*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Chi

***

“......!”

Không thể không nói, học sinh cao trung bây giờ mỗi người đều rất có mắt nhìn, lòng hiếu thắng cực mạnh. Vừa rồi còn ồn ào đến lợi hại, lời ra khỏi miệng đều là: “Thu phục Phó Quân Hòa”, hiện tại tất cả những người có mặt ở hiện trường đều ngậm miệng sau một giây đồng hồ, an tĩnh như gà, hơn nữa nhanh chóng tản ra, làm bộ không có việc gì phát sinh. Dù có tò mò cũng chỉ dám dùng mắt liếc trộm hai người.

Rốt cuộc thì không phải ai cũng không biết lớn nhỏ giống Phong Lê. Huống chi lúc này khóe miệng của người đàn ông căng chặt, sắc mặt âm trầm đến mức sắp nhỏ ra nước rồi, còn ai dám trêu chọc hắn nữa?

Đám người vây xem nhanh chóng tản ra, hàng hiên khẩu thực mau liền không, Phong Lê cũng buông cái tay đang túm cổ áo người ta ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cặp mắt sáng ngời kia nhìn qua chỗ Phó Quân Hòa rồi lại nhìn xuống dưới đất, suy nghĩ vừa chuyển mấy phát, lập tức ngẫu hứng phát huy, nháy mắt tiến vào hình thức tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn, mở to hai mắt to tròn vô tội, mở miệng ra chính là một câu ngọt ngào: “ Chú Phó!”

Bàn tay trắng nõn chấm chấm trên mặt viết ba chữ to “Siêu ngoan ngoãn”.

Mọi người ở đây, bao gồm cả thư kí ở phía sau Phó Quân Hòa đều cảm thấy bị trúng một đòn ngay tim!

Chẳng sợ cô đã có đã đầy đủ hiểu biết về bản tính kiêu ngạo nhóc con hư hỏng này, nhưng vẫn nhịn không được mềm lòng.

Chỉ có Phó Quân Hòa là không dao động, khuôn mặt đen sì vẫn cứ lãnh khốc vô tình mà nhìn cậu chằm chằm.

Phong Lê rụt ngón tay vào ống tay áo đồng phục, chỉ để lộ ra ngón tay trắng trẻo, vô cùng ấm ức chỉ xuống mặt đất, lại bổ sung một câu: “Sữa bò của cháu bị người khác đánh đổ mất rồi...”

Có thể tiến có thể lùi, co được thì cũng phải dãn được.

Đm, đây là làm nũng để cáo trạng sao?! Quá đỉnh rồi! Chơi thế này thì ai chơi lại được hả?!

Giờ khắc này, thư kí quả thực tràn lan tình thương của mẹ, nháy mắt phản chiến, điên cuồng dùng ánh mắt ám chỉ Phó Quân Hòa.

Ông chủ mau dỗ cậu ấy đi! Mau dỗ đi! Anh dỗ thằng bé một chút thì chết à!

Quả nhiên, chiêu này ngay lập tức làm biểu tình Phó Quân Hòa hơi dịu xuống một ít. Nhưng trên khuôn mặt căng chặt vẫn không xuất hiện một ý cười, đôi mắt thâm thúy nặng nề mà nhìn chằm chằm Phong Lê.

Phong Lê vội vàng rèn sắt khi còn nóng, bước nhanh xuống lầu đi đến trước mặt Phó Quân Hòa, thẳng đến chính diện, đang muốn làm con mèo tinh ranh chụp mồi thì lại bị ấn xuống ngay lập tức.

“Phong Lê, vứt hộp sữa bò trên mặt đất đi. Tiểu Vương, đi đến nhà hàng cô nói trước kia đi.

Phó Quân Hòa cuối cùng cũng hòa hoãn lại, thu tay xoay người đi ra ngoài trường học.

