Cuối tháng tám đầu tháng chín, khai giảng trường học nghênh đón một đám tân sinh, bảng lớp treo ngoài cửa lớp bọn Diêm Hàn cũng đổi từ năm nhất thành năm hai, trừ cái này ra thì không có gì thay đổi cả.
Xa cách hơn một tháng, tề tụ lại nhìn nhau cũng chẳng có gì khác xưa, từ sáng hôm đó đã vây quanh lớp trưởng nghe tám chuyện.
Tuy rằng trước khi kiểm tra xếp lớp thì lớp không có gì biến động cả, thế nhưng nghe nói học kỳ này trường học tiến hành điều chỉnh lực lượng giáo viên, tính đề bạt một số giáo viên trẻ tuổi rèn luyện làm giáo viên chủ nhiệm, vì thế, tuy rằng chủ nhiệm lớp cũ của lớp mười bốn đã xuất viện về vị trí cũ, nhưng lớp vẫn do cô Tiểu Điền chủ nhiệm.
Thế cũng là một chuyện tốt, dù sao hơn nửa thời gian học kỳ hai năm ngoài cô Tiểu Điền chủ nhiệm làm bọn họ rất dễ chịu, học sinh giáo viên đều làm tốt bổn phận của mình, tôn trọng lẫn nhau không gây sự, chỉ có như vậy cuộc sống học đường mới thoải mái.
Nhưng sắp phải kiểm tra xếp lớp rồi, mặc dù cô Điền đã thăng chức thành giáo viên chủ nhiệm chính thức của lớp, nhưng bất đắc dĩ là sắp có rất nhiều bạn học phải rời khỏi đây.
Tám xong, bầu không khí đột nhiên trở nên hơi thương cảm.
Lớp trưởng nói "Lần này tôi cố hết sức ở lại lớp mười bốn vậy."
Thành tích của cậu ta vẫn luôn đứng giữa, chỉ cần không có biến hóa quá lớn cậu ta có thể ổn định ở lại lớp này.
Ở đây lâu rồi cũng có cảm tình, đặc biệt là trải qua học kỳ trước nhiều chuyện nhiệt huyết như vậy, lúc này sắp phải tản ra, ai cũng khó chịu.
Ôn Giác Vinh gục vai nói "Tôi tám phần mười là chịu không nổi rồi."
"... Nghỉ hè cậu ở nhà làm cái gì vậy? Không phải bảo cậu học à?" Lớp trưởng biểu tình khoa trương mà nhướng mày.
"Tôi có thử giãy giụa mà." Thanh niên mập mạp vặn vẹo thân hình, giọng nũng nịu nói "Nhưng mà mỗi lần học là mỗi lần khó chịu, như bị lột mất lớp da ấy, người ta sắp hậm hực chết rồi!"
"Má cậu!" Lớp trưởng không chút khách sáo cho cái mông to của đối phương một đạp "Anh Nhan của cậu ngày nào cũng stream, cậu không thể học với anh Nhan à!"
"Anh Nhan với anh Lâm chắc chắn là lên lầu bốn rồi..." Ôn Giác Vinh không cãi lại cũng không đánh trả, chỉ là càng thêm khóc.
Mọi người "..."
"... Đó cũng là cần thiết mà." Mọi người trầm mặc xong một trận Tần Tư Du vỗ vỗ bàn "Có gì mà buồn, lên lầu bốn thì mọi người không còn là bạn sao? Mà sao chúng ta không cố gắng học để thi cho đậu đi! Ôn Giác Vinh, ông về bàn chuẩn bị bài ngay cho mình!"
"..."
Chỉ chốc lát sau, Diêm Hàn tóc ngắn mát rượi hấp ta hấp tấp vọt vào lớp.
Ngày đầu tiên khai giảng, đại ca vốn vô tâm hiếm khi mà đi ngủ sớm một hôm, hôm nay đến lớp vừa đẹp, không tính muộn, giờ mà đi mua bữa sáng cũng còn kịp.
