Edit: riri_1127
Chương 69: Cuối cùng của cuối cùng (2)
Khi được ba tuổi rưỡi, Kỳ Kỳ đã có lần nâng cấp đầu tiên trong đời - cậu bé đã lên chức anh trai.
Việc mang thai đã được lên kế hoạch nhưng cả hai vẫn vô cùng ngạc nhiên.
So với tâm lý "bốc thăm trúng thưởng" ở lần trước, hiển nhiên là lần này Viêm Trì không thể ngồi yên, đến lúc có thể siêu âm được giới tính của con, anh vô cùng nóng lòng muốn đưa vợ đến bệnh viện.
Kết quả siêu âm đúng như anh mong muốn, là một 'áo bông nhỏ' !
Viêm Trì vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ, nhưng Nghê Thường lại cảm thấy chiếc áo bông nhỏ này của họ không quá ấm.
Lần mang thai đầu tiên của cô quá suôn sẻ nên bây giờ phải chịu chút khổ chăng. Mang thai ở lần thứ hai này, là cái thai 'hung dữ'.
Điều đầu tiên đón chào Nghê Thường thức dậy mỗi sáng là nôn mửa, thậm chí cô còn không thể ăn sáng, ăn gì cũng nôn ra. Mãi đến khi thai lớn không còn nôn nữa thì cục cưng trong bụng lại chuyển sang hoạt động mạnh, suốt ngày 'nhảy nhót' trong bụng.
Tiểu nha đầu còn cố chọn thời điểm buổi tối đi ngủ mà hoạt động, chỉ kém ném vào mặt bố mẹ câu ——"Ngủ cái gì mà ngủ, đứng dậy chơi đi nào!"
Bụng cũng rất lớn, không giống lúc mang thai Kỳ Kỳ chút nào. Nghê Thường đã không thể kiểm soát cân nặng của mình được nữa. Hai tháng cuối cùng, cô bị ép đến mức lưng và chân đau nhức tê rần, đến đêm cũng khó mà nằm xuống ngủ an ổn.
Viêm Trì đau lòng khôn xiết.
—— nếu biết đứa con này khiến vợ đau khổ như vậy, anh sẽ không bao giờ để cô mang thai lần nữa.
Không thể thay vợ chịu đau, anh chỉ có thể cố gắng hết sức để vợ cảm thấy thoải mái hơn.
Viêm Trì lần lượt thuê chuyên gia dinh dưỡng, nhân viên chăm sóc sức khỏe đến nhà và anh cũng phụ giúp việc chụp ảnh cho studio của vợ.
Đến tối, khi thấy con gái 'nhảy nhót' trong bụng cô, anh bắt đầu ra vẻ nhẫn tâm mà nói: "Nếu con còn không nghe lời nữa thì lúc ra đời bố sẽ đánh đấy!"
Nghê Thường không tin.
Đánh đòn là không thể.
'Nô lệ của con gái' mà không sủng lên trời mới là lạ.
Đúng như cô dự đoán, từ lúc vào phòng mổ để cùng đỡ đẻ và ôm con gái, Viêm Trì căn bản chưa từng buông tay.
Nghê Thường vốn tưởng rằng trước đây chồng cô đã hết sức tận tình chăm sóc con trai rồi, nhưng không ngờ bây giờ nhìn thái độ của anh đối với con gái thực sự còn khủng khiếp hơn.
Như đã nói trước đây, con gái sẽ lấy họ cha, tên chỉ một chữ 'Cẩn'. Cũng như tên của anh trai có nghĩa là ngọc đẹp.
* 'Hành' và 'Cẩn' đều là các ký tự nằm gần chữ "王" 'Vương', chúng nó đều liên quan đến ngọc bích.
Áo bông nhỏ này là đứa con mà Viêm Trì tâm tâm niệm niệm muốn có, nên nhũ danh gọi là "Niệm Niệm".
Một ngày sau khi Niệm Niệm được sinh ra, cả gia đình đã chụp một bức ảnh chung lần đầu tiên.
Bàn tay của bốn người trong một khung hình, bàn tay to của bố đỡ tay mẹ, bàn tay mẹ đỡ bàn tay nhỏ bé của Kỳ Kỳ, bàn tay nhỏ của anh trai lại đang cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ còn lông tơ của em bé Niệm Niệm mới sinh.
Bức ảnh này đã được đăng lên Weibo với caption.
