*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hai ngày nay không thấy cậu tới.” Vương Dã đang chơi game lập tức dừng lại, cất điện thoại vào túi.
Lâm Vụ chỉ nghĩ là chào một cái là xong, ai ngờ người kia có ý định tám chuyện, nên trả lời lại: “Ừm, tớ không có đi, nằm ở ký túc xá.”
Vương Dã thấy hơi ngoài ý muốn: “Ngủ được hả?”
“Không,” Nói đến vụ này thì Lâm Vụ cứ tấm tắc, “Không có tinh thần.”
Vương Dã khó hiểu nhíu mày: “Vậy nằm ở ký túc xá làm chi?”
Lâm Vụ nói: “Sợ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng nghỉ ngơi ấy, nếu mà giờ sinh hoạt không trở lại bình thường thì sao đi học đây?”
“Cậu nghĩ nhiều qua đó.” Vương Dã nghe đến mệt.
Các bạn học hóng drama lục tục trở về, cái hành lang bắt đầu ồn ào trở lại.
Tô Khiếu không quay lại, Lâm Vụ đi đến phía Vương Dã để nói chuyện tám, dù sao thì đêm dài mà, có người nói chuyện chung thì cũng đỡ: “Gì mà nghĩ nhiều chứ, mỗi tối cậu đi không ảnh hưởng đến bạn cùng phòng à?”
Vừa nói hết lời, cậu cũng đã đi tới trước mặt Vương Dã, nhưng mà Vương Dã không trả lời lại, bên cạnh lại có một giọng nam nói: “Cũng đi theo, không ảnh hưởng lắm.”
Lâm Vụ bị dọa nhảy dựng, lúc này mới để ý tới kế bên Vương Dã còn có một bạn nam,
Bạn này cao hơn mình một chút, nhưng thấp hơn Vương Dã một chút, khoảng 187cm đấy, mắt một mí, nhưng không nhỏ, đại khái là do mí mắt khá mỏng, nhưng mà mắt lại rất đẹp, hơi nhếch nhếch lên, trong trẻo tỏa sáng như ánh mặt trời.
“Cậu là….” Lâm Vụ chắc chắn là mình không có biết người này.
Nguyên Tư Tiệp thật sự không muốn phá hỏng bầu không khí hai người này đang nói chuyện, nhưng mà cậu ta sợ mình mà không lên tiếng mà sẽ thật sự trở thành người dưng luôn: “Nguyên Tư Tiệp, là người cậu vừa quan tâm đấy, là một trong đám bạn cùng phòng của cậu ta đấy.”
Lâm Vụ không nghĩ rằng Vương Dã lại có người bạn hay cười đến như thế, cậu chỉ nghĩ là toàn cái kiểu như Giang Đàm thôi: “Lâm Vụ, ngành môi trường.”
Không so sánh sẽ không có đau thương.
Sau khi gặp nhau vài lần, Lâm Vụ dần cảm thấy Vương Dã cũng không dữ đến vậy, nhưng khi đứng bên Nguyên Tư Tiệp thì….
Kiểu tóc, một người thì đầu trọc, một người thì tóc ngắn kiểu học đường. (1)
Quần áo, một người thì mặc đồ đen toàn tập, ngày cả giày cũng màu tối, một người thì áo T-shirt trắng tinh, tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái.
Khí chất thì, một người thì trông như sắp đánh nhau, một người thì trên mặt mang một nụ cười dịu dàng…
Sống chung cùng một mái nhà mà chênh lệch ghê ta.
“Cậu nhìn gì thế?” Vương Dã không hiểu nổi ánh mắt nhìn hắn và Nguyên Tư Tiệp của Lâm Vụ, nếu như đang chia tích cực và tiêu cực thì chắc chắn mình nằm vào mặt tiêu cực.
Lâm Vụ rất muốn trả lời “Đang nhìn cậu đấy” ghê.
