Ban đêm nặng nề, bóng trăng chiếu ngược dưới nước.

Dưới chân Diêm Hàn là con đường nhỏ thẳng tắp, bằng phẳng.

Cây xanh hai bên đường còn chưa kịp mọc lá mới, chạc cây ở trong bóng đêm giương nanh múa vuốt, vươn ra giữa đường, nhìn nhìn, phía trước là một mảnh bế tắc hoang vu.

Lúc này trên con đường nhỏ yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của một mình Diêm Hàn.

Trực tiếp đi từ cửa sau khu dạy học ra, rồi chạy trên con đường này, cậu nhanh chóng di chuyển về phía trước.

Cuối con đường có một cánh cửa nhỏ, ngoài cửa chính là một con hẻm nhỏ ít người lui tới.

Hẻm nhỏ rắc rối phức tạp, rách nát xấu xí, giống như mối quan hệ giữa bóng và sáng, đây chính là một mặt âm u của thành phố ngăn nắp.

Mà Vu Tĩnh chính là dẫn nhóm Tần Tư Du đi vào đó.

Nhà Tần Tư Du cũng ở địa phương khác, cuối tuần này nhỏ không về nhà.

Nhỏ là trên đường về ký túc xá với bạn cùng phòng thì bị Vu Tĩnh tóm lại, liên lụy đến bạn cùng phòng của nhỏ cũng bị bắt đi theo.

Vốn dĩ học sinh tan học trên đường rất nhiều, đám người Vu Tĩnh cũng không dám trắng trợn táo bạo như vậy.

Nhưng hỏng nhất chính là hôm nay năm nhất tan học đầu tiên, một bộ phận lớn lại trực tiếp về nhà.

Những người còn trên đường cũng không hiểu vì sao, mà dù có hiểu cũng không ai dám quản.

May mà Ôn Giác Vinh cũng tính là đầu óc nhanh nhạy, còn biết chạy về tìm cậu...

Nghĩ đến đây, Diêm Hàn không khỏi nện bước nhanh hơn.

[Ách, thân là hệ thống phụ trợ của ký chủ, Tiểu Ngũ cảm thấy em nên nhắc nhở anh... Đánh nhau ẩu đả là hành vi không văn minh, không phù hợp với việc mà học sinh nên làm. Ký chủ phải suy nghĩ kỹ rồi hẳn làm nghen...]

"..."

Thanh âm Tiểu Ngũ hỗn loạn, nhè nhẹ sầu lo cùng thở dài, này làm cho hô hấp của Diêm Hàn thoáng cứng lại.

Cậu hỏi "Có phải em biết đối phương mang bao nhiêu người rồi không?"

[Không có bao nhiêu, ngoại trừ đám con gái không có sức chiến đấu thì cũng có năm sáu thằng.]

Diêm Hàn "À."

[Bất quá bọn nó không giống đám học sinh cấp hai mà anh giáo huấn ở viện phúc lợi, bọn nó toàn là mấy thằng côn đồ, nhưng mà là ngoài trường, rất khó đối phó, là cái loại thiếu niên bất lương không học vấn không nghề nghiệp chuyên môn đánh nhau á...]

"..." Diêm Hàn cảm thấy như đầu gối mình bị đâm cho một nhát.

Tiểu Ngũ lại nói [Anh mà đi qua sẽ làm bọn nó hăng lên, chỗ đó cách trường gần lắm, nếu mà bị người biết anh đánh nhau ẩu đả, có khả năng sẽ...]

"Sẽ bị khai trừ?"

[Có khả năng lắm đó.] Tiểu Ngũ nói gọn gàng dứt khoát, em gái váy ngắn xuất hiện trong không trung, vô cùng nghiêm túc nâng quả đấm lên [Cho nên anh phải cẩn thận nha!]


"Ha..."

Diêm Hàn nhoáng lên một cái, nháy mắt cảm thấy cảnh tượng bây giờ quen thuộc vãi ra.

Cũng là một buổi tối lạnh thấu như vầy, cậu vì không quen nhìn bạo hành học đường, vì bảo vệ một người bạn học, mà ra mặt đánh nhau với người ta, không ngờ sự tình nháo lớn, phe đối diện còn có người nhà quen biết với trường học, cuối cùng nối vứt lên đầu cậu, khiến cậu phải nghỉ học.

Những ngày tháng sau khi thôi học cũng không tốt đẹp mấy, không có trường học nào chịu nhận một học sinh từng có tội danh như cậu, vì chuyện này mà cậu cùng người trong nhà nháo một trận lớn, một thân một mình bước ra xã hội kiếm ăn, còn chưa thành niên đã nếm được mặt âm u của thế giới, cho nên mới nói, không học xong cấp ba chính là chuyện cậu hối hận nhất đời này.

Dù là ai cũng không tiếp thu được sự thật này, ai cũng nghĩ nếu cho tôi thêm một lần cơ hội, tôi nhất định sẽ...

Diêm Hàn cũng không ngoại lệ.

Cái này cậu cũng đã từng nghĩ tới.

Nghĩ tới vô số lần.

Hiện giờ cảnh tượng ấy lại tái hiện, mọi chuyện như thể quay về cái ngày cậu đưa ra lựa chọn kia.

Hoặc là nói, thời khắc cậu quyết định vận mệnh của mình.

Chỉ là lúc này hậu quả có lẽ càng thêm tàn khốc, một khi cậu bị thôi học hoặc xảy ra chuyện gì, liền tính nhiệm vụ thất bại.

Cậu sắp sửa đối mặt chỉ có tử vong.

Này có phải quá đáng lắm không? Cậu vất vả lắm mới có thể làm lại từ đầu, vất vả mới có thể ngoan ngoãn học tập, vất vả lắm mới có thể dựa vào nỗ lực của mình mà tranh thủ một tương lai tươi sáng...

Vậy nên lựa chọn thế nào đây?

Hiện thực chính là chưa từng có thời gian để cậu tiếp tục tự hỏi.

Diêm Hàn hít sâu, hít một ngụm khí tươi mang mang theo chút mùi đất vào phổi, lại thổi ra thật mạnh.

Không cần biết trong óc nghĩ cái gì, dưới chân cậu không chút chần chờ, vẫn giành giật từng giây mà chạy vội về phía hẻm nhỏ.

Kỳ thật lựa chọn như thế nào, đáp án cũng đã được miêu tả rất sinh động rồi.

Mặc kệ tình huống ra làm sao, chuyện này cậu cần phải làm!