【 Trời có sập xuống cũng có bố đỡ ba mẹ con. 】
****
Nghê Thường cảm thấy sau khi có con, cuộc sống trôi qua rất nhanh.
Thời gian dường như bị ai đó đánh cắp, trong nháy mắt Niệm Niệm đã có thể chạy loạn khắp nơi.
Cô đã tự mình bay hơn mười giờ đồng ra nước ngoài, ngẫm lại khoảng thời gian cô đi xem trận đấu của Viêm Trì ngày đó, xa xôi như đời trước.
Bây giờ ở nhà, cô mới là người thường xuyên đi công tác nước ngoài.
Vài năm trở lại đây, lãnh địa của "Nghê Thường vũ y" đã mở rộng từ Paris sang Milan và London, trung bình mỗi tháng Nghê Thường sẽ ra nước ngoài một lần.
Thỉnh thoảng Viêm Trì cũng đưa đội đến những nơi khác để đua, nhưng phần lớn thời gian anh vẫn đóng quân ở Thành Đô, đã ổn định hơn trước rất nhiều.
Nghê Thường cho rằng trong việc nuôi dạy con cái thì chồng đã tốn nhiều công sức hơn với mình, anh lo việc đưa đón các con từ mẫu giáo đến tiểu học. Anh cũng là người nấu các bữa ăn và bữa trưa cho con đem đến trường. Viêm Trì cũng thường không có ngày nghỉ cuối tuần chỉ vì điên cuồng với hai đứa trẻ.
—— chủ yếu là khuê nữ của anh làm loạn =)))
Theo lời Nghê Hồng Hạnh chính là "hai đứa trẻ này có lẽ sinh sai giới tính rồi". Kỳ Kỳ từ nhỏ đã rất nhu thuận an tĩnh lại trưởng thành. Dù còn nhỏ tuổi nhưng trên người cậu bé lại có một loại khí chất lãnh đạm và ổn trọng, đặc biệt rất có phong thái anh trai.
Người hâm mộ hy vọng "Trì thần có một đứa con kế thừa truyền kỳ" sợ là không có khả năng rồi, Kỳ Kỳ căn bản là không có hứng thú với đua xe —— bố và em gái đạp xe đạp 'long trời lở đất' dưới sân, cậu bé ở trên lầu lại bịt hai tai lại vì tiếng ồn.
So với việc lái moto, Kỳ Kỳ lại thích chơi piano, xem mẹ vẽ tranh hoặc luyện thư pháp với ông nội. Những đứa trẻ khác sốt ruột không muốn ngồi yên, nhưng cậu bé đã làm những việc này với sự tập trung cao độ.
Nghê Thường cảm thấy có lẽ là do cái tên của bà ngoại cô đặt hay, 'hành giả', người cũng như tên, ôn nhuận như ngọc.
Tất nhiên, trong gia đình cũng có người không được như tên. Viêm Cẩn tiểu thư, mặc kệ nhìn thế nào thì cũng không có liên quan gì đến hai từ "nghiêm cẩn". Cô luôn thấy con gái mình giống như một mặt trời nhỏ vậy, nhiệt tình, vui vẻ và tràn đầy năng lượng tích cực. Mỗi lần đi công tác về, nhìn thấy con gái tươi cười thì mọi mệt mỏi đều tiêu tan hết sạch.
Nhưng có đôi khi quá thừa năng lượng, cũng dễ dàng gặp chuyện không may.
Từ khi bắt đầu đi nhà trẻ, giáo viên suốt ngày gọi điện về nhà phàn nàn Niệm Niệm quá hiếu động, không phải gọi điện thoại cho Viêm Trì thông báo con gái anh đánh nhau ở nhà trẻ, thì lại nhắn tin cho Nghê Thường phàn nàn việc Niệm Niệm rủ các bạn trong lớp đi trèo cây . . . . . .
Đôi khi cô cũng sẽ phát hỏa, nhưng chẳng phải trong nhà còn có 'nộ lệ của con gái' sao. Ý của Viêm Trì là chỉ cần con gái nhỏ không nói dối, không làm điều ác và không mắc các lỗi nguyên tắc thì chỉ cần một vài lời nói thì đã được giải quyết xong.
Năm ấy Niệm Niệm 8 tuổi, Nghê Thường đã tự tay làm một chiếc sườn xám nhỏ cho con gái mình. Bản thân cô cũng mặc sườn xám lần đầu tiên năm 8 tuổi, lúc đó vừa được bà ngoại mang về nhà cổ, ông cố của cô đã tự tay may.
