Sau khi thi đấu kết thúc, đám Diêm Hàn còn phải vào hậu trường đổi quần áo, chụp ảnh chung lưu niệm sau sân khấu mới có thể rời đi.

Mà giám đốc Vương nhịn không nổi cảnh này, lại lần nữa kêu Diêm Hàn đi.

Lần này Diêm Hàn không như lần trước bị kêu vào phòng họp nhỏ, mà bị đưa đến một hành lang hẻo lánh ít người lui tới bên cạnh đài truyền hình.

Diêm Hàn cũng không làm sao, cậu nhún vai, vô cùng ngay thẳng mà đem hai cây bút ghi âm ra, đưa cho giám đốc Vương.

Có lẽ là không dám tin cậu dễ nói chuyện như vậy, giám đốc Vương hung hăng nảy lông mày, lúc này mới nhận hai cây bút ghi âm kia, trực tiếp cất vào túi mình.

Diêm Hàn hỏi hắn ta "Ngài có muốn xác nhận nội dung bên trong không?"

"Không cần." Giám đốc Vương lạnh mặt.

"Ngài nên xác nhận một chút đi."

Khuôn mặt tuyệt mỹ của "thiếu nữ" đột nhiên xuất hiện một chút thẹn thùng, Diêm Hàn ngượng ngùng mà "ha ha" hai tiếng, sờ sờ mũi rồi nói "Chờ ngài xác nhận xong là đã hủy hai đoạn ghi âm, có thể trả lại cho tôi hai cây bút ghi âm không?"

Giám đốc Vương còn tưởng lại có thêm kì kèo gì "..."

Diêm Hàn càng thêm ngượng ngùng xoa xoa tay "Cái này tôi mượn bạn đó, nghe nói cái thứ này không rẻ đâu, phải hai trăm đồng một cây đó, không trả về cho người ta thì không hay cho lắm."

"..."

Không thể nhịn được nữa, giám đốc Vương cuối cùng cũng rít gào "Mẹ nó mày đủ chưa!"

Hắn ta vừa rít gào hai bên hành lang liền xuất hiện bóng người, bốn người mang đồng phục bảo an đột nhiên xuất hiện, dần dần áp sát sang phía bên này.

Diêm Hàn lại hơi lui một bước "Làm gì? Các ông muốn làm cái gì? Định động thủ à?"

"Muốn động thủ với mày đấy!" Giám đốc Vương bởi vì cực kỳ tức giận, biểu tình trên mặt đã trở nên vặn vẹo, trong ánh mắt cũng hiện ra nét tàn nhẫn "Không phải đã cảnh cáo mày rồi hay sao, nếu mày dám áp chế tao, thì nên biết hậu quả ra sao! Chậc chậc chậc, mày xem mày xinh đẹp như vậy, hôm nay phải hủy ở đây rồi, đáng tiếc quá."

Nói xong, biểu tình hắn ta lại thay đổi, thế mà cười khẽ, nói "Mang qua phòng tạp vụ bên kia, giao nó cho các anh xử lý, không làm ra âm thanh gì là được."

"Vâng!"

"Há há há, cảm ơn giám đốc Vương!"

Mấy tên mang đồng phục bảo an rõ ràng không phải là bảo an của đài truyền hình, bọn chúng xoa tay hầm hè đi về phía Diêm Hàn, xem ánh mắt tràn ngập dâm dê thèm nhỏ dãi, biểu tình đáng khinh đến mức người khác phải chán ghét.

Lúc bọn chúng tới gần Diêm Hàn bóp tay kêu "cồm cộp", những tên ghê tởm đó không chú ý đến hung ác trong mắt cậu.

Nhưng lúc bọn chúng vươn tay tiếp cận, sắp đụng tới Diêm Hàn, một tiếng "Dừng tay" vang lên, theo sau đó trong hành lang hẻo lánh đột nhiên có người xâm nhập!

Người đi đầu thân hình cao lớn, xem chiều cao hẳn phải trên dưới 1m9, bên cạnh hắn còn có thêm vài người, đều mang đồng phục bảo an, còn có hai vị khác, một người đàn ông trung niên, một người tóc đã hoa râm, trông ít nhất phải năm sáu mươi tuổi.

