Trong đồn công an không phải rất sáng, mà là bóng đèn trắng chớp tắc, còn có tiếng kêu xè xè không biết do cái bóng cũ nào phát ra, khiến cho người phải ngồi lâu ở chỗ này không khỏi lạnh lẽo cùng tuyệt vọng.

Diêm Hàn trước kia cũng từng tới nơi này, còn từng thề sẽ không bao giờ đặt chân tới nữa, ai mà ngờ...

Thật sự người tính không bằng trời tính.

Sự thật xung đột giữa mấy người bọn họ rất nhanh đã được mấy chú cảnh sát xác minh, nhưng vì cơ bản đều là vị thành niên, cả đám còn bảo mình chỉ đùa giỡn chứ không đánh nhau, tình tiết đương nhiên không đến trình độ ẩu đả, chỉ có thể nhận định là do người báo án cố ý nói điêu, cho nên sau khi xác minh rõ ràng, rất nhanh đã thả người.

Vấn đề duy nhất chính là bọn họ vẫn còn là học sinh, tuy rằng không ai thừa nhận, nhưng nhìn dáng vẻ liền biết chuyện này không nhỏ, chú cảnh sát không tiện nhúng tay, chỉ có thể thông tri cho trường học, bảo trường học phái đại diện hoặc là thông báo phụ huynh đến đây lãnh người, những chuyện như vậy thường sẽ giao cho người giám hộ tự xử lý.

Chuyện lãnh người thì không cần lo lắng, dù sao thì Lý Hồng Khinh cũng theo tới, có thể lấy thân phận giáo viên đưa cậu đi, đối phương đang làm thủ tục.

Khiến Diêm Hàn tương đối để ý chính là: Đến cùng là ai báo cảnh sát? Có cố ý phóng đại bọn họ là xã hội đen kéo bè kéo lũ đánh nhau?

Cậu biết chuyện báo cảnh sát này không phải bọn Vu Tĩnh làm, nhìn phản ứng của bọn nó là biết ngay.

Hơn nữa không ai có thể hiểu biết đám thiếu niên phản nghịch bất lương này bằng Diêm Hàn, không thành thật cũng không dám kinh động đến người lớn, Vu Tĩnh bọn nó lúc ấy chỉ muốn "giáo huấn" mình một trận, sao có thể báo cảnh sát trước để chọc phiền toái?

Mà lúc sau mới báo cảnh sát lại càng không có khả năng.

Bọn nó không có cơ hội này.

Diêm Hàn còn đang suy tư, Tiểu Ngũ đã "bùm" một tiếng xuất hiện [Nói cho ký chủ một tin vui! Ban nãy hành vi không màng sống chết cứu giúp bạn học, dũng cảm đấu tranh với thế lực tàn ác trong trường học của anh đã được hệ thống chúng em tán dương cao độ, cố ý khen thưởng ký chủ 30 điểm "Đức"!]

Diêm Hàn: !!!

Không đúng, thì ra như vậy cũng có thể cộng điểm sao...

Lại nghe được hai câu kia của Tiểu Ngũ, cái gì mà không màng sống chết, cái gì mà dũng cảm đấu tranh với thế lực tàn ác, vừa nghe vào anh Diêm liền mát cả lòng, nào còn nghĩ tới mấy chuyện thượng vàng hạ cám ảnh hưởng tâm tình nữa!

Tính toán trong lòng, nếu như cộng với số điểm trước đó, mục "Đức" này đã đột phá ngưỡng 50 rồi!

Con đường đi đến rương kho báu chỉ còn một nửa!

Cộng thêm rương kho báu của kế hoạch kiều mị nữa...

Vốn bởi vì gặp quá nhiều chuyện sốt ruột mà khó tránh khỏi ủ rũ, giờ đây Diêm Hàn trong lòng nở hoa, cảm thấy mình phát tài rồi!

Cậu hỏi Tiểu Ngũ "Vậy là được thêm điểm rồi á?"

Còn thêm nhiều quá trời!

Nói sớm cậu đã bắt đầu bào rút khối u ác tính trong trường từ lâu rồi!

Mệt cậu vừa mới lo lắng hệ thống trừ điểm mình vì ẩu đả đánh nhau, sẽ bị trường học khai trừ, làm nửa ngày thì ra chuyện mình làm còn được cộng điểm!