“Không, tớ đang nghĩ xem hai cậu thức tỉnh đặc tính động vật gì.” Mình không thể thua kém được.
Nói về cái này, Vương Dã cảm thấy khá là hứng thú, trực tiếp hỏi Lâm Vụ: “Cậu là con gì?”
Lâm Vụ: “….”
Vấn đề này thì cũng bình thường thôi, nhưng mà sao nghe không có được tự nhiên lắm vậy!
“Đừng đứng nói chuyện, mệt lắm.” Nguyên Tư Tiệp kéo hai người ngồi xuống vào chỗ trống bên cạnh.
“Tớ nghĩ tớ thức tỉnh ra sói,” Lâm Vụ ngồi xuống, “Nhưng mà không chắc lắm đâu.”
“Sói…..” Vương Dã suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu, “Được lắm.”
Lâm Vụ tuy là không hiểu Vương Dã đang suy nghĩ cái gì, nhưng chuyện phương hướng thức tỉnh luôn làm người ta hào hứng, cuộc trò chuyện cũng vui lên: “Hai người thì sao?”
Nguyên Tư Tiệp nói: “Bọn tôi bây giờ chỉ biết là động vật đi đêm thôi, mấy cái kia thì không biết.”
Lâm Vụ: “Không biết? Cơ thể còn thay đổi gì khác không?”
Lâm Vụ hỏi như thế, nhưng Vương Dã lại tò mò cậu: “Cậu là sói à, sao mà biết vậy?”
“Cậu nói đầy đủ hơn không,” Lâm Vụ chịu đủ rồi, “Không phải là ‘tớ là sói’, mà là ‘phương hướng thức tỉnh của tớ có thể là sói’.”
Vương Dã: “Hai cái này là một mà còn gì.”
Lâm Vụ: “….”
Vương Dã: “…..”
(chắc là Nguyên Tư Tiệp nhưng tác giả ghi vậy thì mình để luôn)Lâm Vụ: “Vương Dã.”
Vương Dã: “?”
Lâm Vụ: “Có ai nói cậu thiếu đánh không?”
Vương Dã: “Hồi trung học người nói như vậy tớ đánh ngã tám thước luôn rồi.”
Lâm Vụ: “….”
Vương Dã: “?”
Lâm Vụ: “Không có gì, tớ là sói.”
Thời gian sau đó, Lâm Vụ cứ như là một nhóm trưởng, rất là kiên nhẫn giải thích biến hóa của cơ thể mình cho hai đứa học dốt, và cách phán định phương hướng thức tỉnh nữa.
Vương Dã nghe đến 1/3 là chả nghe được nữa, nghe tới “quan trọng là cẩn thận phân tích kĩ” thì hoàn toàn trống rỗng luôn.
Lâm Vụ đã gặp qua nhiều học tra, nhưng mà Vương Dã thì là đỉnh cao của sự tra đó luôn.
Nếu như so sánh, Nguyên Tư Tiệp quả thật là khiến cho người khác vui mừng.
“Nếu nói như thế, tớ cũng không phải là không có manh mối,” Cậu ta chậm rãi nói, “Thần kinh vận động của tớ cũng mạnh lên, răng cũng tốt hơn giống cậu, gần đây hình như kĩ năng trèo cây cũng nổi bật lên.”
Lâm Vụ: “Trèo cây?”
Nguyên Tư Tiệp: “Ừm, hôm qua lúc đi đêm có bạn nam kia dễ thương cực nhờ tớ lấy bóng bay mắc ở trên cây giùm.”
“….” Bổ ngữ vô dụng + cốt truyện hơi bị vi diệu = bối rối vcl, Lâm Vụ quyết định bỏ qua những cái đó rồi hỏi trọng điểm luôn, “Sau đó cậu thoải mái trèo cây luôn?”
Nguyên Tư Tiệp: “Rất nhẹ nhàng.”