"Dừng tay!"

Tiếng dừng tay đầu tiên tương đối lạnh lùng, mà tiếng dừng tay này lại tương đối già nua.

Ông già bên cạnh Lâm Kiến Lộc lên tiếng, dùng âm thanh tức giận chất vấn giám đốc Vương "Tiểu Vương! Cậu đang làm cái gì đây!"

"Giám đốc Lưu? Sao ngài lại tới đây?" Giám đốc Vương mới nãy còn kiêu căng ngạo mạn lúc này đột nhiên luống cuống, vội đến đón.

Lúc đi đến trước mặt Lâm Kiến Lộc lại bị khí chất của hắn làm khiếp vía, lại không khỏi kinh ngạc vì diện mạo của hắn, nghĩ thầm người này là ai, thế mà có thể khiến cho hai vị cấp trên Thiên Hoa phải đi theo...

Đang nghĩ như vậy, liền thấy cậu đẹp trai cao ráo trước mắt bước ngang qua người hắn ta, ánh mắt nhìn thẳng, thậm chí không liếc mắt nhìn hắn ta lấy một cái, cứ như vậy đi đến bên cạnh... Học sinh cao trung kia?!

"Cậu không sao chứ?" Trái ngược với am thanh lãnh đạm, quan tâm hỏi cậu.

Mà học sinh kia nhìn hắn lắc lắc đầu, giám đốc Vương: ...?!!

Dự cảm chẳng lành trong lòng lại tràn lan, nhưng sự thật không để hắn ta khiếp sợ quá lâu, giọng nói của ông già kia đã kéo suy nghĩ giám đốc Vương trở về "Giám đốc Vương! Cậu có ý gì!"

"Giám đốc Lưu... Tôi không..."

Bắt quả tang cả người lẫn vật, giám đốc Vương không biết phải giải thích như thế nào, mà trên thực tế cũng không cần hắn ta mở miệng giải thích.

Lâm Kiến Lộc đã mở miệng cắt ngang lời hắn ta nói, nói với nhóm giám đốc Lưu "Đúng là không nhìn thấy thì không biết, thì ra Thiên Hoa đối xử với người thắng cuộc thi của mình như vậy, chèn ép người mới."

"Ha ha ha Lâm thiếu gia nói quá lời, này chắc chắn là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!" Ông già khô khan mà cười hai tiếng, ngược lại mắng giám đốc Vương "Tiểu Vương! Thi đấu kết thúc rồi, cậu còn tìm bạn nhỏ này làm gì! Điều lệ chế độ công ty ta có phải cậu quên hết rồi hay không?!"

"Này..." Đột nhiên thấy lãnh đạo trực tiếp của mình cúi đầu nghe theo một người trẻ tuổi, giám đốc Vương cũng đực mặt.

Nhưng hắn ta cũng không ngu, những lúc thế này không thể cãi cố, nhanh chóng xoay ngoắc 180 độ, đoán không ra tình huống nên cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu khom lưng khống chế bản thân "Là hiểu lầm, quả thật chỉ là hiểu lầm thôi."

"Hiểu lầm? Tôi không thấy vậy nhỉ?" Diêm Hàn nói "Tôi thấy ngài với mấy người ngài mang tới ban nãy hung dữ lắm."

Nói đến đây, nhân cách đam mê diễn xuất của đại ca lại xuất hiện, hình tượng kiều mị hạ bút thành văn, cậu học bộ dáng bình thường của Ôn Giác Vinh, uốn éo nói với Lâm Kiến Lộc "Anh Đại Lâm, là ông ta đó, ông ta muốn kéo em vô phòng tối thui! Em, em sợ wá!" (Edit: Em cũng sợ anh wá!)

Lâm Kiến Lộc "..."

Lâm thiếu gia siết chặt tay, ánh mắt nhìn giám đốc Vương sát khí đùng đùng.

"Không cần biết ra làm sao, Diêm Hàn đã ký với Lục Tuyên, mong giám đốc Vương tự trọng."

Xong hắn lại nói với ông già đối diện "Phiền giám đốc Lưu phải chạy đến đây một chuyến, tôi xin dẫn người về trước."

