Edit: Mạn La - Tác giả: Lâm Thược

___________________

“Đương nhiên là có.” Phó Quân Hoà lấy một lực độ loại lãnh khốc vô tình đẩy cậu ra, bắt chéo chân nói:“Cậu trước kia làm chuyện gì, tôi có thể vĩnh viễn không hỏi không truy cứu, nhưng về sau, cậu phải bỏ những thói hư tật xấu kia, một lòng một dạ học tập cho giỏi, thành tích nhất định phải nâng lên. Đừng quên, cậu còn thiếu tôi một chuyện. "

Làm!

Phong Lê rất không vui, nhưng lại nói không lại hắn, phiết miệng trừng hắn nửa ngày, thấy đối phương không dao động, dứt khoát cầm thìa lên ăn món tráng miệng.

Phó Quân Hoà bình tĩnh đem phần bánh pudding của mình đẩy qua, đường cong nơi hạ thân được áo khoác che chắn hơi hơi thả lỏng một ít.

Không ai biết, lão nam nhân mặt ngoài lãnh khốc vô tình trên mặt tràn ngập cấm dục, mới vừa rồi bị Phong Lê ở trên đùi cọ liền nổi hoả.

Cũng may lúc sau Phong Lê không có nói thêm mấy lời kinh thế hãi tục gì hoặc là làm hành động nhóm lửa nào nữa.

Được đến hai phần pudding nhóc con liền quên "khúc mắc" vừa rồi, vui vẻ bắt đầu ăn, một đôi mắt đẹp sáng ngời híp thành hình trăng non.

Quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ, Phó Quân Hoà vui mừng nghĩ, còn có thể cứu.

Nhưng vui mừng không kéo dài được bao lâu, lúc đưa Phong Lê tới cổng trường.   

Thiếu niên xuống xe, ghé vào cửa kính xe hắn, chưa từ bỏ ý định hỏi một câu: "Tiểu soái ca, có muốn nghĩ lại không? Thật sự không muốn bao dưỡng tôi, tôi bao dưỡng anh cũng được, tôi có thể kiếm tiền nuôi anh. "

Một nam nhân lớn lên hoàn toàn hợp thẩm mỹ cậu như Phó Quân Hoà quá là hiếm, Phong Lê thực sự không muốn bỏ qua.

Nói xong không đợi nam trả lời, Phong Lê đột nhiên xích lại gần ở trên khuôn mặt anh tuấn của hắn thật nhanh pi một cái: "Tiểu soái ca, cám ơn bữa trưa của anh."

Sau đó bỏ chạy thật nhanh.

Lúc trước muốn kết hôn, hiện tại thành muốn nuôi anh?

"..." Nhìn bóng lưng nhảy nhót vui sướng của cậu vào cổng trường, Phó Quân Hoà quyết định rút lại lời lúc nói trước.

Lệch, quá lệch, không cứu nổi.

Nhiệm vụ giúp thiếu niên Phong Lê sa ngã này là chuyện lâu dài, đường dài lại gian nan, gánh thì nặng mà đường thì xa.

Trước từ uốn nắn những thói hư tật xấu lên đi.

Anh mở di động gửi tin nhắn cho thư ký: Đi mua một bộ 《 Học Sinh Trung Học Hành Vi Quy Phạm 》.

Thư ký: 《 Học Sinh Trung Học Thủ Tục 》luôn không?

Phó Quân Hoà: Được, còn có 《 Tám Vinh Tám Sỉ 》và《 Tam Tự Kinh 》.

Thư ký: Mua tới cho Phong Lê?

Phó Quân Hoà: Ừ.

?!

Thư ký lại một lần nữa cảm thán "Cmn, đây không lẽ là con riêng của sếp thật".

Buổi sáng Lữ Tuấn ở văn phòng bị ba hắn đánh gần ch*t đã lan truyền khắp trường trung học, không cần thông báo phê bình, mọi người ai cũng biết chuyện hắn và Hà Uý ăn trộm tiền của bạn cùng phòng.

Sau lưng khinh thường gọi hắn là "kẻ trộm".