“Răng tốt thì đại loại là động vật ăn thịt hoặc ăn tạp, rồi đi đêm, rồi trèo….” Lâm Vụ nhanh chóng kiểm tra lại kiến thức về động vật mới học tập lại mấy ngày nay, bỗng nhiên lại hỏi Nguyên Tư Tiệp, “Lúc cậu nhảy từ trên cao xuống, có cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn trước không?”
Nguyên Tư Tiệp nghiêng đầu: “Sao lại hỏi thế?”
“Tớ chỉ suy đoán thôi nha,” Lâm Vụ báo trước, sau đó mới nói, “Tớ có cảm giác, cậu có đặc điểm của động vật họ Mèo.”
Lâm Vụ cũng không quên còn một vị bên cạnh nữa, quay đầu hỏi Vương Dã: “Cậu thấy sao?”
Vương Dã chỉ nghe khúc đầu với khúc đuôi, ở giữa thì ngu ra hết, nhưng khi bị giáo viên tra hỏi, năng lực ứng biến tích lũy được của một học tra lập tức login vào: “Tớ cảm thấy cậu ấy nói rất đúng.”
Lâm Vụ: “…..Nãy giờ người phân tích là tớ mà!”
Nguyên Tư Tiệp từ năm nhất đã bị Vương Dã làm tức chết vô số lần, bây giờ chả còn gì nữa, bình tĩnh thong dong, lẳng lặng nhìn Vương Dã chọc tức người khác.
Ngồi xem như thế thật ra cũng đau lòng thay cho Lâm Vụ, bởi vì bây giờ Vương Dã rất thành thục, không giống như Cát Lượng nói hay đánh nhau như thời trung học nữa, cho nên hầu hết thời gian đều đi quấy rối 509.
Bây giờ thì, chúc mừng Lâm Vụ trở thành “người một nhà”.
Phương hướng thức tỉnh của Nguyên Tư Tiệp được tạm đoán như thế, Lâm Vụ lại bắt đầu phân tích Vương Dã.
Tuy là Vương Dã không chịu phối hợp nhưng Lâm Vụ cũng rất cứng đầu, đối phương càng không tập trung, cậu càng muốn phân tích cho ra phương hướng thức tỉnh của người này, kiên cường cứ như muốn giải một bài toán khó vậy, vì vậy kiên trì bền bỉ dẫn lối cho suy nghĩ của hắn: “Cậu nghĩ lại kĩ đi, trừ việc đi đêm ra thì có gì biến hóa rõ rệt không?”
Vương Dã đã nghĩ nhiều nhất trong cuộc đời mình: “Không có.”
Lâm Vụ: “Thần kinh vận động không mạnh lên à?”
Vương Dã: “Hồi trước tớ toàn lên nhà lợp ngói.” (2)
Lâm Vụ: “Răng không tốt lên à?”
Vương Dã: “Hồi trước tớ gặm được cả xương.”
Lâm Vụ: “Trèo cây?”
Vương Dã: “Bây giờ thì tớ còn nhanh hơn Nguyên Tư Tiệp.”
Nguyên Tư Tiệp: “Ừm cái này tớ chứng minh.”
Lâm Vụ: “….”
Đây mà là thuộc tính của con người bình thường à? Đây là đcm con thú lớn dữ dằn luôn rồi!
Cứ như vậy cả đêm tám chuyện, không biết từ khi nào trời cũng đã sáng, ba người đi căn tin mua đồ ăn sáng, Lâm Vụ mua bốn phần, Vương Dã và Nguyên Tư Tiệp mua năm phần.
Lâm Vụ có hơi bồn chồn.
Sau đó thấy dì ở căn tin không cần Vương Dã nói gì đã đưa cho hắn một bịch to chứa hai phần bánh trứng, khuôn mặt tươi tắn dào dạt hơn khi gặp bất kì người nào khác, tràn ngập cả tình yêu thương.
