Edit: riri_1127
Chương 63: Chậm rãi động lòng, cả đời. . . . .
Hàng loạt các kênh truyền thông đều rầm rộ đưa tin Viêm Trì đoạt giải quán quân, trên mạng đâu đâu cũng là hình ảnh chụp khoảnh khắc anh đang giơ cao chiếc cúp vô địch.
Những khoảnh khắc gay cấn lúc vượt qua, né tránh cú đâm xe cực mạnh của Viêm Trì được cắt thành nhiều video khác nhau, khuynh hướng cảm xúc mười phần, lượng truy cập đương nhiên là cao không cần phải bàn cãi.
Chẳng ai thấy nhàm chán với tin tức này, suy cho cùng, chức vô địch này có ý nghĩa vô cùng to lớn: chức vô địch năm*đầu tiên trong sự nghiệp của Trì thần, cũng là lần đầu tiên anh bước lên bục vinh quang ở một giải đấu moto tầm cỡ nhất thế giới.
——anh hiện là tay đua Trung Quốc đầu tiên đứng trên đỉnh cao sự nghiệp.
*MotoGP World Series diễn ra hằng năm, kéo dài nhiều vòng đua trong một mùa giải. Mỗi vòng đua diễn ra ở một đường đua khác nhau, ở một đất nước khác nhau. Sau mỗi trận thi đấu nhỏ sẽ tính điểm cho 15 tay đua đầu tiên, vị trí thứ 1 cộng 25 điểm, thứ 2 cộng 20 điểm, giảm dần. . . . Tay đua được điểm cao nhất toàn bộ mùa giải sẽ đoạt cúp vô địch năm.
Sau trận đấu, một phóng viên hỏi Viêm Trì rằng anh đang cảm thấy thế nào, người này đã nhận lại câu trả lời vô cùng khí phách.
Anh nói, đây mới chỉ là bắt đầu.
——"Về sau, tôi sẽ là ứng cử viên nặng ký cho chức vô địch ở mọi mùa giải và phân trạm."
"Về sau, cũng sẽ có ngày càng nhiều tay đua Trung Quốc đứng trên bục vinh quang này."
Nghê Thường đã đăng lên Weibo 'nghê thường vũ y' , hình ảnh chụp khoảnh khắc Viêm Trì đang ăn mừng chiến thắng, cách khoảng không mà "bắn tên" cho mình. Cô thích tấm ảnh này nhất.
Caption:【 kỵ sĩ của em, anh hùng của em[ ❤️ ][ ❤️ ]】
Sau khi Nghê Thường đăng bài, video phỏng vấn Viêm Trì trước trận đấu cũng được ghép thêm làm cẩu lương phụ trợ.
Anh đã nói "Chiến thắng, là món quà cưới tốt nhất tôi có thể tặng cho cô ấy." —— vậy hiện tại thắng lợi rồi, Trì thần có phải cũng sắp kết hôn?
Có quá nhiều người bàn tán và chúc mừng, cuối cùng tài khoản Weibo của Viêm Trì cũng cập nhật bài đăng mới.
Bức ảnh anh đăng không liên quan gì đến giải đấu, đó là một cặp nhẫn và hai tờ giấy đăng ký kết hôn.
Caption:【 phần thưởng chiến thắng tuyệt vời nhất của tôi!】
**
Vào ngày thứ hai sau khi trở về Trung Quốc, Nghê Thường và Viêm Trì đã đi đăng ký kết hôn.
Trong những ngày này anh vô cùng nổi tiếng, cô lại không muốn đụng mặt phóng viên, vì vậy hai người đã đến Cục Dân Chính từ rất sớm. Sau đó, lại cùng nhau đi chọn nhẫn và ăn bữa trưa.
Chuyện tổ chức hôn lễ cũng được đưa ra bàn bạc.
Viêm Trì sẽ được nghỉ ngơi từ tháng 12, đến tháng 3 năm sau mới bắt đầu mùa giải mới, hai gia đình đều cảm thấy khoảng thời gian này rất thích hợp để tổ chức đám cưới, tức là sau tết âm lịch.
Tết âm lịch, thời tiết ấm dần lên, hòa cùng không khí lễ hội sẽ là thời điểm tuyệt vời để tổ chức các bữa tiệc.
Số tiền thưởng của Viêm Trì và các khoản thu nhập khác từ cuộc thi này đã được chuyển vào thẻ mà anh đưa cho cô trước đó.
