Edit: riri_1127
Đọc tại Wattpad & 'nhacuariri1127' để ủng hộ editor nhé~
Đồng thoại thiên nga (4)
Buổi tối sau khi về nhà, thông tin Cố Lôi Lạp bị trẹo chân khiến cả gia đình bàng hoàng.
Từ lâu cô đã xác định trở thành một diễn viên múa chuyên nghiệp giống như mẹ mình và đương cũng hiểu được ý nghĩa của đôi chân đối với một diễn viên múa, nó quan trọng như mạng sống.
Suốt đêm mẹ cô đã mời bác sĩ đến nhà. Sau khi chẩn đoán, bác sĩ xác nhận chân của Cố Lôi Lạp không sao cả, chỉ cần chườm lạnh đúng thời gian và nên ngừng luyện tập trong những ngày này là được.
Từ nhỏ cô đã cùng mẹ luyện tập ballet, kỹ năng của cô đương nhiên là hơn hẳn các bạn cùng trang lứa nên nếu không tập luyện trong vài ngày thì quả thực cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Sau khi biết tin, cô giáo cũng dặn dò Lôi Lạp nên nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày tới không cần phải đến phòng tập.
Ngày hôm sau sau khi tan học, Cố Lôi Lạp bước ra cửa với cặp sách trên lưng và đứng sững ở đó trong giây lát, cuối cùng chân cô vẫn nhịn không được mà bước về phía phòng tập nhảy.
Cô giải thích với giáo viên rằng buổi biểu diễn đang gần ngay trước mắt và mặc dù cô không thể luyện tập trong hai ngày này nhưng vẫn rất muốn ngồi bên cạnh xem các bạn.
Cô giáo nghe xong thì vô cùng vui vẻ, khen ngợi tinh thần chuyên nghiệp của Cố Lôi Lạp.
Tai Cố Lôi Lạp nóng lên trước ánh mắt "Ồ ~ Tớ hiểu rồi nhé" từ các bạn cùng lớp, cô quay đầu lại với lương tâm cắn rứt.
Trong góc khuất ánh sáng, chàng trai đang ngồi trước đàn piano vẫn đang chăm chú luyện tập mà không hề nhìn sang bên này.
Sau khi các cô gái diễn thử hai lần theo tiếng đàn piano, Nghê Hành đã đứng dậy và nói rằng cậu muốn luyện tập một mình trong chốc lát. Tốt nhất là nên có một người đi cùng, khi đó hai người cùng điều chỉnh nhịp và tiết tấu của bài hát sẽ dễ dàng hơn.
Cố Lôi Lạp, người đang bị thương không thể tập luyện đã trở thành sự lựa chọn tốt nhất, cô được chỉ định đi luyện tập riêng với Nghê Hành.
Theo chân chàng trai đến phòng nhạc cụ một mình, tim của Cố Lôi Lạp giờ đây đập còn nhanh hơn so với khi cậu ngồi xổm trước mặt cô ngày hôm đó.
Sau khi vào phòng, Nghê Hành trực tiếp ngồi xuống trước đàn piano, nhấc nắp đàn và bắt đầu tự mình thử âm. Cố Lôi Lạp đưa mắt nhìn cậu không nói lời nào, sau đó quay lại và lặng lẽ mở khóa cặp học sách của mình.
Cô quay lưng về phía chàng trai và lấy ra chiếc cà vạt đỏ đã được giặt sạch. Cầm lấy chiếc cà vạt ngẩn ngơ giây lát sau đó cô mới bối rối giơ tay vuốt phẳng và gấp cà vạt lại thành một hình vuông nhỏ.
Hai tay Cố Lôi Lạp chắp sau lưng và bước tới chỗ có ánh sáng, cô đưa chiếc cà vạt trên tay tới trước mắt chàng trai, giọng nói căng thẳng vì hồi hộp: "Trả lại, trả lại cho cậu này".
Chết mất thôi!
Lúc trước khi nói chuyện với cậu rõ ràng cô không thấy căng thẳng chút nào! Nhưng bây giờ lại làm sao thế này?
Cố Lôi Lạp cắn môi dưới, thấp giọng nói: "Lần trước, cảm ơn. . . . . ."
