Edit: Đọc 2 bộ VHL của Lâm Thược hay quá, nên quyết định chọn bộ Xuyên thư.
––––––·––––––
?!
Phong Lê quay đầu nhìn xung quanh.
Cách trang trí sang trọng và tao nhã, đèn chùm pha lê sáng choang, trên bàn có rượu đắt tiền, đống khoai tây chiên, người ngồi trên sô pha vừa uống vừa tán gẫu.
Tất cả những điều này giống hệt như những gì cậu nhớ lúc nãy.
Kết hợp với âm thanh vừa nghe.
Cậu lẽ nào đã thực sự trở lại!?
Tất cả chuyện này xảy ra quá đột ngột, đầu óc Phong Lê vẫn có chút đờ đẫn, chỉ cần chớp mắt nhìn trái nhìn phải, người đàn ông trước mặt liền cau mày lạnh lùng lặp lại.
"Phong Lê, em đang làm gì vậy? Xin lỗi Ngôn Thu nhanh."
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, Phong Lê hoàn toàn tỉnh táo lại, mọi sự rối rắm cùng choáng váng trong đầu đều biến mất.
Thiếu niên tháo cặp kính cản đường xuống, quay đầu nhìn thẳng vào Cố Tử Hoa, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Anh nói lại lần nữa?"
Đôi mắt đáng thương chứa đầy bất lực vừa rồi bỗng trở nên sắc bén, toàn thân toát ra một cỗ lạnh lẽo kỳ lạ.
"Em..." Cố Tử Hoa giật mình.
Lúc bình thường, huống chi là cau mày, chỉ cần giọng nói của anh nặng hơn một chút, Phong Lê sẽ lập tức mím môi lo lắng, ngoan ngoãn nghe lời, nói đi hướng Đông, thì không dám đi hướng Tây, sốt sắng mà lấy lòng hắn.
Không ngờ hôm nay lại dám nói chuyện với hắn với thái độ như vậy?! Người đàn ông sắp nổi giận.
Nhưng mà, hắn nhìn thấy thiếu niên nâng cằm, một bên xoắn tay áo lên, một bên cười lạnh: "Xin lỗi? Ôn Ngôn Thu, ngươi xứng sao? Ôi, ta quên mất, mẹ ngươi cũng là tiểu tam, như thế nào? Định bắt chước mẹ ngươi bức tử nguyên phối, chơi trò tiểu tam thượng vị? Đúng là mẹ nào con nấy, không kém phần trơ trẽn. "
Phong Lê giọng điệu lạnh như băng, lời nói rõ ràng châm chọc trào phúng.
Ngay sau khi những lời này nói ra, quần chúng vây xem một mảnh ồ lên.
Tất cả mọi người trong vòng đều biết rằng cha của Ôn Ngôn Thu có hai người vợ, vợ cả đầu tiên kết hôn liền ngoài ý muốn qua đời, sau liền lấy mẹ của Ôn Ngôn Thu, lúc đó Ôn Ngôn Thu mới sinh được hơn một tháng, vì vậy đã có tin đồn rằng vợ cả là bị Ôn Phu nhân đã dự tính trước hại chết.
Lúc này từ miệng Phong Lê nói ra, độ tin cậy liền tăng thêm vài phần.
Nghe những lời bàn tán xung quanh, Ôn Ngôn Thu tức giận nói: "Câụ đang nói nhảm!"
“Tôi có nói bậy hay không, trong lòng cậu chẳng phải rõ ràng nhất sao?.” Phong Lê híp mắt, vẻ mặt cực kỳ khinh thường: “Còn nữa, cậu có muốn tôi nói cho mọi người biết cậu đã làm gì trong hai ba năm ở nước ngoài không? Rất yêu Cố Tử Hoa? Đều yêu trên giường của người khác đi? "
Cậu đã xem toàn bộ cuốn tiểu thuyết, tất nhiên là cậu cũng biết nhân vật chính đã làm gì khi ở nước ngoài.