Phong Lê đến phòng học không lâu, liền có người đến tìm cậu, đi ra ngoài thì thấy là Tưởng Hạo Hoa.

Tưởng Hạo Hoa là đến xin lỗi cậu: "Thật xin lỗi, Phong Lê, hôm nay là mình không đúng, tôi không nên hấp tấp như vậy, là tôi đã hiểu lầm cậu, còn nói với cậu mấy lời rất quá đáng, làm ảnh hưởng đến danh dự của cậu, thật sự rất xin lỗi, buổi tối tôi mời cậu ăn cơm, được không? "

Điều kiện gia đình của Tưởng Hạo Hoa rất kém, nhưng cũng may hắn biết phấn đấu, điểm rất tốt, học bá đứng đầu, mỗi năm đều được học bổng, đám người Lữ Tuấn đều ngầm gọi hắn là con mọt sách.

Vị "mọt sách" này tính cách chất phát trung thực, ở trong ký túc xá là một người hoà giải, hiền lành, thường không cùng người khác tranh cãi, buổi sáng là quá mức kích động mới có thể như thế.

Dù sao đối với hắn mà nói, ba ngàn là một số tiền không nhỏ, hắn không cách nào tưởng tượng được nếu nói thật là làm mất, ba mẹ hắn sẽ tức giận như thế nào.

Cũng may ba của Lữ Tuấn đã đem tiền trả lại cho hắn.

Phong Lê vốn dĩ cùng hắn cũng không oán không thù, căn bản không để trong lòng, thoải mái tha thứ cho hắn, chuyện ăn cơm cũng đồng ý.

Nếu nói hiện tại có chuyện gì mà Phong Lê không thể cự tuyệt, đó nhất định là chuyện ăn cơm.

Bất quá nói là mời ăn cơm, kỳ thật là ở canteen gọi ba món xào, hai món chay một món mặn, còn có một cây xúc xích nướng. Phong Lê cũng không ghét bỏ, bưng chén cơm ăn đến ngon lành.

Tưởng Hạo Hoa cũng ăn ngon miệng hơn, từ đáy lòng đột nhiên cảm thấy Phong Lê người này cũng không làm người ghét như bọn họ nói.

Không khỏi bát quái nói: "Phong Lê, hôm nay chú đó là ai vậy?"

Phong Lê không giấu giếm, buột miệng nói.

"Đó là kim chủ của tôi."

Theo quan điểm của cậu, giúp đỡ hay bao dưỡng cũng không khác nhau.

Tưởng Hạo Hoa:???

"Vậy còn Cố Tử Hoa..."

"Tôi đá hắn."

Tưởng Hạo Hoa:?!

Mặc dù rất khiếp sợ, nhưng trong thâm tâm lại có chút hâm mộ cậu là chuyện gì vậy nè?! Đạp một hào môn, lập tức tìm một người khác, cái loại tiện tay liền chuyển một trăm vạn!?

Bao nhị nãi* cũng không rộng rãi như vậy đi?

Hắn thật chua.

Mặc dù cái chú kia lớn tuổi một chút, nhưng là rất đẹp trai. Giá trị nhan sắc cao đến có thể so sánh với minh tinh, tình nhân trong mộng của thiếu nam thiếu nữ a.

"Cậu yên tâm tôi sẽ không nói cho người khác cậu được bao nuôi... Nhưng hôm nay mấy người Lữ Tuấn cũng nhìn thấy, không biết bọn họ có lại nói bậy nữa không."

Phong Lê không sao cả ừ một tiếng, cậu mới không quan tâm.

Tưởng Hạo Hoa đích xác không nói ra chuyện cậu bị bao dưỡng, nhưng là, chuyện Cố Tử Hoa vì bất lực nên bị đá truyền khắp toàn bộ cao trung.

——

Thứ Năm, Phong Lê trốn học.

Cậu như thường ngủ một ngày, tỉnh ngủ thoải mái dễ chịu mà bò dậy, thu dọn cặp sách, dễ dàng trèo tường đi ra ngoài.

Lưu lại Trần Vĩ Nhạc vẻ mặt sùng bái ngưỡng mộ đưa mắt nhìn cậu đi xa.  