Diêm Hàn nháy mắt hưng phấn!

[Đương nhiên không chỉ đơn giản là vì khối u ác tính trong trường thôi đâu.] Xem vẻ mặt của cậu, Tiểu Ngũ đột nhiên lo lắng [Anh ngàn vạn lần đừng thấy thêm điểm mà cố ý đi gây chuyện, xin hãy đặt mục tiêu lên năm mục toàn năng tươi đẹp đi, đừng có đi đường tắt!]

"Hả?" Vấn đề làm sao mới có thể thêm điểm Diêm Hàn đã có một ít hiểu biết, cậu đang vuốt cằm suy tư, Tiểu Ngũ vì không muốn để cậu suy nghĩ vớ vẩn, đành phải phân tích rõ ràng cho cậu nghe.

[Đầu tiên là anh cứu giúp bạn học, để cho hai nữ sinh vô tội không bị bạo lực học đường xâm hại là được nhiều điểm nhất, cứ một người là bọn em cho anh bảy điểm.

Tiếp theo, anh là người từng trải qua tình huống tương tự, dưới tình huống đó anh vẫn có thể khắc phục tâm lý khó khăn để chạy đến cứu người, hệ thống cảm thấy anh thiện lương, nên cho anh thêm mười bốn điểm. Cuối cùng!]

Thanh âm Tiểu Ngũ đột nhiên cao hơn hai nấc, giọng con nít lại trở nên dịu dàng một tí [Cuối cùng, niệm tình anh là phòng vệ chính đáng, chưa từng có kích động sử dụng bạo lực, cho nên hệ thống đặc biệt khen ngợi anh thêm hai điểm. Đương nhiên, hai điểm này là nhờ Tiểu Ngũ nỗ lực tranh thủ giúp anh không dính dáng tới chuyện này đó!]

Diêm Hàn "..."

Vì cái gì cậu cảm thấy hệ thống kỳ thật không có nói mấy cái đó, tất cả đều là Tiểu Ngũ bịa đặt nhỉ?

"Anh cảm ơn em quá Ngũ ca ơi." Diêm Hàn kéo miệng mỉm cười.

[Không cần khách khí, nhưng xin nhận câu cảm ơn này nha.]

Diêm Hàn cùng Tiểu Ngũ lá mặt lá trái một lúc, đại khái cũng hiểu lần này được thêm nhiều điểm như vậy là do vận khí tốt, còn có công của chuyện mà cậu giấu mãi trong lòng, thiên thời địa lợi nhân hòa, tất cả đều vừa đủ.

Cho nên dù cậu có nhổ sạch u ác tính trong trường cũng không thêm được điểm, ngược lại còn bị hệ thống trừ điểm vì cố tình gây sự.

Mục "Đức" này mà muốn lấy điểm cũng phải tùy duyên, dù có sốt ruột muốn lấy rương kho báu cũng phải vững vàng, trước mắt cứ làm như vốn có, nên sao thì sao, trừ phi có đứa nào đui mù nhảy nhót trên đầu cậu...

Hôm nay tình huống thay đổi trong nháy mắt, trong họa có phúc, đối với loại người không có lợi thì không dậy sớm như Diêm Hàn, cái cảm giác "Tui cho rằng tui sắp chết nên tự hù mình suýt chết thì phát hiện không có việc gì lại còn được khen thưởng", thật sự quá là mỹ diệu, quá là chữa lành!

Tâm tình đột nhiên tươi đẹp, khóe miệng trầm xuống còn chưa kịp nâng lên, thì Lý Hồng Khinh đi làm thủ tục cho cậu đã trở lại.

Bên cạnh còn có một người mà... Diêm Hàn trăm triệu lần cũng không dám tin sẽ xuất hiện ở đây!

"Sao cậu cũng ở chỗ này?" Cậu giương mắt đối diện với Lâm Kiến Lộc.

"Ai da, bạn học Tiểu Lâm là tới giúp em đấy." Lý Hồng Khinh vừa đi vừa nháy mắt với Diêm Hàn, Diêm Hàn càng thêm mộng bức.