Nhưng Niệm Niệm không thích.
"Mặc cái này khó đi quá mẹ ơi! Làm sao con có thể chạy, trượt băng hay đi xe đạp được?
Nói xong, Tiểu cô nương liền cởi sườn xám mặc quần jeans vào, chạy theo bố xuống gara.
Nghê Thường thở dài chịu thua, nhưng trong lòng vẫn tiếc nuối.
Nghề thủ công truyền thừa này từ sư phụ của ông cố rơi vào tay cô. Sau khi có con gái, Nghê Thường rất vui mừng vì nghĩ rằng sẽ có người nối nghiệp. Nhưng không ngờ cô con gái này lại là một nữ nhân phong trần, sườn xám còn không muốn mặc thì làm sao có thể tình nguyện may sườn xám đây . . . . . .
Cô nương phong trần, Viêm tiểu thư rốt cục cũng có một ngày quá trớn.
Năm ấy Niệm niệm mười ba tuổi, thừa dịp buổi tối bố mẹ và anh trai đã đi ngủ, trộm mở cửa gara lái moto ra đường. Vừa đi qua ngã tư, chưa kịp phi nước đại thì cô bé đã bị chú cảnh sát giao thông đuổi kịp.
Niệm Niệm giống bố, vóc dáng rất cao, mới mười ba tuổi đã cao hơn mẹ, nhưng khuôn mặt vẫn còn trẻ con, thoạt nhìn đã biết là chưa đủ tuổi lái xe, không có bằng lái, trực tiếp bị bắt về đồn.
Viêm Trì đến đồn cảnh sát vào nửa đêm để đưa con gái trở về. Kết hôn đã 20 năm, đây là lần đầu tiên Nghê Thường mất bình tĩnh với chồng.
Niệm Niệm trốn ở ga ra không dám vào nhà, Viêm Trì lại không muốn vợ đang tức giận đùng đùng lao đến để đối đầu với con gái, vì vậy anh đã cố gắng ổn định Nghê Thường và hứa rằng anh nhất định sẽ nghiêm phạt con.
Ngồi một mình trong phòng ngủ đến khi cơn giận nguôi ngoai, Nghê Thường cố nén tiếng bước chân, xách hộp thuốc đi về phía gara. Cô còn chưa đi vào đã nghe thấy giọng nói của chồng phát ra phía sau cánh cửa được cuốn lên một nửa.
Viêm Trì nói với con gái bằng giọng điệu chân thành, nhẹ nhàng giảng giải hành vi của con hôm nay có bao nhiêu nguy hiểm cho bản thân, thậm chí là xe và người đi đường, bố và mẹ cũng rất lo lắng. . . . . .
Khuyên nhủ thế thì tốt đấy, nhưng giọng điệu này nghe thế nào cũng chả có liên quan gì đến hai từ "nghiêm trị" cả.
Niệm Niệm đã khóc nức nở và nhỏ giọng xin lỗi bố, cô bé còn nói một cách buồn bã rằng mình thực sự rất muốn lái moto.
Ở trong sân lái một chút đã quá yêu thích, nên chỉ muốn lái ra ven đường nhỏ một chút mà thôi. . . . . .
"Chờ sang năm, bố sẽ cho con một một chiếc. Đến lúc đó hai bố con ta sẽ đi cùng nhau."
"Tiếp qua hai năm nữa, bố sẽ đưa con đến sân thi đấu xem thử!"
Niệm Niệm hoan hô vui mừng, nhưng cũng có chút thắc mắc: "Con gái có được đua xe không ạ. . . . . ."
"Con gái thì làm sao?" Anh nhướng mày hỏi lại, sau đó lớn giọng động viên con gái, "Đường đua không phân biệt nam nữ, chỉ cần con chạy nhanh thì chức vô địch sẽ là của con."
"Yên tâm, có bố ở đây, bố sẽ giúp con vượt qua lũ nhóc đó! "
Niệm Niệm cười khúc khích vui vẻ.
Nghê Thường nhìn thấy hai bố con vừa nói vừa cười, khóe môi cũng cong lên. Thay vì vào gara, cô lại xách hộp thuốc trở về phòng.
Sau khi làm một bữa sáng đơn giản, Nghê Thường bưng một phần vào phòng sách.
Mấy ngày nay Kỳ Kỳ bận thi cử, hôm nào cũng dậy lúc năm sáu giờ sáng để học bài.