“Câm miệng cho tôi!” Quý công tử vừa rồi vốn bình tĩnh lúc này như bị giẫm phải đuôi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tức giận đến mức cầm ly rượu trên bàn định hắt vào Phong Lê, kết quả vừa đưa tay lên, thì bị một bàn tay khác bắt lấy hung hăng vặn mạnh một cái, trong tiếng hét thảm thiết của Ôn Ngôn Thu, rượu đỏ lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu chảy xuống, bắn tung tóe xuống mặt.
Ngẩng đầu, thấy Phong Lê cầm lấy ly rượu, bình tĩnh rót hết rượu lên trên đầu, hủy đi kiểu tóc thanh tú của hắn.
“Ngôn Thu” Cố Tử Hoa nhanh chóng kéo Ôn Ngôn Thu đi, nhìn thấy bộ dạng chật vật của người thanh niên, hắn tức giận đến mức mất lý trí, ngẩng đầu lên mắng: “Phong Lê, cậu điên rồi sao?! Lập tức, xin lỗi cho tôi" (Edit: Ê họ Cố, đầu xanh quá nên IQ cũng giảm hay gì vậy?)
“Anh còn muốn tôi xin lỗi?” Phong Lê nhếch miệng chế nhạo, đột nhiên giơ tay phải lên: “Cố Tử Hoa, tôi nói anh nãi nãi cái chân"
"Bốp"
Một cái tát vang dội làm mọi người trên ghế lô đều sửng sờ.
Bao gồm cả bản thân Cố Tử Hoa bị tát, tất cả mọi người có mặt đều ngỡ ngàng ngơ ngác, cả hội trường im lặng như tờ. ( Quả táo nhãn lòng:))
Một lúc lâu sau, Cố Tử Hoa cứng ngắc quay đầu lại, trên má hiện rõ một dấu tay đỏ bừng, vẻ mặt như hóa đá, cả người sững sờ, thật lâu không thốt ra lời.
“Ai nha, tôi sơ ý trượt tay.” Phong Lê khóe miệng nhếch lên, nhướng mày cười cười, sau đó làm ra vẻ tiểu bạch thỏ ngây thơ, học vẻ mặt ngây thơ của Ôn Ngôn Thu nhìn Cố Tử Hoa, dáng vẻ áy náy: "Dù sao anh có mắt cũng như mù, nên là sẽ tha thứ cho em chứ?"
“Đừng nói là anh không nhìn thấy.” Phong Lê không nhanh không chậm đem ống tay áo kéo xuống, ngón tay thon dài mảnh khảnh cài lại cổ tay áo, động tác soái đến mức như mèo hoang liếm móng, ánh mắt lạnh lùng: “Tay run là có thể vô tình làm đổ nước vào người không? Cố Tử Hoa, anh và Ôn Ngôn Thu quả là một cặp hoàn hảo, một người thì tay tàn tật còn một người thì không có đầu óc"
Trên thực tế, những người sáng suốt đều có thể nhìn ra với tư thế ngồi của hai người lúc đó, dù có "Tay run" cùng "Không cẩn thận" như thế nào thì Ôn Ngôn Thu cũng không thể hất nước lên đầu Phong Lê được.
Cố Tử Hoa một chút cũng không hề để ý sao? Không, chỉ là anh ta quá lười để tìm hiểu ngọn nguồn sự việc.
Bởi vì ngay từ đầu, anh ta đưa Phong Lê đến đây chỉ vì muốn khiến Ôn Ngôn Thu ghen mà thôi.
Đối với những ủy khuất của Phong Lê, cảm xúc của cậu? Hắn ta căn bản là không quan tâm.
Trong cuộc sống cuối đời của mình, Phong Lê chỉ dựa vào những lời hứa, vì để làm vui lòng Cố Tử Hoa, cậu một câu cũng không biện giải, một mình nhận hết ủy khuất.
Bây giờ cậu chỉ muốn giải thích rõ ràng những chuyện này và buông tha cho đôi cẩu nam nam này.