Anh muốn dùng tiền này mua cho vợ nhà mới, nhưng Nghê Thường không đồng ý —— so với nhà mới cô càng thích ngôi nhà hai tầng kia hơn.
Ngôi nhà này đã cho cô cảm nhận được cảm giác gia đình, có quá nhiều kỷ niệm ở đây —— tại nơi này anh đã nấu bữa ăn đầu tiên cho cô, đêm đầu tiên họ ở cùng một chỗ, còn có. . . . . .
Trong lòng Nghê Thường, những kỷ niệm này càng quý giá hơn so với việc có một ngôi nhà mới.
Viêm Trì đương nhiên là nghe lời vợ. Anh quyết định sang tên căn nhà hai tầng này cho cô, lại cải tạo sân cỏ trước nhà để trồng cho vợ thật nhiều hoa hồng. Sau đó là đến phòng thay đồ, qua công đoạn chỉnh sửa đôi chút, hơm trăm bộ sườn xám của Nghê Thường cũng thuận lợi yên vị ngay ngắn.
Sau khi hai người lĩnh chứng, Viêm Trì chủ động đưa ra ý kiến mời bà ngoại về ở cùng, nhưng Nghê Hồng Hạnh liền từ chối.
Bà nói mình đã sống với những người lớn tuổi gần như cả đời, bây giờ về già thấy không hợp ở cùng vợ chồng son bọn họ. Dù sao mọi người cách nhau cũng không xa, một mình bà ở nhà mới lại càng tự tại.
Vào đêm trước khi Nghê Thường chuyển đến ở cùng chồng, cô đã đến giường của bà mãi không chịu rời đi. Hai bà cháu trò chuyện hồi lâu, đến nửa đêm mới xem xét đến của hồi môn.
Nghê Hồng Hạnh vẫn là người có quan niệm của thế hệ trước: "Của hồi môn ở đáy hòm càng nhiều càng tốt!"
Nghê Thường ngơ ngác nhìn thấy bà như biến ma thuật, lấy ra trang sức, quần áo, chi phiếu, còn có thật nhiều đồ cổ mà cô chưa từng thấy qua.
Cuối cùng, Nghê Hồng Hạnh từ tủ quần áo lấy ra một cái túi vải.
Nghê Thường mở ra, cô nhất thời giật mình.
Là một bộ sườn xám.
Gần như ngay lập tức, cô nghĩ đến bộ sườn xám ren nổi tiếng nhất do ông cố làm.
Thời Dân quốc, sườn xám bằng ren vẫn là một thứ quý giá. Nguyên liệu rất hiếm và đòi hỏi sự khéo léo của người thợ thủ công. Có một vị nữ minh tinh điện ảnh đã tìm đến Nghê Hướng Lê, ông đã vì người này mà định chế ra một bộ sườn xám ren trắng, châm pháp kỳ công lần lượt thay đổi, cắt xẻ thanh lịch, một khi mặc lên liền kinh diễm chúng sinh.
Nghê Thường chỉ thấy bộ sườn xám này qua ảnh. Rất lâu trước khi cô được sinh ra, chiếc sườn xám đó đã được trưng bày trong một viện bảo tàng ở phía bên kia bờ đại dương.
Lúc ấy cô đã chỉ vào ảnh chụp mà kinh hô: "Oa, đẹp quá, giống váy cưới của cô dâu quá!"
Ông cố sờ sờ đầu cô, cười nói: "Chờ về sau con lập gia đình, ta sẽ làm cho con một bộ y hệt!"
Ông thực sự đã làm điều đó.
So sánh trong ảnh, bộ trên tay cô đây còn có phần tinh xảo bắt mắt hơn rất nhiều.
Sườn xám ren trắng dài được trang trí bằng cườm và thêu hoa, vạt áo cùng cổ tay áo còn có tua rua ngọc bích, vừa phục cổ lại hoa lệ.
"Ngày ông cố của con phát bệnh, ông ấy vẫn rất bình tĩnh, cứ nói muốn làm sườn xám cho con."
Nghê Hồng Hạnh đưa tay chạm vào nút áo trên vải ren, mỉm cười: " Ông ấy nói, mình đã làm sườn xám cả đời, chiếc cuối cùng này phải là váy cưới cho cháu gái của chúng ta."
"Như vậy, mặc dù không thấy được con lập gia đình, nhưng ông ấy cũng sẽ không tiếc nuối."