Đừng nói việc Tần Tư Du bị mang đi là liên quan tới cậu, chính những đứa hay bới lông tìm vết kia cũng nên có người xử lý rồi.

Vốn còn nghĩ nếu đối phương không tiếp tục gây sự, mọi người hòa hảo như không có việc gì mà chung sống vài ngày, sau đó cậu cùng nhóm Tần Tư Du sẽ rời khỏi cái lớp mười bảy này, không lăn lộn ở đó nữa.

Nhưng đối phương không chịu sống yên ổn, cậu cũng chẳng phải người thích ăn mệt.

Quan trọng hơn chính là ngày hôm nay, cậu không còn là cái thằng non chẹt khi ấy nữa.

Diêm Hàn nói với Tiểu Ngũ "Anh không có thời gian, có thể nhờ Ngũ ca giúp cho một việc không?"

Tiểu Ngũ [Việc chi?]

Diêm Hàn nói "Giúp anh liên hệ Lý Hồng Khinh."

Con hẻm cụt bị cao ốc bốn phía chắn kín mít, bởi vì trường kì không thấy ánh mặt trời, trên tường mọc đầy rông rêu ẩm ướt.

Hẻm ngỏ không dựa gần trường học, chỉ nối liền với chỗ đặt rác tạm thời của lao công ở vườn sau, cảnh này khiến cho không khí nơi đây tràn ngập một mùi thối ẩm mốc.

Hẻm nhỏ rất hẹp, nhưng dài, cửa sau trường học ngày thường không mở ra, cũng không có học sinh nào muốn đi đến đây.

Còn người qua đường thì càng khó gặp hơn.

Mà lúc này, vài người Vu Tĩnh đang vây quanh Tần Tư Du với bạn cùng phòng của nhỏ, đem hai người vây ở giữa góc tường.

"Má, không phải mày kiêu ngạo lắm à, sao sợ rồi?" Vu Tĩnh khoanh tay rung chân, nhìn Tần Tư Du rồi chửi ầm lên, nữ sinh bên cạnh nó cũng mắng theo, muốn khó nghe bao nhiêu thì khó nghe bấy nhiêu, thậm chí còn có người nhổ nước miếng lên người Tần Tư Du.

Còn mấy nam sinh bọn nó tìm tới thì đứng ở ngoài làm cảnh, không có động thủ —— cũng chỉ là hai nữ sinh thôi mà, chạy sao thoát, nếu không phải Vu Tĩnh ba lần bảy lượt tìm bọn gã tới, mỗi hai đứa học sinh bình thường thành thật như vậy, bọn gã phản ứng còn lười.

Trong một góc, bạn cùng phòng của Tần Tư Du từ đầu đã bị dọa đến sợ hãi kêu mấy lần, sau đó liền cuộn ở chỗ đó không dám ngẩng đầu nữa.

Mà Tần Tư Du cũng chưa từng thấy thế trận thế này bao giờ, bất quá lúc này nhỏ vẫn nghĩ không thể để bạn cùng phòng chịu liên lụy, vì thế liều mạng bảo hộ cô bé sau người, nỗ lực mà giữ im lặng.

"Đù, có cốt khí ha!" Một nữ sinh kẹp điều thuốc lá chửi tục, nó hỏi Vu Tĩnh "Không có con Nhan Hàm kia, chị Tĩnh, chị nói xem mình nên làm gì hai con này? Làm sao mới phun được ngụm tức này đây?"

"Không bằng hủy mặt bọn nó đi, coi tụi nó sau này gặp người kiểu gì!"

"Quá máu me, tao thấy không bằng cạo sạch tóc với lông mày bọn nó đi, xem bọn nó có dám gọi nhịp với bọn mình nữa không!"

"Má, vậy dọa người vãi ra! Hai con này vốn xấu lắm rồi!"

"Thế mày nói phải làm sao?"

"Lột quần áo bọn nó đi, bọn mình đi vứt hết, để tao xem bọn nó về kiều gì?"

"Cách này không tồi."

"Không bằng lột xong chụp cho bọn nó mỗi đứa một tấm giữ làm nhược điểm, đỡ mắc công sau này bọn nó lại kiêu ngạo."

Nghe thấy bên đó đạt được tiếng nhất trí, Tần Tư Du với bạn cùng phòng của nhỏ hoàn toàn sợ hãi, thân thể không chịu khống chế mà run rẩy, bạn cùng phòng của nhỏ còn trực tiếp la lên với Vu Tĩnh là không cần.

—— Bị chụp ảnh trần ư? Ai mà biết đám này còn dám làm cái gì nữa chứ?

Mấy nhỏ vẫn luôn thành thật an phận, đã bai giờ gặp phải loại chuyện này!

Hơn nữa đối phương là Vu Tĩnh, trường học sẽ không quản.

Phỏng chừng báo cảnh sát còn vô dụng.

Đời này cũng bị hủy sạch!

"Kêu cái đéo gì, cũng đâu có bảo bọn nó h*** d** chúng mày!" Vu Tĩnh lần nữa lớn giọng mắng, nó đưa mắt ra hiệu cho mấy nữ sinh bên cạnh, ý là cứ làm như vậy đi.

Đồng thời miệng nói "Nhớ kỹ cho tao, tụi mày có hôm nay cũng là do con nhỏ Nhan Hàm kia hại! Chơi với đứa nào mà không được, mắc mớ gì phải theo nó? Nói cho bọn mày biết, kiểu gì cũng có ngày tao chơi chết nó!"

Lúc Vu Tĩnh nói mấy lời này, đám nữ sinh kia đã bước về phía trước.

Mấy nam sinh phía sau cũng có người cảm thấy Vu Tĩnh làm như vậy có hơi quá mức, nhưng không ai nói ra, chuyện này dù sao cũng là chuyện của đám con gái, nhúng tay vào không chừng còn bị đồng bọn cười nhạo, mấy tên nam sinh vẫn đứng không nhúc nhích, làm như không có chuyện gì xảy ra, người nhìn không nỗi cùng lắm là liếc mắt sang chỗ khác, không nhìn nữa.

Nhân tính vặn vẹo, tàn nhẫn lạnh nhạt, đều bị bày ra vô cùng nhuần nhuyễn trong con hẻm nhỏ.

Mấy nữ sinh mang trên mặt biểu tình khinh miệt cùng tàn nhẫn mà đi tới gần Tần Tư Du.

Tuy rằng diện mạo của Tần Tư Du bọn nó cũng không để vào mắt, kỳ thực là chẳng có gì để so đo, nhưng nghĩ đến hai đứa này là chung một bầy với Nhan Hàm, xử hai đứa này cũng chính là xử Nhan Hàm kia, trong lòng bọn nó liền tràn ngập một loại khoái cảm làm nhục người khác.

Biểu tình của Vu Tĩnh kích động đến vặn vẹo, nó móc điện thoại ra, phái cho hai đứa khác chụp ảnh.

"Bọn mày động tác nhanh lên, chỗ này lạnh chết được, không phải tao nói xong việc đi ăn lẩu à, nhanh lên nhanh lên!" Nó thúc giục, đồng thời còn giậm chân.

Đối mặt với mấy nữ sinh đang tới gần, Tần Tư Du phát run, nhỏ cũng sợ hãi, cực kỳ sợ hãi, nhưng thời điểm như này nhỏ càng không thể từ bỏ chống cự, mặc người xử trí được.

Tần Tư Du nhìn chung quanh một vòng, đáng tiếc con hẻm này trụi lủi, cái gì cũng không có, muốn nhặt cái vũ khí phản kháng cũng không thể.

Nhỏ cố gắng xô những người đó ra, nhưng không làm được gì.

Ngày thường thì nũng nịu gì cũng gánh không được, vác không xong, lúc này thì đứa này có sức hơn đứa kia, hai cánh tay của nhỏ rất nhanh đã bị hai nữ sinh gắt gao đè lại.

Nhỏ muốn dùng chân đá, lại phát hiện mình căn bản không đá trúng ai —— mấy nữ sinh khác phát hiện ý đồ của nhỏ, cường ngạnh dùng thân thể ấn nhỏ trên mặt đất.

Tần Tư Du giãy giụa không được, nhỏ không thể tổn thương bất cứ ai ở đây, nhưng đám này lại có thể tổn thương nhỏ!

A a a!

Rất nhanh, nhỏ với bạn cùng phòng đều bị bắt được, hẻm nhỏ liên tục vang lên tiếng kêu chói tai đầy sợ hãi.

Cảm giác có hai bàn tay mạnh mẽ xé rách quần áo của mình, Tần Tư Du không khỏi nhắm mắt lại.

Thẳng đến ——

Chân trời vang lên tiếng hô thô bạo, kéo thần trí của nhỏ quay về!

"Mẹ nó dừng tay cho tao!"

Cùng với tiếng rống thô bạo, chính là một thân ảnh từ trên trời giáng xuống.

Hai đầu gối hơi cong, vững vàng đáp xuống đất, trong mắt Diêm Hàn dần hiện ra loại quang mang hung ác chưa từng có.

Ánh sáng trong hẻm nhỏ quá u ám, dung mạo quá mức diểm lệ cùng với một bộ biểu tình tràn ngập sát khí của cậu, làm cho đám đối diện cảm thấy cả kinh.

Đẹp là nhan sắc đẹp tuyệt thế như phù dung trên núi xa.

Lạnh là lạnh như ngọc cốt thần thánh chấn núi chấn sông.

Nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt cậu, đừng nói đám nam sinh đằng sau chưa từng gặp cậu ngẩng cả người, ngay cả đám Vu Tĩnh mới vừa xé mặt với nhau vài lần cũng nhịn không được bị khí chất của cậu làm cho kinh sợ.

Trong hẻm nhỏ o ép, Diêm Hàn chậm rãi duỗi thẳng đầu gối bởi vì rơi xuống đất mà hơi khuỵu, đi một bước đã đối mặt với mấy nữ sinh động thủ với nhóm Tần Tư Du.

Không biết là do tư thế lên sàn quá mức huyễn khốc, hay là do ánh mắt của cậu quá mức sắc bén, sát khí bốn phía, ngay từ lúc cậu rơi xuống đất, toàn bộ hẻm nhỏ đều không còn thanh âm, mấy nữ sinh nhìn thấy cậu cũng nhịn không nổi mà phần phật lùi về.

Diêm Hàn dùng thần thể ngăn cách hoàn toàn Tần Tư Du cùng với bọn nó.

... Không sai, cậu thật sự là từ trên trời rơi xuống.

Nhưng không phải khinh công như tiểu thuyết võ hiệp, càng không phải cưỡi đại điêu từ trên trời giáng xuống.

Trên thực tế là Diêm Hàn nghe được động tĩnh, lại bởi vì địa hình hẻm nhỏ vô cùng phức tạp, không có cách xác định người đang ở đâu, dưới tình thế cấp bách cậu chỉ có thể chạy lấy đà trên các bức tường, đứng trên cao xác định vị trí của bọn họ, rồi sau đó lại nhảy qua mấy bức tường, động tác sạch sẽ lưu loát mà đáp xuống đất.

... May mà đuổi kịp.

Gió đêm thổi bay tóc mái trên trán, từ lần cắt tóc trước đã qua hai tuần, lúc này tóc mái đã rất dài, rũ xuống nửa che nửa lộ, càng thêm tràn ngập mỹ cảm mông lung.

Nhưng biểu tình bây giờ của Diêm Hàn không thể xưng là nhu mỹ.

Ánh mắt cậu gắt gao nhìn chằm chằm đám người Vu Tĩnh, bên môi đột nhiên lộ ra nụ cười mỉm không chút để ý, nói "Không phải bọn mày tìm tao à? Tao tới, thả bọn họ ra."

"Mày, mày nghĩ mày là ai? Mày dựa vào cái gì..." Bị cậu làm như vậy, Vu Tĩnh vất vả lắm mới tìm lại được giọng của mình.

Nhưng thật ra mấy tên nam sinh phía sau nó đã hồi phục lại, trong đó có một tên xăm cánh tay rất có hứng thú mà nhìn Diêm Hàn, hỏi Vu Tĩnh "Tiểu mỹ nữ này là ai vậy? Đặc biệt vãi ra."

Diêm Hàn "..."

Xét thấy mình còn đang mang váy đồng phục, anh Diêm quyết định không so đo với thằng nhãi xăm tay này.

Cậu xì một tiếng, sợ dọa đến nhóm Tần Tư Du, giờ khắc này vẫn quyết định thương lượng "Thả bọn họ ra, tao chơi với bọn mày."

"Mày giữ bọn họ lại cũng vô dụng, chẳng có trò vui."

"Đù má, mỹ nữ em cay thật đấy." Xăm cánh tay lại nói.