Lâm Kiến Lộc nói rồi kéo Diêm Hàn đi, Diêm Hàn bị hắn kéo cũng không giãy giụa, đi được hai bước hình như lại nhớ ra cái gì, xoay người vẫy vẫy tay với giám đốc Vương "Giám đốc Vương, nhớ trả bút ghi âm cho tôi đấy, đắt lắm!"

Mọi người "..."

Để lại giám đốc Vương không dám nói gì tiếp tục đực mặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diêm Hàn bình an vô sự rời đi, mà hắn ta còn vì chuyện này mà bị cấp trên mắng cho một trận.

"Giám đốc Lưu... Người kia là... Sao lại như vậy?"

"Tiểu Vương, tôi tin tưởng cậu mới giao chuyện thi đấu cho cậu làm, việc nào cậu làm cũng tốt, sao đến bước cuối lại thành ra như vậy!"

Trên hành lang, ông già hận không thể mài sắt thành kinh mà dậm chân dậm cẳng, người đàn ông trung niên bên cạnh ông ta cũng mặt lạnh tanh nhìn giám đốc Vương, như thể đang nhìn người chết không có chút hy vọng nào.

"Ngài không biết đấy chứ, con bé kia..." Giám đốc Vương cũng thật uất ức, không rõ vì sao chỉ dạy dỗ một đứa học sinh, còn lôi cả mình vào?

Giám đốc Lưu vốn chẳng tốt tính nói "Không cần tìm lý do! Phát sinh chuyện hôm nay, cậu còn không biết cậu sai ở đâu à?"

"Thứ nhất, cậu sai ở chỗ không ký được con bé kia, làm công ty bỏ lỡ một tài nguyên chất lượng! Thứ hai, cậu sai ở chỗ không ký con bé còn để nó lấy hạng nhất! Cậu nghĩ làm sao vậy? Cậu không biết nó đã ký hợp đồng với Lục Tuyên rồi hay sao?!"

"Tôi... Tôi nào biết chứ." Khí thế kiêu ngạo của giám đốc Vương đã sớm lặng lẽ rút quân, bây giờ hắn ta khổ không nói nên lời.

Nếu đối phương chỉ là một thí sinh dự thi bình thường, không quậy ra chuyện ngày hôm nay, hắn ta tin rằng giám đốc Lưu sẽ không hỏi ai là quán quân.

Hắn ta lăn lộn bao nhiêu lâu, cũng không đến mức không rõ mình làm được gì.

Nhưng hỏng ở chỗ đối phương thế mà ký với Lục Tuyên!  Này cũng tương đương với không chỉ không kéo được nó tới tay, ngược lại còn vẽ vời thêm cho Lục Tuyên!

Con tiện nhân kia... Không phải nói không muốn vào giới giải trí sao?! Thì ra là chơi hắn ta!

Giám đốc Vương càng nghĩ càng giận "Giám đốc Lưu, cái người cao cao kia là ai vậy? Chuyện này tôi phải tìm con tiện nhân kia lý luận một chút mới phải..."

"Lý luận cái đếch gì nữa!" Giám đốc Lưu trực tiếp phun cho giám đốc Vương một mặt nước miếng, táo bạo mà nói "Chỗ sai thứ ba của cậu! Đã để nó làm hạng nhất rồi thì thôi đi, nó ký Lục Tuyên tôi cũng chịu, nhưng sao cậu có thể ngang nhiên chặn người ta ngay tại đài truyền hình?! Đây là thủ đoạn cạnh tranh bình thường à! Chúng ta là công ty đàng hoàng! Không phải xã hội đen! Giờ thì hay, bị thằng Lâm Kiến Lộc kia thấy hết! ... Cậu biết sau lưng họ Lâm kia bối cảnh thế nào không!"

"..."

Người đàn ông trung niên kia cũng nói "Đừng nói chúng ta, đến chủ tịch Nhiếp cũng phải nể mặt người ta vài phần, bây giờ người ta tự đến công ty tìm, nói chúng ta ngược đãi người mới trong ngành, sau đó thì cậu thấy đấy... Tiểu Vương à, không phải tôi nói cậu chứ, cậu để Thiên Hoa ta nở mặt nở mày thật đấy."