Lâm Kiến Lộc thì không trả lời vấn đề của cậu, mà xoay người nói với hai chú cảnh sát đứng đằng sau "Làm phiền rồi."

"Không phiền, Lâm thiếu khách khí quá, thủ tục ở đây."

Diêm Hàn "?"

Còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, Diêm Hàn đã đứng ngoài cục cảnh sát.

Gió đêm lạnh căm căm, không khí chung quanh đều mang theo hơi đất tươi mát, đứng thành hình tam giác với Lâm Kiến Lộc và Lý Hồng Khinh, Diêm Hàn lần nữa đưa ra nghi vấn "Sao cậu lại đến đây vậy?"

"Cục cảnh sát liên hệ hiệu trưởng trường, chủ nhiệm Cốc có việc, bảo tôi đến xem xét tình huống." Lâm Kiến Lộc nói.

Diêm Hàn "À."

Giờ này Lâm Kiến Lộc vẫn mang đồng phục trường, cũng không biết có phải do hoàn cảnh khác nhau hay không, Diêm Hàn cảm thấy ngươi này khác với lúc đi trong trường nhiều lắm.

Có lẽ là vì chủ nhiệm Cốc cư nhiên phái một học sinh như hắn đến xử lý sự việc.

Có lẽ là vì cậu nghe thấy chú cảnh sát gọi hắn là "Lâm thiếu."

"Vậy cậu thấy tình huống thế nào?" Diêm Hàn cúi đầu di di hòn đá dưới lòng bàn chân, như tùy ý mà hỏi.

Lâm Kiến Lộc nói "Tôi biết chuyện này là do mấy học sinh lớp mười tám dựng lên, cậu yên tâm, tôi sẽ xử lý mọi chuyện rõ ràng."

Diêm Hàn: ?!

Diêm Hàn lại chấn kinh rồi "Cậu tin tôi á?!"

Mới vừa rồi ở trước mặt mấy chú cảnh sát, bọn Vu Tĩnh còn nói là không đánh nhau, nhưng khi trường học đặt nghi vấn, Vu Tĩnh bọn nó ngoài không đề cập, còn có cách khác chính là quăng nồi cho mình đội, dù sao người có thương tích là bọn nó, bọn nó hoàn toàn có thể nói là mình đánh bọn nó mà.

Những lúc như này đến Lý Hồng Khinh cũng không đủ làm chứng, rất rõ ràng là lại một hồi đại chiến.

Mà bên trường học cũng không quan tâm ai thị ai phi, chỉ biết diệt trừ những học sinh "thích gây phiền toái", cứ như thế, không cẩn thận mình sẽ bị đuổi học, cũng được như mong muốn.

Vì đề phòng điểm này, Diêm Hàn còn đặc biệt chuẩn bị sẵn phương án second-hand.

Nhưng cậu ngàn tính vạn tính, lại không tính được Vu Tĩnh bọn nó chủ động thừa nhận hành vi phạm tội với Lâm Kiến Lộc?

"Bọn họ không thừa nhận, hiện tại đều bị gia trưởng nhận về nhà, tôi còn cần một bước câu thông nữa." Lâm Kiến Lộc nói rồi dừng một chút, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Diêm Hàn, nói "Là vì tôi tin cậu."

Diêm Hàn: ... Hửm?

"... Cậu tin tôi?" Cậu phản ứng một lúc mới hiểu được ý của Lâm Kiến Lộc.

"Ừ." Lâm Kiến Lộc nói "Sau khi xảy ra chuyện Tô Lâm Bồi có tìm được hai bạn học có thể làm nhân chứng, là lớp các cậu, lại kết hợp với biểu hiện thường ngày của đám người Vu Tĩnh..."

Diêm Hàn nhẹ nhàng thở ra "À."

Thật là, nói cũng không rõ, làm cậu sợ nghẹn cả hơi!

"Nhưng tôi cần điều tra hai ngày, thứ hai còn phải báo cho thầy Cốc rồi mới có thể định đoạt, cho nên hai ngày này phải ủy khuất cậu."

"Không ủy khuất không ủy khuất!" Diêm Hàn vội vàng nói.

Vừa lúc cái phương án second-hand của cậu cũng phải cần một khoảng thời gian mới lấy ra được.

