Lương Tiêu mở miệng, bỗng nhiên mất tiếng.

Cậu vừa mở cửa đã nhìn thấy Hoắc Lan, chạy trở về đã làm đầy đủ chuẩn bị tâm lý, dự định cười với Hoắc tổng bọn họ một chút, lại nói thêm hai câu.

Hiện tại... Hoàn toàn đã quên.

Lương Tiêu vịn cửa xe tay nắm thật chặt.

Cậu có hơi không đứng được, thở sâu, cố sức nhắm mắt, tận lực chống đỡ chậm rãi đứng thẳng.

Hoắc Lan thấy cậu nghiêm mặt bất động ở bên ngoài, nghiêng người lộ ra cửa xe, nắm cánh tay Lương Tiêu, tay phải vòng ở sau lưng của cậu, trực tiếp ôm người lên xe.

Trong xe không khí ấm áp đầy đủ, bỗng nhiên bị ôm vào không gian sáng sủa ấm áp, Lương Tiêu mới phát giác trên người có từng lớp tuyết mỏng không nhìn thấy đang tan ra, trước đó đã lạnh từ lâu nên làm chậm lại cảm giác này.

Cái lạnh mùa đông đã thấm ướt từ lâu, lúc này cơn gió làm cho từng sợi từng sợi chui ra bên ngoài, cóng đến mức theo bản năng hơi phát run.

Lương Tiêu đã gắng sức khắc chế, nhưng hai người dựa vào quá gần, có động tĩnh gì thì cũng không gạt được.

Hoắc Lan nhăn chặt mày, vòng lại cánh tay: "Lạnh?"

Lương Tiêu cười cười: "Có chút."

Hoắc Lan đi ra quá vội, áo khoác cũng không mang bên người, lướt nhanh trong xe một vòng, thậm chí ngay cả tấm thảm cũng không nhìn thấy.

Hoắc Lan ngước mắt, đè ép cơn tức: "Chuyện gì xảy ra?"

Quản gia thấp giải thích rõ: "Lấy đi giặt rồi."

Hoắc Lan không nghĩ tới những người này chậm trễ đến nước này, ngực kích khởi mùi hương nóng nảy, híp mắt trầm giọng: "Ngay cả dành riêng cho xe bảo mẫu cũng không có sao?"

Quản gia đêm khuya bị đánh thức, khẩn cấp theo Hoắc tổng ra ngoài đón người, thừa dịp chuẩn bị ba phút kia, mới hỏa tốc tìm rồi giấu toàn bộ thảm trên xe đi: "... Không có."

Quản gia không suy xét đến sinh tử: "Xe của Lương tiên sinh là tôi phụ trách, không có thể bố trí thích hợp, đã quên chuẩn bị thảm dư."

Lương Tiêu ho khan một tiếng, chống cánh tay ngồi xuống: "Không cần ―― "

Quản gia kinh hô: "Lương tiên sinh, ngài thế nào lạnh thành như vậy? !"

Lương Tiêu: "Tôi ―― "

Quản gia tay mắt lanh lẹ, nhân lúc Hoắc Lan không chú ý, tháo hai miếng giữ nhiệt quý báu trên người Lương Tiêu.

Lương Tiêu: "..."

Quản gia tận lực, che giấu quay về không gian hàng sau mà ngọn đèn chiếu không tới, mũi nhìn miệng miệng nhìn tim, lòng son cứng rắn nhắm chặt mắt.

Trong xe nhất thời yên tĩnh.

Hoắc Lan cau mày, nâng mắt lên.

Hắn không muốn ở trước mặt Lương Tiêu thả ra mùi tuyết rơi, cũng từ trước đến nay kính trọng đối với quản gia , không chỗ phát tác, đành tận lực đè xuống cơn tức đối với loại hành vi chậm trễ này.

Động tác mau lẹ, bỗng nhiên lại thay đổi một cục diện mới.

Hoắc Lan còn có phần chưa lấy lại tinh thần, có chút kinh ngạc, nhìn tình hình khó hiểu trước mắt phát triển.

Lương Tiêu xoa bóp cái trán: "... Không cần, tôi không sao."

Quản gia một mảnh hảo tâm, Lương Tiêu hiểu, nhưng kiểu tiến độ này đối với Hoắc tổng mà nói quả thực quá nhanh.

Xác nhận quan hệ sau ba ngày, Lương Tiêu cũng không phải không từng nỗ lực.

Sử dụng hết hương pháp, ngay sau lưng bị muỗi đốt một chút cũng đã thử qua, xong cũng không thể thuận lợi khiến Hoắc Lan giúp cậu thay quần áo nữa, cũng không có thể thuận lợi cởi nút áo thứ hai của Hoắc Lan ra.

Lương Tiêu có lúc nghĩ, Hoắc tổng của bọn họ xem ra, đại khái cũng muốn đặt chuyện này vào giai đoạn rất lâu sau đó.