Nghê Hành chậm rãi nâng mắt nhìn cô, ánh mắt cậu bình tĩnh không đoán được cảm xúc, trên mí mắt mỏng có hai vết hằn sâu.
"Không có gì"
Nói xong, cậu lại cụp mắt xuống và tiếp tục đánh đàn.
Cố Lôi Lạp: ". . . . . ."
Cố lôi Lạp vô cùng hoài nghi, đầu nam sinh này có phải vừa bị "Khôi phục cài đặt gốc" không.
Rõ ràng lần trước khi cầm lấy chân cô dáng vẻ cậu rất dịu dàng thân thiết, nhưng giờ đây chỉ mới cách ngày gặp mặt mà sao lại giả vờ như chưa từng quen biết vậy nhỉ.
Hay tất cả chính là 1cô tự mình đa tình, người ta chỉ là chàng trai tốt bụng, gặp chuyện bất bình, trợ giúp bạn học mà thôi.
Lại hoặc là, cậu còn đang giận dỗi vì lần trước đã bị lừa. . . . . .
"Bối cảnh chuyện xưa, giới thiệu một chút đi." Nghê Hành đột nhiên mở miệng.
Cố Lôi Lạp sửng sốt một chút: "Cái gì?"
Ngón tay thon dài và hữu lực của chàng trai đang lật bản nhạc.
"Bối cảnh của ca khúc này, cậu giới thiệu một chút đi."
"À. . . . . ." Cố Lôi Lạp như ở trong mộng mới tỉnh lại, trái tim cô bỗng hơi chùng xuống.
Lại là khẩu khí đứng đắn khi giải quyết việc công đây mà.
Cho nên, cậu ấy đã yêu cầu được tập luyện một mình, thực sự là để tập luyện thật . . . . .
"Tác giả của tác phẩm này cũng không nổi tiếng lắm và nguồn cảm hứng cho việc sáng tác cũng đến từ một đồng thoại (truyện cổ tích) ở Bắc Âu không mấy nổi tiếng." Cố Lôi Lạp cất lời thành văn, bởi vì từ lúc cô còn rất nhỏ luyện tập cùng mẹ, bà đã kể cho cô nghe về câu chuyện sau ca khúc này.
"Người ta kể rằng cách đây rất lâu, một cô gái đã trốn khỏi nhà vào lúc nửa đêm để trốn tránh người cha khắc nghiệt và người mẹ kế độc ác. Cô ấy đã vô tình lạc vào lâu đài Thiên Nga."
"Có một hoàng tử sống trong lâu đài. Anh ta đẹp trai, giàu có, nhưng trái tim lại như sắt đá. Anh ta rất ác độc và không hề giống người bình thường chút nào. Hoàng tử quy định, phàm là người xông vào tòa thành mà chưa được cho phép sẽ bị xử tử."
"Cô gái vì mạng sống, đã nói dối rằng mình yêu hoàng tử và muốn gả cho anh ta nên mới lớn gan đến nơi này. Hoàng tử đã bị dũng khí của cô làm cho cảm động, anh ta hết mực yêu thương và quyết định cưới cô gái ấy về làm vợ để cô trở thành nữ chủ nhân của lâu đài Thiên nga."
"Vào đêm trước ngày cưới, cô gái vậy mà đã bí mật bỏ trốn. Hoàng tử đã bị đả kích rất lớn khi phát hiện ra chuyện này, kể từ đó anh ta luôn luôn sống một cách rầu rĩ không vui. Các phù thủy trong lâu đài rất tức giận, họ đã làm phép để biến cô gái bỏ trốn thành thiên nga và còn quy định nếu hoàng tử tha thứ cho cô trước khi có trận tuyết đầu mùa thì cô mới có thể trở lại hình dạng như cũ."
"Cô gái biến thành thiên nga đã quay trở lại lâu đài, nhưng hoàng tử không muốn nhìn thấy cô một chút nào. Vì vậy, cô đã bay quanh lâu đài trong bốn mươi chín ngày, mong rằng hoàng tử sẽ xuất hiện và tha thứ cho mình."
"Cô gái đợi ngày qua ngày, nhưng hoàng tử vẫn không xuất hiện. Vào đêm Giáng sinh, cô gái đã không thể bay thêm được nữa và rơi xuống mặt đất một cách tuyệt vọng. Lúc này nhiệt độ giảm xuống, gió nổi lên và tuyết sắp sửa rơi.