Cũng không biết vì sao, có câu nói kia của Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn cảm thấy xác suất thắng lợi của mình lại lớn thêm một ít.

Chuyện này trường học chắc chắn sẽ truy cứu, đến lúc đó...

Xem ra mọi chuyện đều phải chờ thứ hai.

Thương lượng xong chuyện này, Lâm Kiến Lộc nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nhắc nhở cậu "Hơn mười giờ rồi, không về trường tôi sợ cậu không vào được cổng."

Bởi vì giờ tan học của năm ba muộn hơn các khối khác, cao trung Lộc Trạch đều đóng cổng lúc 10 giờ rưỡi, 11 giờ thì đóng cửa ký túc xá.

Cách bây giờ cũng không còn bao nhiêu.

"Vậy còn chờ gì nữa!" Lý Hồng Khinh nói "Thầy đưa em về trường học!"

Diêm Hàn theo bản năng định nói không cần, không ngờ lúc này Lâm Kiến Lộc nói "Vẫn nên để em đưa cậu ấy về, thầy mau về nhà nghỉ ngơi đi."

Lý Hồng Khinh "Hả?"

Đồng dạng không phản ứng kịp Diêm Hàn "Hả?"

Lý Hồng Khinh nói "... Không có gì, thầy nên làm mà."

Tuy rằng tận lực áp xuống, nhưng lúc nói lời này Lý Hồng Khinh vẫn có chút không khống chế được, ánh mắt nhìn Diêm Hàn càng lúc càng sáng.

Anh ta đột nhiên nghĩ ra tối hôm nay có thể dẫn Diêm Hàn tới nhà mình ở.

Dù sao trong khoảng thời gian này anh toàn độc thân, ở nhà một mình vừa tịch mịch vừa nhàm chán.

—— Nghĩ đến khuê mật ngồi cùng nhau đắp mặt nạ xem điện ảnh dưỡng nhan, cảnh tưởng vừa ngẫm là thấy tươi đẹp rồi!

Đúng rồi nha, anh còn có thể làm salad hoa quả cho cậu, Diêm Hàn này quá keo, ở trường cũng không chịu mua trái cây về ăn, cứ như vậy da dẻ nào chịu cho nổi!

Hồi trước anh ta từng đề nghị Diêm Hàn qua nhà mình chơi, nhưng bị đối phương lấy cớ học bài mà từ chối.

Hiện tại cơ hội hiếm có, nếu Lâm Kiến Lộc không ở bên cạnh, Lý Hồng Khinh đã sớm xoa tay hầm hè sắp xếp xong xuôi.

Nhưng hiện thực chính là Lâm Kiến Lộc đứng ngay bên cạnh.

Hơn nữa còn quan sát hai người bọn họ cả một lúc, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà cau mày, nói "Không việc gì, em có xe, chỗ này cách trường học không xa, tiện."

Lý Hồng Khinh "..."

Diêm Hàn "..."

Diêm Hàn sợ hắn, bản năng đã không muốn đi cùng hắn rồi.

Nhưng càng làm người ta không ngờ được chính là Lý Hồng Khinh không kiên trì nữa, dễ dàng đồng ý ngay.

"Vậy được rồi." Anh ta nói, còn chớp chớp mắt với Diêm Hàn, ý tứ đại khái là bảo cậu tự cầu phúc.

Diêm Hàn: ???

Diêm Hàn rất muốn nói kỳ thực tôi có thể tự đi.

Nhưng lời còn chưa kịp văng ra, một chiếc ô tô con vừa nhìn là biết xa hoa vững vàng ngừng lại, đậu trước mặt bọn họ.

Cho nên cuối cùng Lâm Kiến Lộc không chỉ đưa Diêm Hàn về trường, mà còn tiện đường đưa Lý Hồng Khinh theo luôn.

Ở trên xe, ba người lần nữa rơi vào bầu không khí trầm mặc đến quỷ dị.

Lâm Kiến Lộc chủ xe ngồi trên ghế phụ, mà Diêm Hàn cùng Lý Hồng Khinh ngồi ghế sau mỗi người một đầu, lúc này Diêm Hàn cũng không quên mình còn phải gánh vác nhiệm vụ —— cậu bắt chéo hai chân, tay đặt trên đầu gối, thân thể theo nhịp xe đong đưa mà lắc lư, tư thế ngồi xe nhìn vô cùng thục nữ.

