Mùi tuyết mới trơn lạnh trong vắt.

Tim Lương Tiêu đập kịch liệt, ý thức đều không rõ ràng lắm, theo bản năng dùng sức nhéo chính mình một phen.

…… Không đau để tỉnh.

Động tác Hoắc Lan cực kỳ nhẹ, pheromone hơi lạnh, hơi thở lại nóng bỏng, hơi có vẻ gấp rút mà cùng cậu dây dưa rối loạn.

Sức mạnh cường hãn của Alpha đứng đầu bị nghiêm khắc thu hẹp đến mức không thừa một giọt, pheromone của Hoắc Lan bọc cậu, như là tuyết mỏng khó gặp ở Giang Nam.

Mềm mại nhỏ vụn, dính quần áo không lạnh.

Hoắc Lan nhắm mắt, hết sức chăm chú mà hôn cậu, lông mi dày ở dưới ánh sáng yên tĩnh rung lên.

Lương Tiêu bị hôn đến ngẩn ngơ xúc động đến mức không kìm được mà kéo vạt áo của Hoắc Lan lúc đang dây dưa.

Lương Tiêu nín thở di chuyển, thật cẩn thận muốn chính xác hơn một chút, mới nhẹ nhàng vừa động, Hoắc Lan đã lùi về phía sau.

Lương Tiêu mới vừa ấn còi của xe lái ra đã phải giật mình hãm phanh: “……”

Hoắc Lan rũ mắt, nhìn Lương Tiêu ngơ ngác trố mắt, đáy mắt tối xuống: “Xin lỗi.”

Một tay hắn chống xuống, muốn đứng dậy ra cửa, bỗng nhiên bị Lương Tiêu nắm lấy cánh tay.

Hoắc Lan cố gắng không nhìn tới vẻ mặt của cậu, nghiêng đầu: “Đừng sợ…… Yên tâm.”

Hoắc Lan thấp giọng: “Tôi bây giờ đi ngay.”

Lương Tiêu cố gắng đè lại hô hấp cho bình thường, đè lại cái trán: “Tổng giám đốc Hoắc.”

Hoắc Lan nghe giọng cậu không đúng lắm, vai căng cứng, khép lại mắt.

Nhất thời nổi lên đau đớn chán nản không áp được, xúc động hôn lần nữa, khi hơi thở giao hòa, Hoắc Lan kỳ thật cũng đã thấp thoáng bình tĩnh lại.

…… Ngay cả chào hỏi cũng chưa, đã làm ra loại chuyện này với Lương Tiêu.

Nói xúc phạm vô lễ đều là nhẹ.

Hoắc Lan không muốn chọc cậu tức giận hơn, trầm mặc một lúc, lên tiếng thật nhỏ: “Ngủ đi.”

Lương Tiêu bị hắn làm cho không vui: “Tôi ngủ được sao?”

Vốn dĩ không cho sờ không cởi quần áo còn chưa tính, bản tính Hoắc Lan đoan chính ngay thẳng, không làm được loại chuyện này, Lương Tiêu cũng có thể lý giải.

Vậy làm sao còn có chuyện hôn một cái bỏ chạy, một chút trách nhiệm cũng không chịu?!

Lương Tiêu không nghĩ ra, túm một nửa áo ngủ hắn không buông tay: “Cũng chưa đủ?”

Hoắc Lan cau mày, không dám phân cao thấp cùng Lương Tiêu, bị cậu túm trở lại, miễn cưỡng ngồi mép giường: “Xin lỗi, tôi --”

Lương Tiêu lần này không đánh gãy, gật gật đầu, chờ hắn nói tiếp.

Hoắc Lan trầm mặc một lát, không lời gì để nói, nhắm mắt lại.

Lương Tiêu sửng sốt: “Tổng giám Hoắc?”

“Là tôi khinh bạc cậu.” Hoắc Lan, “Tùy cậu phạt.”

Lương Tiêu hơi khàn: “Phạt cái gì cũng được?”

Hoắc Lan gật đầu, yên lặng một lát, nắm lấy tay cậu: “…… Không đi.”