Lâm Vụ nhìn Nguyên Tư Tiệp với một ánh mắt cần sự giúp đỡ.
Nguyên Tư Tiệp nhỏ giọng nói: “Nếu như cả một học kỳ buổi sáng ngày nào cậu cũng mua hai phần bánh trứng, thì cậu sẽ có đãi ngộ này đấy.”
Lâm Vụ: “…..Đúng là cứng đầu mà.”
Nguyên Tư Tiệp: “Cậu ấy là thế đấy, chỉ cần là thứ cậu ấy thích thì có bao nhiêu con ngựa cũng chẳng kéo cậu ấy về được.”
Cùng về ký túc xá, Lâm Vụ mới biết được tất cả bọn họ đều ở cùng một tòa nhà. Nguyên Tư Tiệp nói bọn họ ở 509, bất kỳ lúc nào Lâm Vụ ghé thăm cũng sẽ được chào mừng.
Trong 333, Nhâm Phi Vũ và Lý Tuấn Trì đã tỉnh, chỉ còn có Hạ Dương vô tâm vô phế ngủ ngáy ở đó thôi.
Lâm Vụ đặt bánh cuộn chiên lên bàn cậu ta, đưa cho Nhâm Phi Vũ và Lý Tuấn Trì hai phần khác rồi mới đi rửa mặt.
Rửa cái mặt đánh cái răng, Lâm Vụ cảm thấy vô cùng sảng khoái, hoàn toàn không có cảm giác gì của việc thức cả một đêm.
Đợi Hạ Dương tỉnh ngủ, cả ký túc tụ tập lại ăn sáng, Lâm Vụ liền chia sẻ việc đi đêm vào tối hôm qua cho các anh em.
Ba người nghe xong sửng sốt.
Hạ Dương: “Hả? Sắp thành chợ đêm? Lại còn quẩy bar?”
Lý Tuấn Trì: “Trường học có ý gì cơ? Khuyến khích đi đêm à?”
“Cũng không hẳn là khuyến khích đâu,” Lâm Vụ suy tư nói, “Chắc là nhiều người quá, cấm cũng cấm không nổi, thôi thì cứ ra tay quản lý luôn.”
“Nhưng mà mấy ngày nghỉ còn đi được, mai mốt đi học thì sao?” Nhâm Phi Vũ buồn rầu gãi đầu, “Các cậu buổi tối đi ban ngày ngủ, thì đi học thế nào đây?”
Hạ Dương cả một miệng bánh cuộn chiên, lẩm bẩm: “Chia ra hai ca sáng tối?”
“Vậy không được đâu,” Nhâm Phi Vũ nói xong đặt đồ ăn sáng xuống, không ăn uống, “Tớ không muốn phải chia xa….”
Lý Tuấn Trì đã ăn xong: “Chuyện này còn chưa có quyết định gì mà, cậu tự lo cho mình trước đi được không?”
Phòng ký túc xá 509.
Vừa mới tiến vào phòng, Nguyên Tư Tiệp không nhịn được tò mò hỏi Vương Dã: “Sao mấy cậu quen biết nhau vậy?”
Cái này hỏi trước mặt Lâm Vụ có vẻ không được lắm, dù sao thì cũng không thân gì, còn có vẻ nhiều chuyện nữa.
Nhưng vừa đóng cửa lại thì có thể tùy tiện hỏi Vương Dã.
Giang Đàm đang đeo tai nghe tin tức sáng sớm, Cát Lượng vô cùng rảnh rỗi, nghe như thế liền chạy qua: “Biết cái gì? Biết ai hả?”
Nguyên Tư Tiệp liền kể câu chuyện “Khuya khuya ở hành lang kinh ngạc phát hiện ra một người bạn của Vương Dã” cho Cát Lượng nghe một chút, nhấn mạnh hai cụm “kinh ngạc phát hiện ra” và “người bạn”.