Từ vị trí của cậu, qua kính chiếu hậu có thể thấy đôi mắt của Lâm Kiến Lộc.

Đôi mắt của Lâm Kiến Lộc đúng chuẩn mắt phượng, mắt to hai mí, sáng ngời vô cùng có thần, xứng với con người của Lâm Kiến Lộc, còn rất xinh đẹp.

Giờ phút này xuyên qua kính chiếu hậu quan sát bạn học Lâm Kiến Lộc một phen, đối phương hình như nhận ra, cũng giương mắt qua gương nhìn cậu một cái.

Diêm Hàn lúc này tâm tình không tồi, liền tùy ý phát huy chế độ mỹ nhân kiều mị, chớp chớp mắt với Lâm Kiến Lộc...

... Với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, Lâm Kiến Lộc đem ánh mắt dời đi.

Diêm Hàn: ...

Trầm mặc càng thêm trầm mặc.

Trừ cái này ra, Diêm Hàn cùng Lý Hồng Khinh cũng không dám giao lưu, sợ bị Lâm Kiến Lộc nhìn ra hai người có cái giao dịch bất nhân à nhầm, giao dịch không thể cho người khác biết.

Cuối cùng vẫn là Lâm Kiến Lộc nói trước "Tay của cậu, trong ký túc xá có nước thuốc không? Trở về nhớ lau."

Diêm Hàn lúc này mới ý thức được lúc mình đánh nhau, khớp xương của mình bị trầy da, không chỉ có tay, trên người cậu kỳ thật cũng có ít nhiều vết thương.

Cậu một mình đánh với nhiều người như vậy, sao có thể không bị thương.

Chẳng qua vừa mới ở cục cảnh xác, cậu không có tâm trạng để để ý cái này, dù sao mấy vết thương này cũng không để lại sẹo, cho nên sau đó quên mất chuyện này luôn.

Không ngờ chuyện nhỏ nhặt như vậy Lâm Kiến Lộc cũng nhận ra.

"Để anh nhìn xem." Loại thời điểm này nghề bác sĩ của Lý Hồng Khinh liền có nơi dùng võ, bảo Diêm Hàn đưa tay sang cho anh ta nhìn, sau đó lại cầm tay của cậu nhìn một cái, hỏi một ít vấn đềm cuối cùng nói "Không sao đâu, chỉ là dùng sức quá độ, mô mềm bị tổn thương nên chảy máu, em trở về lấy cồn lau một chút là được, không có việc gì, qua hai ngày là tốt rồi."

"Dạ, cảm ơn thầy."

Cục cảnh sát cách trường học không xa, rất nhanh đã đến nơi.

Chuyện chị em cứ như vậy là ngâm nước nóng, Lý Hồng Khinh cảm thấy có chút tiếc nuối.

Bất quá sắp đến trường rồi, trễ thế này anh ta cũng nên về ngủ một giấc dưỡng nhan, chờ xe đi đến trường học, lúc Diêm Hàn xuống xe anh ta vẫn duy trì nụ cười mỉm vô cùng văn nhã vô cùng có nội hàm, nói lời từ biệt với Diêm Hàn.

Diêm Hàn trở lại ký túc xá, cửa ký túc xá cũng sắp đóng đến nơi.

Cũng may mà chìa khóa cùng điện thoại cậu vẫn luôn đặt trong túi áo khoác, tuy rằng có chút vội vàng, nhưng vẫn kịp mở cửa phòng ngủ.

Về ký túc xá xong, qua loa thu thập một chút, sau khi tắm nước ấm Diêm Hàn liền leo lên giường định đi ngủ.

Hôm nay hết đánh nhau thì đến cục cảnh sát, nội dung thì phong phú, nhưng đại ca mệt muốn chết rồi.

Định hôm nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ đến khu dạy học lấy sách về học bài, nhưng Diêm Hàn nằm, lăn qua lộn lại cả buổi vẫn không ngủ được.

Cậu cảm thấy hình như hôm nay mình mệt thân, chứ không có mệt óc, nên ngủ không được.