Chí ít khi bọn hắn đi Iceland xem cực quang ngâm suối nước nóng, lúc phơi nắng trên bờ biển Hawaii, hai người bọn họ tự tay cởi quần áo của bản thân, đối với Hoắc Lan mà nói, mới không tính là khinh bạc.

Lương Tiêu suy nghĩ có chút hỗn độn, mơ mơ màng màng cân nhắc cứ như vậy như vậy lúc ngâm suối nước nóng và đi biển nên mặc thế nào, bị Hoắc Lan một tay lật một mặt.

Lương Tiêu ngược lại đã thích ứng không sai biệt lắm, phối hợp thay đổi cái tay, cầm cánh tay Hoắc Lan: "Thật sự không sao, chính là lạnh chút thôi, sưởi ấm một chút liền..."

Lương Tiêu nhấp miệng, không lên tiếng.

Lương Tiêu ngẩng đầu từng tí một, chậm rãi mở to hai mắt.

...

Hoắc Lan bị cậu nhìn chòng chọc đến nôn nóng, nhắm mắt, che khuất tầm nhìn của Lương Tiêu, một tay cởi từng viên cúc áo sơmi ra.

Lương Tiêu ở phía dưới bàn tay hắn, có chút hoảng hốt: "Hoắc tổng."

Hoắc Lan cởi áo sơmi ra: "Ừ."

Lương Tiêu thì thào: "Anh là thật sao."

Hoắc Lan: "..."

Hoắc Lan kéo cậu, đem thân thể lạnh thấu của Lương Tiêu bọc vào lồng ngực ấm áp: "Đúng."

Nhiệt độ trên người hai người chênh nhau quá nhiều, Lương Tiêu được nhiệt độ cơ thể hắn hâm nóng, cảm giác lạnh thẩm thấu lúc trước trái lại càng rõ ràng, bản năng có chút run.

Lương Tiêu run lập cập: "Tôi tôi là thật thật sao..."

Ngực Hoắc Lan yên lặng phập phồng, nhắm mắt kéo cậu, dán vào lồng ngực: "Đúng."

Lương Tiêu không tin lắm: "Vậy vậy ngài hôn tôi một cái."

Hoắc Lan: "..."

Lương Tiêu nhắm chặt mắt, đếm đến mười giây, nhận thấy được bả vai kề sát từ từ căng thẳng, không đợi được Hoắc Lan hành động.

Lương Tiêu mở mắt, vừa mừng vừa lo mà thở dài.

Là thật.

Không phải là mộng.

Nếu như Hoắc Lan trong mộng, hiện tại đã hôn cậu đến mức không còn hình người.

Lương Tiêu thỏa mãn, nắm chặt cơ hội, nhắm mắt lại quyết tâm ngang tàn, giấu mặt cùng tấm thảm của quản gia cùng một chỗ, nhích lại gần ngực Hoắc Lan.

Hoắc Lan ôm cậu thật chặt, tim đập nhanh, cách lồng ngực vững chắc, từng tiếng thịch thịch đặc biệt rõ ràng.

Lương Tiêu còn bị che mắt, nghe tiếng tim đập của Hoắc Lan, trên mặt càng nóng thêm, ngực bỗng nhiên có chút nóng.

Lương Tiêu lục lọi vài lần, cầm tay của Hoắc Lan: "Ngài là... Nghe nói bên này xảy ra chuyện sao?"

Hoắc Lan trầm mặc, cầm ngược lại tay cậu.

"Thật ra không có việc gì." Lương Tiêu thấp giọng nói cho hắn, "Có người ở trong phòng lắp cameras. Tôi căn bản chưa tiến vào."

"Thực sự, tôi hiện tại cũng nhạy bén lắm."

Lương Tiêu cười cười: "Nơi đó có bất thường gì, liếc mắt là có thể nhìn ra. Tôi ―― "

Hoắc Lan cố sức nhắm mắt, che giấu sự hỗn loạn nơi đáy mắt, rút tay che mắt của cậu lại, kéo người vào siết chặt trong lòng.

Lương Tiêu đón nhận ánh mắt Hoắc Lan, giật mình.

Hoắc Lan chăm chú nhìn cậu một lát, thấp giọng: "Không có lần thứ hai."

Lương Tiêu lặng vài giây, cười cười: "Tôi biết."

Thời gian ở Long Đào còn phải vì mạng sống thân gia mà ở lại, hiện tại ngay cả gia sản đều mang đến Tinh Quan rồi, không có gì phải lo lắng nữa.

Cậu chỉ là... Không khống chế được.

Tật xấu của việc già mồm cãi láo đi ra ngoài, kéo dài một đêm liền trôi qua.

Lương Tiêu vốn cũng chỉ dự định ở trong xe chịu đựng một đêm, cũng không muốn quấy rầy Hoắc Lan.

"Vốn cũng không có việc gì, khiến ngài uổng phí đi đi về về một chuyến."

Lương Tiêu cúi đầu, trên mặt còn mang theo chút ý cười: "Thật ra phải trách tôi, làm phức tạp hóa lên, lần tới ―― "

Hoắc Lan: "Tôi không có đi."