Lương Tiêu đã thành thói quen Tổng giám Hoắc bọn họ hơi một tí là lo lắng cậu sẽ chạy, nghe vậy gật gật đầu, rất dễ nói chuyện: “Tôi khẳng định không đi.”

Lương Tiêu mặc kệ hắn nắm, một tay chống đỡ xê dịch: “Hoắc Lan, anh có biết hay không --”

Lỗ tai Lương Tiêu nóng lên, khụ một tiếng: “Trên mạng nói, con trai nhắm mắt là muốn làm gì?”

Hoắc Lan cũng không hiểu rõ, lắc đầu.

Chưa thấy qua kiểu người nói hôn liền hôn, hôn xong còn không chịu trách nhiệm, Lương Tiêu vốn còn muốn dọa hắn một chút, nhận ra được lòng bàn tay Hoắc Lan ra mồ hôi lạnh, đáy lòng bỗng nhiên đau nhói.

Lương Tiêu xoay xuống cổ tay, cầm ngược trở lại, cười một tiếng, lần lượt cởi bỏ từng cái nút áo ngủ.

Hoắc Lan hiếm khi thấy cậu có loại thái độ này, thật sự bất an, theo bản năng mở to mắt, bỗng nhiên sửng sốt: “Lương --”

“Không lạnh.” Lương Tiêu cúi đầu, chuẩn xác giơ tay lên, “Không cho phép nhìn.”

Hoắc Lan ngơ ngẩn bị cậu che đậy đôi mắt, không lên tiếng, theo lời nhắm mắt lại.

Lương Tiêu thở ra tiếng, giật nhẹ khóe miệng.

Tổng giám Hoắc bọn họ chưa từng tán loạn như vậy.

Áo ngủ đều bị cậu mở ra, kéo đến đặc biệt hỗn độn, một bên vạt áo vén lên, mơ hồ có thể thấy cơ bắp khỏe mạnh vòng eo dẻo dai.

Lương Tiêu thừa nhận chính mình có phần lợi dụng, nhắm mắt lại, duỗi tay ôm ở bên hông hắn.

Hoắc Lan hô hấp hơi ngưng trệ..

Lương Tiêu nhìn bình tĩnh, kỳ thật bản thân cũng hồi hộp, nín thở tập trung, tận lực cầm chắc tay lái.

Nhắm chặt đôi mắt, run rẩy khi đang làm, cằn nhằn ở trên môi Tổng giám Hoắc bọn họ.

Sáng sớm hôm sau.

Quản gia quen cửa quen nẻo, không quản phòng ngủ chính, lặng lẽ đẩy cửa ra một bên.

Lương Tiêu bị đoàn phim ngoài ý muốn giày vò hơn nửa đêm, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi không nhẹ, còn đang ngủ say, tay chân cùng ôm chặt chẽ gối ôm hình người.

Áo ngủ Tổng giám Hoắc mở ra độ rộng đáng nghi, một tay ôm lấy cậu.

Quần áo xốc xếch.

Quản gia vui mừng đến mức muốn thỉnh Tôn Nguyệt Lão trở về, chặt chẽ che miệng lại, thật cẩn thận đi ra khỏi cửa, bị Hoắc Lan thấp giọng gọi lại: “Liên hệ người đại diện, giúp Lương tiên sinh xin nghỉ.”

Quản gia nhanh chóng gật đầu: “Được được được……”

Tiếng nói chuyện đã cực kỳ nhỏ nhẹ, Lương Tiêu vẫn là nhiều ít nghe thấy được, nhíu nhíu mày, bị đồng hồ sinh học thúc giục muốn mở mắt.

Hoắc Lan giúp cậu che khuất ánh sáng, thấp giọng: “Không có việc gì, ngủ tiếp một lát.”

Lương Tiêu rất nghe lời, khụ hai tiếng, đem mặt chôn vào ngực hắn.

Quản gia cảm giác thấy không đúng, có chút lo lắng: “Lương tiên sinh…… Không thoải mái sao?”

Hoắc Lan sờ sờ cái trán Lương Tiêu: “Không có việc gì.”

Hoắc Lan dỗ Lương Tiêu ngủ say lần nữa, cẩn thận đặt người ở trong chăn, sờ sờ tóc, thấp giọng nói mấy câu với cậu.