Nữ thư kí đang muốn hỏi nhà hàng nào cơ? Đột nhiên nhớ tới mấy ngày hôm trước lúc nói chuyện phiếm, chính mình đã thuận miệng nói một câu, hương vị ở nhà hàng đó rất tốt, đến những người kén ăn cũng phải khen ngợi.

Cô còn tưởng rằng ông chủ sẽ không có hứng thú chứ.

Rốt cuộc thì Phó Quân Hòa hoàn toàn không liên quan tới hai chữ “ham ăn”

Phó Quân Hòa tuy rằng không dính dáng đến hai từ này, nhưng Phong Lê thì có.

Đây chính là chiếu một chút ánh mặt trời liền sáng rực, vừa nghe đến ăn cơm, nhóc con ranh ma kia nháy mắt đã quên chuyện vừa rồi, lại vừa thấy nhà hàng trang hoàng tinh mỹ xa hoa thì càng bắt đầu xoa tay chờ mong.

Ba người vào một phòng. Ngay trong lúc tiến vào quá trình đợi đồ ăn, Phó Quân Hòa đột nhiên phân phó cho thư ký: “Tiểu Vương, lấy đồ ra đi.”

Phong Lê còn đang thắc mắc thế quái nào mấy người các ngươi đi ăn cơm mà lại mang theo chén đũa là sao? Kết quả liền nhìn thư ký lấy ra một quyển vở đặt xuống trước mặt cậu.

Uầy, quyển vở này trông quen vãi luôn, vài tờ phía trước còn có《40 Thủ Tục Của Học Sinh Trung Học 》 lần trước cậu chép kìa.

“Lại… lại nữa sao?” Thiếu niên nghiêng nghiêng đầu: “Đừng mà, những điều này tôi đã thuộc hết rồi, không tin thì để tôi đọc cho anh nghe.” Nói xong Phong Lê lập tức đọc lên: “Một, nhiệt tình yêu thương tổ quốc, nhiệt tình yêu thương nhân dân, ủng hộ Trung Quốc □□, nỗ lực học tập......”

Ha hả, còn rất đắc ý?

Phó Quân Hòa không đánh gãy lời cậu, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, ánh mắt nhàn nhạt mà nghe Phong Lê đọc thuộc, lúc đọc đến điều thứ mười, đồ ăn cũng đã lên.

Đây là một quán cơm đặc biệt giống nhà hàng Michelin*, đồ ăn tinh xảo giá cả “phải chăng”, số lượng có hạn, không thừa đến mức không ăn hết.

Tất cả những thứ này đều không phải là mánh lới, đồ ăn phẩm sắc hương vị hoàn toàn xứng được giá cả của nó.

Lúc rau trộn được bê lên, tròng mắt của Phong Lê cũng đã dính lên nó rồi, tiếp theo chính là một cỗ mùi thơm ngào ngạt từ thịt thăn chua ngọt vừa lên bàn, nháy mắt đã quyến rũ khứu giác của người khác.

Phong Lê lập tức im hơi lặng tiếng đi lấy đôi đũa, ai ngờ ông chú kia lại cầm đũa của cậu đi trước một bước, những dụng cụ khác bên cạnh đó cũng đều bị tịch thu gác sang một bên.

Phong Lê:?

Phó Quân Hòa lấy bút máy màu đen trên túi áo ra, vẫn là cái lần trước kia, đưa cho cậu: “Viết kiểm điểm.”

“......”

“Trước khi viết xong, cậu không được phép động đũa.”

Phong Lê:?!

Cậu nháy mắt trợn tròn đôi mắt: “Tiểu soái ca ưi, sao anh có thể làm như vậy chứ? Chú như vậy là ngược đãi, ngược đãi vị thành niên là phạm pháp”

“Tháng trước cậu đã thành niên rồi.” Phó Quân Hòa đè thấp mặt mày, bày ra tư thái không thương lượng.

“Nhưng tôi còn là học sinh! Anh sao lại có thể ngược đãi một học sinh chứ?”

Phó Quân Hòa nghiêm khắc nói: “Cậu còn nhớ rõ mình là học sinh cơ à?”

