Edit: riri_1127
Đồng thoại thiên nga (2)
"Đến đây đến đây!" Các học sinh xung quanh thì thầm thích thú.
Mọi người đều có lý do để vui mừng. Hầu hết các học sinh trong trường đều chăm ngoan, học giỏi, hiếm có trường hợp nào ngang nhiên vi phạm nội quy của trường thế này.
Nghê Hành ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt con lai với đôi mắt sáng ngời trên bục phát biểu.
Cô buộc tóc đuôi ngựa cao và đi đến phía micro với phần đuôi tóc lủng lẳng. Khóe miệng cong lên trông không giống như đang ở đây để kiểm điểm mà giống như đang biểu diễn hay nhận giải gì đó.
Trưởng khoa đã dùng ánh mắt cảnh cáo nhiều lần, nhưng Cố Lôi Lạp làm ngơ.
Cô nói "xin chào" với micrô hai lần, sau đó lại mỉm cười và mở tờ giấy trên tay ra.
"Đây là một bản kiểm điểm rất sâu sắc: Em cảm thấy rất xấu hổ vì lỗi lầm lần này. Em không nên coi thường những lời dạy bảo của thầy cô, thầy hiệu trưởng, không nên vi phạm nội quy, quy chế của nhà trường với tư cách là một học sinh . . . . ."
Lời nói rất có nhịp điệu, rõ ràng, một chút khẩu âm cũng không có. Giọng nói của cô cũng rất hay, giọng mũi mang theo một chút mềm mại tự nhiên, nữ tính.
Các học sinh dưới sân thậm chí còn không để ý nội dụng bài kiểm điểm của cô là gì. Chủ đề bàn tán chỉ xoay quanh ngoại hình, gia cảnh và những người theo đuổi cô.
Trưởng khoa phóng ra ánh mắt lạnh lùng bất mãn nhưng vô ích.
". . . . . . Em đã nhận thức sâu sắc về những sai lầm của mình. Cha em đã nói khi em còn nhỏ rằng: con người không phải là hiền nhân, không ai là không mắc lỗi. Chỉ cần họ biết lỗi của mình và sửa chữa thì đã là điều tốt rồi. Bây giờ em phải thành thật ở đây. Lần này em đến muộn, không phải là không có lý do ——"
Cố Lôi Lạp dừng lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, tầm mắt rơi vào người Nghê Hành.
Bốn mắt nhìn nhau, Nghê Hành thấy lông mày của cô hơi nhướng lên.
Cậu nhíu mi, trong lòng tự dưng sinh ra một loại dự cảm không tốt ——
"Là bởi vì ——"
Cố Lôi Lạp hít vào một hơi, nói từng chữ từng chữ một: "Em thích bạn Nghê Hành từ rất lâu rồi!"
"! ! !"
Sân trường đột nhiên bùng nổ.
". . . . . . Cái gì?"
"ĐM! !"
"Chuyện gì thế này!"
". . . . . ."
Tiếng la ó và tiếng cười hòa lẫn vào nhau.
Đầu óc Nghê Hành không ngừng quay cuồng, cậu sững sờ nhìn cô gái trên bục phát biểu thậm chí quên cả thở
Giọng của Cố Lôi Lạp được khuếch đại bởi micro và đánh trúng trái tim cậu.
"Em đã cố tình đến muộn và cố ý không nói tên, tất cả chỉ để thu hút sự chú ý của bạn Nghê Hành ——"
"Cố! Lôi! Lạp!" Tiếng hét của trưởng khoa làm lu mờ mọi tiếng ồn, "Em xuống đây cho tôi! ! !"
Ông ấy lao lên sân khấu để giành lấy micro, nhưng lại vấp phải bậc thềm.
Cô gái khéo léo tránh được sự vây bắt của trưởng khoa, tóc đuôi ngựa phía sau đang 'nhảy tưng tưng'
Đầu tóc, lông mi và khuôn mặt tươi cười của cô đều được nhuộm một màu vàng bởi ánh nắng ban mai, giống như một tiểu hồ ly giáng trần.
"Nghê Hành ——" Cô gọi tên cậu, đôi mắt lấp lánh sáng như sao.
Nguồn điện của micrô bị tắt và những lời tiếp theo đã bị nuốt chửng bởi tiếng la hét của giáo viên và giọng nói của các bạn cùng lớp.
Nhưng Nghê Hành đọc được qua khẩu hình miệng của cô.
Cô đang nói: tớ thích cậu.
**
Chuông tan học vang lên.
Cố Lôi Lạp tháo tai nghe cất vào hộp đựng, sau đó ném vào balo sau lưng, cô bỏ qua những lời bàn tán của các bạn và sải bước ra khỏi lớp.
Khi đi đến cuối hành lang vừa rẽ vào góc cua, một giọng nam lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng cô: "Dừng lại."
Toàn thân Cô Lôi Lạp đông cứng, tim cô lập tức đập nhanh hai nhịp.
Quay đầu lại, chàng trai trong bộ đồng phục học sinh chỉnh tề đang lặng lẽ đứng quan sát cô.
Chàng trai đứng bên cửa sổ, khuôn mặt bị chia thành hai phần rõ rệt bởi ánh sáng và bóng tối. Lông mày không thể nhìn thấy rõ, cùng đôi môi và đường quai hàm sắc nét, kéo đến xương quai xanh dưới cổ áo sơ mi chỉnh tề.
Nghê Hành cao hơn hầu hết các nam sinh trong trường, với bờ vai rộng và dáng dấp chững chạc hơn, ở cậu có một khí chất hấp dẫn xen lẫn giữa một người đàn ông và một chàng trai.
Tim của Cố Lôi Lạp đập nhanh rộn ràng mà không rõ lý do.
Thật kỳ lạ làm sao, trước sự trêu chọc của các bạn trong lớp và kể cả khi nhà trường gọi điện cho bố mẹ phàn nàn cô cũng chưa bao giờ bối rối như lúc này.
"Cậu . . ." Tay Cố Lôi Lạp vô thức siết chặt, "Có chuyện gì sao?"
"Cậu nghĩ sao?" Chàng trai bước ra khỏi bóng tối, ngũ quan khắc sâu như vừa bước ra khỏi tấm màn sân khấu.
Nghê Hành hỏi ngược lại, "Cậu không nên giải thích với tôi sao?"
"Tớ . . ." Cố Lôi Lạp không dám nhìn Nghê Hành, cô chỉ nhẹ nhàng lẩm bẩm, "Có gì để giải thích chứ?"
"Cậu không thích tôi. . ."
Tiếng bước chân và tiếng cười của các bạn cùng lớp vang lên từ phía sau bức tường bên cạnh.
Tiếng ồn ào không xa không gần kéo dài khoảng lặng giữa hai người.
Nghê Hành bình tĩnh nhìn cô gái, đôi mắt đen láy bình tĩnh.
"Cố Lôi Lạp."
Yết hầu của chàng trai khẽ động, giọng điệu bình thản, nhưng rõ ràng là có giáo dưỡng rất tốt, dù không thể hiện sự giận dữ nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được sự cường thế.
Trái tim run lên không thể giải thích được. Cô hoàn toàn không thể rời mắt khỏi chàng trai và nhanh chóng bị đánh bại.
"Được rồi, được rồi, tớ sẽ thành thật . . ."
Cô thở dài: "Sự thật là tối hôm qua tớ chơi game muộn nên sáng nay dậy muộn. Bố mẹ tớ sẽ tịch thu điện thoại nếu biết tớ chơi game, mới vừa lấy lại được 2 ngày thôi, nếu bây giờ để họ biết lần nữa thì sợ rằng tớ phải nói lời tạm biệt với điện thoại di động của mình trong hai năm nữa mất, vì vậy . . . "
"Vậy nên . . ." Nghê Hành hiểu ra, cau mày, "Cậu bịa ra lý do."
Cậu có vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ: "Tất cả những điều cậu nói trên bục phát biểu vào sáng nay đều là giả?"
"Tớ biết điều này nghe có vẻ thái quá, nhưng gia đình tớ là như vậy." Cố Lôi Lạp nhún vai.
"Mẹ tớ là người Pháp và bố cũng sống nhiều năm ở nước ngoài. Theo họ, một cô gái ở tuổi này yêu là chuyện bình thường."
Cô nhếch khóe môi nở nụ cười bất đắc dĩ, giống như nàng tiên cá trong phim hoạt hình Disney.
"Dù sao trong nhà tớ yêu thì có thể quang minh chính đại nhưng không thể lén lút chơi game cả đêm!"
Nghê Hành ". . ."
Vì vậy, những lời cô nói lúc sáng đều là giả dối.
Kể cả câu ' tôi thích cậu' ?
Nhìn thấy vẻ mặt chàng trai thay đổi, Cố Lôi Lạp vội hít một hơi dài: "Tớ xin lỗi!"
"Tớ, tớ không thể nhịn được . . ." Cô cau mày bối rối như con thú nhỏ.
"Đừng lo lắng, tớ đã nói với mẹ rằng cậu đã từ chối tớ!"
- Mẹ cô đã nói "thật tiếc" vài lần bằng tiếng Pháp.
Ngay cả phụ huynh bên ngoài trường học cũng biết tên của Nghê Hành và mẹ của Lôi Lạp cảm thấy cậu chính là mối tình đầu hoàn hảo của con gái bà.
Nghê Hành nhướng mày hứng thú: "Tôi, từ chối cậu?"
Tại sao mình không nhớ chút nào vậy nhỉ?
Cô gật đầu như gà mổ thóc: "Ừ! chẳng phải tớ không phải mẫu người cậu thích sao."
"Các bạn cùng lớp cũng nói thế. Vì vậy, trong tương lai, ừm . . . tớ không nên gây rắc rối cho cậu nữa . . ."
Nghê Hành: ". . ."
"Vậy tớ đi trước!" Chân Cố Lôi Lạp như được bôi dầu, cô vội vàng chạy nhanh đi, "Tạm biệt!"
Nghê Hành nhìn theo bóng lưng cô gái đang khuất dần, trong đôi mắt đen sâu thẳm dường như đang cố kiềm chế điều gì đó.
Một lúc lâu sau, cậu mới lấy từ trong túi áo đồng phục ra một tờ giấy
Đó là bản kiểm điểm mà Cố Lôi Lạp đọc trên bục phát biểu sáng nay.
Thế mà từ sáng đến giờ, Nghê Hành luôn coi đây là bức thư tình mà cô viết cho mình.
**
Cả đêm cậu ngủ không được ngon.
Nghê Hành chưa bao giờ bị mất ngủ, vào ban đêm cậu thường nghe một đoạn opera bằng tiếng Anh ngắn rồi sẽ chìm vào giấc ngủ trong vài giây sau khi nằm xuống giường. Nhưng đêm hôm đó cậu lại trằn trọc thao thức, cuối cùng sau khi chìm vào giấc ngủ còn rơi vào một giấc mộng hỗn loạn.
Trong cơn mơ, Nghê Hành đang đứng dưới sân nhìn cô đọc bản kiểm điểm.
Lần này, cô không tỏ tình nữa mà là đang lên án việc cậu từ chối tình cảm của cô.
Đôi mắt cô gái đỏ hoe vì tủi thân, thấy nước mắt Cố Lôi Lạp sắp rơi xuống Nghê Hành không thể chịu đựng được nữa, nhanh chóng giải thích rằng cậu không từ chối cô, cũng không phải là không thích cô . . . . .
Còn chưa nói xong, Cố Lôi Lạp đã nhảy từ sân khấu xuống, lập tức nhào vào trong lòng cậu.
Cơ thể cô gái thơm mềm, tựa như viên kẹo bông gòn tựa vào lồng ngực, cảm giác rung động khó tả.
Môi của cô cũng mềm ngọt như kẹo, khi kề sát môi cậu thì lại trở nên tinh ranh, trêu chọc và khiêu khích vô cùng hư hỏng . . . . .
Sau cơn tê như điện giật, Nghê Hành giật mình bừng tỉnh. Cậu thở hồng hộc, mặt nóng bừng và đỏ ửng.
Sau khi xốc chăn bông lên, chàng trai cảm thấy xấu hổ vì cảnh tượng đang xuất hiện trước mắt, đồng thời trong lòng dâng lên một cảm giác buồn bã, mất mát không tên. . . . .
Rốt cuộc ngủ không được nữa, cậu rời giường, trước tiên là đi tắm rửa sau đó lặng lẽ giặt sạch quần ngủ của mình.
Sau khi làm xong hết thảy, Nghê Hành cầm mấy quyển sách, đầu óc nặng trĩu đi vào thư phòng.
Nghê Hành đang ngây ngẩn nhìn vào tờ giấy kiểm điểm kẹp trong cuốn sách, đột nhiên mẹ gõ cửa tiến vào.
Cậu giật mình, luống cuống tay chân giấu nhẹm đi.
Mẹ cậu là một người phụ nữ tinh tế và nhạy cảm, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ nhìn ra cậu có gì đó khác thường.
Nhà bọn họ mặc dù không quá cởi mở giống bố mẹ Cố Lôi Lạp, nhưng cũng không phải là kiểu vừa nghe đến việc con cái yêu sớm đã như gặp thù.
Nhưng khi Nghê Hành nhớ đến quang cảnh kiều diễm hoang đường trong giấc mơ kia cậu lại không muốn cùng đàm luận với mẹ chuyện này.
Thế nên cậu đã lấy một bản thiết kế sườn xám mình đã vẽ từ cách đây rất lâu ra để che mắt mẹ mình.
Quả nhiên, Nghê Thường vừa nhìn thấy bản thiết kế sườn xám đã quên hết mọi chuyện.
Lừa dối mẹ xong, Nghê Hành ngồi trong phòng sách cũng không yên. Cậu bèn xuống nhà bếp và nhìn thấy bố đang làm món thịt bò cuộn phô mai.
Mẹ đã làm xong bữa sáng, nhưng món thịt bò này lại là món mà em gái Niệm Niệm của cậu thích nhất.
Em gái cậu tối qua trộm mở gara lấy moto chạy ra đường lớn, nửa đêm bị bắt vào đồn cảnh sát. Cũng chính là em ấy, chân trước gây ra tai họa lớn như vậy, chân sau lại được bố làm cho bữa sáng yêu thích . . . . . .
Viêm Trì thấy con trai liền nâng cằm lên tiếng nói: "Để mẹ và em gái con ăn trước, còn hai bố con ta đợi lát nữa nhé."
Nói xong Viêm Trì lại lấy ra hai cái đĩa, một cái được bày đầy thức ăn nhưng cái còn lại chỉ có một nửa. Dĩa ít thức ăn hơn là đặc biệt chuẩn bị dành cho dạ dày như chim nhỏ của vợ anh.
Nghê Hành lắc đầu: "Không sao ạ, con không đói bụng."
Viêm Trì nhìn hai mắt thâm quầng của con trai, nói: "Chờ hai ngày nữa con thi xong bố sẽ nấu thêm nhiều món ngon cho con bồi bổ."
Nghê Hành gật gật đầu, ngập ngừng vài giây mới lên tiếng: "Trước kia bố . . . . làm sao theo đuổi được mẹ thế ạ?"
Tay đang trở thịt của Viêm Trì khựng lại, anh nghiêng đầu nhìn con trai.
Thiếu niên thản nhiên cầm lấy một miếng bưởi cho vào miệng, ngữ khí bình thản như đang nói chuyện phiếm: "Bố và mẹ ai là người tỏ tình trước . . . . . .?"
Viêm Trì khẽ chế nhạo: "Vô nghĩa. Để cho phụ nữ tỏ tình trước thì có đáng mặt đàn ông không chứ?"
Nghê Hành: ". . . . . ."
"Vậy bố đã tỏ tình thế nào ạ?"
Viêm Trì cong khóe môi: "Bố chỉ nói thẳng với mẹ thôi, bố đã nói 'lão tử coi trọng em, em có muốn làm người phụ nữ của tôi không?"
Nghê Hành giật mình sửng sốt: "Vậy luôn . . . . . ạ?"
"Mẹ có đồng ý không ạ? !"
"Đương nhiên rồi." Viêm Trì nhướng mày, "Mẹ con vô cùng cảm động, không nói hai lời liền đồng ý!"
Nghê Hành hơi hơi nhíu mi, bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm.
Là thật sao?
Sao lại không giống lời mẹ kể với mình lúc trước là bố đã dùng hết "18 chiêu theo đuổi vợ" nhỉ? ?
"Sao vậy tiểu tử?" Viêm Trì nhìn con trai cười, "Con chuẩn bị tỏ tình với cô gái nào?"
"Không có." Nghê Hành lập tức thề thốt phủ nhận.
Viêm Trì a một tiếng: "Nếu có con cứ việc nói thẳng, bố sẽ chỉ cho con mấy chiêu."
Nghê Hành nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đem lời bên miệng nuốt trở vào.
Cậu cảm giác bố mình sẽ không đưa ra được chiêu nào đứng đắn.
Cậu đã không có cách nào trở thành người tỏ tình trước.
Hơn nữa cũng không có ai chỉ cho cậu làm sao để đáp lại một lời tỏ tình đã bị rút về.