Một nam sinh bên cạnh gã cũng cười, hỏi Diêm Hàn "Em muốn chơi với bọn anh kiểu gì đây?"

Diêm Hàn... Nỗ lực khắc chế xúc động vung đấm.

Nếu so sánh với cậu, sắc mặt của đám Vu Tĩnh bên kia càng không tốt.

Lại thế nữa, chỉ cần con nhỏ này ở, ai cũng trở nên bất bình thường.

Cảm giác này quá là đáng ghét!

Trong lòng nó cũng có hận ý y hệt, đột nhiên cười một chút "Nếu đã như vậy thì tao cho mày chút mặt mũi, thả bọn nó đi."

"Các cậu về trước đi." Diêm Hàn ngay sau đó nói với nhóm Tần Tư Du.

Bạn cùng phòng của Tần Tư Du còn đang phát run, tình huống rất tệ. Tần Tư Du cũng sợ hãi, nhưng nhỏ càng lo lắng cho an nguy của Diêm Hàn hơn, lúc này cũng vội sắp khóc.

Nhỏ đỏ cả mắt bò dậy khỏi mặt đất, nhìn Diêm Hàn, trong mắt tràn đầy bất lực cùng bi thương, nhỏ muốn biết phải làm sao mới có thể đem Diêm Hàn cùng đi.

Dù sao vẫn là thế, sở dĩ Vu Tĩnh có thể kiêu ngạo như vậy, là do không có ai quản được nó.

Giờ khắc này nhỏ thật sự không biết phải làm sao.

Không phải lần đầu tiên, nhỏ cảm thấy mình thật nhỏ yếu.

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhỏ cảm thấy bất lực như vậy.

Ông trời quả nhiên không có mắt, nhỏ làm sai, nên nhỏ phải phụ trách.

Rõ ràng người đánh nhau với Vu Tĩnh chính là nhỏ.

Tần Tư Du cắn chặt môi, trong hẻm nhỏ ánh đèn mờ mịt, nhỏ chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh hắc ám.

Nhỏ hơi hơi nắm lấy góc áo của Diêm Hàn, thanh âm khàn khàn "Mình, mình phải làm sao đây... Cậu nói mình phải làm sao đây..."

Thanh âm thút thít tựa như thế giới sắp sửa sụp đỗ, tan vỡ đến tuyệt vọng.

Tần Tư Du hoàn toàn hỏng mất, nhỏ không biết bây giờ phải làm sao, nhưng nhỏ nhịn không được khóc lên tiếng.

Ngay lúc này, Diêm Hàn xoay người, vỗ nhè nhẹ lên vai nhỏ.

Tần Tư Du ngẩng đầu, đối diện với đôi môi xinh đẹp, đôi mắt phóng khoáng tùy hứng.

......

Không hiểu vì sao, thấy ánh mắt của Diêm Hàn, nhỏ đột nhiên không sợ như vậy nữa.

Tựa như mặt trời ban sớm xua tan đi áng mây đen, dù tình hình không hề có chút biến đổi, nhưng nhỏ không thể hiểu được mà nhận thấy một cổ lực lượng.

Diêm Hàn nói với nhỏ "Các cậu về trước đi, tôi sẽ không sao."

Tần Tư Du đã đầy mặt nước mắt, dù như thế nhỏ vẫn cứ lắc đầu "Không, mình không đi được."

"Nghe lời." Diêm Hàn có chút xúc động muốn xoa đầu.

Tại sao cứ một đứa hai đứa như vậy mãi, mới vừa rồi thì có một Ôn Giác Vinh suýt bị đánh cũng đòi theo tới đây, tới rồi lại còn gặp một Tần Tư Du khó câu thông.

Không phải không cảm động, chỉ là đột nhiên được người khác quan tâm đến an nguy, Diêm Hàn quả thật có chút không quen.

"Tôi không sao. Các cậu về ký túc xá, không cần tìm giáo viên, cũng không cần nói cho bất cứ ai cả." Cậu đành phải lần nữa khuyên bảo.

Vu Tĩnh khóe mắt còn hàm chứa cười nhạo "Về đi, cho bọn mày chạy thì cút nhanh nhanh, không chừng tao đổi ý thì toi."

Thái độ Diêm Hàn quá kiên quyết, lại quá tự tin, cái này làm cho Tần Tư Du tuy khó lý giải, nhưng lại tin rằng việc mình lưu lại ảnh hưởng đối phương là sự thật.

Cuối cùng cũng chịu nghe lời khuyên của Diêm Hàn, mang theo bạn cùng phòng rời đi.

Hẻm nhỏ u ám lại quay về yên tĩnh, Vu Tĩnh hừ lạnh một tiếng "Gan mày lớn lắm đấy."

Diêm Hàn nâng khóe môi cười một chút "Nói đi, mày muốn thế nào."

"Mày không sợ à?"

Ánh mắt Diêm Hàn tràn ngập khiêu khích cùng khinh miệt.

Nhưng cậu trời sinh một đôi mắt đào hoa, tự tin cùng cao ngạo làm cả người cậu thoạt nhìn cao cao tại thượng, khẽ híp mắt cũng kích động phong tình vạn chủng bên trong, khinh thường trên khuôn mặt ngược lại còn trở thành một loại dụ hoặc.

"Đù, sao trước kia không biết trong trường mày có thứ hàng như vậy nhỉ. Mẹ nó, tao thích ánh mắt của nhỏ rồi đó!" Nam sinh phía sau Vu Tĩnh nói.

Chung quanh vang lên tiếng cười quái dị, còn kèm theo một ít nội dung ghê tởm.

Diêm Hàn hồn nhiên bất giác, lúc đối phương mở miệng thì nhìn quanh một chút, sau đó thoáng lùi về sau hai bước.

"Em gái có muốn chơi với anh không nè?" Thằng xăm cánh tay thấy đồng bọn mở miệng trước, cũng không cam lòng yếu thế mà nói "Anh thấy em bình tĩnh lắm, chắc trường hợp như này gặp không ít nhỉ? Đến đây đi, đừng thẹn thùng."

Vu Tĩnh nghe được lời này, hiểu rõ mà nhướng mày, dẫn theo đám chị em mà tự nhiên lui về sau.

Trước đó nó cũng không định "giáo huấn" con này như vậy.

Như bây giờ, nếu chuyện đã đi tới nước này, nó cũng không ngại hủy hoại đối phương.