Lương Tiêu ngủ mê man, mơ hồ lên tiếng trả lời, bản năng cọ lòng bàn tay của hắn.

Hoắc Lan đứng dậy, cài tốt nút áo ngủ, ra khỏi phòng, động tác nhẹ nhàng giữ cửa khép chặt.

Quản gia ngồi canh một đêm, bị phát triển trước mắt làm cho càng thêm khẩn trương, treo tâm trạng nửa mừng nửa lo: “Ngài --”

“Tôi ngày hôm qua.” Hoắc Lan khép mắt, “Hôn Lương tiên sinh.”

“……” Quản gia: “A.”

Hoắc Lan không hiểu cái giọng điệu không vui của quản gia, bổ sung: “Lương tiên sinh cũng hôn tôi.”

Quản gia trong lòng phức tạp, có chút muốn phát cho hắn hoa hồng nhỏ, lại lo lắng Hoắc Lan sẽ không cao hứng: “…… Ừm.”

Quản gia nghiêng người, không dấu vết rời khỏi cửa phòng.

…… Ít nhất cũng trước hai mươi năm so với lời dự đoán của bác sĩ.

Có thể đổi một lần xem bệnh miễn phí.

Quản gia tính toán một chút, hơi cảm thấy an ủi, đưa khăn ấm cho Tổng giám Hoắc.

Hoắc Lan nhíu mày liếc ông ấy một cái, tiếp tục nói: “Lương tiên sinh không trách tôi cợt nhả. Cậu ấy tối hôm qua hỏi tôi, có biết nhắm mắt là muốn làm cái gì hay không, tôi không rõ ràng lắm, cậu ấy bảo không cho phép tôi nhìn.”

Hoắc Lan tự thấy nói ra loại lời như này cũng không đúng, nhưng lúc này trong phòng không có người ngoài, trầm mặc một chút, tận lực tinh giản: “Cậu ấy cởi quần áo của tôi, cũng cởi của cậu ấy……”

Quản gia thất thanh: “Đoạn này không cần nói tỉ mỉ!”

Câu mà Hoắc Lan khó khăn muốn nói nhất bị ông ấy cắt đứt, nhăn chặt mi, kéo cửa của phòng ngủ ra.

Quản gia đứng trong không khí đầy mùi tuyết hai giây: “…… Ngài nói.”

“Lương tiên sinh ôm lấy tôi, hôn tôi một chút.”

Hoắc Lan: “Nói với tôi…… Có thể gặp được tôi, là chuyện vui mừng nhất đời này của cậu ấy.”

Quản gia giật mình.

Hoắc Lan một đêm không ngủ, trước sau chỉ nghĩ đến câu nói, mỗi lần nghĩ đến, trong lòng liền càng nóng càng thỏa mãn.

Lương Tiêu đêm qua cả người đều tiêu hao quá mức, không thể nói thêm gì với hắn, cứng rắn hôn Hoắc Lan một ngụm, liền chui vào trong lòng hắn.

Lương tiên sinh nóng nở lạnh co, nóng thành một cái viên nhỏ.

Hoắc Lan tốn hơn mười phút, mới rốt cuộc cẩn thận mở rộng cho cậu, vòng người vào trong ngực chậm rãi vỗ về, làm cậu ngủ say.

Quản gia sửng sốt một lát, bỗng nhiên hiểu Hoắc Lan muốn nghe cái gì, đáy mắt nóng nóng, cười theo: “Thật tốt.”

Quản gia đặc biệt kiên định: “Lương tiên sinh thích ngài, gặp được ngài lại vui vẻ, nhất định có thể luôn luôn sống thật tốt cùng với ngài.”

Quản gia: “Ở bên nhau cả đời.”

Hoắc Lan đứng một hồi, không lên tiếng, xoay người đi vào phòng rửa mặt trong phòng ngủ.

Đội trưởng bảo tiêu lặng lẽ mò qua, nhỏ giọng hỏi: “Tổng giám Hoắc còn tức giận sao?”

Quản gia lắc đầu: “Tổng giám Hoắc một chút cũng không tức giận.”

Đội trưởng bảo tiêu vừa rồi thấy có mùi tuyết rơi lớn, không dám lại đây, nghe vậy có chút không tin: “Thật sự?”