"Cô gái đau khổ nhìn lên không trung. Đúng lúc tưởng chừng mình sẽ làm thiên nga cả đời thì cánh cổng lâu đài đột ngột mở ra."
"Hoàng tử đi đến, trước khi bông tuyết đầu tiên rơi xuống đất, chàng đã bế nàng thiên nga đang khóc lên và cúi đầu hôn nàng. . . . . ."
Cố Lôi Lạp khẽ thở dài một tiếng, nhưng cô không nhận ra rằng môi mình vẫn luôn nở nụ cười.
Cô rất thích câu chuyện cổ tích này. Chàng hoàng tử lạnh lùng và kiêu ngạo cúi đầu trước tình yêu, đồng thời cô gái cô độc cũng có được tấm chân tình duy nhất của chàng hoàng tử.
Tình yêu đích thực hẳn là phải như thế này đây. Tình yêu không bao giờ là hoàn hảo, luôn có những sai lầm, khiếm khuyết và những tổn thương.
Nhưng tình yêu đích thực cũng đủ để che lấp mọi tội lỗi. . . . . .
Chàng trai bên cạnh cười khẽ.
"Sao vậy?" Cố Lôi Lạp nhíu mày, "Cậu cười cái gì?"
"Cười hoàng tử này ngốc." Nghê Hành trầm giọng đáp: "Bị người ta lừa gạt vậy mà còn muốn cưới về làm vợ."
"Điều đó không hề ngu ngốc." Cố Lôi Lạp bất mãn vì câu chuyện cổ tích yêu thích của mình bị chê cười, cô mất hứng bĩu môi, "Bề ngoài kiêu ngạo và lạnh lùng, nhưng thực ra hoàng tử lại là người chân thành và độ lượng, đó cũng là đức tính đáng quý của anh ấy".
Khóe miệng Nghê Hành cong lên sau khi nghe lời cô nói: "Đúng vậy. Vậy phải trách người đã lừa dối hoàng tử quá gian xảo."
Cậu chậm rãi nhìn Cố Lôi Lạp với ánh mắt xa xăm đầy ẩn ý: "Cho dù thích người khác cũng không thể nói lung tung được."
Cố Lôi Lạp há miệng đang muốn phản bác, lúc ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của chàng trai, trái tim cô loạn nhịp, ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
Thích người khác?!
Nói lung tung.
Lừa gạt . . . . .
A a a a cô cảm thấy rằng cậu đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe!
Cố Lôi Lạp trừng mắt nhìn có chút chột dạ: "Đó, đó cũng không thể hoàn toàn trách cô gái kia. Gia đình tệ bạc như vậy và hoàng tử thì lại rất. . . . . . ờ, lạnh lùng. Không phải cô ấy bất đắc dĩ sao. . . . . ."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của cô càng ngày càng thấp không còn tự tin nữa.
Hình như chàng trai trước mặt đang mỉm cười.
Cậu không nói gì, lông mi dài từ từ rũ xuống tạo thành bóng mờ dưới mắt.
Cố Lôi Lạp nuốt nước bọt và nhẹ nhàng tiếp tục: "Cô ấy đã biết lỗi rồi đấy thôi? Lại còn bay quanh tòa lâu đài trong bốn mươi chín ngày. . . . . ."
Hu hu hu cô cũng biết sai rồi.
Lông mày của Nghê Hành khẽ động, khóe môi cậu còn trộm nhếch lên.
"Cậu nói xem—" chàng trai chậm rãi cất lời, bàn tay trên phím đàn thản nhiên tạo ra một chuỗi âm thanh dài, "Cuối cùng, cô gái đó đã thực sự yêu hoàng tử rồi sao?"
"Hay là vì cô ta sợ cả đời này phải làm thiên nga?"
Cậu thả ngón áp út của mình xuống và từ từ nhấn ra một âm tiết.
——Nó cũng đánh mạnh vào tim Cố Lôi Lạp.
Cô kìm nén tâm trạng phức tạp của mình và nói, "Tớ nghĩ cô gái đó đã yêu hoàng tử rồi."
Rõ ràng chỉ là một câu chuyện cổ tích, nhưng sắc mặt của cô giờ đây đã nhanh chóng đỏ bừng không kiềm lại nổi.