... Không bằng dứt khoát không làm, nếu đã làm phải làm cho tới.

Sau khi lui ra sau, Vu Tĩnh lại lần nữa giơ điện thoại lên.

Còn không chờ nó mở camera lên, người đứng bên trong hẻm nhỏ vị vây tầng tầng đột nhiên nở nụ cười, gật đầu nói "Trải qua không ít thật."

Ngữ khí nghe còn rất tán thành.

Mấy nam sinh tới gần cậu bị kích thích đến không nén được hưng phấn, vừa định tới gần, ai mà ngờ Diêm Hàn đột nhiên động!

Diêm Hàn trong nháy mắt điểm nhẹ mũi chân, mượn lực chạy lấy đà, phi thân nhảy lên, nhấc chân đá bay tên xăm cánh tay!

Những người khác còn chưa kịp phản ứng, Diêm Hàn đã ổn định vững vàng mà đáp xuống đất, hơi hơi cúi đầu chỉ lộ nửa khuôn mặt, bộ dáng vô tình nghiễm nhiên giống như hung thần ác quỷ.

Nhìn thấy một màn này, mấy nữ sinh kêu "Á" một tiếng, Vu Tĩnh còn run cả tay, điện thoại thì trực tiếp rơi xuống đất.

Nhưng đối với Diêm Hàn, đây chỉ mới là bắt đầu.

Cậu nhanh chóng xoay người, nâng đầu gối thúc vào bụng người gần mình nhất, người nọ không kịp phòng ngừa hoàn toàn không có khả năng tránh né, cuối cùng chỉ có thể ôm bụng tru lên.

Lúc này mấy nam sinh còn lại mới phản ứng, cũng không rảnh lo đối phương là ai, đều vội vàng móc vũ khí trong túi quần ra.

Nhưng mà lúc này, Diêm Hàn đã lấy từ eo người đang ôm bụng một cây côn.

"Con mẹ nó, mày tìm chết à!" Mấy nam sinh kia bị chọc giận, trựa tiếp xách gậy muốn đập lên đầu Diêm Hàn, hoàn toàn không màng một gậy này đi xuống, liệu có đánh hư người khác hay không.

Nhưng Diêm Hàn đã sớm có chuẩn bị, cậu thoáng lắc mình một cái đã tránh được công kích này, còn thuận thế kéo quần áo một tên đang định húc đầu trong đám đó qua, khiến gã tiến sát lại mình, lúc đang bốn mắt nhìn nhau, cậu không chút lưu tình xuống tay, cho đối phương một quyền ngay bụng.

Tuy rằng đã lâu không đánh nhau, nhưng Diêm Hàn vẫn là Diêm Hàn.

Thậm chí động tác còn nhanh nhẹn linh hoạt hơn trước kia rất nhiều.

Đám này ngoài lớn lên hung dữ một chút, trong tay có vũ khí ra, thì cũng chỉ là mấy con gà, không có nghiêm trọng như lời Tiểu Ngũ nói.

Trong nháy mắt cậu đã giải quyết ba đứa, còn những tên còn lại thì đã bao giờ gặp được thân thủ cỡ này? Phản ứng kích ứng của con người khiến bọn chúng càng thêm điên cuồng, động tác càng thêm tàn nhẫn, cũng càng không có kết cấu.

Ba tên đối diện lần nữa đánh úp tới, tình thế đột nhiên có chút bất lợi.

Bất quá còn tốt, thân thể được hệ thống cải tạo trở nên mềm mại hơn, nên lúc xuất lực cậu càng thêm có sức.

Thậm chí đại ca còn làm được mấy động tác lúc trước mình làm không nổi!

Tỷ như lách qua hai bên sườn cực hẹp của hẻm nhỏ, mạnh mẽ đạt thành động tác "vượt nóc băng tường" trong vài giây.

Bản thân hẻm nhỏ đã hẹp, cùng lắm chỉ có thể để hai người sóng vai đi thôi.

Hai bên tường đã cũ nát, còn rất sát nhau, Diêm Hàn chỉ cần giạng chân một cái là cố định được thân thể trên không trung.

Mà cậu trời sinh tính tình năng nổ, sức bật tốt, cho cậu một đoạn thời gian ngắn để chạy lấy đà cậu đã có thể nhảy lên rất cao, trực tiếp dẫm lên hai bên mặt tường đối với anh Diêm mà nói, toàn là trò trẻ con.

Thế cho nên đám Vu Tĩnh bị dọa đến điện thoại cũng không kịp nhặt, chỉ lo chạy ra bên ngoài, nhưng còn chưa chạy được hai bước đã bị Diêm Hàn cản lại.

"Không phải bọn mày có việc tìm tao à?" Diêm Hàn hỏi.

"Á!" Lúc này đến phiên mấy nữ sinh bị ngăn lại phát ra tiếng kêu sợ hãi từ tận linh hồn.

Bọn nó xưa nay chỉ có ức hiếp người, nào gặp trường hợp như vậy bao giờ, có hai đứa bị Diêm Hàn dọa đến ngồi sấp mông xuống đất.

Không thể trách bọn nó bé gan, chưa trải sự đời được.

Sự thật là giờ khắc này anh Diêm đáy mắt lộ ra hung quang quá là đáng sợ.

Mấy tên nam sinh không bị cậu đánh đang nổi giận đùng đùng, muốn chạy đi đánh lại không nghĩ tới người này con mẹ nó biết bay, lúc này đều trợn tròn cả mắt, đột nhiên hoài nghi nếu cứ tiếp tục như vậy, liệu mình có bị đá bay giống tên xăm cánh tay luôn hay không.

Bọn chúng cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, ngày thường kéo bè kéo cánh hù người thì không thiếu, chuyện xấu chân chính cũng kết phường làm không ít, nhưng ai mà ngờ có ngày lật thuyền trong mương, bọn chúng trực tiếp đụng phải một... đóa hoa bá vương không dễ chọc?

Diêm Hàn tách đùi đứng ở đó, ném côn trên mặt đất, chắn kín lối thoát của con hẻm.

Gương mặt vốn cương nghị sắc bén như đao đã được kỹ năng sắc đẹp tuyệt đỉnh làm cho hoàn thiện, ngũ quan càng thêm rõ ràng thâm thúy, lúc không cười cho người ta cảm giác vô cùng lạnh lẽo.

Cho dù hiện tại còn mang váy đồng phục, cũng không còn ai có tâm tình đi suy xét giới tính của cậu.