“Thật.” Quản gia túm hắn ta đi, “Tổng giám Hoắc vui đến điên rồi.”

Đội trường bảo tiêu đã ở Hoắc gia mấy năm nay, tính toán đâu ra đấy, cũng chỉ vào năm đó lúc quản gia mượn danh nghĩa tiên sinh phu nhân đưa tặng quà cho Tổng giám Hoắc nhỏ, mới thấy qua một lần bộ dáng vui đến điên của Hoắc Lan.

Đội trường bảo tiêu vô luận như thế nào cũng không liên hệ nổi, sửng sốt, quay đầu lại nhìn một chút: “Lúc Tổng giám Hoắc vui vẻ cũng có tuyết rơi sao?”

“Hiện tại còn rơi.” Quản gia cho hắn giải thích, “Tương lai sẽ không.”

“Hiện tại có Lương tiên sinh, Lương tiên sinh biết một chút sẽ dạy cho Tổng giám Hoắc, thả lỏng thế nào, vui vẻ như thế nào.”

Quản gia: “Tổng giám Hoắc sẽ dụng tâm học, cũng nhất định học rất nhanh.”

Đội trưởng bảo tiêu nghe vậy cũng có chút cao hứng: “Tổng giám Hoắc học cái gì cũng rất nhanh.”

Quản gia gật gật đầu, nhìn cửa phòng ngủ khép hờ, nhanh chóng lau mắt, túm đội trưởng bảo tiêu ra khỏi phòng.

-

Lương tiên sinh không rời giường, Đoàn Minh thay mặt giúp xin nghỉ nửa ngày ở đoàn phim, giữa trưa lại đây báo một cái.

“Buổi sáng không đi là đúng.”

Đoàn Minh nuốt nước miếng, lòng còn sợ hãi: “Cận đạo diễn hoả thiêu đoàn phim, thiếu chút đã đốt cháy đầu phát của việc sản xuất.”

Quản gia hỏi thăm anh ta: “Không phải Lương tiên sinh đưa tới sao?”

“Không phải.” Đoạn Minh lắc đầu, “Trong phòng khác lại lục soát ra tới ba cái cameras, may mắn phát hiện kịp thời, cũng không kịp bỏ ra.”

Mới vừa khởi động máy đã xảy ra loại chuyện này, Cận Chấn Ba nổi trận lôi đình, hung hăng mắng tất cả nhân viên công tác một buổi sáng.

“Không phải mới vừa khởi động máy đã xảy ra loại chuyện này.”

Quản gia là người ngoài cuộc, thấy được rõ ràng hơn chút: “Là do người cố ý thừa dịp có nhiều chuyện khi mới vừa khởi động máy, mới có thể đục nước béo cò, không muốn cho Lương tiên sinh xuất hiện ngay ngày đầu tiên.”

Đoàn Minh giật nhẹ khóe miệng: “Đúng, chủ nhiệm sản xuất cũng nói…… Đoàn phim nhận phần ân tình này.”

Đoàn Minh liếc mắt nghiêng một bên, hạ giọng: “Người thế nào?”

“Khá tốt.” Quản gia gật gật đầu, “Có chút cảm lạnh, không nghiêm trọng…… Bác sĩ nói chủ yếu là mệt mỏi.”

Cũng không chỉ đóng phim vất vả, Lương Tiêu đến môi trường xa lạ, thì sẽ theo bản năng đề phòng một khoảng thời gian khá dài, chính mình cũng chưa phát hiện, kỳ thật vẫn luôn không từng an tâm nghỉ ngơi.

Trước sau gắng gượng còn không sao, bỗng nhiên tới một nơi có thể hoàn toàn an tâm, ngược lại thì có chút không chịu đựng nổi.

Quản gia sợ Đoàn Minh lo lắng, giải thích: “Ngủ ngon thì tốt rồi, lại dưỡng mấy ngày, sẽ không có chút vấn đề nào.”

Đoạn Minh nhẹ nhàng thở ra: “Tôi biết.”