“Tôi......”

Vừa thấy bán manh giả ngu không có tác dụng, Phong Lê lập tức cắn môi dưới, hai mắt bắt đầu phóng điện.

So với lúc mặc trang phục diễn xuất nửa trong suốt ngày đó, cảm giác hoàn toàn bất đồng. Cùng là bộ dáng lộ liễu dụ hoặc, nhưng một thân đồng phục học sinh sạch sẽ ngăn nắp màu trắng đen này làm tôn lên làn da tuyết trắng của thiếu niên, vốn dĩ ngũ quan tinh xảo cực kì có tính công kích đột nhiên lại nhiều thêm vài phần ngoan ngoãn cùng dịu dàng.

Nếu nói lúc trước cậu giống một con mèo nhỏ nóng lòng muốn trải nghiệm thế giới thì bộ dáng hiện tại tựa như nai con lông xù xù, không hề nhúc nhích, chỉ dùng đôi mắt hạnh tròn tròn nhìn chằm chằm,dụ hoặc thợ săn tự mình tới gần.

Tục xưng lại nãi lại dụ.

Ánh mắt của Phó Quân Hòa hơi thay đổi.

Hắn phát hiện nhóc con này thật sự vô cùng thông minh, không chỉ hiểu biết được mị lực của chính mình, còn đặc biệt am hiểu sử dụng nó.

Chỉ là tại sao sự thông minh này chưa bao giờ dùng để học tập thế?

Thấy Phó Quân Hòa không nói, Phong Lê ngây thơ cho rằng chính mình “sắc dụ” thành công, đứng dậy muốn đi lấy chiếc đũa, trên trán liền ăn đau một chút: “Ô!”

Phó Quân Hòa thu hồi ngón tay gõ trên trán vào cậu, lãnh đạm mà nói: “Nhiễu loạn trật tự trường học, chống đối thầy giáo, cùng bạn học đùa giỡn, chửi mắng thô tục, đây là những việc học sinh như cậu nên làm sao?”

Đem hội trường quậy đến không thành bộ dáng thì cũng thôi đi. Sáng tinh mơ chỉnh như vậy vừa ra, toàn bộ buổi sáng bọn học sinh đều ở trạng thái dị thường hưng phấn, châu đầu ghé tai tám chuyện. Thầy cô giáo đi học cũng có vài người nghe, phỏng chừng ý nghĩ muốn bóp chết tên nhóc quậy phá Phong Lê đều có.

Rõ ràng phương thức làm sáng tỏ có rất nhiều loại, Phong Lê lại cố ý lựa chọn loại kinh thế hãi tục nhất này, trường học xem xét trên phương diện mặt mũi Phó Quân Hòa nên không dám trừng phạt cậu, tuy nhiên.

Phạt, cần thiết vẫn phải phạt.

Phong Lê còn không phục, kết quả vừa vặn có một mâm tôm hấp dầu được bê lên, mùi hương kia, quả thực!

Xẹt ——

Cậu mắt trông mong mà nhìn, lại nuốt nuốt nước miếng, vừa nhìn tôm to lại nhìn đôi đũa bên kia Phó Quân Hòa, ngậm miệng, ngoan ngoãn cầm lấy bút máy: “Tôi viết, tôi viết là được chứ gì?”

“Không thể thiếu 800 chữ.” Phó Quân Hòa bổ sung nói.

“800?!” Phong Lê quả thực muốn nằm sấp xuống giả chết: “Tiểu soái ca à, bọn tôi viết văn đều chỉ cầu được 600 chữ!”

Viết bản kiểm điểm 800 chữ? Cái đm còn không bằng chép phạt 《40 Thủ Tục Của Học Sinh Trung Học 》cho xong!

Phó Quân Hòa không dao động, nhìn đồ ăn, ngồi đối diện vị thư ký bên cạnh nói: “Tiểu Vương, cô ăn trước đi.”

- Được.