Giờ phút này Diêm Hàn một chút cũng không dính đến hai chữ mảnh mai.

Diêm Hàn gằn từng chữ một "Nếu tao đã tới, hôm nay mà không làm rõ ràng vụ này, con mẹ nó đứa nào cũng đừng hòng đi!"

Trong hẻm nhỏ liên tục giằng co.

Diêm Hàn cảm thấy trận này muốn bắt tặc phải bắt được vua, cậu dứt khoát ném cây côn thẳng tắp về phía Vu Tĩnh.

"Á! Mày, mày đừng có tới đây!"

Nhìn Diêm Hàn vẻ mặt hung thần ác sát, hệt như ác quỷ Tu La, Vu Tĩnh mềm nhũn cả chân, liên tiếp lui vài bước.

Nó theo bản năng mà muốn trốn đằng sau mấy tên nam sinh "hộ pháp" mà nó tìm tới, lại phát hiện lúc nó lùi về, mấy nam sinh kia cũng trốn ra đằng sau!

Bọn chúng hiển nhiên cũng bị Diêm Hàn dọa sợ, giờ khắc này liền làm ra phản ứng bản năng, chính là lui ra đằng sau với tránh né!

Ngày thường một đám kéo bè kéo cánh khi dễ người ta thì đoàn kết lắm, nhưng lúc mấy hoạt động tai vạ này tới nơi, thì đừng nói nghĩa khí là gì.

Vu Tĩnh tâm như tro tàn, dứt khoát tê liệt ngã xuống đất.

Khí thế kiêu ngạo lúc ban đầu đã biến mất, nó bắt đầu hối hận vì sao mình lại tìm con này gây phiền toái!

Lúc trước Diêm Hàn thoạt nhìn cũng là dạng ngang ngược, không dễ chọc, nhưng lại cho nó cảm giác hết thảy đều trong tầm kiểm soát của nó.

Vu Tĩnh trước kia không phải chưa từng đụng phải ngang ngược, miếng sắt cũng chưa phải chưa đá, đến sau này không phải đứa nào cũng bị nó thu thập cho dễ bảo sao, nếu không nó cũng không được người ta gọi là đại tỷ.

Nhưng ai mà nghĩ đến... Diêm Hàn lại biết đánh nhau đến như vậy!

Dù cho biết Diêm Hàn giỏi đánh bóng, thậm chí còn thắng Ngụy Ninh Hâm hai quả, nhưng Ngụy Ninh Hâm còn cầu mà không được, trận bóng lúc trước Vu Tĩnh cũng không xem, nghe người này truyền tai người kia Diêm Hàn có bao nhiêu lợi hại, nó hoàn toàn không để vào mắt.

Huống chi một đứa con gái lợi hại thì có ích gì? Có thể đồng thời đánh thắng ba năm thằng con trai không? Khoảng cách giữa nam sinh với nữ sinh vẫn là rất lớn...

Cho nên lúc tổ chức hoạt động quần ẩu to lớn như hôm nay, Vu Tĩnh trăm triệu lần không nghĩ tới kết cục lại thành dạng này!

Trừ cái này ra, càng khiến người ta hoảng sợ còn có ánh mắt của đối phương...

—— Nhan Hàm này, sẽ không chịu thỏa hiệp, chọc cho nó nóng nảy, cái gì nó cũng dám làm.

Đương nhiên lúc Diêm Hàn nhặt cây gậy dưới đất lên, nhìn từ trên cao xuống, Vu Tĩnh không khỏi nghĩ như vậy.

Giờ khắc này, sợ hãi mà Diêm Hàn đem đến cho nó hoàn toàn chiếm cứ nó, Vu Tĩnh đã hết cách bảo trì lý trí, suy nghĩ tứ tung.

Nó chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với anh mắt đang liếc nhìn mình của đối phương, lần nữa xác định, con này không dễ chọc.

"Mày muốn thế nào!" Xăm cánh tay bị Diêm Hàn đá bay miễn cưỡng đứng dậy, phun ngụm nước miếng xuống đất.

Mới vừa rồi Diêm Hàn đá một chân kia đã chú ý vị trí, dù có đá cho xăm cánh tay đau muốn phun máu, nhưng lần nữa bò dậy, trên người cũng sẽ không có vết thương.

"Tao muốn thế nào á?" Diêm Hàn lộ ra biểu tình bất đắc dĩ "Chẳng lẽ không phải bọn mày dẫn tao tới đây? Giờ lại hỏi tao muốn thế nào là làm sao?"

Vu Tĩnh cắn môi không nói lời nào, đối phương không chịu làm hòa đơn giản chính là muốn nó phải xin lỗi.

Nhưng từ trước đến nay, chỉ có nó được phép kiêu ngạo ương ngạnh, nó đời nào nói lời khiêm tốn cho người ta nghe?

Bị sợ hãi chiếm cứ, lại không thể nói ra câu này, nói cũng buồn cười, bây giờ nó chỉ muốn rời khỏi đây.

Cái gì mà "báo thù rửa hận", cái gì mà tìm lại mặt mũi, cái gì mà giáo huấn con này để nó biết ai mới là đại tỷ, hết thảy đều không quan trọng bằng tính mạng với tự do!

Tuy rằng trong lòng nó cũng rõ ràng, giết người là phạm pháp, ở dưới mi mắt của pháp luật Nhan Hàm này tuyệt đối không dám làm chuyện sự quá đà với bọn nó...

"Vậy thì mày sai rồi." Diêm Hàn dù sao cũng thân kinh bách chiến, vừa nhìn thấy biểu tình của Vu Tĩnh liền biết nó nghĩ cái gì.

Cậu nói "Lúc bọn mày tìm hai nữ sinh kia tới không phải là không sợ cái gì sao? Trước kia tao cũng lười so đo, nhưng muốn chỉnh mày, ông mày có nhiều cách lắm."

Nói xong, Diêm Hàn cười lãnh khốc, bộ dáng còn rất giống sẽ có chuyện như vậy thật.

Vu Tĩnh quả nhiên bị lời cậu nói làm cho run rẩy.

Trong nháy mắt nó còn sinh ra ý nghĩ quỷ dị xưa nay chưa từng có —— chỉ cần nó rời khỏi đây, từ giờ về sau sẽ không dám tìm người này gây phiền toái nữa!