Lương Tiêu sửng sốt một chút: "Cái gì?"

Hoắc Lan vốn không muốn nói cho cậu biết, không nghĩ tới xảy ra chuyện tối nay, trầm mặc một lát, nhẹ nhàng buông Lương Tiêu ra.

Hoắc Lan mặc quần áo hàng ngày, một tay mở cửa xe.

Lương Tiêu mới phát hiện xe bảo mẫu không biết đã ngừng từ lúc nào, trùm lên áo khoác theo xuống xe, nhìn khách sạn năm sao cực kỳ quen mắt: "..."

Đoàn Minh đã nói với cậu, gần đây cũng chỉ có một khách sạn năm sao.

Cách bọn họ chỉ hai trăm mét, cực kỳ gần đây, mở cửa sổ từ phòng của cậu là có thể thấy.

Trợ lý mỗi buổi tối đều ghé vào bệ cửa sổ, nhìn đường xá xa tràn đầy mùi tiền của cuộc sống hạnh phúc.

Lương Tiêu hoang mang lầm bầm: "Đây chính là cái gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt của nhân tạo..."

Hoắc Lan không có nghe rõ: "Cái gì?"

"Không có gì." Lương Tiêu ổn định tâm trạng, "Hai ngày này ngài... Đều ở tại nơi này?"

Hoắc Lan vào thang máy, im lặng rất lâu, cũng không trả lời: "Lúc buổi tối mở cửa sổ, cậu cũng sẽ nhìn ra phía ngoài."

Lương Tiêu không dám nói cho hắn biết hai ngày nay nhìn ra phía ngoài đều là trợ lý, ho khan một tiếng: "Đối..."

Lương Tiêu thực sự không nghĩ ra: "Ngài ở nơi này, sao không nói với tôi?"

Hoắc Lan vai lặng lẽ kéo căng, rũ mắt không nói.

Lương Tiêu bí mật mà xê dịch về sau, đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía quản gia.

"Bởi vì Hoắc tổng lo lắng."

Quản gia di chuyển qua, hạ giọng lặng lẽ nói với cậu: "Một khi nói cho ngài, ngài sẽ nhớ hắn đến thần hồn điên đảo mất hồn mất vía, không thể học kịch bản, ảnh hưởng ngài phát huy ở đoàn phim."

Lương Tiêu: "..."

Quản gia còn muốn nói: "Kỳ thực ―― "

Kỳ thực nếu như là Hoắc tổng dưới trạng thái bình thường, loại lo lắng là không vấn đề gì.

Nhưng hiện tại Hoắc tổng đang ở kỳ dịch cảm.

Quản gia hoài nghi, kỳ dịch cảm của Hoắc tổng, càng lo lắng hơn một khi nói cho Lương tiên sinh, sẽ nhịn không được chỉ lo chơi với Lương tiên sinh, phân tâm không làm xong công việc.

Quản gia chỉ nói hai chữ, nhận thấy được lạnh lẽo thấp thoáng ở phía sau, kịp thời ngậm miệng.

Thang máy dừng hẳn ở tầng đỉnh.

Lương Tiêu ngầm hiểu, gật đầu với quản gia.

Cửa mở ra, đoàn đội Tinh Quan đứng ở cửa, ánh đèn màu sắc ấm áp nhảy ra.

Lương Tiêu chầm chậm bình tĩnh, không hỏi nhiều nữa, theo Hoắc tổng vào phòng tổng thống xa lạ nhưng lại thân thiết.

Khác biệt của khách sạn năm sao, có lẽ có chút khác biệt trên phong cách phòng tiêu chuẩn, nhưng phòng tổng thống đều là xa hoa như nhau.

Trong phòng tắm, trợ lý đoàn đội đã xả đầy một bồn nước nóng từ lâu.

Đại khái là biết cậu muốn tới, đồ dùng tắm rửa cũng đặc biệt một loạt ngay ngắn.

Lương Tiêu đứng ở cửa phòng tắm, nhìn một hàng nước gội đầu tắm rửa ngay ngắn chỉnh tề giống như xếp hàng kiểm duyệt một lần: "..."

Lương Tiêu nhắm mắt làm ngơ, nhảy vào bồn tắm lớn, quen thuộc mở nước nóng, vẻ mặt tự mình dội nước tắm gội.

Ngoài cửa có thể nghe thấy tiếng dặn dò quản gia của Hoắc Lan, bị tiếng nước vòi hoa sen khuấy đến nghe không rõ, dòng nước ấm nóng hòa vào đèn sưởi sáng rực, tràn ra bao lấy toàn bộ thân người.

Lương Tiêu nhắm mắt lại, gối lên mép bồn tắm lớn, tâm thần cuối cùng cũng yên ổn lại.

Cậu quả thực chưa từng nghĩ tới, vào thời điểm này sẽ nhìn thấy Hoắc Lan.