... Tuy rằng nghĩ như vậy có hơi M.

Nhưng hai tuần trước ngày ngày đêm đếm cậu đều dưới tình trạng cực độ mệt não, mơ mơ màng màng đi ngủ, mà tiêu hao thể lực như này, đối với cậu mà nói cũng không phải chuyện gì lớn lao.

Tổng kết lại bệnh trạng chính là... không học bài thì ngủ không yên?!

Sau khi ý thức được loại nhận thức khiến người ta hỏng mất này, Diêm Hàn giãy giụa nhưng không có kết quả, cuối cùng đành phải bật đèn ngồi dậy, móc điện thoại ra.

Cái thứ này lúc ở cục cảnh sát cậu đã từng móc ra nhìn xem, lúc ấy tin nhắn trên đó như sắp nổ tới nơi, không phải Ôn Giác Vinh thì là Tần Tư Du, Diêm Hàn không muốn kéo bọn họ vào, nên trả lời mỗi người một câu, nói cho họ biết mình không có việc gì.

Giờ thì ngừng rồi, sắp 12 giờ, click mở trang livestream vào phòng stream của mình, Diêm Hàn phát hiện giờ này rồi mà còn có người ngồi canh ở phòng stream!

'Streamer hôm nay không stream hở?'

'Chắc là không rồi, hôm nay là thứ sáu nha!'

'Nhưng bình thường thứ sáu streamer cũng học mà, ầy, mặc kệ, chờ tới 12 giờ là tui đi ngủ.'

Diêm Hàn: ...

Không hiểu vì sao, tự nhiên thấy hơi áy náy.

Cậu không ký hợp đồng với Ngôi Cao nên không bị yêu cầu mỗi ngày phải stream bao nhiêu tiếng, nhưng nghĩ đến có nhiều người đợi mình như vậy, cậu lại thấy hơi ngượng ngùng.

Nhưng cặp sách cậu để ở khu dạy học, lúc này cũng không có gì để mà học.

Cậu chỉ đành mở trang livestream, viết lên khu thông báo: Ngại quá, hôm nay có việc bận đến giờ mới xong. Không stream, xem video rồi ngủ ngay. Mọi người ngủ ngon nhé.

Nói, cậu liền click mở video dạy học có sẵn trên hệ thống, chọn chương trình toán sắp tới phải học, dùng điện thoại của mình để phát trực tiếp, trên giao diện của người xem tự nhiên sẽ hiển thị video dạy học này của cậu.

Tối thứ sáu vốn không có mấy người vào xem phát trực tiếp, đã muộn như vậy, lại còn không có chương trình giải trí gì, vậy mà vẫn đợi cậu, đây chính là đảng học tập chân ái chứ đâu, vừa thấy cậu mở video, trên màn hình lập tức nhiều thêm mấy cái làn đạn.

'Hức hức hức streamer cuối cùng cũng online!'

'Xoa xoa streamer, không có chuyện gì chứ? Trễ vậy rồi, hay là đi ngủ đi.'

'Hic hic hic, vậy là hôm nay chỉ có video thôi hở? Người ta muốn nhìn tay của chị đẹp mà!'

'Streamer định mấy giờ mới đi ngủ á? Tui cùng cậu học tập nè, rồi tụi mình cùng đi ngủ luôn nè -0-.'

Có làn đạn bay qua, nhưng vì không có dùng thiết bị do hệ thống livestream cung cấp, nên trên giao diện của Diêm Hàn chỉ đơn thuần là video giảng bài, những làn đạn đó cậu cùng nhìn không thấy.

Thẳng đến ——

Hệ thống thông báo: Cảm ơn người dùng [314159] thưởng cho streamer một miếng ức gà! Nhân khí streamer +2000, độ thân mật với fan +2000!

Cửa sổ nhỏ nhảy ra quá mức đột ngột, Diêm Hàn bị dọa sợ, nhanh chóng chạy về giao diện phòng stream, chỉ thấy trên màn hình có một miếng ức gà lấp lánh ánh sáng đang run qua run lại.

Đậu xanh! Lại có một miếng!

Không đúng... Cậu chỉ xem video thì có gì để thưởng?

Nhà giàu bây giờ đều giàu như vậy sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play