Edit: riri_1127

Sau khi bước được mười bước và giẫm lên chân chồng lần thứ tư, Nghê Thường xấu hổ và bất lực: "Quên đi. Em sẽ không nhảy nữa . . . . . ."

Cô không thể tin rằng chân tay của mình lại lạc nhịp đến vậy.

"Em sẽ giẫm lên chân anh nữa mất -- a!"

Hai chân cô đột nhiên hẫng lên.

Viêm Trì vòng qua eo cô, làm cho hai người dính chặt vào nhau. Cả hai bàn chân của cô đều được đặt trên giày anh.

Anh cong môi cười: "Em có thể giẫm lên mà."

Mũi giày cô giẫm lên trên giày anh, còn gót giày qua loa hẫng lên ở trên không. Anh mang cô đi từng bước một.

"Được rồi, để em xuống đi." Nghê Thường thả lỏng mà nhìn xuống nơi bàn chân chồng lên nhau của hai người, ". . . . .Anh không đau sao?"

Viêm Trì cong môi, vòng tay ôm eo cô siết chặt, dùng hành động thay thế câu trả lời.

Mắt Nghê Thường khẽ chớp, hai cánh tay mảnh mai vòng qua cổ, ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Mí mắt Viêm Trì khẽ động, một tay ôm lấy sau đầu cô, anh cúi đầu hôn càng sâu.

Nghê Thường chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, đầu óc lâng lâng. Trong vũ điệu quay cuồng, dưới đôi môi dịu dàng của anh, cô như muốn tan chảy. . . . . .

Bên ngoài đột nhiên có tiếng nổ lớn, Nghê Thường sửng sốt quay đầu lại. Trước khi cô kịp nhận ra, anh đã dắt tay cô tới trước cửa sổ.

Viêm Trì buông cô ra, lại vòng tay qua cổ, ôm lấy cô từ phía sau. Anh vẫn thích ôm cô như thế này nhất, không chỉ thỏa mãn cảm giác sở hữu, mà qua gương còn có thể nhìn thấy gương mặt và ánh mắt sáng ngời của cô.

Nghê Thường nhìn pháo hoa rực rỡ trên không trung, sững sờ: "Cái này cũng là anh chuẩn bị à?"

Lửa khói đã đáp lời thay anh- những chấm sáng màu bạc nở rộ trên bầu trời, tạo thành hai chữ cái "Z"

Pháo hoa tiếp theo là một trái tim màu đỏ.

Viêm Trì ghé sát vào tai cô: "Em thích không?"

Nghê Thường đưa mắt nhìn lên trời, không nói nên lời.

Thích.

Tất cả mọi thứ ngày hôm nay cô đều rất thích.

Hôn lễ toàn là những lời những chúc phúc chân thành nhất.

Bầu trời lại là bất ngờ lớn nhất.

Phía sau lưng, còn có tình yêu mênh mông mãnh liệt.

Nghê Thường chớp chớp đôi mắt ánh rực pháo hoa, cúi đầu, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh in trên môi cô, cứng và hơi lạnh.

Đầu ngón tay anh di chuyển, lòng bàn tay to lớn hơi nâng cằm cô để hai người có thể cùng nhau hôn môi.

Hơi thở của anh cũng triền miên: "Tân hôn vui vẻ, vợ yêu."

Nghê Thường mỉm cười: "Tân hôn vui vẻ, chồng yêu."

Cô quay người lại ôm lấy anh: "Quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn ~"

Viêm Trì cười khẽ: "Không cần chỉ giáo."

Anh hôn lên đỉnh đầu cô: "Về sau, chồng đều nghe lời vợ hết."

------------------------------------------------------------------------------------------

Thật sự thật sự, Viêm Trì là nam9 không có chỗ nào để chê, TOP1 trong lòng mình huhu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play