Đoạn Minh hạ khóe miệng: “Cậu ấy trước kia sẽ không phát ra tình trạng sớm như vậy, đa số đều là chờ tất cả phim đóng máy, có thể về nhà mới để mình hoàn toàn suy sụp……”

Quản gia cơ hồ không biết nên đau lòng cái nào, sau một lúc lâu gật gật đầu, trịnh trọng bảo đảm: “Về sau nhất định sẽ không.”

Đoàn Minh nói tiếng cảm ơn thật lòng, đang muốn nói chuyện, cửa trước bị đẩy ra một đường nhỏ.

Lương Tiêu khoác áo khoác, còn buồn ngủ đẩy cửa đi ra.

Đoàn Minh thấy cậu, ánh mắt sáng ngời bước nhanh qua: “Còn khó chịu không? Đoàn phim bên kia cậu cứ yên tâm, tiến độ vẫn còn mắc ở buổi sáng cơ, cậu có thể từ từ, buổi chiều đi qua cũng không muộn..."

Lương Tiêu còn chưa có tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng nghe anh ta nói hồi lâu: "Anh Đoàn, Tổng giám Hoắc đâu?"

Đoàn Minh: “……”

Đoàn Minh không bằng Tổng giám Hoắc, hận sắt không thành thép: “Tiền đồ đâu?”

Quản gia thấy vậy vui mừng, cười tủm tỉm câu hỏi lại hay.

Lương Tiêu nhớ rất rõ ràng chuyện ngày hôm qua, chính là không rõ cái nào là thật cái nào là mộng. Thấy quản gia nhìn sang đây, trên mặt theo bản năng mà nóng lên, nháy mắt thanh tỉnh không ít: “……”

“Tổng giám Hoắc làm việc ở phòng ngủ chính.” Quản gia thông báo cho cậu, “Đặc biệt bảo tôi chuyển lời với ngài, kêu ngài tỉnh đừng nóng vội ra cửa, mặc quần áo nhiều một chút, ăn cơm thật ngon, khi diễn kịch không nên phân tâm.”

Đoàn Minh vốn khi nghe còn rất cao hứng, càng nghe càng không thích hợp: “Tổng giám Hoắc…… Là đang ở trong phòng ngủ chính của căn phòng tổng thống này sao?”

Quản gia gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Đoàn Minh mờ mịt, ngẩng đầu nhìn nhìn cửa phòng ngủ chính gần trong gang tấc: “Vậy vì sao Tổng giám Hoắc không trực tiếp đi ra nói?”

Quản gia kỳ thật cũng không nghe hiểu: “Tổng giám Hoắc nói, hoa lá không gặp sớm chiều.”

Lương Tiêu: “……”

Đoạn Minh kinh ngạc: “Có ý gì?”

Quản gia thử suy đoán: “Có thể là Tổng giám Hoắc đọc được thơ gì đó……”

Lương Tiêu nghe hai người kia thấp giọng thảo luận, một mạch thảo luận từ Từ điển về thơ đến Phật gia kệ ngữ, thở sâu, dùng sức đè cái trán.

Tối hôm qua vì dựa ở bên nghiêng, Lương Tiêu dùng sức một thân kỹ năng, miệng lừa dối Hoắc Lan không ít.

Không ngờ Tổng giám Hoắc của bọn họ nghe vào thế nhưng là một câu này.

Bản thân Lương Tiêu cũng cảm thấy cái chủ ý này quá mức phát rồ, không dám thừa nhận, căng da đầu hoà giải: “Không có việc gì.”

“Lúc nói chuyện với Tổng giám Hoắc, tôi đã biết.”

Lương Tiêu ho khan một tiếng: “Bảo Tổng giám Hoắc buổi tối -- buổi tối đừng làm việc quá muộn, nghỉ ngơi sớm một chút……”

Đoàn Minh khó tin mà nhìn chằm chằm cậu.

Quản gia tiếp nhận quá nhiều rồi, đã không có gì không thể tiếp thu, gật gật đầu nhớ kỹ: “Được.”

Lương Tiêu vốn còn muốn cho Tổng giám Hoắc của bọn họ một cái ôm buổi sáng, hiện tại cũng không sớm cũng không thể ôm, đứng ở cửa, moi hết suy nghĩ cõi lòng nửa ngày, có chút nhụt chí: “…… Không có.”