Đáng giận, hắn cũng muốn trèo tường nhìn thật đẹp trai như vậy, tiêu tiêu sái sái a!

Phong Lê ra khỏi trường học, bắt taxi đến cửa tiệm bánh ngọt của mình.

Trong nháy mắt cậu vừa bước vào cửa, liền cảm giác được có vô số ánh mắt nhìn tới, phảng phất như minh tinh bước trên thảm đỏ, chỉ cách năm sáu mét ngắn ngủi, hai bên liền vang lên vô số thổ rút chuột thức* thét chói tai.

"Anh ấy đến anh ấy đến! Tui ngồi canh thật lâu, đây là anh phục vụ siêu đẹp trai mà tui đã nói với bà vào tuần trước đó!!"

"Ôi thần linh ơi, anh ấy đẹp trai quá!!"

"Ô ô ô, tiểu ca ca này, em có thể!! Chó con a!!"

"Tôi nghĩ đó là tiểu chó săn!!"

"Hắn có bạn gái chưa?!"

*Đoạn này mấy bả nói gì tui cũng không hiểu luôn, mấy nay chất xám hết rồi:(

Lâm Tiểu Mỹ từ cuối tuần còn cảm thấy kinh ngạc đến bây giờ cũng đã quen, cô còn có thể đoán trước được, bây giờ khách không nhiều, nhưng hiện tại tuyệt đối có nhiều học sinh đang trên đường chạy tới đây. Kỳ quái duy nhất là: "Cậu làm sao mà lúc này đến rồi?"

“Trốn học.” Phong Lê bước đến quầy lễ tân đặt chiếc máy tính mang theo xuống: “Đúng rồi, ngày mai bắt đầu dùng nó ghi sổ.”

Lâm Tiểu Mỹ ồ một tiếng, cô không quá coi trọng, chỉ là cảm thấy notebook này bề ngoài khá tuyệt.

Máy tính này là được Phong Lê cải tạo.

Bởi vì thao tác hệ thống của thế giới tương lai và hiện đại không giống nhau, vật dẫn cần thiết cũng không giống, Phong Lê không tìm thấy các vật liệu và bộ phận giống hệt nhau, chỉ có thể chọn vật tương tự, nhưng không có cách lắp lại như cũ, vẻ ngoài tương đối kỳ quái cũng không có biện pháp.

Lữ Tuấn với Hà Uý bị đưa về nhà dạy dỗ, còn lại mấy bạn cùng phòng thấy cậu lấy mỏ hàn cùng khoan điện ra, một đám sợ tới mức run bần bật, lại giận mà không dám nói gì, sợ ban đêm sẽ đem bọn họ thủ tiêu.

Lúc đầu suy nghĩ trộm báo cáo, ai ngờ kết quả Phong Lê hủy đi một mảng tường, lén luồn dây mạng vào.

Bây giờ toàn bộ ký túc xá không những không muốn báo cáo cậu, mà còn giúp che giấu.

Phong Lê trâu bò!

“Lâm Tiểu Mỹ, chị lại đây.” Phong Lê bật máy tính lên gõ bàn phím, vừa lúc Lâm Tiểu Mỹ đến gần, trên màn hình xuất hiện một nụ cười màu cam.

Một giọng nói phát ra từ máy tính: "Đã đăng ký, mở ra quyền hạn cấp C."

“Hở, đó không phải là giọng của cậu sao?” Lâm Tiểu Mỹ sửng sốt.

“Là tôi.” Phong Lê không giải thích nhiều, hai ba bước đem khuôn mặt và giọng nói của Lâm Tiểu Mỹ nhập vào, sau đó mới lên tiếng: “Nó tên Tiểu Thái Dương, là một chương trình AI mà tôi viết cho tiệm, có công năng ghi nhớ thống kê số liệu, về sau hẳn là còn có giám sát và theo dõi, đo đạc chất lượng nhiệt độ không khí, kiểm tra đo lường sóng P*, tự động trích xuất phản hồi của khách hàng, báo động, có lẽ sau sẽ thêm một cánh tay robot... "

Thiếu niên đọc một hơi, Lâm Tiểu Mỹ vẻ mặt mộng bức.