"Cô ấy, cô ấy đã bị rung động bởi hoàng tử và bị ấn tượng bởi phẩm chất của anh ấy." Cố Lôi Lạp hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại, "Vì vậy, cô ấy đã thực sự thích hoàng tử."
Nghê Hành giật mình, chớp chớp mắt.
Cậu chăm chú nhìn cô gái trước mặt, khóe môi mím thành một vòng cung nhẹ, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy sáng tỏ hơn rất nhiều.
Căn phòng lại rơi vào im lặng.
Nhưng bầu không khí đã không còn nghiêm túc như trước nữa. Dường như có một từ trường mơ hồ vô hình nào đó đang từ từ mở ra giữa hai người.
Khóe miệng Cố Lôi Lạp nhếch lên, cô hắng giọng và nói: "Vậy cậu nghĩ rốt cuộc hoàng tử đã tha thứ cho cô ấy chưa?"
Cô ngước mắt lên nhìn thẳng về phía chàng trai, ánh mắt không còn lảng tránh nữa, đôi mắt sáng ngời ánh lên vẻ rực rỡ - giống như khi cô đứng trên bục phát biểu tỏ tình ngày ấy.
"Anh ấy. . . . .cũng thích cô ấy ngược lại chứ?"
Nghê Hành chăm chú nhìn cô thật sâu trong vài giây, phát hiện ra khuôn mặt của cô gái đang đỏ bừng và bầu không khí xung quanh họ dường như loãng ra, cậu nhếch môi cười.
"Nếu hoàng tử không thích thì anh ta sẽ không ra khỏi lâu đài để hôn cô ấy."
Mặc dù biết ban đầu cô đã lừa chính mình.
Mặc dù biết cô chính là người giảo hoạt không tuân thủ quy tắc.
Anh ta vẫn không thể kìm chế được bản thân và yêu cô gái kia không vì bất cứ lý do nào.
"Vậy, vậy——" Cố Lôi Lạp vội vàng hỏi, "Vậy sao hoàng tử lại bắt cô ấy đợi 49 ngày chứ?"
Giọng Nghê Hành đang chuẩn bị cất lên thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông tan học.
Câu trả lời của cậu thiếu niên bị trì hoãn bởi tiếng chuông, vô tình tạo ra sự hồi hộp chờ đợi và bất an cho ai đó.
Đợi cho đến khi âm thanh còn sót lại cuối cùng của tiếng chuông hoàn toàn biến mất, cậu mới chậm rãi nói: "Có lẽ là vì——"
Nghê Hành hơi dừng, con ngươi đen sáng rỡ nhìn cô gái trước mặt.
"Có lẽ một đêm Giáng sinh đầy tuyết mới là thời điểm thích hợp nhất cho lời tỏ tình chân thành."
**
Trong nháy mắt, đêm Giáng sinh đã tới.
Dự báo thời tiết dự đoán rằng tuyết đang đến và toàn bộ thành phố đang nhanh chóng hạ nhiệt. Đêm nay nhiệt độ đã gần chạm mức 0 độ, gió thổi tạt vào mặt dường như có thể cảm nhận được da mặt muốn đóng băng.
Khán phòng của trường học có hệ thống sưởi ấm áp và đang rực rỡ ánh đèn.
Cố Lôi Lạp và đội ballet sẽ xuất hiện áp chót.
Khó có thể nói hơn chục cô gái chân dài mặc váy trắng hấp dẫn, hay là chàng thiếu niên cao lớn đĩnh đạc trong bộ lễ phục màu đen ngồi sau cây đàn piano ở bên sân khấu hấp dẫn hơn.
Với tư cách là vũ công chính, Cố Lôi Lạp đã có một màn solo ngắn ở cuối vở diễn khi sắp đến gần đoạn cao trào.
Cô gái đứng trên sân khấu, với một thân hình thanh thoát, mảnh mai và xinh đẹp, sự quý phái và sang trọng của công chúa thiên nga đã được cô khắc họa một cách sinh động tuyệt mỹ.
Ở phân cảnh cuối cùng, thiên nga tuyệt vọng đã nhìn thấy hoàng tử từ từ đi đến, trong lòng không còn kìm chế cảm xúc được nữa. Ngây ngất, tủi thân và hạnh phúc đan xen.