Hoắc Lan trừ bỏ giấc ngủ rất đáng lo, hắn còn ngẫu nhiên sẽ vòng vèo tiến vào trong hẻm cụt không rõ logic, còn lại thời điểm cũng không sẽ giống hắn thế này, nếu bận rộn thì sẽ không rảnh lo cho chính mình.

Lương Tiêu cẩn thận suy nghĩ nửa ngày, thế nhưng không nghĩ ra cái gì để dặn dò nữa.

Nếu tối hôm qua nói Hoắc Lan nghe lọt được, dựa theo kiềm chế nghiêm khắc của Tổng giám Hoắc của bọn họ,hai người bọn họ nói không chừng thật sự có thể một người ở phòng ngủ chính, một người ở phòng bên nằm, hai người sẽ không gặp mặt một tháng.

Lương Tiêu ngẫm lại đều cảm thấy đáng sợ, khô khan nuốt xuống, lắp bắp: “Tổng giám Hoắc có nói……”

Quản gia tò mò: “Cái gì?”

“…… Nói qua.” Lương Tiêu vấp lại, “Khi nào, Hoa sẽ ghé qua chỗ Lá không?”

Quản gia cẩn thận nghĩ nghĩ, không có ấn tượng gì: “Không có……”

Lương Tiêu khụ một tiếng, gian nan: “Kia, kia nếu là nửa đêm Lá muốn đến cửa bái Hoa đây?”

Lương Tiêu: “Hoa sẽ đánh Lá sao?”

Quản gia cũng chưa từng nghe qua cái này, tuy rằng không rõ ràng cậu đang nói cái gì, do dự một chút vẫn là mở miệng: “Quan trọng không? Tôi giúp ngài hỏi một câu --”

Lương Tiêu nhanh chóng xin miễn: “Không cần.”

Quản gia có hơi không yên tâm, lo lắng đây là vấn đề gì đó vô cùng quan trọng, mở notebook ra ghi vào.

Lương Tiêu dựa vào cửa, bình tĩnh trong chốc lát, ấn ấn huyệt Thái Dương.

Lương Tiêu tối hôm qua tâm thần kích động, còn cảm thấy có thể ở bên cạnh như vậy cũng rất tốt, lúc này nghĩ lại, mới ý thức được kế hoạch này có bao nhiêu nguy hiểm.

Mỗi ngày cậu trở về ở, nằm ở bên trên giường, cách một bức tường chính là phòng ngủ của Hoắc Lan.

Lương Tiêu cẩn thận nghĩ nghĩ bố cục hai gian phòng, khoa tay múa chân ở vị trí dưới giường.

Lương Tiêu càng buồn rầu: “Đây là thứ trời nam đất bắc của con người tạo ra……”

Hai cái giường đều dựa gần tường, vẫn là xài chung một mặt tường kia.

Loại tường này lại không phải tường chịu lực, Lương Tiêu năm đó đã làm công việc kiến trúc, đại khái có thể ước chừng ra độ dày, nhiều nhất chỉ một bàn tay.

Khoảng cách gần như vậy, nửa đêm cậu trở mình, không cẩn thận hôn tường một chút, nói không chừng đối diện vừa vặn chính là lồng ngực Tổng giám Hoắc của bọn họ.

Đây rốt cuộc xem như hắn hôn tường, hay là hôn ngực Tổng giám Hoắc của bọn họ?

Lương Tiêu dựa vào cửa suy nghĩ lung tung, trong đầu thình lình nhảy ra cái ý niệm, trên mặt đùng một cái nóng lên.

Nếu là nửa đêm Tổng giám Hoắc của bọn họ xoay người, không cẩn thận đụng phải tường một chút……

Đoàn Minh trơ mắt nhìn cậu tại chỗ đỏ bừng lên, hoảng sợ: “Làm sao vậy?”

Lương Tiêu lẩm bẩm tự trách: “Lá quá dâm đãng rồi.”

Đoàn Minh ngạc nhiên: “A?”

Lương Tiêu nóng đến thần chí hoảng hốt, không dám nghĩ tiếp, lắc lư quay người, trở về rửa mặt.

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play