“Ôi vãi” Cho đến lúc này, những người đứng xem mới sững sờ nhận ra chuyện gì đã xảy ra, họ muốn xông lên can ngăn, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Phong Lê ngăn cản.
Khí tức của thanh niên tràn ngập, mọi người cảm thấy bắp chân có chút yếu ớt, không ai dám tiến lên.
(Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad-ManLaBatTieu)
Nhìn hai người khuôn mặt khó coi của hai người, Phong Lê ngược lại là nở nụ cười rực rỡ, nhàn nhạt nói:
“Kỹ nữ xứng cẩu, thiên trường địa cửu, tra nam xứng gà, gắn bó keo sơn.* Cố Tử Hoa, Ôn Ngôn Thu. Tôi xin chân thành cầu chúc cho hai người.Ngày mai sẽ ngủ đến trong mồ! "
*Này một phần là tui không biết dịch, một phần là thấy để vậy ngầu hơn.
Nói xong cậu xoay người tiêu sái bỏ đi, không quên xách theo chai rượu vừa khui.
Phía sau, Ôn Ngôn Thu tức giận đến phát run, trong mắt lạnh lùng.
Hắn Ôn nhị thiếu gia đời nào chịu được loại sỉ nhục này. Chờ đi, hắn nhất định phải làm con vịt hoang này sống không bằng chết. Phải quỳ xuống chân hắn xin tha.
Phong Lê đi ra khỏi cửa, bỏ qua đám người trên hành lang, đi đến bên ngoài đại sảnh, không chịu được nữa liền bật cười.
Cậu không quan tâm đến những ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, cậu cười một mình, cười đến mức không kiềm chế được, eo xiêu xiêu vẹo vẹo không thể đứng thẳng được.
Tiếng cười sảng khoái vui vẻ vang vọng trong hội trường rất lâu, cậu nhịn không được cười đến đau cả bụng.
Tất cả những đau đớn và tủi nhục mà cậu phải chịu trong giây phút này đều hóa hư không.
Sảng khoái.
Sau khi cười đủ rồi, cậu mới chậm rì rì mà nhấn nút thang máy.
Phong Lê nghiêng đầu dựa đầu vào tường, nhìn mình trong cánh cửa thang máy được tráng gương nhẵn nhụi.
Một thanh niên trong chiếc áo sơ mi màu trơn rẻ tiền và quần jean, ăn mặc giống như người phục vụ ở đây.
Như lời của những người trong phòng giải trí vừa rồi nói, cậu hoàn toàn so ra kém đám con cái nhà giàu quyền lực kia, thứ duy nhất có thể nhìn được là một túi da.
Tiếc là cậu không chăm sóc kỉ vẻ ngoài của bản thân, suốt ngày đội cái đầu nồi, ăn mặc kiểu cũ, đeo một cặp kính gọng đen dày và nặng, chả trách người ta nói cậu giống ăn mày. Cho đến tận ngày nay, bản thân Phong Lê cũng nhìn không quen bộ dáng hèn nhát quê mùa này của mình.
Cậu ghé sát vào gương, vươn tay vén mớ tóc mái rối bù ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ, làn da rất trắng, đường nét khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt sáng ngời khi cậu cười sẽ cong thành hình trăng non nho nhỏ.
Vốn là một khuôn mặt non nớt, tính trẻ con còn chưa thoát hết, nhưng trong mắt lại có tà khí nhàn nhạt, vì đường nét nhu hòa lại thêm một chút tính công kích.
Nhìn khuôn mặt của mình trong gương, Phong Lê không tránh khỏi có chút xúc động.
Cậu nhớ rõ hôm nay, hơn mười năm trước, bản thân miễn cưỡng xin lỗi Ôn Ngôn Thu, bị Cố Tử Hoa đuổi ra khỏi hội quán, không lâu sau khi ra khỏi cửa liền gặp sấm chớp cộng mưa rào, tuyệt vọng lại bất lực mà đội mưa trở về.