Cố Lôi Lạp kiễng chân lên và bắt đầu mười lăm vòng quay tốc độ cao. Âm thanh cuối cùng của đàn piano rơi xuống cũng là lúc cô hoàn thành động tác cuối cùng một cách chính xác, chân phải thon dài của cô giơ lên cao và vững chắc trên không trung.
Khán giả vỗ tay như sấm dậy.
Nghê Hành ngẩng đầu nhìn đến giữa sân khấu.
Đèn sân khấu được bật sáng bừng lên cũng là lúc cô gái mặc váy trắng nhìn thẳng về phía cậu dưới ánh đèn.
Dưới ánh sáng và bóng tối, nét mặt cô gái pha trộn giữa hai dòng máu sâu sắc và thanh tú, làn da dường như được phủ một lớp men trắng tinh xảo. Kết hợp thêm lông vũ màu trắng cài lên mái tóc cùng đôi mắt sáng ngời, giờ đây cô trông giống như một nàng tiên thuần khiết và hoàn mỹ vừa hạ phàm.
Nghê Hành nhìn cô gái, khóe miệng khẽ nhếch lên. Cậu đứng dậy, vừa bước được một đoạn rồi chợt dừng lại, sắc mặt hơi thay đổi.
Trên sân khấu Cố Lôi Lạp cong chân, đang chuẩn bị chào cảm ơn, thần sắc trên mặt cô đột nhiên cứng đờ.
Cơ thể cô rung lên, dưới chân đột nhiên có tiếng nổ lớn.
Khán giả phía dưới sân khấu hét lên kinh hoàng. Cố Lôi Lạp thậm chí còn không kịp phát ra âm thanh nào ngã xuống dưới sàn nhà bị sập.
Nghê Hành trợn mắt há hốc mồm, đầu óc ong ong. Cậu chỉ đứng sững sờ tại chỗ trong một giây, sau đó ngay lập tức chạy về phía trung tâm sân khấu một cách điên cuồng.
**
Nhà trường hoàn toàn chịu trách nhiệm vì đã để xảy ra tai nạn nguy hiểm trên sân khấu.
Cố Lôi Lạp đã được đưa đến bệnh viện bằng xe cấp cứu ngay lập tức.
Sân khấu rỗng ruột có chiều cao sáu bảy thước, cô gái ngã vuông góc xuống dưới, trên người lại chỉ có một bộ váy múa ballet mỏng manh, không có bất kỳ nơi nào được bảo vệ nên trên người đã có rất nhiều chỗ bị thương.
Vết thương nặng nhất là ở mắt cá chân: cô bị gãy xương bàn chân phải và phải mổ cấp cứu ngay trong đêm nhập viện.
Đêm Giáng sinh không còn là một đêm yên bình nữa, cả đêm này Nghê Hành không ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi nghe tin ca phẫu thuật của Cố Lôi Lạp đã thành công và cô đã được chuyển đến phòng bệnh thường, Nghê Hành đã đến thẳng bệnh viện sau giờ học.
Cậu dừng lại ở cửa hàng bên ngoài bệnh viện một lúc lâu, cuối cùng quyết định một con gấu bông và một bó hoa dâu tây——những quả dâu tây tươi khổng lồ được bọc trong giấy kẹo màu đỏ in hình hoa hồng. Cậu nhớ rõ cô thích dâu tây.
Cố Lôi Lạp đang ở khu quốc tế VIP trên tầng cao nhất của bệnh viện, Nghê Hành đi thang máy lên tầng cao nhất, cậu đi dọc hành lang trắng đến cuối thì dừng lại ở góc đường.
Bố mẹ của Cố Lôi Lạp đang ở ngoài phòng bệnh.
Cách góc tường, Nghê Hành thoáng nhìn thấy mẹ cô.
Bà ấy đang khóc.
Một người phụ nữ Pháp luôn luôn thanh lịch giờ đây đang ngồi trên băng ghế lấy tay che mặt và khóc.
". . . . . . Làm sao bây giờ? Về sau phải làm sao bây giờ? Làm sao có thể múa được nữa! Sao có thể múa được nữa đây. . . . . ."
Bố của Cố Lôi Lạp ôm vai và nhẹ nhàng an ủi vợ. Sau cặp kính, đôi mắt ông cũng đỏ hoe.