"Vậy..." Giám đốc Vương bị mắng đến không dám lên tiếng, hắn ta biết mình lại bị thắng một nước cờ, hôm nay xem như mất hết mặt mũi, nhưng hắn ta ăn bát cơm này, cũng không thể bỏ gánh không làm, còn phải nghĩ biện pháp cứu chữa "Vậy hai vị giám đốc nói xem, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Còn làm gì được nữa!"

Giám đốc Lưu cuối cùng cũng gào xong, cũng có chút bất lực "Nó đã ký Lục Tuyên, theo luật trong ngành, chúng ta không thể động chạm nghệ sĩ công ty người khác."

"Vậy..."

"Chuyện này cậu tự xem lại cho tôi! Đừng gây sự với người ta nữa! Chuyện cậu vừa làm đủ để bóc lịch mọt lông đấy cậu biết không!"

Bị giám đốc Lưu mắng cho một trận, giám đốc Vương tâm tính kém đến cùng cực.

Không cần biết là nguyên nhân gì, dưới tình huống công ty cạnh tranh kịch liệt bị lãnh đạo chỉ ra ba điểm sai, hắn ta biết mình xong đời rồi.

Trừ khi có cơ hội cùng quan hệ, nếu không đừng hòng xoay người.

Những ngày sau này hắn ta chỉ có thể khép nép mà sống...

Thế nhưng nói đến đây, hắn ta vẫn không rõ một chuyện, cũng không cam lòng.

"Thế giám đốc Lưu, con bé kia có quan hệ gì với Lâm thiếu gia? Thân thiết lắm sao?"

Hắn ta đã biết Lâm thiếu gia kia không trêu được, vậy nên chỉ là quan hệ bình thường, hắn ta có thể...

"Lâm thiếu gia tự mình ra mặt diễn một tuồng như vậy, còn không phải nói cho chúng ta biết đừng động vào người của cậu ta hay sao!" Ông già liếc xéo hắn ta một cái, cũng lười giải thích, đây coi như là chút nhân từ cuối cùng rồi.

—— Đã bao giờ thấy nhà họ Lâm nhúng tay vào chuyện giới giải trí chưa? Cho dù là lúc Thiên Hoa cùng Lục Tuyên cạnh tranh kịch liệt nhất cũng không có.

Vậy nên quan hệ giữa hai người bọn họ là gì...

Còn cần phải suy nghĩ hay sao.

Ở một chỗ ngoặt khác của hành lang, hai thí sinh khác của trận chung kết còn đang đứng dính vào tường, bọn họ xem trọn một màn này, bây giờ không dám hó hé gì, cứ như vậy chậm rãi di chuyển, thẳng đến khi rời khỏi phạm vi hành lang.

Một lần nữa quay về gian phòng chuẩn bị, chàng trai giành hạng ba mới hít sâu một hơi "Ôi chao, sao có nhiều sếp lớn đến vậy? May mà chúng ta không bị phát hiện."

Mà biểu hiện của cô gái kia bình tĩnh hơn anh ta nhiều, nhỏ còn đang nhớ lại đoạn đối thoại của bọn họ ban nãy, đột nhiên cười lạnh một tiếng "Tôi đã thắc mắc tại sao giám đốc Vương đột nhiên thay đổi... Đúng ra nên đoán ra sớm một chút, ngày hôm qua tôi nói rồi đấy thôi, một đứa chưa ký với Thiên Hoa sao có thể giành được hạng nhất? Thì ra là như thế này! Thì ra nó còn có người chống lưng!"

"..." Chàng trai cuối cùng cũng không nhịn được nhỏ nữa.

Ban nãy anh ta đang thu dọn đồ đạc bỗng phát hiện cô gái kia bộ dạng khả nghi, một mình đi về phía bên cạnh tòa nhà, lúc đi theo mới biết được thì ra giám đốc phụ trách cuộc thi đang dẫn người chặn đường Nhan Hàm.

Cô gái trực tiếp đi thẳng tới, một chút chần chờ cũng không có, chứng minh nhỏ biết chuyện này.