Thế giới bên ngoài có bao nhiêu tốt đẹp chứ, bọn nó còn nói là muốn đi ăn lẩu, vì sao bây giờ lại biến thành một đám bị người đánh bầm dập, ngồi trong hẻm nhỏ dơ hề hề cảm thụ tuyệt vọng rồi?

Vu Tĩnh run cả môi, giây tiếp theo còn định mở miệng xin lỗi đảm bảo sau này sẽ không tìm cậu gây phiền toái nữa, thì mấy nam sinh đằng sau nhỏ đã không chịu nổi khuất nhục, có người mắng "Mẹ nó con nhỏ này quá ngông cuồng rồi! Chúng ta lao ra đi! Tao coi nó dám làm gì!"

Vừa dứt lời, liền có một thằng múa may con dao gọt trái cây, từ trong chỗ sâu vọt ra.

Mặt khác, những tên huyết khí phương khương cũng bị giọng nói này kêu cho lấy lại tinh thần, hôm nay mặt mũi cũng bị ném tới nhà bà ngoại rồi, bọn chúng đều không phục.

Cộng thêm hiện tại bọn chúng nhìn không thấy biểu tình của Diêm Hàn, chỉ nhìn thấy một cái bóng lưng gầy yếu của cậu, liền nhịn không được khinh địch, đột nhiên không hiểu vì sao đối phương chỉ có một người, lại còn là con gái, làm sao mà dọa được tất cả bọn chúng?

Hiện tại có người đi đầu, những tên khác cũng sôi nổi bò dậy theo phía sau.

Còn Diêm Hàn, bây giờ cậu sợ nhất chính là dao nhỏ!

Không phải sợ bị thương, mà là sợ bị thương xong sẽ để lại sẹo, đến lúc đó lại bị búa đấm cho một trận.

... Không đáng.

Cho nên thấy đối phương lấy dao ra, vẻ mặt Diêm Hàn nghiêm lại, nhìn chuẩn người đang lao tới, một cú nghiêng người sạch sẽ lưu loát né đi lưỡi dao, ngay sau đó nện xuống cánh tay đối phương một đấm thật mạnh, dao gọt hoa quả liền rơi xuống đất, trong tiếng kêu "Á" của người nọ mà "Keng" một tiếng giòn tan.

Vài người khác... lại lần nữa khó khăn dừng lại bước chân, trong lòng lần nữa bị thân thủ giơ tay chém xuống vô cùng tàn nhẫn của Diêm Hàn dọa sợ, sợ hãi vừa mới lan tràn ra liền vụt đến đỉnh điểm.

Chẳng qua đã vọt đến trước mặt rồi, lúc này lại chạy thì không khỏi quá hèn.

Xăm cánh tay rống lớn một tiếng, như thể muốn lao về phía Diêm Hàn, lúc này đầu hẻm nhỏ lại truyền đến một tiếng la to "Dừng tay hết! Các người đang làm gì ở đây hả!"

Thanh âm nghe rất trẻ, còn mang theo một cổ cứng rắn, Diêm Hàn chớp chớp mắt, nghĩ thầm Lý Hồng Khinh rốt cuộc anh cũng tới.

Lý Hồng Khinh cho rằng Diêm Hàn bị ức hiếp, lúc này liền bỏ hết sang một bên, chân dài bước nhanh về phía hẻm nhỏ.

Anh sợ Diêm Hàn bị đánh, còn vừa chạy vừa kêu "Không được nhúc nhích, tôi đã báo cảnh sát rồi đấy nhé!"

Nhưng không ngờ lúc anh ta chạy vào hẻm nhỏ, lại gặp được tình huống mà... anh ta hoàn toàn không ngờ tới.

... Tại sao mấy thằng nhóc không quen biết kia đều mặt xám mày tro, biểu tình thất bại, hơn nữa nhìn còn rất chật vật?

Tại sao mấy học sinh nữ kia lại ngồi trên mặt đất?

Còn có, tại sao Diêm Hàn không có chuyện gì, vẻ mặt lại còn nhẹ nhàng thản nhiên?

Giờ phút này cảnh tượng bên trong hẻm nhỏ có chút quỷ dị, nếu như phải tổng kết, có lẽ chỉ có thể dùng một câu nghi vấn để khái quát ——

Tại sao anh ta kêu là báo cảnh sát, mà tụi này lại há mồm thở phào?

Lý Hồng Khinh cũng ngớ người.

Vốn trên đường tới đây anh ta đã chuẩn bị sẵn một đống lời để nói, định khiển trách đám du côn du đồ bất lương chỉ biết khi dễ "thiếu nữ mảnh mai" rồi.

Nhưng bây giờ, anh ta phát hiện một bụng thoại kia, xài không được.

—— Cho nên tình huống kiểu gì đây?

Lý Hồng Khinh nhìn về phía Diêm Hàn, dùng ánh mắt để dò hỏi.

Không đúng anh bạn, kịch bản này không đúng!

So sánh với những người khác, biểu tình của Diêm Hàn có thể nói là vân đạm phong khinh.

Đương nhiên, đại ca kỳ thật cũng thở phào một hơi.

Vấn là câu nói kia, cậu cũng không muốn nháo lớn chuyện này.

Đã không được đả thương người ta, còn không được bị người ta đả thương, hai cái đều phải kiêng kỵ cậu cũng rất mệt.

Còn may còn may, Lý Hồng Khinh tới còn kịp.

"Sao lại thế này? Các em học lớp nào? Đánh nhau? Có tin tôi gọi điện thoại mời chủ nhiệm lớp các em tới không!" May mà Lý Hồng Khinh xưa nay nhập vai cực mau, đá mắt với Diêm Hàn một cái liền sửa lại kịch bản, làm bộ chính mình chỉ đi ngang qua, nghe thấy tiếng động phát hiện có người đánh nhau mới vọt vào.

Thanh thiếu niên phản nghịch vẫn rất kiêng kỵ giáo viên, đặc việt là hành vi đánh nhau ẩu đả đã bị cao trung Lộc Trạch ban lệnh cấm, tình tiết của bọn chúng cũng coi là tương đối nghiêm trọng.

Huống chi bọn chúng vừa mới chứng kiến tồn tại còn khủng bố hơn cả giáo viên.

Vu Tĩnh cứ như là nhìn thấy cứu tinh, cọ một chút là đứng dậy ngay.

"Thầy! Chúng em sai rồi, chúng em chỉ đùa giỡn thôi, không có đánh nhau."

Những người khác vội vàng phụ họa "Đúng vậy đúng vậy, chúng em cái gì cũng chưa làm, chúng em đi ngay đây ạ!"