Nhưng mà thư ký mới vừa mới động chiếc đũa, liền cảm giác được có hai mắt to lấp lánh lấy đang phóng ánh mắt đầy oán niệm hâm một ghen tị hận nhìn chằm chằm cô.

“......”

Như này thì ai có thể không có áp lực tâm lý mà ăn uống chứ?

Cô buông chiếc đũa: “Thôi, Phó tổng, hai người cứ ăn đi, tôi trở về công ty ăn, chuẩn bị tốt tài liệu cuộc họp buổi chiều sớm một chút.”

Phó Quân Hòa cũng không giữ lại, ừ một tiếng, nhìn theo cô ra cửa, nhân tiện cũng không quay đầu lại mà đánh rớt bàn tay chuẩn bị ăn vụng đồ ăn của Phong Lê: “Viết nhanh lên.”

“Huhu....” Phong Tiểu Lê muốn rớt nước mắt luôn rồi.

Tại sao tiểu soái ca lại có thể thế này chứ? Nói như thế nào thì bọn họ cũng có tình nghĩa ngủ cùng nhau, tại sao lại có thể làm ra sự tình tàn nhẫn như vậy?

Trước mặt bày mỹ thực mà lại không cho ăn.

Như này cũng quá cầm thú rồi.

Thiếu niên giận dữ đặt bút viết, nhưng sau khi viết vài câu lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái, lại liếc nhìn mâm mỹ thực kia một cái.

Bộ dáng nhỏ kia, đúng là đáng thương vô cùng.

Đáng thương nhỏ yếu lại vô tội.

Phó Quân Hòa dáng ngồi đoan chính, ôm cánh tay xem cậu viết, đối phương làm đủ chuyện để gãi đúng chỗ ngứa, đứt quãng cứ mười phút lại viết nói mấy câu, hắn đứng dậy nhìn trên vở thì thấy.

Câu đầu tiên ở trên vở: “Anh đẹp trai à, anh là đẹp trai nhất, em sai rồi, cho em ăn cơm được chưa?”

Còn dám nhây?

Phó Quân Hòa nhíu nhíu mày: “Cậu còn không nhận thức được sai lầm của chính mình sao?”

“Vốn dĩ không phải là tôi sai mà, luôn có ngu....người tự muốn tới trêu chọc tôi.” Ánh mắt Phong Lê đột nhiên lạnh xuống, khinh thường mà bĩu môi, không còn vẻ vô tội đáng yêu như vừa rồi, trong giọng nói cũng nhiều vài phần lệ khí quái đản:

“Anh cũng biết tôi không lên đài nhảy nhiệt vũ mà, là có người cố ý bôi đen tôi. Lần này không xử lí sạch sẽ bọn họ, về sau họ sẽ còn đến.”

“......” Ánh mắt của người đàn ông hơi hơi lập loè một chút.

Không biết thế nào, hắn đột nhiên nhớ tới ngày đó đánh giá xong, ở bệnh viện, bộ dáng lúc nhóc con này ngồi ở dưới ánh đèn lạnh lẽo nhìn hắn cũng giống như bây giờ.

Lưng thẳng, cả người mang thứ lệ khí quái đản hắn không thể nhìn thấu.

Bạn nhỏ này ngày thường thoạt nhìn cà lơ phất phơ không nghiêm túc, trên thực tế lại là một thân gai nhọn, một khi bị chạm đến, gần như theo bản năng, gai nhọn đó sẽ liền đứng lên ào ào, hung hăng mà tấn công.

Nhưng hắn đột nhiên ý thức được, thứ gọi là tấn công đó, cũng là một loại tự vệ.

Vì thế ngữ khí Phó Quân Hòa dịu lại, nặng nề mở miệng: “Bọn họ đúng là có sai, nhưng cậu cũng không nên làm loại chuyện này, hành vi như vậy của cậu sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến các học sinh khác, nếu về sau mỗi người đều xằng bậy giống như cậu, trường học còn giữ gìn trật tự như thế nào đây?”