Nước mắt Nghê Thường rơi như mưa.
Cô không thể tưởng tượng nổi, ông đã phải mất bao nhiêu công sức với thân thể đang mang bệnh mà may ra một bộ sườn xám phức tạp đến như vậy.
Nghê Hồng Hạnh lau nước mắt trên mặt cháu gái và lấy một tấm khăn sa cài đầu.
Khăn sa này là bà thừa dịp Nghê Thường ra nước ngoài xem Viêm Trì thi đấu mà làm. Cùng chất liệu với sườn xám, khăn cài đầu này dài chừng mười thước, được đính kết rất nhiều hạt cườm, trông tràn ngập cảm giác hôn lễ, lãng mạn khôn cùng.
"Tổng cộng ta đã đính thêm 99 hạt trân châu lên sườn xám cùng khăn sa này." Nghê Hồng Hạnh nắm tay cháu gái, mắt vĩ từ ái cười nhẹ.
"Lời chúc của bà cũng ở trong đó: chúc hai con bên nhau thật dài thật lâu, bách niên giai lão."
***
Vào đêm giao thừa, việc sửa sang nhà cổ Nghê gia đã hoàn thành. Khi con phố văn hóa trong thành phố cổ thành hình, nó sẽ chính thức được mở cửa với tư cách là bảo tàng quần áo đầu tiên ở Thành Đô.
Vẻ ngoài cùng kết cấu hai tầng của nhà cổ được giữ lại toàn bộ. Có thêm quầy lễ tân ở sân trong. Một số vật dụng cũ của Nghê gia như chiếc bể cá lớn bằng sứ trắng xanh cũng được để lại trong sân trang trí.
Tầng 1 toàn bộ đả thông làm thành nơi triển lãm. Chiếc váy 'Ánh trăng' quý giá nhất của Nghê Hướng Lê được đặt tại chủ vị. Nghê Thường đã viết lại câu chuyện về người ông đáng kính của mình và chủ nhân của chiếc váy cổ này thành một tiểu soạn, giới thiệu nó cho nhiều người biết đến hơn.
Lầu hai ban đầu là phòng ngủ của cô, hiện tại đã biến thành phòng làm việc.
Ngoài bàn làm việc, còn có một gian trưng bày quần áo may sẵn. Thương hiệu quần áo của cô vừa được đăng ký và ra mắt vào tháng này, nó có tên là "Nghê thường vũ y" .
"Nghê thường vũ y" có mấy sản phẩm mới, sẽ được ra mắt vào ngày kết hôn của Nghê Thường và Viêm Trì .
Khi cô cho anh xem những bộ sườn xám mẫu đã hoàn thành, ngay lập tức Viêm Trì đã nhận ra một trong số chúng —— đó là bộ 'thu hương lục' mà cô mặc khi họ gặp nhau lần đầu tiên.
Nghê Thường cảm thấy vô cùng ý nghĩa khi tung ra sản phẩm mới này trong ngày cưới của hai người.
Cô cũng đặt tên mới cho chiếc sườn xám này, khác với tên gọi trước đó, tên mới là, "Chậm rãi động lòng."
Viêm Trì sau khi nghe được liền nở nụ cười, lại tán thưởng: "Vô cùng danh xứng với thực!"
Con ngươi đen sâu thẳm của anh nhìn cô: "Lúc đó khi vừa nhìn thấy em, xác thực liếc mắt một cái anh liền động lòng rồi."
Nghê Thường cười nhẹ, không nói gì.
Thật ra, cô lại có ý khác.
"Đặt tên này, không phải bởi vì anh liếc mắt một cái liền động lòng ——" Cô đưa hai tay choàng qua cổ anh, "Mà là bởi vì chỉ từ cái liếc mắt ấy mà anh liền động lòng tới tận bây giờ nha ~"
Viêm Trì cười khẽ: "Còn có thể kéo dài mãi mãi."
Anh cúi đầu hôn lên khóe mắt cô.
"Cả đời này của anh, đều chỉ động lòng vì em!"
-Hoàn chính văn-
_________________________________
*huhu muốn có thêm ngoại truyện đám cưới, có baby nữa mà troiii, hết gì ngang xương.
Sau 38 ngày, cuối cùng bộ truyện edit đầu tay cũng đã hoàn thành. Cảm ơn tất cả mọi người đang, đã và sẽ ủng hộ mình😻
Hẹn gặp lại tại bộ " Dã Thú dưới váy em" nha~~~