Sở dĩ hấp tấp hoàn toàn là thói quen, nếu không chạy vào cậu cứ có cảm giác lãng phí thời gian.
"Khụ khụ." Diêm Hàn vào lớp còn chưa ngồi xuống, Ôn Giác Vinh đã đứng lên ho khan hai tiếng, lại nhìn nhìn bốn phía.
Mấy người bên cạnh cậu ta đều thuộc Nhan bang cả, nhanh chóng đứng lên, cúi chào Diêm Hàn một cái thật mạnh, động tác nhất trí cung kính nói "Anh Nhan buổi sáng tốt lành."
Diêm Hàn "..."
Ôn Giác Vinh vênh mặt bánh nướng đi tới "Ôi chao, một tháng không gặp bọn em nhớ muốn chết! Hình như anh Nhan đẹp trai hơn nhỉ!"
"Anh Nhan có gì phân phó? Cần rót nước không? Cần bóp chân không?"
"Anh Nhan anh Nhan..."
Diêm Hàn "... Biến."
Không ngờ mới ngày đầu khai giảng đã bị bọn họ túm tới trêu, Diêm Hàn vẻ mặt tàn bạo bất nhân mà nói "Biến sang chỗ khác chơi."
"Đúng đó." Mấy người đối diện lại gật đầu "Anh Nhan bảo chút em sang chỗ khác chơi, chúng em không dám không chơi."
Diêm Hàn "..."
"Đi đi đi!" Phần phật tản ra, mấy người kia lại tới cửa chặn người khác.
"..."
Không lâu sau Lâm Kiến Lộc mang một thân đồng phục hợp quy tắc xuất hiện, bọn kia lại giở trò cũ, chặn Lâm Kiến Lộc ở cửa, vây quanh hắn anh Lâm ơi anh Lâm hỡi một hồi.
Biểu tình Lâm Kiến Lộc vẫn rất bình tĩnh "Ngoan."
Thế nhưng không biết có phải Lâm Kiến Lộc chưa bao giờ hung tàn với bọn họ hay không, trước mặt anh Đại Lâm bọn họ không dám quá nhây, chỉ xoay vòng vòng một lúc, đưa hắn về chỗ rồi là giải tán ngay.
Đương nhiên, cũng có một nguyên nhân khác là tiếng chuông tự học đã reo.
Chia cho anh Đại Lâm một phần bữa sáng bánh bao với sữa đậu nành mua ở nhà ăn cho anh Đại Lâm, Diêm Hàn vừa gặm bữa sáng vừa ôn tập bài Tiếng Anh.
Ngày hôm qua học sinh lục tục về trường, để mọi người có thể chuẩn bị bài, không ảnh hưởng chương trình học sau khai giảng, hôm qua nhà trường đã phát toàn bộ tài liệu xuống cho các lớp, sách giáo khoa Tiếng Anh cũng mới.
Thế nhưng sau một kỳ nghỉ hè ôn đi ôn lại, Diêm Hàn đã thuộc làu các đoạn văn trong sách giáo khoa tiếng Anh năm nhất, bây giờ cậu cũng có cảm giác với môn này rồi, cho nên không sốt ruột học bài mới, hôm nay cứ thử tự dịch một trang trước, hôm sau lại chính thức học cũng không muộn.
Đương nhiên gặp phải từ không biết cậu cũng không cần tra từ điển, cứ như thường lệ hỏi anh Đại Lâm là được rồi.
Tuy rằng tháng nghỉ hè cuối không có gặp nhau mỗi ngày, nhưng không ảnh hưởng gì với tình huynh đệ của bọn họ cả, ngày hôm qua Lâm Kiến Lộc về trường Diêm Hàn còn tìm đãi hắn ăn tiệc mừng.
Hết thảy đều giống như trước kia, không có gì thay đổi.
Sau khi học hai tiết đầu tiên là đến giờ chào cờ.