Có câu, nhà dột còn gặp mưa rào, cậu đang đi thì bị sét đánh trúng, khi ngất đi mới chợt nhận ra thế giới mình đang ở là một cuốn tiểu thuyết!
Một cuốn tiểu thuyết hào môn ngược luyến, cẩu huyết mang tên "Cố tổng, đừng rời đi".
Trong cuốn tiểu thuyết này cậu không phải là nhân vật chính, nhân vật chính thực sự là Ôn Ngôn Thu và Cố Tử Hoa, còn cậu chỉ là thế chân của Ôn Ngôn Thu, bạch nguyệt quang đã trở lại, đương nhiên cậu là thế thân thì nên cút đi rồi.
Sau này trong tiểu thuyết, mặc dù cậu đã cưới Cố Tử Hoa như mình mong muốn, nhưng thứ cậu nhận được chỉ là danh hiệu Cố phu nhân.
Sau khi kết hôn, Cố Tử Hoa không những không thay đổi suy nghĩ mà càng thêm quật cường, có câu nói, thứ mà anh ta không có được thì luôn luôn rối loạn, mà người anh ta yêu trong lòng vẫn là Ôn Ngôn Thu.
Trong thời gian đó, cậu bị đối xử khủng khiếp hơn gấp nhiều lần sự bạo lực gia đình, chồng không những thờ ơ lạnh nhạt, chối bỏ cậu, sau này còn hận cậu từ tận đáy lòng.
Phong Lê không thể không bắt đầu nghĩ cách đối phó với Ôn Ngôn Thu, vì lý do đó mà cậu hoàn toàn mất lý trí, hành động của cậu vừa hung ác vừa cực đoan, thiếu chút nữa khiến Ôn Ngôn Thu hủy dung.
Điều này khiến Cố Tử Hoa hoàn toàn tức giận. Hắn không hề bận tâm đến cảm xúc của trưởng bối, buộc phải ly hôn với Phong Lê, mất đi sự che chở của Cố gia, cậu phải đối mặt với sự trả thù của những người theo đuổi Ôn Ngôn Thu, cha mẹ của cậu còn trở mặt không nhận người.
Là nhân vật phản diện độc ác nhất trong quyển sách này, người ngược đãi nhân vật chính, Phong Lê tự nhiên không thể chịu đựng được, gây ra sự phẫn nộ của công chúng, cuối cùng kết thúc bi thảm, chết trong lao tù.
Mẹ kiếp! Phong Lê hiểu ra, tức giận đến mức muốn chửi thề, nhưng sau khi bị sét đánh, đã không còn hơi sức đâu để mắng người.
Chính lúc này bên tai cậu xuất hiện một giọng nói: Chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ nghịch tập ở mười tám thế giới, cậu có thể trở lại thế giới này, thoát ly khỏi sự kiểm soát của cốt truyện trong tiểu thuyết và thay đổi mọi thứ.
Theo cách này, Phong Lê bắt đầu sứ mệnh xuyên nhanh, nghệ sĩ dương cầm cao cấp của đế quốc, nam diễn viên chính xuất sắc nhất của Oscar, họa sĩ của hoàng gia, lính đánh thuê mạnh nhất trong tinh tế... Mười tám nhiệm vụ, mười tám thế giới, mười tám năm đầy đủ.
Đúng lúc cậu sắp quên hết thì nhiệm vụ cuối cùng cũng đã hoàn thành và cậu trở về.
Nhớ lại những chuyện trong quá khứ đầy tuyệt vọng và đau khổ đó, vết sẹo mà Phong Lê giấu trong đáy lòng vẫn còn hơi nhói lên, cậu nâng chai rượu trong tay lên trực tiếp uống.
Sau hai ba ngụm nóng rát xuống bụng, khi thang máy đến, cậu ném chai rượu trị giá hai, ba vạn sang một bên.
Chai rượu rơi trên sàn đá cẩm thạch và vỡ tan tành.