Lúc đẩy cửa đi vào, cô tinh ý nhìn thấy con trai mình hoảng hốt vừa giấu gì đó dưới cuốn sách.
Cô nở nụ cười, nhẹ giọng trêu chọc con trai: "Lại là bạn học nữ nào viết thư tình cho con vậy?"
Kỳ Kỳ đã mười bảy tuổi, vẻ ngoài đẹp trai giống bố nhưng không phải là kiểu rắn rỏi mà giống như một là tiếu công tử —— thanh tuyển*, ôn nhuận, văn nhã.
*yên tĩnh sâu sắc
Nhiều nữ sinh trong trường rất thích Kỳ Kỳ.
"Không phải." Thiếu niên cười khẽ phủ nhận.
Thấy mẹ không tin, cậu lại mở sách và ngượng ngùng đưa màn hình máy tính bảng cho cô xem.
Nghê Thường vừa nhìn thấy đã ngây người sửng sốt.
Trên màn hình là một bản vẽ ——thiết kế sườn xám.
"Cái này là con vẽ sao?!" Cô hỏi con trai mình với vẻ hoài nghi.
Kỳ Kỳ rất giỏi về hội họa, thư pháp và nhạc cụ, nhưng Nghê Thường chưa bao giờ dạy cậu thiết kế sườn xám. Trước kia, khi còn nhỏ Kỳ Kỳ từng thích ngắm nhìn cô vẽ thiết kế.
Nhưng mà. . . . . .
Nghê Thường nhìn vào mẫu sườn xám màu tím trên màn hình.
Chỉ cần nhìn thôi mà đã có thể vẽ được như thế này sao. . . . . .
"Tháng sau là sinh nhật bà cố con cũng không biết tặng cái gì." Kỳ Kỳ liếm môi dưới, hướng màn hình ý bảo, "Con muốn tặng cái này cho bà."
"Có thể!" Nghê Thường nở nụ cười, "Con vẽ đẹp thế này chắc chắn bà sẽ rất thích."
Khóe miệng Kỳ Kỳ cong lên nhưng khi nghĩ đến gì đó, biểu tình trên mặt cậu lại trầm xuống.
"Mẹ." Thiếu niên có chút muốn nói lại thôi, "Con vẽ cái này. . . . . . mẹ thấy không phù hợp sao?"
Nghê Thường cúi đầu nhìn bản vẽ sườn xám, khó hiểu: "Có gì không phù hợp ?"
Kỳ Kỳ nở nụ cười: "Có câu nói rằng đàn ông nên nghĩ về tương lai sự nghiệp chứ không phải về váy và kẹp tóc của phụ nữ đấy ạ. . . . . ."
Cô lắc đầu: "Nếu con có thể thiết kế quần áo của phụ nữ thật giỏi thì con cũng sẽ có một tương lai sự nghiệp tuyệt vời. Không phải cụ cố con cũng vậy sao?"
Hàng lông mi dài của Kỳ Kỳ chớp chớp, cậu gật đầu có chút đăm chiêu.
Nghê Thường đặt màn hình trong tay xuống, tiếp tục nói: "Khi còn nhỏ con cũng từng xem bố thi đấu rồi đấy, con cũng biết lúc xưa cụ cố cả đời chỉ tập trung vào việc may vá. Nhưng dù làm việc gì thì hai người họ cũng đều là những người đàn ông rất tốt."
Cô hơi dừng, nở nụ cười.
"Giống nhau cả thôi, tuy rằng Niệm Niệm là con gái. . . . . . Nhưng mẹ cũng không có yêu cầu em ấy nhất định phải văn tĩnh, phải ngoan, phải có 'bộ dáng của con gái '."
"Nếu trong tương lai con bé thực sự muốn trở thành một tay đua giống bố thì cũng tốt thôi!"
"Không có gì phụ nữ không thể làm."
**
Năm Kỳ Kỳ mười tám tuổi, Nghê Hồng Hạnh qua đời.
Bà cụ tám mươi sáu tuổi không có bệnh tật hay tai biến gì, ra đi rất thanh thản.
Nghê Thường còn nhớ rõ, đó là một buổi sáng rất bình thường, bà ngoại vẫn đến phòng làm việc của cô như mọi khi. Thần sắc của bà cụ không được như trước nhưng vẫn còn minh mẫn, vị sư phụ trong xưởng vẽ quá bận rộn không thể vẽ tay, nên khi bản vẽ của Nghê Thường không thể hoàn thành bà vẫn sẵn lòng giúp đỡ.
Ngày đó, Kỳ Kỳ cũng đến phòng làm việc. Từ lần trước nói chuyện với mẹ, cậu thiếu niên đã không còn che giấu sở thích và đam mê của mình đối với sườn xám nữa.
Thậm chí cậu còn âm thầm hạ quyết tâm, ngôi nhà cổ trăm năm này ngưng tụ biết bao nhiêu tâm huyết của mọi người, sau này nếu đến tay cậu sẽ có một phen 'thay đổi thế giới'. . . . . .
Nghê Hồng Hạnh ngồi trên chiếc ghế tựa và nhìn Kỳ Kỳ một cách chăm chú. Một lúc lâu sau, bà đột nhiên hỏi Nghê Thường: "Con có thấy. . . . . . Kỳ Kỳ rất giống ông cố của con không?"
Nghê Thường cũng nhìn về phía người thanh niên đang đứng trước cửa sổ, sửng sốt.
Cô chưa từng nhìn thấy ông cố lúc trẻ, chỉ có vài tấm ảnh. Kỳ Kỳ đang cầm thước dây đo số đo của người mẫu, biểu cảm và cặp lông mày thực sự giống y hệt bậc thầy sườn xám trong ảnh khi xưa.
Nghê Hồng Hạnh cười dịu dàng nhìn cháu trai.
Giữa trưa, Nghê Thường đi gọi bà ngoại xuống ăn cơm thì phát hiện bà cụ đang ngồi trên ghế dựa nhắm hai mắt, đã đi rồi.
Khóe miệng bà còn nở một nụ cười nhàn nhạt, trên tay vẫn còn cầm chiếc cúc áo đang làm dở.
Nghê Thường đứng ở bên cạnh, nhìn bà ngoại chằm chằm hồi lâu không nhúc nhích.
Lúc này có một đứa bé con của khách hàng chạy vào, thấy bà cụ ngồi trên ghế, bạn nhỏ lên tiếng hỏi: "Cô ơi bà làm sao thế ạ?"
Nghê Thường lau nước mắt, sau đó lấy tấm chăn bên cạnh đắp lên người bà ngoại.
Cô đáp lời đứa trẻ: "Bà quá mệt mỏi, đang ngủ."
"Nhưng ——" bạn nhỏ chỉ vào cúc áo trên tay Nghê Hồng Hạnh "Bà còn chưa làm xong quần áo đấy ạ."
"Sẽ làm xong thôi." Nghê Thường trả lời. Cô ngồi xổm xuống cầm tay và gục mặt vào đầu gối bà ngoại.
"Bà chỉ thay đổi địa điểm mà thôi, vẫn sẽ tiếp tục làm."
****
Năm Kỳ Kỳ hai mươi hai tuổi, cậu đã mở buổi trình diễn thời trang cá nhân đầu tiên tại Paris.
Người mẫu đầu tiên lên sân khấu, đã kinh diễm bốn phương.
Nhà thiết kế trẻ và tài năng người Trung Quốc này có thể tạo ra những bộ sườn xám chính thống với sự khéo léo tinh xảo. Anh ấy đã kết hợp các yếu tố trang phục truyền thống phương Đông với thời trang phương Tây để tạo ra một phong cách riêng độc đáo, tựa thiên khai.
Khi tiếp nhận phỏng vấn từ các phương tiện truyền thông, nhà thiết kế Nghê Hành thông thạo ba ngôn ngữ Anh, Pháp, Trung nói năng trôi chảy, khí chất ngời ngời.
Đoạn video đã được lan truyền rộng rãi đến cả Trung Quốc và Nghê Hành thậm chí còn nổi tiếng hơn cả cha đẻ là thần xe của mình lúc bấy giờ!!
Dưới tài khoản chính thức của studio "Nghê Thường vũ y", một đám xưng "con dâu" gọi cô là "Mẹ" xuất hiện, và cũng có rất nhiều người tự xưng là "fan tổ tiên" —— trước kia họ là fans của Viêm Trì.
Nghê Hành đặc biệt bình tĩnh, chỉ mỉm cười cho qua trước những lời tỏ tình với mình.
【 thật đúng là cha con cùng chung huyết thống, Trì thần năm đó: "Moto là vợ của tôi" , nhìn tư thế của Hành Hành bây giờ tôi cảm thấy sườn xám mới chính là giai nhân của cậu ấy [doge]】
【 Lúc trước Trì thần theo đuổi vợ đã điên cuồng rắc cẩu lương, tôi nghĩ chờ đến khi Hành Hành gặp được nữ thần Muse của đời mình, phỏng chừng cũng sẽ phát điên lên hahaha 】
. . . . . .
Sau khi tổ chức show nước ngoài, Kỳ Kỳ đã trở về quê nhà Thành Đô và tổ chức một show riêng các cho khách hàng cũ và bạn bè.
Địa điểm ngay tại khu vực vừa được mở rộng thêm ở nhà cổ.
Sau buổi biểu diễn, Kỳ Kỳ đã lấy ra một chiếc sườn xám đặc biệt. Bộ này được anh thiết kế riêng cho em gái Niệm Niệm của mình.
Cô gái nhỏ tốt nghiệp trung học cũng phải tham gia vũ hội, không biết vì sao trước kia đánh chết cũng không chịu mặc sườn xám mà giờ đây trong đầu cô nàng lại có ý nghĩ muốn mặc sườn xám tham gia vũ hội.
Bộ sườn xám mà anh trai may cho cô rất có tâm và cũng hợp thời trang: màu nàng tiên cá* chuyển sắc, vải là lụa ren, thêu hoa hồng nhỏ 3D rất tinh xảo, lộng lẫy.
*màu này là màu nàng tiên cá, lấy theo tên màu son YSL
Lần đầu tiên cô gái nhỏ mặc thử sườn xám đã nhăn nhó hồi lâu mà không chịu ra khỏi phòng, cuối cùng vẫn là mọi người trong nhà ngàn hô vạn gọi mới xuất hiện.
Nghê Thường sửng sốt: "Thật xinh đẹp!"
Dáng người con gái giống như cô, tinh tế và duyên dáng, làn da toát lên vẻ khỏe khoắn của một vận động viên luyện tập quanh năm, sườn xám vừa lên thân lại có thêm chút yểu điệu thục nữ.
Khuôn mặt của Niệm Niệm có chút đỏ lên khi được mẹ khen, cô lại quay sang hỏi bố với đôi mắt sáng ngời: "Bố, có đẹp không?"
Viêm Trì cong môi: "Đẹp."
Sau đó anh kề sát vào bên tai Nghê Thường thấp giọng: "Vẫn là vợ anh mặc đẹp nhất!"
Y hương tấn ảnh* vô cùng mỹ lệ, lần đầu tiên nhìn thấy em là tuyệt vời nhất.
*Quần áo, hương thơm, dáng người, đến cả vành tóc mai.
Nghê Thường liếc mắt nhìn chồng: "Anh lại dỗ dành em nữa rồi."
Sau bao nhiêu năm, trên mặt cô vẫn còn thần thái hờn dỗi của thiếu nữ: "Anh dỗ dành em nửa đời này rồi đấy, cả đời chỉ có một chiêu này thôi sao?"
Viêm Trì khẽ "Ừm" một tiếng, duỗi tay ôm lấy vợ: "Kiếp sau vẫn tiếp tục."
Nghê Thường lẩm bẩm: "Làm sao có thể. . . . . ."
"Đã quên rồi?" Anh nhìn một bên mặt cô, "Lúc trước anh đã nói rồi mà, anh đã cứu em hai lần, thì em phải ở bên anh hai đời!"
Ánh mắt anh vẫn sáng rực nồng nhiệt như trước: "Kiếp sau em vẫn là vợ của anh chứ?"
Cô nhìn anh chăm chú, nở nụ cười.
"Kiếp trước anh cũng nói như vậy đấy."
—— bất kỳ thời điểm nào em cũng bằng lòng nguyện ý.
Cùng anh, hai chúng ta cùng nhau, trải qua khói lửa nhân gian, tận hưởng hết thảy thế giới này.
_____________________________
Đến đây là hết phần của Trì ca với Nghê tỷ rồi nha mn.
Thật sự là kết thúc chuyện tình viên mãn của nam và nữ 9, tự nhiên thấy bồi hồi như đi hết cả đời vậy, nhớ lúc hai người mới yêu nhau mà giờ có con thiệt là lớn🙈
Còn 3 chương nữa là tình yêu của Nghê Hành, khi nào mình rảnh sẽ bổ sung sau nhé, chứ mấy nay bỏ bê Lệ Kiêu vs Vân Đóa quá rùi~~~
Cảm ơn mn đã ủng hộ editor giật chọt như tui🤣😚😚