"Bác sĩ nói ca phẫu thuật thành công tốt đẹp, sau này sẽ có thể phục hồi từ từ——"
"Cho dù có hồi phục thì chân cũng không thể như trước được nữa!" Mẹ Cố Lôi Lạp gắt gao ngắt lời chồng, nhưng sợ làm phiền con gái bà lại cố gắng hết sức kiềm chế giọng nói và cảm xúc, "Không phải có thể đi lại thì gọi là hồi phục, phải múa, phải múa được!"
"Ông có thấy màn trình diễn của con bé tối qua không? Ông chắc rằng sau này con gái chúng ta có thể trình diễn lại được như vậy không ?!"
Người đàn ông cúi đầu trầm mặc.
Trong sự im lặng quá mức, tiếng nức nở khe khẽ của người phụ nữ được khuếch đại và vang vọng trong hành lang bệnh viện.
"Tôi muốn đưa con quay về Paris." Một lát sau, bà thấp giọng mở miệng.
"Đi gặp bác sĩ mà tôi biết để trị liệu. Ông cũng biết đấy, tình hình của Lôi Lạp hiện tại chỉ có vị bác sĩ ấy mới có thể giúp được. Chúng ta phải giúp con trị liệu thật tốt, có lẽ, trong tương lai có thể tiếp tục múa được trở lại . . . . ."
Nghê Hành đứng sau bức tường bị sốc, đầu óc cậu trở nên trống rỗng một hồi lâu.
Cậu ấy phải về Paris ?
Cậu ấy phải đi . . . . . .
"Được, chúng ta đi tìm vị bác sĩ đó." Bố của Cố Lôi Lạp gật đầu nói, nhưng ông lại nhíu mày, "Nhưng không phải bà nói con bé không muốn đi Paris sao ?"
"Con bé không muốn. Tôi đoán có thể là bởi vì nó thích chàng trai kia."
Tim Nghê Hành đập loạn nhịp, những ngón tay cầm bó hoa bất giác siết chặt lại.
"Hả? Nhưng không phải bà nói con bé đã bị từ chối rồi sao?"
"Đúng vậy, nhưng có lẽ Lôi Lạp vẫn còn tình cảm, ở tuổi này. . . . . ."
Một tiếng thở dài đầy nặng nề và bất lực.
"Ông đi thuyết phục con bé được không? Bây giờ việc quan trọng nhất là phải khỏe lại còn những việc khác tính sau. . . . . ."
Nghê Hành cụp mắt lắng nghe một hồi, sau đó xoay người rời đi cùng với tiếng bước chân.
Cậu đi rất chậm, đờ đẫn đi ngược lại dọc theo hành lang ban nãy sau đó bấm thang máy xuống tầng một.
Mãi khi ra đến cổng, chàng trai với biểu cảm trên khuôn gần như chết lặng mới có vài phần thăng trầm.
Cậu hít một hơi thật sâu, đem những bông hoa dâu tây và gấu bông trên tay bỏ vào thùng rác trước cửa bệnh viện.
Sau khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt thủy tinh trong suốt của gấu bông trong vài giây, Nghê Hành đưa tay cầm tấm thiệp Giáng sinh được đính trên gấu bông lên.
Đầu ngón tay lật mở tấm thiệp, nét chữ ngay ngắn tiêu sái đặc biệt của chàng trai xuất hiện:
【To: Lôi Lạp
Chúc sớm cậu sớm ngày hồi phục, lễ Giáng sinh vui vẻ.
Cậu vĩnh viễn là công chúa thiên nga của tớ.
All I want for Christmas is you.
Hành 】
Nghê Hành nhắm chặt mi mắt và cất tấm thiệp lại vào túi quần. Chân dài sải bước, cậu chợt cảm thấy nơi chóp mũi mình có chút mát lạnh.
Cậu ngẩng đầu.
Trên bầu trời đêm tối đen, những bông tuyết lớn khe khẽ rơi xuống. Trận tuyết đầu mùa của Giáng sinh cuối cùng cũng đã đến.
Thì ra ngày tuyết đầu mùa đêm Giáng sinh thích hợp để tỏ tình.
Và cũng vừa thích hợp để nói lời biệt ly.