Ngày đầu tiên gộp cả lễ chào cờ và lễ khai giảng thành một, đến tân sinh năm nhất đã bắt đầu huấn luyện quân sự cũng phải tham gia, năm hai năm ba lại càng không được phép vắng mặt.
Năm phút trước Lâm Kiến Lộc đã đến khu giáo vụ để họp, chuông tan tiết vừa reo Diêm Hàn đã ngáp ngắn ngáp dài xuống lầu với bọn Ôn Giác Vinh.
Tuy rằng đã có nhiều kỹ năng học tập, cơ sở cũng tốt hơn không chỉ một ít, nhưng lúc học bài vẫn thấy buồn ngủ.
Trừ khi thực hiện trạng thái tập trung chuyên sâu, những lúc bình thường thế này đều buồn ngủ chịu không nổi, phải chống đỡ bằng ý chí và nghị lực đấy.
Bởi vì quá buồn ngủ quá mệt mỏi, Diêm Hàn cũng không phát hiện bắt đầu từ khi nào, bọn Ôn Giác Vinh lại vây vòng tròn cậu, trông rất phô trường, vừa nhìn còn tưởng sếp lớn ở đâu tới thăm.
Cứ như vậy bị bao vây đến tận quảng trường, nhạc tập hợp vẫn còn mở, trong quảng trường học sinh tốp năm tốp ba nói chuyện, lúc đám Diêm Hàn đi ngang qua không khỏi làm cho người ta bàn tán.
Tuy rằng bọn Ôn Giác Vinh chỉ giỡn, người sáng suốt vừa nhìn là biết ngay.
Nhưng khác ở chỗ người bị vây quanh là Diêm Hàn, bạn học Diêm Hàn dù nghỉ hè cũng gây không ít gió tanh mưa máu...
Học sinh năm hai năm ba nhìn thấy cậu đều không khỏi nghía thêm vài lần, mà năm nhất mới tới lại càng ngớ người.
"Ai kia, khoa trương thật!"
"Trông đẹp thật đấy, chắc là hoa khôi đó."
"Tuy đẹp, nhưng biểu tình đáng sợ quá, còn cái tướng đi kia nữa... Vừa nhìn là biết chị đại!"
"Cái gì mà chị đại, trường giỏi như cao trung Lộc Trạch không phải không thịnh hành trò này hay sao..."
Sau đó trong sự bàn tán và tò mò của mọi người, Diêm Hàn biểu tình lãnh đạm đi đằng trước đột nhiên há mồm, ngáp một cái.
Mọi người "..."
Diêm Hàn: Đậu xanh, buồn ngủ quá.
Tuy rằng bộ dáng ngáp không thèm che có hơi... Tục, nhưng tục chỉ là chuyện trong nháy mắt, một lần nữa khép miệng lại đại ca vẫn duyên dáng như một bức tranh.
Mà lúc này những tân sinh năm nhất bị cậu thu hút, từ nãy đến giờ đang nhìn cậu cuối cùng cũng được "hiểu biết", tìm người đến phổ cập xem đây rốt cuộc là ai.
"Ai nói nhỏ là hoa khôi? Nhỏ là giáo hoa trường chị đấy."
"Chuyện phong vân của vị này nhiều lắm, đếm không hết đâu! ... Nếu muốn biết chi tiết cụ thể như thế nào, có thể đăng nhập diễn đàn nặc danh tự mà xem."
—— Mỗi năm diễn đàn nặc danh đều rộn ràng mùa tân sinh.
Bức tranh đang bị bàn tán đó thì đã đứng đúng vị trí lớp rồi, Diêm Hàn sờ sờ mũi, trong đầu toàn là kiến thức mới thầy Vật Lý vừa giảng.
Mà cùng lúc đó, cậu đột nhiên nghe thấy có người kêu cậu... Không phải kêu "anh Nhan", không phải kêu tên, mà là...
"Chị Nhan."
... Hình như chỉ có người lớp khác không thân, không biết luật mới kêu cậu như vậy, số lần bị kêu như vậy quá nhiều, Diêm Hàn lười sửa lại.