Cát Lượng còn kinh ngạc hơn cả Nguyên Tư Tiệp, bởi vì cậu ta biết rõ thế giới bạn bè của Vương Dã cằn cỗi đến bao nhiêu.
“Hôm sương mù đó đó, cậu ấy trèo tường, ngay lúc đó thấy tớ.” Vương Dã kể sơ, mắc công mai sau bị làm phiền nữa.
Cát Lượng: “Sương mù? Là ngày cậu được tỏ tình hả?”
Nguyên Tư Tiệp: “Trèo tường ý là…. Thấy hết tất cả hả?”
Vương Dã: “Ừm.”
Nguyên Tư Tiệp hơi nâng cao giọng: “Nghĩa là nghe cậu nói ‘không thích con người’ à?”
Vương Dã chẳng hiểu ra sao nhìn cậu ta: “Có vấn đề gì không?”
“Đương nhiên là có rồi.” Nguyên Tư Tiệp bây giờ muốn đi phỏng vấn đặc biệt với Lâm Vụ luôn, “Một người nghe cậu nói ‘không thích con người’ xong mà không xem cậu là đồ khùng mà còn làm bạn với cậu, đây là cái kiểu gì đây….”
Lời này mà người khác nói thì Vương Dã đã đạp một cước qua rồi, nhưng mà là người một nhà nên đành phải bao dung cho thôi chứ làm sao bây giờ.
“Ấy đúng rồi,” Vương Dã nhớ ra chuyện khác, “Giang Đàm cứu cái người bị đuối nước ấy, cũng là người ký túc xá cậu ấy, hôm đó tớ đi bệnh viện trông Giang Đàm thì cậu ấy đến trông người bị đuối nước kia.
Hai từ “đuối nước” làm cho Giang Đàm giương mắt lên nhìn, âm thanh trên điện thoại của cậu ta không lớn lắm nên cậu ta có thể nghe mấy âm thanh bên ngoài.
Ba người không để ý Giang Đàm, vẫn đang tiếp tục tán gẫu.
“Cậu được tỏ tình, bị Lâm Vụ gặp, Giang Đàm cứu người bị đuối nước, lại là bạn cùng phòng của Lâm Vụ, sau đó hai người trùng hợp đến bệnh viện trông người….” Cát Lượng thở dài, “Cái kịch bản này sao không đi với một em gái nhỉ, đi với một đứa con trai thì có ích gì!”
Vương Dã liếc cậu ta: “Cút.”
“Lượng Tử, cậu chưa nói hết mà,” Nguyên Tư Tiệp bổ sung, “Hồi sương mù gặp, đi bệnh viện gặp, đi đêm cũng gặp, duyên phận tới ba lần luôn.”
Vương Dã rốt cuộc cũng giơ chân lên đạp, nhịn không được: “Cậu nói cái gì có ích hơn được không.”
Nguyên Tư Tiệp nhanh nhảu né được nửa cái bàn chân, sau đó xoa xoa chỗ bị nửa cái bàn chân còn lại đạp: “Ngoài duyên phận ra cậu còn muốn tớ nói gì?”
Vương Dã: “Nói về Lâm Vụ đi.”
Nguyên Tư Tiệp: “Cậu ấy tốt lắm, suy nghĩ nhanh nhẹn tính cách hoạt bát, dễ thương ghê nơi.”
Vương Dã: “Cậu không thấy cậu ấy có vấn đề hả?”
Nguyên Tư Tiệp: “Cậu ấy có vấn đề gì?”
Vương Dã: “Từ sau khi gặp cậu ấy, tớ không sờ mèo được nữa.”
Nguyên Tư Tiệp: “….”
Cát Lượng: “….”
Giang Đàm tháo tai nghe xuống: “Hồi trước cậu cũng có sờ được đâu.”
===
(1) Tóc ngắn kiểu học đường
(2) Lên nhà lợp ngói: Một thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ những người nghịch ngợm.