Thậm chí có thể nói nhỏ thông đồng với giám đốc Vương.

Chàng trai tuy không muốn xen vào việc của người khác, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn một thiếu nữ như hoa bị người khác hãm hại được.

Anh ta vừa định tiến lên ngăn cản, nhưng chưa ra khỏi chỗ ngoặt đã nghe thấy đoạn đối thoại kia.

Tuy rằng những chuyện đó không liên quan đến anh ta, chỉ là anh ta có chút không chịu nỗi cơn hùng hùng hổ hổ như điên dại của cô gái.

Anh ta nói "Trong lòng cô tự rõ, nếu không phải cuộc thi này lâm thời sửa quy tắc, em ấy vốn phải là hạng nhất."

"Anh nói cái gì?" Cô gái sửng sốt, không ngờ anh ta đột nhiên mở miệng lại nói câu này!

"Nếu không phải ban tổ chức làm chuyện xấu, thì Nhan Hàm đã sớm lấy hạng nhất. Người ta danh xứng với thực." Nói xong, chàng trai không thèm để ý cô gái kia phản ứng như thế nào, ném ba lô lên vai rồi đi ngay.

Nếu có thể, sau này anh ta không muốn đến đài truyền hình này nữa.

Mà cô gái vẫn đứng đó đực người, cả buổi chưa hoàn hồn.

Giải quyết xong chuyện này, tuy rằng mất nhiều thời gian hơn so với dự tính, nhưng nhìn chung kết quả vẫn rất tốt, sau khi lấy được tiền thưởng Diêm Hàn đề nghị đãi tiệc anh Đại Lâm.

Bây giờ đang nghỉ, cậu không phải ở ký túc xá học thì cũng thỉnh thoáng đến nhà Lâm Kiến Lộc làm bài tập với hắn, cọ ăn cọ uống nhà họ Lâm không ít.

Cũng cảm thấy chỉ đãi một bữa không đủ để đền đáp ân tình của anh Đại Lâm.

Nhưng cậu cũng hết cách rồi, dù sao Lâm Kiến Lộc cũng chẳng thiếu cái gì cả.

Nói nhiều thêm, người ta lại bảo cậu so đo, có khi còn dỗi.

Ngày hôm qua đã thương lượng xong, Diêm Hàn cảm thấy mình lại làm phiền người ta, thật sự không biết phải báo đáp thế nào, mới bảo hay là chia đôi tiền thưởng đi.

Tuy rằng chút tiền ấy không đáng là bao với bạn học Lâm, nhưng lại là toàn bộ của cậu, anh em tốt chính là có phúc cùng hưởng.

Không ngờ nói câu này lại thành ra sai, Lâm Kiến Lộc im cả buổi không thèm nói chuyện với cậu.

Đại ca cũng không tinh tế gì cho cam, sau này suy nghĩ cẩn thận mới thấy sai sai, không dám nói thế nữa.

Chỉ dám đãi tiệc.

Mà đãi tiệc cũng không có gì là xấu, vì thế anh Đại Lâm đồng ý, gật đầu một cái nói "Được, ghi sổ đã."

Sau đó cậu vẫn về nhà họ Lâm với Lâm Kiến Lộc, bởi vì hôm qua dì đã nói với cậu, hôm nay hầm thịt bò viên, bảo cậu phải về cùng thiếu gia ăn chung.

Diêm Hàn sau này mới biết được, mẹ ruột của Lâm Kiến Lộc lúc sinh hắn qua đời vì khó sinh, hai dì trong nhà tuy làm công ăn lương, nhưng xét về mặt tình cảm thì không khác mẹ Lâm Kiến Lộc là bao, sẽ không đi quá giới hạn, nhưng cũng không xem Lâm Kiến Lộc như người ngoài.

—— Bạn của thiếu gia các dì rất vui lòng tiếp đãi.

Trên đường về Diêm Hàn ngồi trên xe, nhàn chịu không nổi, bèn lẩm bẩm với Lâm Kiến Lộc "Mà tôi cứ thế bán mình cho Lục Tuyên rồi, này có tính là hại địch một ngàn tự hại mình tám trăm không?"

Cậu hoàn toàn chỉ là nói giỡn, dù sao nhờ công ty Lục Tuyên ra mặt vốn là chủ ý của cậu.

Nếu lúc đầu Lâm Kiến Lộc trực tiếp ra mặt nói chuyện với Thiên Hoa, không chừng đối phương cho cậu hẳn hạng nhất luôn đấy chứ.

Tuy cậu lấy được tiền thưởng, nhưng anh Đại Lâm lại thiếu ơn của người ta, này vốn đã không phù hợp với tính cách của đại ca.

Chính cậu cũng không thích thiếu ơn ai, sao có thể bảo Lâm Kiến Lộc mở miệng cho được.

Thế nhưng nếu giống bây giờ đã giăng hết lưới, chỉ cần anh Đại Lâm hỗ trợ lúc thu lưới thì không sao cả.

Dưới tính huống như thế này, Lâm Kiến Lộc không nợ bất cứ người nào ở Thiên Hoa cả, ngược lại còn chộp được điểm đen của công ty đối phương, có như vậy Diêm Hàn mới không biết xấu hổ mà nhờ vả anh Đại Lâm.

Lâm Kiến Lộc nghiêm trang mà nói "Ký thì ký, cậu không muốn vào vòng không ai có thể ép cậu."

Diêm Hàn chớp chớp mắt nhìn hắn "... Có phải đặc quyền của tôi hơi nhiều rồi không?"

"Ừ. Có hơi."

"Được quá chứ."

"..."

Diêm Hàn cười hì hì tiếp tục chọc hắn "Không chừng ngày nào đó tôi không kiếm được cơm, có thể đến công ty cậu làm việc đấy chứ... Bằng vào khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều này của ông, cậu cảm thấy có nổi được không?"

Lâm Kiến Lộc "..."

Tuy rằng đã thân với anh, bình thường Diêm Hàn cũng có nhiều lúc nói chuyện không đứng đắn, nhưng mà nên sao thì sao, bản chất nhiệm vụ ở thế giới này cậu hãy còn chưa quên.

Cuộc sống nghỉ hè sau đó của anh Diêm đều dùng để chuẩn bị cho kỳ kiểm tra xếp lớp sau khai giảng.

Lớp mười bốn tuy rằng khá tốt, nhưng cậu cũng không thể ở đây mãi, trì trệ không tiến lên.

Các cuộc thi đều đã kết thúc, cậu cũng nên tập trung học tập. Mà chỉ có đi lên các lớp trước, biết những bạn học khác trình độ như thế nào, có trạng thái thời thời khắc khắc phải cạnh tranh với các học bá cậu mới có thể tiến bộ.

Dù sao điểm đến cuối cùng là Đại học X, thế nhưng cao trung Lộc Trạch không phải năm nào cũng có người đậu.

... Người khác thi đại học cùng lắm chỉ là bước ngoặt cuộc đời mà thôi, không thi được trường giỏi cũng không sao, sau này còn có cơ hội.

Nhưng cậu thi đại học thì khác, cậu thi đại học bằng mạng đấy!

Thi không đậu Đại học X thì phải chết, ai mà dám lơ là!

Đầu tiên là làm xong hết bài tập hè, sau đó hơn phân nữa kỳ nghỉ hè đều bị Diêm Hàn dùng để học lại trọng tâm kiến thức lúc trước.

Cậu có video dạy học của hệ thống livestream học bá trong tay, lại còn có cơ sở nhất định, cộng thêm kiến thức giải đề trận đấu của các học bá còn rõ ràng trước mắt, quay về học kiến thức trọng tâm đã không khó như lúc ban đầu.

Mà bởi vì không nhiều khó khăn, lúc làm bài cũng không cần phải hỏi bài đại học bá quá thường xuyên nữa, cho nên những ngày nghĩ còn lại Diêm Hàn cũng không gặp anh Đại Lâm nhiều, Lâm Kiến Lộc cũng không biết là bận việc gì, số lần hai người liên lạc cũng không nhiều lắm.

Nhưng thật ra thỉnh thoảng Diêm Hàn vẫn sẽ gặp đám Ngụy Ninh Hâm ở nhà ăn hay là sân vận động.

Từ khi có kỹ năng tập trung chuyên sâu, mặc dù cơ thể Diêm Hàn ăn không tiêu, không chỉ có tiêu hao phần lớn trí não, không nhận được cảm giác từ cơ thể một thời gian dài, thường xuyên không nhúc nhích, cũng làm cổ cùng eo của cậu ẩn ẩn đau.

Huống chi thông qua hơn hai tháng rèn luyện kỹ năng tập trung chuyên sâu đã mở khóa cấp hai, mỗi lần bắt đầu trạng thái học tập này thời gian đều dài một tiếng, cơ thể lại càng mệt mỏi.

Cho nên vì cơ thể càng thêm khỏe mạnh càng nhiều sức lực, cũng là vì sớm tóm được rương kho báu "Thể", mỗi sáng mặt trời còn chưa ló, Diêm Hàn chạy bộ trên sân thể dục trống huơ trống hoắc, tập thể dục buổi sáng.

Thỉnh thoảng cũng gặp học sinh thể dục, cậu cũng sẽ đi chung với bọn họ, chạy bộ chung linh tinh.

Mà Ngụy Ninh Hâm với đám đàn em kia của cậu ta đã sớm thân với Diêm Hàn, mỗi lần nhìn thấy cậu đều sẽ tới chào hỏi, nói chuyện vài câu.

Mà cũng nhờ thế Diêm Hàn mới biết thì ra học sinh thể dục trường bọn họ không được nghỉ hè.

... Khổ thân chưa.

Sau đó dần dà, cũng không biết là bắt nguồn từ đâu, một ngày nọ cậu đột nhiên nhận được điện thoại của Ôn Giác Vinh, bảo cậu nhanh lên diễn đàn nặc danh mà xem.

Diêm Hàn thật sự là lười xem cái diễn đàn kia, chủ yếu cũng là nhờ kinh nghiệm một học kỳ cho cậu biết dù trên diễn đàn kia xảy ra chuyện gì thì cùng không ảnh hưởng đến cậu, cậu lười quan tâm.

Cũng đâu có bới thời giờ lên xem cho được.

Lúc ấy đại ca lười nhác hỏi một câu "Lại làm sao vậy?"

"Anh bị phốt trên diễn đàn kìa! Bọn họ nói nghỉ hè anh đeo bám đám học sinh thể dục, nói anh lả lơi ong bướm..."

Diêm Hàn "???"

......

Vô tình chạm mặt lúc tập thể dục buổi sáng không phải ý của cậu, trong lúc nghỉ hè sân vận động trong nhà chỉ mở cửa cho học sinh thể dục, bọn Ngụy Ninh Hâm buổi tối cũng sẽ đến sân thể dục ngoài trời để huấn luyện, chẳng lẽ bảo cậu chạy bộ lúc mười hai giờ trưa nắng chang chang?

Diêm Hàn dứt khoát không muốn quan tâm người khác nói như thế nào, cho nên càng không có khả năng bỏ chuyện rèn luyện.

Người ta là học sinh thể dục, không có người yêu thì cũng có người thương rồi, mà nói cho nhiều thì chỉ thỉnh thoảng chạy chung vài vòng mà thôi, sao có người thích suy diễn thế nhỉ.

Đối với đám học sinh thể dục cậu quen, Diêm Hàn không đặc biệt thiên vị ai.

Còn những người thích nói xấu đó, Diêm Hàn chỉ xem bọn họ là cái rắm.

Bởi vì trong lúc nghỉ hè ngoài học tập thì không còn hoạt động nào để giải trí, xã giao cũng ít, chỉ có lần đó là nói chuyện với Ôn Giác Vinh thôi, cho nên mấy lời đồn đãi này cũng không bị Diêm Hàn để trong lòng.

Cậu rất nhanh đã quên rồi.

Nhưng không biết có phải ngày nghỉ nhiều người hóng hớt hay không, cái scandal này kéo dài đến tận khai giảng, mãi không giảm.

Tác giả có lời muốn nói:

Diêm Hàn: Thôi được rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play