Lúc này cậu ngẩng đầu nhìn, cũng hết hồn ——
"Cấp Trường Đông?!"
Thiếu niên mang đồng phục cao trung Lộc Trạch, cạo đầu đinh, tinh thần phấn chấn đứng trước mặt cậu hoàn toàn không giống đứa nhỏ cậu gặp ở viện phúc lợi.
Sở dĩ Diêm Hàn còn nhớ rõ tên nó là vì nửa năm qua cậu vẫn luôn giữ liên lạc với viện phúc lợi, chủ yếu là sợ mấy thằng côn đồ thích ăn hiếp người khác kia tới gây sự với mấy đứa nhỏ.
Cũng biết nửa năm sau đó Cấp Trường Đông về trường, còn rất cố gắng học tập, nhưng cậu cũng không ngờ đứa nhỏ này thế mà đến cao trung Lộc Trạch!
Nhận ra nó, Diêm Hàn cười đi qua, đấm vai nó một cái "Được nha, cậu em. Chậc, tôi còn thắc mắc sao nhóc không nói nhóc định học cao trung nào, thì ra là chạy đến đây học!"
"Muốn làm chị ngạc nhiên thôi." Cấp Trường Đông ngượng ngùng mà cười "Là anh Lâm giúp em đăng ký lớp phụ đạo, còn giúp em học thêm."
"Anh Lâm? Lâm Kiến Lộc?"
"À, đúng vậy." Cấp Trường Đông hưng phấn gật gật đầu, lại nhìn khắp nơi "Sao không gặp anh Lâm? Ảnh nói ảnh chung lớp với chị."
"Cậu ấy à, đi bận việc rồi, lát nữa nhóc gặp thôi."
Nửa năm không gặp, Cấp Trường Đông hình như cao lên, làn da phơi đen nên trông đẹp trai hơn nhiều, thích cười, trông cũng thành thục hơn không ít.
Diêm Hàn nhớ trước kia lúc đi từ cô nhi viện về trường Lâm Kiến Lộc có nói với cậu như vậy... Rất nhiều người chỉ nói cho có, nhưng Lâm Kiến Lộc thì khác, hắn nói được nhất định sẽ làm được.
Nửa năm nay quả thật không có ai đến cô nhi viện phá rối nữa, cũng không ai làm khó Cấp Trường Đông, chuyện này Diêm Hàn biết.
Cậu không biết Lâm Kiến Lộc còn im hơi lặng tiếng thay đổi cả tương lai của một đứa nhỏ...
Không biết vì sao, tâm tình đại ca đột nhiên có chút phập phồng.
—— Bởi vì trên thế giới này có người tên là Lâm Kiến Lộc, cho nên cậu mới có thể cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có.
Cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng, Diêm Hàn lại vỗ vỗ Cấp Trường Đông "Nếu đã tới thì phải học cho tốt, có chuyện gì thì đến khu năm hai tìm tôi."
"Dạ." Cấp Trường Đông cười với cậu, làn da ngăm đen làm cho răng của nó càng thêm trắng "Cũng cảm ơn chị Nhan, tiền chị quyên cho viện phúc lợi bọn em nhận được, mấy đứa nhỏ kia ngóng trông chị về lắm!"
"Ha ha được." Diêm Hàn cười sang sảng, nói "Có thời gian tôi sẽ đi."
Tiền thưởng trận đấu của các học bá cậu không giữ đồng nào, gửi về hết cho ông bà, mà tiền thưởng King of Street Dance cậu giữ lại ba vạn dùng để giao học phí cùng chi trả sinh hoạt phí, dư lại hai vạn thì quyên góp cho viện phúc lợi.
Cũng không biết cuối cùng có hoàn thành nhiệm vụ giữ được mạng sống hay không, Diêm Hàn cảm thấy có giữ nhiều tiền cũng vô dụng.
Cuộc sống của cậu không có gì cần tiêu nhiều cả, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn quyên cho viện phúc lợi.
Cậu tự thân trải nghiệm, tự mắt nhìn thấy, biết những đứa trẻ ở đó sống khó khăn bao nhiêu.
Có thể giúp một chút thì một chút, giúp xong thì đại ca quên luôn, lúc này Cấp Trường Đông đột nhiên nhắc tới làm cho Diêm Hàn có hơi ngại ngùng.
Lúc hai người nói chuyện Cấp Trường Đông bèn nhìn cậu từ trên xuống dưới, sau đó gãi gãi đầu, không được tự nhiên mà nói "Chị Nhan, sao em cảm thấy chị mang váy nhìn lạ quá..."
Có lẽ trong trí nhớ bộ dáng chị Nhan đánh mấy thằng côn đồ quá ấn tượng, tuy rằng khoảng thời gian này toàn kêu chị Nhan chị Nhan, nhưng trong cảm nhận của Cấp Trường Đông chị Nhan của nó đã sớm không thể hình dung bằng hai chữ người thường, mà phải là thần!
Thần thì không phân giới tính.
Vậy nên gần đây nó vẫn luôn xem đối phương là một người mạnh mẽ, bây giờ nhìn đối phương mang váy... Nhìn thế nào cũng thấy kỳ kỳ.
Diêm Hàn "..."
Diêm Hàn tỏ vẻ lòng tôi khổ, nhưng tôi không nói.
Hai người bọn họ tranh thủ chưa bắt đầu chào cờ mà nói chuyện, nhưng lại làm cho mấy người xung quanh sợ hết hồn.
Đặc biệt là bạn học của Cấp Trường Đông!
Năm nhất khai giảng sớm hơn 11, 12 một tuần, đã bắt đầu tháng huấn luyện quân sự, bạn học của Cấp Trường Đông còn chưa từng thấy nó nói chuyện thân thiết như vậy bao giờ.
Vốn ngày khai giảng mọi người gặp nhau, trong lớp có một bạn học cạo đầu đinh, không cần biết dáng người hay biểu tình đều vô cùng rắn rỏi đã khiến mọi người rất mực chú ý, huống chi tên này bình thường còn trầm mặc ít nói, mặt không biểu tình ánh mắt hung hãn, trông như giang hồ giang hán, làm người ta không dám trêu.
Có vài người điều kiện gia đình đặc thù, hoặc là tin tức nhanh nhạy đều biết một chút về Cấp Trường Đông —— Một thằng cô nhi sống ở viện phúc lợi mà thôi, chẳng trách trông hung dữ, không hợp đàn.
Vốn người ẩn ẩn biết thân thế của nó còn không để nó vào mắt, nhưng mấy người này không ngờ được, một người như vậy, thế mà... Có thể trò chuyện vui vẻ với giáo hoa?
Hơn nữa trông hai người còn có vẻ rất thân?!
Không cần biết là bạn học Cấp Trường Đông hay là người biết Diêm Hàn là ai đều kinh ngạc mà nhìn bọn họ, mà trong đám năm nhất, một nam sinh béo đến mức hai mắt như sợi chỉ, nghe tiếng xôn xao xung quanh, không khỏi càng thêm kinh ngạc.
"Các cậu nói Nhan Hàm là giáo hoa?" Nhóc mập không dám tin hỏi bạn học bên cạnh.
"Đúng vậy, nhân vật nổi tiếng của cao trung Lộc Trạch, hot lắm đó." Bạn học một trả lời.
Bạn học hai "Mà Nhan Quan, không phải cậu cũng họ Nhan sao, hai người là người thân à?"
Nhóc mập to như núi yên lặng cúi đầu, hận không thể giấu mình đi luôn.
Nghỉ hè giảm béo thất bại, những lời hùng hồn lúc nói trước mặt Diêm Hàn giờ đều vả bôm bốp vào mặt mình... Nó bây giờ đã không nhớ rõ lúc ấy mình nói cái gì, chỉ nhớ bộ dáng của cái người gọi là chị gái của mình khi "điên máu".
Vốn cũng không dám chọc, bây giờ đột nhiên biết đối phương là giáo hoa, nghe nói có đống lớn con trai xoay quanh chị ta... Nhớ đến cái người nhà giàu lúc trước...
Nhan Quan đột nhiên cảm thấy tới cao trung Lộc Trạch chính là một lựa chọn sai lầm.
Một người thành tích tốt lại biết kiếm tiền, ở trường học còn có nhân khí siêu cao, các mặt đều là địch nhân của nó, vậy sao mà nó ngẩng đầu cho được.
Huống chi nó còn phải học ở đây ba năm!
Nhan Quan bây giờ chỉ hận thân hình mình quá lớn, không thể giấu đi.
Nó không muốn, cũng không dám để bạn học biết mỗi quan hệ giữa nó và Nhan Hàm.
Dù sao cũng đã vạch mặt nhau, nó không cho rằng người ta biết nó là con của mẹ kế giáo hoa là chuyện tốt lành gì.
Thế nhưng Diêm Hàn cũng không nhìn thấy nó.
Trên thực tế cậu căn bản không nhớ mình còn có một thằng em hờ, cũng đã quên luôn chuyện nó có thể sẽ đến đây học.
Lúc tập hợp xong Lâm Kiến Lộc cũng đi sang bên này, Cấp Trường Đông nhanh mắt, là người đầu tiên nhìn thấy hắn, liền nhiệt tình vẫy tay gọi "Anh Lâm!"
Lâm Kiến Lộc nhìn thấy bọn họ, sải chân đi đến trước mặt nó cùng Diêm Hàn.
Không cần biết là diện mạo hay khí chất đều khiến sự hiện diện của hắn trở nên cực kỳ mạnh mẽ, vậy nên lúc Lâm Kiến Lộc đi tới bên cạnh có không ít ánh mắt nhìn theo, rồi chuyển tới chỗ hai "chị em" kia.
Sau đó trước mắt bao con người, ba người kia bắt đầu không coi ai ra gì mà nói chuyện, Lâm Kiến Lộc không đi lòng vòng, mà hỏi Cấp Trường Đông ở ký túc xá trường có quen hay không, huấn luyện quân sự có mệt không linh tinh.
Cấp Trường Đông ngoan ngoãn trả lời, sau đó Lâm Kiến Lộc nói y chang Diêm Hàn "Có chuyện gì thì tới năm hai tìm tôi, hoặc là chị Nhan của cậu cũng được."
Diêm Hàn: ...
Hai chữ "chị Nhan" nhổ ra, Lâm Kiến Lộc nhìn Diêm Hàn, thấy mặt khó chịu lại không thể xả không khỏi bị chọc cười, đôi mắt phượng hẹp dài cũng nheo lại một chút.
Nhìn anh Đại Lâm cười quen, Diêm Hàn không để bụng.
Cậu hung tợn nhích lại gần Lâm Kiến Lộc, chỉ nói một câu "Chuyện viện phúc lợi lớn như vậy mà cậu không nói cho tôi, cậu cứ chờ đấy."
Cũng hiển nhiên mà xem nhẹ biểu tình hiện giờ của Lâm Kiến Lộc đả kích thị giác người khác bao nhiêu.
—— Hình mẫu chung ít nói ít cười bây giờ lại cười!
Nụ cười sủng nịch lại có chút xấu xa chưa từng có!
Hơn nữa giáo hoa với đại học bá cùng chiếu cố một học sinh năm nhất là chuyện thế nào? Sao hai người này nói chuyện cứ như phụ huynh nói chuyện với nhau vậy?!
Những người khác không hiểu, bạn nhỏ Cấp Trường Đông lại càng ngu người.
Nhưng có một việc bọn họ rất chắc chắn, Cấp Trường Đông này không cần biết có phải là người ở viện phúc lợi hay không, đều không trêu được!