thể đạt đến 352.5km/h…”
Lâm Vụ lẳng lặng nhìn đám bạn cùng phòng hồi đó mỗi lần làm bài tập là lại than thở, bây giờ đang thảo luận nhiệt tình, rất hài lòng với bầu không khí học tập luôn hướng về phía trước như này, giống như thấy được ánh sáng chói chang chiếu vào, ánh sáng đến từ mặt trời chân lý.
Đi dạo ban đêm, Nguyên Tư Tiệp gặp được người quen liền chạy đến nói chuyện phiếm với người ta, để lại Lâm Vụ và Vương Dã mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.
Éc, miêu tả này cũng không đúng, hẳn là Vương Dã chơi game còn Lâm Vụ thì ngẩn người.
Qua một lúc lâu, Vương Dã mới phát hiện hôm nay bên tai mình thật yên tĩnh, thiếu đi những câu nói “Cậu chơi như vậy không đúng”, “Hung thủ là XX”, “Mau đổi cần câu đi”…
Đã quen với việc bị lải nhải, bây giờ đột nhiên không có thấy không quen.
“Sao vậy?” Kết thúc ván, hắn ngẩng đầu.
“Ở ký túc xá có một người bạn, hôm nay ra ngoài bị người ta cướp di động.” Lâm Vụ nói.
Vương Dã: “Còn người thì sao?”
Lâm Vụ: “Cậu ấy không có chuyện gì.”
Vương Dã: “Vậy thì được.”
Lâm Vụ: “Ừa.”
Vài phút sau, một ván nữa lại kết thúc, Vương Dã lại ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Lâm Vụ.
Không phải là không có chuyện gì sao, sao vẫn còn trưng cái bộ mặt ỉu xìu kia thế?
Lâm Vụ do dự một chút, nhưng vẫn nói: “Tớ có cảm giác sắp xảy ra chuyện lớn rồi.”
Vương Dã: “Cảm giác?”
Lâm Vụ nói: “Bên ngoài trường thì đang có vẻ nới lỏng, nhưng cậu không thấy là bên trong trường càng ngày càng thắt chặt sao?”
Vương Dã: “?”
Được rồi, hắn không nên hỏi vị này. Lâm Vụ một mình phiền não, lại một mình nhìn xa xăm vào màn đêm: “Dù sao thì tớ cảm giác bây giờ giống như là sự im lặng trước cơn bão đó.”
Một tháng sau, cảm giác của Lâm Vụ thành sự thật.
Cơ mà chỉ đúng có một nửa thôi, chuyện lớn thì lớn đó, nhưng không phải kiểu bão táp như vậy.
truyện tiên hiệp hayTuần đầu tiên của tháng 11, phía chính phủ có một thông báo mới, triển khai kiểm tra gen “thức tỉnh đặc tính động vật” trên phạm vi toàn quốc. Đến bây giờ, TQ trở thành quốc gia đầu tiên tổng điều tra về thức tỉnh dã tính.
Vừa mới thông báo, không lâu sau trường học đã sắp xếp cụ thể.
NHÓM CHAT NGÀNH MÔI TRƯỜNG.
Thầy Lý: [thông báo] Trường học quyết định vào hai ngày 17,18 tháng 11, tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn trường. Thời gian ngành Môi Trường kiểm tra sức khỏe là vào ngày 17 thời gian từ 8:00 – 12:00, mong các sinh viên chuẩn bị.