"Ừm, phương thức hoạt động của nó không giống máy tính thông thường lắm, nhưng nó sẽ dạy chị cách vận hành nó như thế nào, chị có cái gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi nó, nó sẽ giải thích cho chị biết."

“Thần kỳ như vậy?” Lâm Tiểu Mỹ một mặt không tin, cô vừa đến gần, gương mặt tươi cười liền lộ ra một cái nụ cười vui vẻ,dùng giọng nói của Phong Lê cười tủm tỉm chào hỏi cô: “Chào chị Tiểu Mỹ ~ Em là Tiểu Thái Dương, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn!"

Dùng giọng nói của Phong Lê nói ra những lời ôn nhu đáng yêu như vậy, giọng nói này... Cũng là không ai.

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại 𝐖𝐚𝐭.𝐭𝐩𝐚𝐝-ManLaBatTieu)

Lâm Tiểu Mỹ có chút nhộn nhạo, nhìn thiếu niên tuấn tú bên cạnh, lại nghe giọng nói ôn nhu của Tiểu Thái Dương, trong lòng thở dài đáng tiếc, tại sao Phong Lê lại thích nam nhân a?!

Lâm Tiểu Mỹ: "Đúng rồi, ngày hôm qua Ngô Thiên đã từ chức, cho nên phải tuyển thêm người phục vụ khác."

"Ừm, chị cứ xem rồi làm."

Lúc đầu Phong Lê nể mặt ông chủ Trần nên không đuổi hắn, chính hắn ta liền chịu không nổi rời đi, dù sao cậu cũng không thích loại người tự cho mình là đúng này.

Đúng như Lâm Tiểu Mỹ đoán, trong tiệm nhanh chóng chật ních, một đám gọi món xong liền lấy điện thoại ra điên cuồng chụp ảnh, kem tan cũng mặc kệ, rõ ràng mục đích của bọn họ không phải là ăn mà là Phong Lê..

Vì thỏa mãn yêu cầu của lượng “fan” đông đảo, Phong Lê thay bộ đồng phục nhân viên của tiệm, cái này không đến không được, bắt đầu điên cuồng kêu gọi chị em đến xem.

“Aizz, chị đoán chừng ông chủ tiệm trà sữa bên cạnh khẳng định hận cậu chết đi được.” Lâm Tiểu Mỹ một bên vừa bận rộn tính tiền, một bên cười nói: “Bây giờ có cậu ở đây, doanh thu sẽ tăng vọt.”

Phong Lê không khách khí cười cười: "Sẽ không, tôi cũng mua luôn cửa tiệm bên cạnh rồi." (Những kẻ có tiền:<)

Lâm Tiểu Mỹ: “Cái gì?!” Cô cho rằng mình nghe nhầm, đang định hỏi.

"Xin chào, xin hỏi còn chỗ không?"

Lúc này, có ba người đi vào, ở quầy lễ tân hỏi.

Ba người này tuổi không lớn, chắc cũng trạc tuổi Phong Lê, hẳn là học sinh trung học ở phụ cận.

“Trên lầu còn chỗ, đi lên lầu bên này, Phong Lê, chị ở đây tính tiền, cậu giúp đưa họ lên lầu đi.” Lâm Tiểu Mỹ cũng không khách khí với Phong Lê.

“Phong Lê?” Một nữ sinh trong đó kinh hô một tiếng: “Wow, cậu là Phong Lê?!”

Phong Lê ngẩng đầu lên xem xét, hỏi ngược lại: "Cô là ai?"

"Thực sự đúng là cậu a! Tôi nói sao nhìn cậu có chút quen mắt! Phong Lê, cậu không nhớ rõ mình sao?" Nữ sinh trên dưới đánh giá Phong Lê một phen: "Mình là Lý Nhụy Thu, trước kia lúc ở trường trung học 69, tôi ngồi phía trước cậu, còn có cô ấy, cũng là bạn học cùng lớp của chúng ta, Hứa Tiêu Tuyết. "

Trường Trung học 69 là trường Phong Lê học trước khi chuyển trường, trái ngược trường Nhất Trung nổi tiếng ở thành phố S, trường Trung học 69 chỉ là một trường học phổ thông không có danh tiếng gì.

Phong Lê lười biếng gật đầu, lãnh đạm ồ một tiếng, hiển nhiên cậu hoàn toàn không nhớ Lý Nhụy Thu này là ai, nhưng đến chính là khách, Lâm Tiểu Mỹ hiện tại đang bận, ông chủ cậu liền tự thân làm một lần vậy.

Cậu dẫn hai nữ một nam lên tầng hai, lúc lên cầu thang nghe thấy bọn họ ở sau lưng khe khẽ nói nhỏ.

Người nam hỏi: "Đây là ai vậy?"

"Một bạn học cũ của lớp chúng ta."

"Đây thật là Phong Lê sao?"

"Chắc chắn rồi, chậc chậc, mặc dù tôi cảm thấy không quá giống... Nhưng không chừng là đi chỉnh mặt đấy"

"Vậy tại sao cậu ta lại ở chỗ này?"

"Sao tôi biết được."

Sau khi ngồi xuống, Lý Nhụy Thu rốt cuộc nhịn không được mở miệng, âm dương quái khí nói: "Phong Lê, cậu không biết đâu, lúc cậu đến Nhất Trung, chúng tôi đều rất hâm mộ cậu, đó chính là Nhất Trung đấy, thành tích không tốt, hậu trường không đủ cứng là không vào được đâu."

Phong Lê không để ý đến bọn họ, đặt menu lên bàn: "Mọi người muốn dùng gì?"

Hai người làm lơ cậu, tiếp tục nói.

“Đúng vậy.” Hứa Tiêu Tuyết nói, “Lúc trước nghe nói cậu cùng một người nhà giàu đính hôn, gả cho Cố thiếu, chuyển vào biệt thự lớn, mỗi ngày ăn nhà hàng năm sao, đi ra ngoài đều có xe sang đưa đón, còn chuyển trường tới Nhất Trung, sao bây giờ lại đến nơi này làm công rồi? "

"Đúng đấy, cậu không biết chúng ta hâm mộ như thế nào đâu, aiz, tôi nói..." Lý Nhụy Thu giả bộ kinh ngạc nói: "Phong Lê, cậu không phải là bị từ hôn chứ? Nhất Trung cũng đuổi học cậu rồi?"

"Chắc vậy rồi, nếu không thì tại sao Cố gia lại để cậu ấy làm công ở một nơi như vậy? Phong Lê, cậu làm công ở đây một tháng kiếm bao nhiêu tiền? Có đủ cơm không?" Hứa Tiêu Tuyết nói rồi lấy ra cái túi tiền hiệu LV của mình, từ bên trong lấy ra hai trăm đồng: "Phong Lê, cậu cầm đi, đừng khách sáo, đều là bạn học cũ cả."

Lúc khép túi lại, còn không quên khoe ra logo trên đó.

“Cậu ở đây cũng không dễ dàng nhỉ?” Lý Nhụy Thu cười: “Đúng rồi, đây là bạn trai tôi, anh ấy đến đây phỏng vấn xin việc, ông chủ ra giá một tháng tới năm sáu ngàn, hơn cậu gấp mấy lần đi, cho nên cậu cũng đừng khách sáo, thiếu tiền cứ việc nói thẳng, chúng tôi có thể cho cậu mượn. "

Lại nữa...

Phong Lê nheo nheo mắt có chút đau đầu, làm sao luôn có mấy đứa ngu ngốc ở trên bãi mìn cậu nhảy disco vậy?

Buộc cậu động thủ đuổi khách, rất không hợp đó.

Ngay lúc ông chủ Phong suy nghĩ xong vấn đề đuổi khách hoàn mỹ, đột nhiên có người đi tới hỏi.

"Hi, chào các bạn, có thể quấy rầy một chút không?"

Đây là một người đàn ông ăn mặc sành điệu, Phong Lê đang đứng ở lối đi bên nhỏ trái, hắn đi đến từ bên phải, cách cái bàn ở giữa.