"Thật sự không đánh nhau?" Lý Hồng Khinh dùng ánh mắt hoài nghi liếc bọn chúng một cái, muốn xác nhận lại.

Diêm Hàn đứng bên người anh ta, nở nụ cười mỉm vô cùng thâm.

"... Không có không có! Cái gì cũng không có!" Những người đó cứ như chim sợ cành cong, vội vàng nói.

"Nếu không có thì các em về nhanh đi, sau này không có việc thì đừng chạy tới đây, biết chưa!" Lý Hồng Khinh lải nhải nói như có ý thả người, bộ dáng thoạt nhìn rất dễ nói chuyện.

Nhưng câu vừa rồi chủ yếu là suy xét vì Diêm Hàn, anh ta thấy mấy nam sinh kia ít nhiều cũng bị thương, sợ sau khi rời khỏi đây sẽ đến lừa bịp tống tiền Diêm Hàn.

Dù sao tạo hình của mấy người kia rất chật vật, thoạt nhìn thảm hơn Diêm Hàn rất nhiều.

Hiện tại tất cả đều thề thốt phủ nhận chuyện bọn chúng đánh nhau, cũng có nghĩa bọn họ bị thương không liên quan đến Diêm Hàn.

Nếu thật sự có chuyện, mình cũng xem như là nhân chứng.

Diêm Hàn thì ở bên cạnh vui mừng, không dấu vết gật đầu, lúc này không cản đám người sợ muốn tè ra quần chạy ngang qua người mình nữa.

Nên sao thì sao, Lý Hồng Khinh vẫn rất biết điều.

Sở dĩ gọi Lý Hồng Khinh tới, cũng không phải để ngăn cản đám người kia làm thương mình, ngươc lại là suy xét đến tình huống mình không khống chế được tính nóng nảy mà động thủ với đối phương, lặp lại tình huống cũ.

Hiện tại cậu đem đám này dọa ngốc, nhưng ai có thể đảm bảo ra khỏi con hẻm này, đối phương sẽ ngoan ngoãn không ngấm ngầm giở trò với mình đây, đến lúc đó cầm giấy chứng nhận thương tích lên trường báo cáo mình, vậy thì không hay rồi.

Những lúc như vậy phải có người đến "làm chứng" cho cậu.

Mà tốt xấu gì cũng là công nhân viên chức của trường, lời nói của Lý Hồng Khinh hiển nhiên là có trọng lượng.

Tuy mình cũng có chuẩn bị khác, bất quá trước mắt mọi chuyện tiến triển thuận lợi, vết xe đổ trước kia cũng sẽ không phát sinh lần hai...

Diêm Hàn hoàn toàn thở nhẹ ra, chỉ kém chờ đám kia rời đi sẽ cho Lý Hồng Khinh một cái ôm thắng lợi, không nghĩ tới lúc này hai chiếc xe cảnh sát chạy tới, tiếng còi giao điệp gào thét, hai chiếc xe ngừng ngay đầu hẻm nhỏ, sau đó là hai chú cảnh sát từ trên xe đi xuống!

"Không được nhúc nhích! Đội cảnh sát cơ động đây! Có người báo ở đây xảy ra hiện tượng tập trung ẩu đả nghiêm trọng! Sao lại thế này? Thương tích này của các người... Trong tay các người là thứ gì! Buông vũ khí xuống!"

Hai chú cảnh sát thần sắc khẩn trương, lúc lên tiếng còn có hai cái đèn ống cường độ lớn chỉa vào, chiếu sáng từng khuôn mặt một.

Đám Vu Tĩnh cũng không ngờ sẽ có cảnh sát, dừng lại bước chân, còn bị dọa đến choáng váng.

Hẻm nhỏ tối đen nháy mắt được chiếu sáng, cột sáng cuối cùng dừng ở địa phương cách Diêm Hàn cùng Lý Hồng Khinh chừng mấy mét.

"Này... Mà anh có báo cảnh sát đâu?" Lý Hồng Khinh nhỏ giọng nói, cũng lâm vào mộng bức, còn có một ít dự cảm chẳng lành.

Rất nhiều trường học sẽ nhắm một mắt mở một mắt, nhưng cảnh sát sẽ không.

Không biết là ai báo án thiếu đạo đức như vậy, bây giờ là thời điểm tẩy trừ xã hội đen mấu chốt của thành phố, "tập trung ẩu đả" hiển nhiên là chuyện mà cảnh sát vô cùng coi trọng, bằng không cũng chẳng một hơi cho hai xe cảnh sát tới.

Đối mặt với lời hỏi han của người mang cảnh phục, đối phương người nhiều, không nói chuyện đánh nhau không thể giấu được, có khi còn ném nồi lên đầu Diêm Hàn, đến lúc đó càng giải thích không xong...

Càng khỏi phải nói nếu vào tới cục cảnh sát, chuyện này liền ôm không được nữa, trường học nhất định sẽ biết.

Vô luận là lý do gì, Diêm Hàn đều có khả năng bị liên lụy!

Lý Hồng Khinh tốt xấu cũng có chút kinh nghiệm xã hội, rất nhanh đã ý thức được những vấn đề này.

Còn Diêm Hàn, sợ cái gì gặp cái đó, kết cục này cuối cùng vẫn diễn đến, nhưng cậu bình tĩnh đến lạ thường, cảm thấy có lẽ đây là mệnh.

Mà mệnh này không chỉ có ở một kiếp.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn trời, khóe miệng hơi gợi lên, ngược lại lộ ra nụ cười tuyệt mỹ bất cần đời, thuận tiện giơ ngón giữa tay phải với ông trời.

Mà đám thiếu niên thiếu nữ bất lương vừa mới bị cậu dọa cũng rất sợ phải đến cục cảnh sát, vì vào cục cảnh sát chắc chắn sẽ kinh động trường học cùng phụ huynh, huống chi vài người bọn chúng còn từng làm chuyện xấu, có tiền án...

Đám này còn sợ hơn cả lúc nãy, run run rẩy rẩy mà giải thích "Chúng em không phải tập trung ẩu đả, chúng em chỉ..."

"Đừng nói nữa, tình tiết nghiêm trọng, theo chúng tôi về rồi nói!"

Tác giả có lời muốn nói: 

Rồi, hôm nay dài quá, mau nói yêu tui đi.

Editor có lời muốn nói:

Chương này hơn bảy ngàn từ các bác ạ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play