Địa điểm Hoắc tổng làm việc ngược lại cũng không có gò bó, ở phòng làm việc hay là trên giường đều không ảnh hưởng. Lương Tiêu cũng không phải hiểu biết lần đầu về Hoắc tổng của bọn họ, một tay ôm cậu một tay cầm chuột, yên tĩnh quả quyết mà trả về hai phần văn kiện khẩn cấp mà cấp dưới đưa ra.

Cho nên dù không quay về, ở bên này tìm một khách sạn ở, dựa vào máy fax và video hội nghị từ xa làm việc, cũng giống như nhau.

Nhưng Hoắc Lan đều đã ở khách sạn, lại không có ý định nói cho cậu biết.

Hay là bởi vì sợ cậu... Thần hồn điên đảo, mất hồn vía.

Lương Tiêu nhịn nửa ngày, vẫn là nhịn không được, tức đến mức cắm đầu vào trong nước, liên tiếp thổi ra bong bóng.

Nếu như lần này không xảy ra chuyện, còn không biết Tổng giám Hoắc của bọn họ vì để cậu có thể chuyên tâm làm việc, mỗi ngày buổi tối mở cửa sổ, hướng về phía cửa sổ mà trợ lý nằm úp sấp đứng lặng im trong bao lâu...

Lương Tiêu bị tưởng tượng hão huyền của chính mình làm cho giật mình, từ trong nước ngẩng đầu, thở sâu.

Ngoài cửa truyền đến tiếng của Hoắc Lan: "Lương Tiêu?"

Lương Tiêu gắng gượng nuốt chữ "Vào" ở cửa miệng vào lại: "... Tôi đây."

Hoắc Lan không lên tiếng nữa, tiếp theo yên tĩnh.

Lương Tiêu đợi nửa ngày, không có nghe thấy câu thứ hai: "... Hoắc tổng? Làm sao vậy?"

Lương Tiêu suy nghĩ một chút: "Là muốn dùng phòng tắm sao? Tôi ngâm cũng sắp xong rồi, cái này ―― "

Hoắc Lan: "Không cần."

Lương Tiêu cũng không có ý định đứng lên, thuận thế nằm xuống lại, mở cột nước xoa bóp đi kèm bồn tắm lớn.

Hoắc Lan trầm mặc một lát: "Xin lỗi."

Cột nước đánh vào huyệt vị, làm bớt mệt mỏi và đau nhức, Lương Tiêu chủ yếu dừng ở bước đau nhức này, tận lực nuốt xuống tiếng rên rỉ suýt nữa bật thốt lên: "A?"

Hoắc Lan: "Tôi chỉ là ―― "

Hoắc Lan không biết nên giải thích thế nào với cậu, yên tĩnh một trận, thấp giọng nói thêm: "Tôi không nghi ngờ thực lực của cậu."

Lương Tiêu đối với lực độ xoa bóp bồn tắm của khách sạn này có điểm nghi vấn, siết thành bồn tắm lớn, thật vất vả lục lọi ấn nút đóng lại.

Lương Tiêu sống sót sau tai nạn, đè xuống vai tê đau, kéo tâm thần về suy nghĩ một chút: "Tôi biết."

Tức thì tức, Lương Tiêu tỉnh táo lại suy nghĩ kỹ một chút, Hoắc Lan lo lắng cũng không phải là không thể được.

Lời thoại phim cổ trang vốn chính là chỗ khó chung của diễn viên, mấy ngày này cậu tâm vô tạp niệm, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ để ý đảm nhiệm kịch bản, mới có thể đều khắc sâu tình tiết vào trong tiềm thức.

Thật sự nếu biết Hoắc Lan sẽ ở nơi này...

Lương Tiêu suy nghĩ một chút ba ngày Hoắc tổng của bọn họ để cậu đọc kịch bản.

Nhớ lại, tiếng nói của Hoắc Lan trầm thấp mà nhẹ nhàng, đường cong lên xuống của hầu kết sắc bén, ôm cánh tay vai ngực của hắn, nhưng thật ra ấn tượng đều rất rõ ràng.

Đọc cái gì, một câu không nhớ.

Lương Tiêu xoa bóp cái trán, cười cười: "Kỳ thực ngài lo lắng cũng đúng..."

Hoắc Lan: "Cậu sẽ không hỏng việc."

Lương Tiêu ngớ ra, không nói chuyện.

"Tôi không đi..."

Khi Hoắc Lan không nhìn được Lương Tiêu, hệ thống ngôn ngữ sẽ trọn vẹn không ít, cách một cánh cửa phòng tắm, thấp giọng giải thích với cậu: "Là bởi vì nhớ nhà."

Viền mắt Lương Tiêu không tự chủ chua xót, miễn cưỡng nở nụ cười: "Nhớ nhà, ngài còn không quay về biệt thự..."

Hoắc Lan: "Nhà ở chỗ cậu."

Lồng ngực Lương Tiêu kịch liệt đập mạnh, gấp gáp nhắm mắt lại, yên tĩnh.