"Tôi là Tống Vệ của công ty giải trí săn tìm minh tinh Coco." Người đàn ông trung niên đưa danh thiếp cho họ xem: "Các bạn có biết giải trí Coco không? Rất nhiều minh tinh đều là từ công ty chúng tôi! Lâm Giai Giai này, Chung Vũ, Bạch Thư Ngọc, họ đều là nghệ sĩ của công ty chúng tôi đấy! Ảnh đế Kỷ Vô Hoan* cũng từng hợp tác với diễn viên của công ty chúng tôi! "

*Ai đọc bộ Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát cùng tác giả sẽ biết đây là ai><

Cái gì?! Săn tìm minh tinh?! Công ty giải trí?!

Chúa ơi, đây không phải là một cảnh chỉ có trong các phim truyền hình sao?

Hứa Tiêu Tuyết cùng Lý Nhụy Thu liếc nhau, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy sửa lại dáng ngồi cho đoan chính, Lý Nhụy Thu còn lấy ra một chiếc gương nhỏ tô lại son môi, ngữ khí chanh chua vừa rồi biến mất hoàn toàn, nhỏ giọng nói: "Chào ngài, chào ngài, tôi từ nhỏ đã học múa dân tộc, tôi lấy qua giải nhất trường, vốn dĩ có cơ hội đi tham gia khu cấp thi đấu....."

Cô chưa kịp nói hết lời thì Hứa Tiêu Tuyết liền nói: "Chào ngài, tôi là Hứa Tiêu Tuyết, là học sinh trường Trung học 69, tôi từ nhỏ học qua thanh nhạc, sở trường đặc biệt là đọc diễn cảm, vẽ tranh, nga, tôi còn sẽ mau bản*...."

*Mình không hỉu nghĩa:(

Lúc các cô liều mạng chào hàng chính mình, Tống Vệ nhìn cũng không thèm nhìn các cô một cái, cách cái bàn nói chuyện quá không tiện, hắn dứt khoát xoay người vòng tới bên kia, đem danh thiếp đưa cho Phong Lê, kích động nói: "Tôi ở trên mạng nhìn thấy ảnh chụp của cậu, hôm nay đặc biệt tới vì cậu, tôi quang sát cậu rất lâu, khí chất cùng hình tượng của cậu quá tuyệt vời, Công ty chúng tôi chuẩn bị đẩy ra hoạt động tuyển chọn quy mô lớn, chọn thần tượng nghiệp dư ra mắt, cậu thực sự quá phù hợp, mong cậu hãy suy xét một chút... không, không đúng, mong cậu nhất định phải tới "

“Tôi không có hứng thú.” Phong Lê thờ ơ cự tuyệt, danh thiếp cũng không nhận.   

Công ty gà rừng* từ đâu ra vậy?

Trước không nói giải trí Coco, cái gì mà Lâm Giai Giai, Chung Vũ, Bạch Thư Ngọc, một người cũng chưa nghe nói qua, cũng không biết là tiểu võng hồng tuyến 18 nào.

Làm thần tượng?

Không nói còn được, nhắc tới cái này, Phong Lê có chút buồn nôn.

Trong số mười tám nhiệm vụ nghịch tập của cậu, có một nhiệm vụ trở thành thần tượng quốc dân.

Đó là nhiệm vụ thứ tư của Phong Lê sau khi thất bại ba lần liên tiếp, tránh cho thất bại bị xóa bỏ, cậu dốc hết toàn lực làm.

Nhưng mà nguyên chủ là một kẻ ngốc nghếch không có ưu điểm nào trừ mặt lớn lên không tệ và tính cách đặc biệt ngay thẳng.

Hắn “ngay thẳng” đến mức nào? Nhiều lần bị người bán còn ngây ngốc giúp người ta đếm tiền.

Xuất đạo hai năm, số lần diễn xuất không đến ba ngón tay, hồ thành tương vừng* không nói, thật vất vả có được cơ hội tham gia một chương trình tạp kỹ, còn bị đồng đội tự cho là tốt sử dụng như vũ khí*, vì giúp hắn đòi lại “Công đạo” cùng người của tổ tiết mục cãi nhau, còn đánh người một quyền.

*Khúc này tui edit xàm, chứ xem không hỉu mẹ gì sất.

Quả thực có bệnh!

Khi Phong Lê xuyên qua, quả thực là cầu ba cáo bà cùng người ta xin lỗi, ngăn cơn sóng dữ, mới rốt cuộc đem cơ hội lần này lấy về, tôi luyện kỹ thật ca hát cùng khiêu vũ của mình, nghĩ mọi cách tìm tài nguyên.

Muốn bỏ nửa cái mạng, mới rốt cuộc ở thời điểm một ngày cuối cùng, leo lên đứng đầu bảng thần tượng quốc dân, hoàn thành nhiệm vụ.

Trong nháy mắt đó, cậu đã thề đời này mình sẽ không bao giờ lại làm thần tượng minh tinh quỷ gì nữa.

Thậm chí nhắc tới liền ghê tởm!

"Em trai, cậu đừng vội từ chối! Cậu nghe tôi nói, cậu ở đây làm phục vụ tiền lương hẳn là không cao nhỉ? Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, nhưng nếu cậu ký hợp đồng với công ty chúng tôi, lấy tướng mạo cùng khí chất của cậu... ”Tống Vệ chưa kịp nói xong, đã bị Lý Nhụy Thu cắt ngang.

"Tống tiên sinh, ngày thấy tôi thế nào? Hình tượng khí chất của tôi cũng không tệ..." Lý Nhụy Thu vẻ mặt nịnh nọt, còn chưa nói hết liền hét lên một tiếng.

Hứa Tiêu Tuyết dưới bàn đạp chị em tốt một cái, ra vẻ ngượng ngùng nói: "Tống tiên sinh, tôi cảm thấy khí chất với hình tượng của mình cũng không tệ đâu, hơn nữa tôi ca hát cũng rất êm tai, ngài có muốn nghe không? Tôi..."

“Mong các cô lịch sự một chút, đừng có ngắt ngang lúc người khác đang nói chuyện được không?” Tống Vệ nhíu mày không vui, ánh mắt quét qua hai người, khinh thường nói: “Minh tinh không phải ai cũng có thể tùy tiện làm, hai vị hảo hảo đọc sách đi. "

Ngụ ý chính là, tắm rửa ngủ đi, không có chuyện của mấy người.

"Tôi..."

Lý Nhụy Thu và Hứa Tiêu Tuyết đồng thời nghẹn lời.

“Em trai, cậu nghe tôi nói.” Tống Vệ kích động nói với Phong Lê, “Nếu cậu bằng lòng đến công ty chúng tôi, lương cơ bản trong giai đoạn đầu bảo đảm là tám ngàn”

“Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú.” Phong Lê vẫn không nhận lấy danh thiếp, xoay người muốn đi, nhưng Tống Vệ lại ngăn cậu lại.

"Em trai, cậu suy nghĩ lại đi! Chờ cậu chính thức debut, thu nhập hai vạn một tháng đều không thành vấn đề! Chờ sau này hot..."

Mới hai ba vạn cũng không biết xấu hổ mở miệng với cậu?

Phong Lê có chút không kiên nhẫn, nhướng mày nói: "Các người có biết một tháng tôi kiếm được bao nhiêu không?"

"Bao nhiêu?"

Vừa định trả lời, liền nhìn thấy một phục vụ viên đi tới, cung kính nói với Phong Lê: "Ông chủ, có người ở tầng một tìm anh!"

"Ông chủ?! Cậu là ông chủ ở đây?!"

Hứa Tiêu Tuyết, Lý Nhụy Thu vẻ mặt khiếp sợ, Tống Vệ cũng rất bất ngờ.

“Chuẩn xác mà nói, tôi không chỉ là ông chủ ở đây, cửa tiệm bên cạnh cũng là tôi mua lại.” Phong Lê đặt menu sang một bên: "Hiện tại, ba người gọi món hoặc là đi ra ngoài."

"Về phần Tống tiên sinh, một ngàn vạn, dưới giá này ông không cần tới tìm tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play