“Nhưng......”

“Lúc trước tôi nói như thế nào?” Phó Quân Hòa đánh gãy lời cậu nói: “Phong Lê, gặp bất luận chuyện gì đều phải nói cho tôi trước, tôi sẽ tới giải quyết.”

“Được rồi, cháu sai rồi.” Phong Lê nhìn tôm lớn trên bàn, lại nhìn thịt thăn chua ngọt, cực kì không thành khẩn mà nhận sai: “Bản kiểm điểm kia có thể không viết hay không!”

“Không được.” Phó Quân Hòa nhướng mày: “Không viết thì cậu có thể nhớ vào đầu sao?”

Phong Lê không chịu từ bỏ, ủy khuất mà nói: “Chú đẹp trai à, tôi thật sự đói lắm rồi.”

Phó đại tổng tài lãnh khốc vô tình không hề dao động.

“Chú Phó à~” Phong Lê liên tục câu dẫn.

Lại nữa rồi, ba chữ ngắn ngủn lại tỏa ra mùi vị uyển chuyển du dương, tùy ý lãng mạn, ái muội mười phần.

Hơn nữa so sánh với tiểu soái ca, tiếng “chú” này lại càng giống như mang theo vài phần hương vị làm nũng, mạc danh nhiều thêm vài phần cảm giác cấm kỵ không nói nên lời.

Nhìn hầu kết người đàn ông giật giật, đôi mắt Phong Lê linh động di chuyển, gợi lên ý cười xấu xa, mưu ma chước quỷ lặng yên ra đời: “Chú Phó, anh vừa rồi chỉ nói....tôi trước khi viết xong không thể động đũa, vậy anh đút cho tôi thì sao?”

Nói xong Phong Lê liền liếm liếm môi.

“......”

Phó Quân Hòa cảm thấy chính mình bị bộ dáng tiểu hồ ly tinh này của cậu chọc cười, đang muốn trả lời “Không có cửa đâu”, liền nghe được một tiếng “ục ục”.

Sau đó nhóc con đối diện lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhũn thành một ̣đống ghé vào trên bàn.

“......”

Bụng của vũng nước nhỏ lại “ục ục” một tiếng.

“......”

Thôi thôi, Phó Quân Hòa cầm lấy chiếc đũa, thỏa hiệp, rốt cuộc vẫn chỉ là nhóc con, đang ở thời kỳ phát triển, cũng không thể bị bỏ đói được.

Vì thế vũng nước nhỏ đang tan ra kia nghe được thanh âm chén đũa, ngước mắt lên liền thấy được một miếng thịt thăn chua ngọt đưa đến trước mặt.

Hai mắt Phong tiểu yêu nghiệt lập tức sáng lên, tròng mắt đen lúng liếng như là có vô số ngôi sao nhỏ chợt bừng sáng, nhanh gọn lẹ ăn xong này khối thịt thăn chua ngọt, hưởng thụ mà liếm môi, vui vẻ đến mức muốn nổ tung tỏ vẻ: “Tiểu soái ca à, anh thật tốt!”

Anh thật tốt.

Tâm tình Phó Quân Hòa khó hiểu mà sung sướng một chút, thu lại chiếc đũa trên tay, miệng lại nghiêm trang nói: “Chỉ một lần này, không có lần sau.”

Nhưng mà lời này mới vừa nói ra không đến ba phút, đối mặt lại lần nữa xụi lơ xuống dưới bụng “Lộc cộc lộc cộc” thẳng kêu to Phong tiểu bánh bánh, chiếc đũa lại đưa đến bên miệng.

“A ——” Phong Lê vui vui vẻ vẻ mà há mồm tiếp nhận đồ ăn, cảm thấy mỹ mãn mà phát ra cảm khái: “Ăn ngon!”

Sự thật chứng minh, mặc kệ bất cứ khi nào, đánh vỡ hạn cuối chỉ có 0 lần hoặc là vô số lần.

“Anh đẹp trai ơiii, em muốn ăn cá.”

“Anh đẹp trai, em muốn ăn con mực cuốn.”

“Anh đẹp trai, em muốn ăn tôm lớn.”

“Anh đẹp trai, em muốn ăn gà.”

Cứ như vậy Phong Lê một bên viết kiểm điểm, một bên hưởng thụ Phó Quân Hòa hầu hạ, thập phần vui sướng, có mỹ thực trợ công, không đến nửa giờ liền tiêu tiêu sái sái mà viết xong 800 chữ.

Phó Quân Hòa cầm lấy vở vừa viết, vẫn là bút tích rồng bay phượng múa qua loa đó, trừ bỏ câu đầu tiên là: “Anh đẹp trai à, anh là đẹp trai nhất, em sai rồi, cho em ăn cơm được chưa?” ở ngoài.

Vô cùng thành thạo khen hắn đẹp trai ngời ngời, thiện lương tốt bụng như thế nào, cùng với đồ ăn vừa rồi ăn ngon như thế nào. Vì để đủ số lượng từ, Phong Lê đầu tiên là viết một lần tên các món vừa ăn xong, sau đó lại viết một lần tên các món chưa ăn, cuối cùng lại quay lại trọng tâm, khen hắn n câu.

Cái gì tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sự nghiệp thăng chức, anh tuấn soái khí, đại nhân không chấp tiểu nhân.

Đứng đứng đắn đắn đủ 800 chữ, một cái dấu chấm câu cũng không thiếu.

Phó Quân Hòa: “......”

Không nói nổi.

Nhưng chính cái gọi là duỗi tay không đánh người cười, dù cho biết Phong Lê căn bản không có thành tâm nhận sai, nhưng đối với ánh mắt sáng lên bling bling kia, cũng không có cách nào tức giận.

“Em có thể ăn cơm chưa?” Phong Lê đem mặt gác trên bàn, nghiêng đầu líu ríu hỏi.

Tuy rằng hắn đã đút cho cậu vài đĩa, nhưng hiển nhiên cậu còn chưa ăn no.

Phó Quân Hòa lấy chiếc đũa còn cho hắn, không hề biến sắc mà mở miệng: “Còn có hai việc.”

“A?”

Đôi mắt Phó Quân Hòa nhìn thẳng Phong Lê: “ Cậu tuy rằng đã thành niên, nhưng vẫn là học sinh, học sinh thì phải lấy học tập làm trọng, tốt nhất không nên yêu đương.”

Phong Lê cho rằng hắn đến chuyện tỏ tình, không sao cả mà ừ một tiếng: “Là mấy bạn nữ đó hiểu lầm thôi.”

Vốn dĩ cậu cũng không tính toán cùng Phó Quân Hòa thổ lộ, chỉ được cái mồm to mà thôi.

Phó Quân Hòa nhìn bộ dáng chẳng hề để ý của thiếu niên, trong đầu lại hiện lên cảnh vừa rồi cậu bị nữ sinh vây quanh, trong lòng khó hiểu mà có chút không thoải mái, ở tình huống chính mình không nhận thức được mà tăng thêm ngữ khí nhỏ đến không thể phát hiện.

“Ừm, nếu cậu không có tâm tư này thì từ chối mấy cô gái đó một cách rõ ràng đi.”

Tác giả có lời muốn nói: Song tiêu lão Phó =V=

Wa.tt.pad: ManLaBatTieu

_

____________

#04/04/2022

*Đồ Michelin nổi tiếng là ăn ngon nhưng xíu xiu ntn nè, vì bản convert ghi là “đại địa lỗ”, mình cũng đi tra thì nôm na nó là đồ ngon nhưng ít í



ManLa: Cảm ơn bạn Chi đã edit, mong là sự lười biếng của tui sẽ không làm bạn ghét bỏ, huhu. Lần nữa cảm ơn bạn Chi nhiều nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play