Hoắc tổng của bọn họ có bản lĩnh quyến rũ của dạng nghiêm túc này...

Trong phòng tắm không ai, Lương Tiêu vẫn là đem mặt vùi vào trong nước, tĩnh một lát, mới ngẩng đầu giọng điệu thở dài, lau mắt.

Lương Tiêu không muốn lại cách cửa với hắn, từ trong bồn tắm đi ra, vội vã lau khô nước trên người, muốn đổi áo choàng tắm ra cửa.

Đi tới khu thay quần áo, lại bất ngờ không kịp đề phòng ngẩn người.

Lương Tiêu chần chờ, lui về, kéo cả cái khăn lông lau tóc mấy lần.

Cho đến khi xác nhận tóc không hề nhễ nhại nhỏ nước xuống, Lương Tiêu mới buông khăn mặt, đi tới cầm bộ áo ngủ được gấp thật chỉnh tề mở ra.

Kiểu dáng giống nhau như đúc, số đo của cậu.

Không phải là một bộ Hoắc tổng kia.

Đã được giặt, nhãn hiệu cũng cắt rất sạch sẽ.

Vải vóc mềm mại, cách tầng cửa kính nhiệt khí hun đốt, còn mang theo một chút mùi tuyết lạnh ẩm.

Lương Tiêu nhắm mắt lại, đột nhiên cảm giác được Hoắc tổng của bọn họ lo lắng cực kỳ có đạo lý.

...

Lại như thế đến vài lần, khả năng cậu lại thật muốn mất hồn vía.

Hoắc Lan đứng ở ngoài phòng tắm, nghe thấy tiếng cửa mở mở mắt, nhìn Lương Tiêu đã đổi áo ngủ đi ra.

"Thật vừa người." Lương Tiêu viền mắt còn có chút hồng, dứt khoát không che giấu, ngẩng đầu cười cười, "Cảm ơn."

Hoắc Lan lắc đầu, giơ tay lên tỉ mỉ giúp cậu chỉnh áo.

Lương Tiêu đàng hoàng đứng bất động, để hắn giúp mình chỉnh lý, thực sự nhịn không được, cúi đầu nhẹ nhàng cọ mu bàn tay của Hoắc Lan.

Hoắc Lan cánh tay đình trệ, ngước mắt nhìn cậu.

"Ngày hôm nay..."

Lương Tiêu không có thói quen nói cái này, dừng lại: "Thấy cửa bị người động vào, tôi cũng không dám vào."

Hoắc Lan vai lặng yên căng thẳng, sửa cổ áo giúp cậu chốc lát, nắm vai cậu, kéo cậu vào trong lòng.

Lương Tiêu theo sức lực của hắn, nhắm mắt tựa ở đầu vai Hoắc Lan: "Tôi ngược lại không phải là sợ chính mình gặp chuyện không may..."

Đang nói chuyện không có yên ổn, cánh tay quấn ra sau lưng lại đột nhiên chặt lại, Lương Tiêu nhiều lần bị ghìm lại giọng nói, không có hai cái miệng, gian nan đổi giọng: "Tôi cũng, cũng sợ bản thân gặp chuyện không may."

Hoắc Lan cúi đầu, vùi ở cần cổ cậu.

"Nhưng tôi có thuốc ức chế đặc hiệu, còn có người liên lạc khẩn cấp."

Lương Tiêu giơ tay lên, ở trên lưng hắn cố sức xoa bóp vài cái, đè xuống an ủi Hoắc Lan: "Kỳ thực tôi không có nguy hiểm."

Lương Tiêu không lập tức nói xong, im một hồi, nhắm mắt một chút.

Lương Tiêu: "Cho dù vô tình hay cố ý..."

Lương Tiêu khẽ cười: "Tôi thực sự không muốn lại bị lợi dụng hại ai nữa."

Hơi thở Hoắc Lan đột nhiên cứng lại, cố sức ôm cậu, muốn nói, lại bị Lương Tiêu giơ tay lên che ngoài miệng.

Lương Tiêu chưa từng nói qua lời này với ai, chính mình nói ra khỏi miệng cũng thấy già mồm đến cực điểm.

Nhưng lúc trước Tống đạo diễn khi nói về bộ phim đã nói với cậu, dù cho đã quen với việc phiêu bạt, cũng sẽ có thời gian, bỗng nhiên không có sức lực, muốn dừng lại nghỉ một chút.

Lương Tiêu bất động, nhắm mắt thấp giọng: "Tôi biết, không phải lỗi của tôi, cũng chưa từng trách bản thân mình."

Thời niên thiếu bị rơi vào hang ổ của tên lừa gạt, phải cắn răng từ bỏ, từ Giang Nam một đường chạy không có tin tức cũng tốt.

Mới xuất đạo lại bị mưu hại, suýt nữa lợi dụng làm bẩn Hoắc tổng thuần khiết của bọn họ cũng tốt.

Con người đều là bị số phận đẩy ra, có một số việc không tránh khỏi, gặp được chính là gặp được, Lương Tiêu cũng chưa đến mức vì như vậy mà tự coi nhẹ mình, đa sầu đa cảm mà cảm thấy mình thiếu cái này thiếu cái kia.

Chỉ là lại đi đến nơi giống như từng quen biết, chung quy khó tránh khỏi nghĩ lại mà sợ.

"Cho nên... Tôi suy nghĩ một chút." Lương Tiêu thở dài, cười cười: "Thành thật thì gây tai vạ cho ngài đi."

Lương Tiêu ngẩng đầu: "Được không?"

Ngực Hoắc Lan phập phồng vài lần, đón nhận tầm mắt của cậu, nhẹ nhàng gật đầu.

Lương Tiêu thuận thế: "Vậy tôi có thể mang sang đây ở sao?"

Vòng xoay chuyển có chút gấp, Hoắc Lan còn chưa có thay cậu đau lòng xong, sợ run lên, ngước mắt: "Cái gì?"

"Ở tại đoàn phim, tôi lại lo lắng, có bóng ma..."

Lỗ tai Lương Tiêu có hơi nóng, bất chấp: "Lại trở về, nhất định là không ngủ được."

Dựa theo yêu cầu của Hoắc Lan, nhớ nhà phải liên lạc, ăn không ngon phải liên lạc, không ngủ ngon không thể nghi ngờ cũng phải cần liên hệ Hoắc tổng báo cáo.

Lương Tiêu rất u buồn, thương xuân bi thu: "Trằn trọc, đêm không thể chợp mắt."

"..." Hoắc Lan theo bản năng vỗ vỗ lưng cậu: "Đoàn phim sẽ đổi khách sạn, nếu cần, Tinh Quan cũng có thể giúp đỡ."

Lương Tiêu không nỡ: "Rất phí tiền."

Hoắc Lan có ý nói đừng lo, lời đến khóe miệng, lại chần chờ.

Lương Tiêu không đề cập tới, hắn còn chưa kịp ý thức được.

Hắn và Lương tiên sinh nếu đã đúng là người một nhà... Hiển nhiên tài sản cũng nên là của chung.

Vô luận Tinh Quan hay là Hoắc thị, ngay cả tài sản cá nhân của hắn, cũng nên có một nửa của Lương Tiêu.

Hoắc Lan cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy Lương Tiêu quả thật có quyền ràng buộc chi tiêu của hắn, gật đầu một cái: "Được."

"Hơn nữa, cho dù đổi khách sạn cũng không có dùng đến."

Lương Tiêu còn không biết bản thân cứ như vậy chiếm lấy một nửa tài sản của Hoắc tổng bọn họ, còn đang hết sức chuyên chú lừa dối Hoắc Lan: "Đây là tâm bệnh."

Hoắc Lan không nghe được việc này, đáy mắt tối sầm, lại bị cậu đâm một nhát.

Lương Tiêu: "Sợ bóng sợ gió, trông gà hoá cuốc."

Hoắc Lan bị cậu đâm chọc liên tiếp: "Sẽ không ―― "

"Tôi hiểu."

Lương Tiêu thở dài: "Nhưng tâm bệnh không thể trị hết."

Hoắc Lan bị cậu đâm xuyên, trầm mặc một lát, thấp giọng: "Phải chữa thế nào?"

Lương Tiêu: "Tâm bệnh còn phải đợi tâm."

"Giải quyết vấn đề từ ngọn nguồn, đổi một chỗ ở." Lương Tiêu liền mạch lưu loát, "Tôi xem ngài chỗ này vừa vặn có một phòng hông..."

Hoắc Lan: "..."

Lương Tiêu bổ sung thật nhanh: "Kỳ thực như nhau."

Hoắc Lan nhíu mày: "Thế nào như nhau?"

"Ngài ở phòng ngủ chính, tôi ở phòng bên nằm. Lúc sáng sớm ngài ăn điểm tâm tôi còn chưa tỉnh, chờ tôi diễn xong trở về, ngài chắc là đã nghỉ ngơi."

Lương Tiêu mới vừa ở phòng tắm tỉ mỉ làm kế hoạch, chắc chắn thành công: "Hoa lá sớm chiều không gặp gỡ."

Hoắc Lan không muốn trải qua biện pháp này, nghe vậy suýt nữa nhịn không được có chút ý động, tận lực đè xuống ý niệm trong đầu: "Có thể hay không... Ảnh hưởng cậu?"

Lương Tiêu kiên định: "Không gặp ngài cũng sẽ không."

Hoắc Lan mơ hồ bị cậu thuyết phục, nhưng lại mơ hồ nghĩ có chỗ nào không đúng, trầm ngâm rũ mắt.

Lương Tiêu thở dài: "Một khi bị rắn cắn, mười năm..."

Hoắc Lan: "Được."

Lương Tiêu thở phào nhẹ nhõm, lập tức giũ hết buồn bã toàn thân: "Một lời đã định?"

Hoắc Lan chăm chú nhìn cậu một lát, nhìn tia sáng nơi đáy mắt cậu một lần nữa sáng lên, khóe môi không tự chủ nhếch lên, gật đầu: "Được."

Lương Tiêu vui mừng không ngớt: "Vậy tôi nói với Anh Đoàn, mang hành lý của tôi ―― "

Hoắc Lan cầm tay cậu: "Không vội."

Lương Tiêu khẽ run: "A?"

Lương Tiêu ngày hôm nay lạnh thấu, lại chơi đùa quá, thân thể dù sao còn không có khôi phục, ở cửa nói mấy câu này, tay lại mơ hồ phát lạnh.

Hoắc Lan áp sát cái tay kia ở lòng bàn tay, chậm rãi ủ ấm: "Ở là tốt rồi."

Lương Tiêu vào cửa thì cũng không nhìn kỹ quá phòng hông, sửng sốt nửa ngày, bỗng nhiên lờ mờ đoán chuyện gì xảy ra, do hắn túm không buông tay, đi qua dò xót đẩy cửa nhìn thoáng qua.

Phòng hông và phòng ngủ chính không giống nhau, cũng không phải bố cục khách sạn tiêu chuẩn.

Trên mắc áo lộ ra vài bộ quần áo của hắn, trên bàn sách nhỏ có phần kịch bản để lại trong biệt thự, trên giường là chăn gối cực kỳ quen thuộc, cũng không có xếp nghiêm chỉnh lên, giống như tiện tay xếp ở trên giường.

Trước khi đi cậu tiện tay gấp cho Hoắc Lan hai chiếc dù nhỏ, một cái trong đó ở trên bàn làm việc, cậu đã nhìn thấy, cái kia lại đặt ở đầu giường buồng hông.

Lớp nền màu rượu nhung đỏ, chiếu rọi lồng thủy tinh đặc biệt xinh đẹp.

Lương Tiêu bị chọc đến mức không đứng nổi, hít sâu vài lần, giọng nói khàn khàn đến mức nói không ra lời: "Sao..."

Hoắc Lan nghiêm khắc với mình phải gần như cay nghiệt, bình thường cũng không tùy tiện vào căn phòng này.

Hiện tại Lương Tiêu tới, Hoắc Lan suy nghĩ một chút, tự thấy có thể thả lỏng một đêm, dẫn cậu cùng đến bên giường buồng hông: "Ngủ đi."

Lương Tiêu tâm thần còn không ổn định, hoảng hốt được hắn kéo vào, cực kỳ cẩn thận đặt lên giường: "Thì, thì đã ngủ sao."

Hoắc Lan sờ sờ trán của cậu: "Cậu rất mệt mỏi."

Lương Tiêu diễn một ngày, chưa kịp nghỉ ngơi chốc lát, lại xảy ra loại chuyện này.

Lăn qua lăn lại đến bây giờ đã gần đến hừng đông, bản thân Lương Tiêu không phát hiện, trên mặt đã vô cùng trắng, trên môi không có màu đỏ, nhịp tim cũng không ổn.

Hoắc Lan lo lắng, cẩn thận thu xếp thỏa đáng cho cậu, đóng kín góc chăn, tay trái chèn ở sau đầu cậu.

Lương Tiêu có lúc không được Hoắc tổng của bọn họ đỡ đầu, từ trong cái gói cuộn lộ ra cái tay, níu lại tay áo Hoắc Lan, thử một chút xúc cảm.

Hoắc nhẹ nhíu mi: "Làm sao vậy?"

Lương Tiêu không lập tức trả lời, tỉ mỉ sờ sờ măng-sét của Hoắc Lan.

Hoắc tổng bọn họ đang nhận định hai người sau này là một nhà, quả thực tiến bộ nổi bật.

Lương Tiêu bị cảnh đẹp có hơi hoảng hốt, mò ra thì thào: "Quả thực là thật sao..."

Hoắc Lan ngực tê rần, thấp giọng: "Đúng."

Lương Tiêu hồn nhiên không biết bản thân lại đi đâm đâm vào ngực hắn, còn đang thừa dịp sờ tay áo một đường đi lên, đã mò lấy đầu vai Hoắc Lan.

Hoắc Lan cúi người, bởi cậu sờ loạn mà xác nhận: "Là thật."

Lương Tiêu đã xác nhận là thật, nhưng quyết định không buông tha cơ hội này, tiếp tục sờ đi lên, theo vạt áo Hoắc tổng một đường đụng phải cổ áo.

Lương Tiêu hôm nay đã đủ khổ cực, Hoắc Lan không muốn để cho cậu cố sức, vai lại nghiêng nghiêng hạ xuống: "Đều là thật."

Hoắc Lan cố sức nhắm mắt, cúi đầu lên tiếng, gần như hứa hẹn: "Tôi ở, tôi sẽ bên cậu, tôi sẽ không đi..."

Lương Tiêu nín thở ngưng thần, không dấu vết cởi ra cái nút áo đầu của hắn.

Hoắc Lan bình tĩnh chăm chú nhìn cậu, thanh âm khàn xuống: "Cậu tin tôi."

Lương Tiêu ngẩn người, trên tay theo bản năng tiếp tục dây dưa cùng nút áo, đón nhận tầm mắt của hắn: "Tôi tin."

"Tôi vẫn luôn tin." Lương Tiêu đón ánh mắt của hắn, nghiêm mặt lên tiếng, "Hoắc Lan, tôi không có không tin anh."

Hoắc Lan cũng không có bị cậu thuyết phục, giông tố nơi đáy mắt không dừng, giọng chết lặng: "Vậy vì sao cậu không ngủ được?"

Lương Tiêu trong lòng nói nói nhảm còn không phải là vì trêu đùa anh, lời đến khóe miệng khó khăn lắm mới nuốt về, miễn cưỡng nở nụ cười, nhân lúc hắn không chú ý tốc độ trên tay nhanh hơn: "Còn không buồn ngủ..."

Hoắc Lan tâm thần ở hết trên người cậu, cũng không phát hiện khác thường trên người mình, nhìn màu môi Lương Tiêu trắng nhợt, nhẹ nhàng sờ sờ tóc của cậu.

Những năm gần đây, Hoắc Lan cũng không có mấy ngày thật sự ngủ ngon, so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ không ngủ được là chuyện gì xảy ra.

Khép mắt lại, quá khứ sẽ sôi trào khuấy đảo lòng người, không đè ép được.

Đêm trằn trọc, ngủ không yên.

Lương Tiêu đã từng nhờ quản gia hỏi hắn, không ngủ được có phải bởi vì tiềm thức chống cự giấc ngủ hay không.

"Không phải." Hoắc Lan nói.

Lương Tiêu sửng sốt một chút: "Không phải hả?"

Hoắc Lan khép mắt lại.

Không phải chống cự giấc ngủ, là chống cự tỉnh ngủ.

Sau khi tỉnh lại, thì sẽ phát hiện hết thảy đều là giả, tất cả dịu dàng đều sẽ trở về hiện thực, tất cả ảo giác đều sẽ tan thành mây khói.

Hắn không muốn để cho Lương Tiêu cũng vây ở trong loại ngõ cụt này, tĩnh một lát, mở mắt ra nhìn vào đáy mắt Lương Tiêu, khẽ cam đoan: "Tôi là thật."

Lương Tiêu nhíu mi.

Cậu mơ hồ nhận thấy được Hoắc Lan phảng phất vào ngõ cụt gì đó, có chút không yên lòng, rút tay: "Tôi biết."

Lương Tiêu giơ tay lên, đặt lên mi tâm Hoắc Lan, nhẹ nhàng xoa bóp: "Làm sao vậy? Trong lòng khó chịu sao? Nói với tôi ―― "

Hoắc Lan nhắm chặt hai mắt, vai căng cứng một lát, cầm tay cậu: "Tôi có thể..."

Lương Tiêu triệt để lo lắng, nhíu chặt mi: "Có thể cái gì?"

Hoắc Lan: "Có thể...Chứng minh."

Tuy rằng hắn cũng không hiểu rõ lắm, tại sao muốn chứng minh mình là thật, sẽ phải hôn Lương Tiêu một chút.

Nhưng... Nếu như vậy có thể để cho Lương Tiêu tin tưởng.

Tương lai Lương tiên sinh muốn trách hắn khinh bạc, hắn sẽ không cho chính mình chối từ giải thích.

Lương Tiêu đã quên mình ở trên xe bảo mẫu ăn nói lung tung, lo lắng Hoắc Lan quấn chết mình ở địa phương nào, tràn ngập lo lắng tìm điện thoại, muốn gọi quản gia khẩn cấp qua đây: "Chứng minh cái gì? Không có chuyện gì, tôi rất tốt, Hoắc Lan ―― "

Lương Tiêu đang nói đột nhiên ngừng, bị Hoắc Lan nắm cổ tay, che ở trước mắt.

Để kêu cậu tiện sờ mó, thân trên Hoắc Lan đã đè xuống rất thấp, toàn bộ nút áo ngủ trên người đã bị hắn mở ra, vải vóc mềm mại rơi xuống mở rộng, lộ ra lồng ngực kiên cường dẻo dai.

Lương Tiêu cảm giác mình có thể là thật sự nằm mơ.

Mới vừa được Hoắc Lan ở trên xe dùng ngực ủ ấm, Lương Tiêu kỳ thực chẳng qua là nhịn không được sinh lòng xằng bậy, tính toán đâu ra đấy, đơn giản muốn thừa dịp sờ loạn Hoắc Lan một phen.

Không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển đến cục diện này.

Lương Tiêu trực tiếp nằm thẳng tắp, mảy may không dám động, nóng như bị đốt: "Hoắc Lan ―― "

Lương Tiêu chợt mất tiếng, trợn tròn hai mắt.

Hoắc Lan cúi người, hôn lên môi cậu.

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play