Sau đó cậu bước vào thang máy trống không, dựa đầu vào tường, trên người ngửi thấy mùi rượu, đầu có chút choáng váng, suy nghĩ lung tung.
Trong lúc chờ thang máy đi xuống từng tầng một, Phong Lê gần như đứng dựa vào tường, không biết mình không có ấn nút xuống tầng, cũng không chú ý tới thang máy đến tầng nào.
Cửa thang máy mở ra, cậu loạng choạng bước ra, lúc bước ra khỏi thang máy, vô tình bị trượt chân, ngã vào lòng ngực ấm áp.
Ngước mắt lên, cậu choáng váng.
Đây là một người nam nhân mặc tây trang, nhìn khoảng 30 tuổi, chất liệu quần áo là loại hàng thượng đẳng.
Không có gì đáng ngạc nhiên. Những người có thể vào câu lạc bộ kiểu này không giàu thì cũng siêu siêu giàu. Một bộ đồ hàng trăm nghìn, thậm chí hàng triệu là chuyện bình thường. Phong Lê là người đã đi xuyên qua mười tám lần nên không quá mức ngạc nhiên.
Điều khiến cậu chú ý là khuôn mặt của anh ta.
Khuôn mặt này thực sự có thể gọi là tuyệt sắc giai nhân của Thượng Đế, đường nét ngũ quan sâu sắc, không quá cứng rắn cũng không nữ tính chút nào, góc cạnh, đẹp trai đầy nam tính.
Ngay cả một anh chàng đẹp trai được nhiều người công nhận như Cố Tử Hoa nếu đem so với người này cũng thiếu sức hút của một người đàn ông trưởng thành.
Phong Lê nhìn thẳng hắn, phải nửa phút sau hắn mới định thần lại, dùng âm thanh si mê, mơ hồ không rõ phun ra mấy chữ: "Tiểu mỹ nam..."
Nếu những người trong quân đoàn tinh tế ở thế giới trước nhìn thấy ông chủ của họ đang nằm trong vòng tay của một người đàn ông khác với vẻ mặt hoa si như vậy, không chừng họ sẽ hoảng sợ đến mức hộc máu ngay tại chỗ và sau đó cùng nhau đào mắt mình ra và tỏ vẻ sẽ không bao giờ nói với bất cứ ai.
Cậu tiến thêm nửa bước, muốn đến gần để nhìn kỹ hơn khuôn mặt tuấn tú này, nhưng cậu đã đánh giá quá cao tửu lượng của mình, thân thể lại mềm nhũn ngay khi vừa bước một bước.
Cửa thang máy từ từ đóng lại sau lưng cậu.
“Này, cậu có chuyện gì vậy?” Người đàn ông nói, giọng nói có thể so với khuôn mặt đẹp trai thập phần dễ nghe, trầm và ổn định.
“A?” Sau khi say khướt, Phong Lê thậm chí còn dùng không được tai lắm, chậm rãi ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn anh, muốn nói cậu không sao, nhưng lại muốn ôm mỹ nam, tay chạm vào eo của soái ca sờ sờ. Khi đến gần đầu cậu gục xuống, vùi mình vào vòng tay của ai đó mà cọ cọ.
Cơ thể thiếu niên toát ra mùi rượu thơm nồng, đầu tóc ướt sũng, quần áo nhăn nhúm như được ngâm trong thùng rượu êm dịu và thơm ngon.
Ngon...? Khi từ nguy hiểm hiện ra trong đầu anh.
Phó Quân Hoà thân thể lập tức căng thẳng, trong giọng nói có chút ý vị sâu xa cùng kiên nhẫn, khóe môi xinh đẹp mím chặt, nhíu mày: "Nhóc con, cậu say rồi sao?"
Tác giả có chuyện muốn nói: Lão công lên sàn W.
(Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad-ManLaBatTieu)
- --------------------
ManLa: Chương này Tiểu Phong chửi nghe đã cái nư ghê.Tới đây thấy có điềm ghia🤭
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT