Lại tới!
Phó Quân Hoà: "..."
Càng một lời khó nói hết chính là, y từ trong giọng nói thiếu niên nghe ra ủy khuất giống như trẻ con không được ăn kẹo.
Chơi lưu manh thế nhưng còn chơi ra một cổ tử hồn nhiên hương vị?
Nam nhân thực đau đầu, hắn không giỏi cùng tiểu bằng hữu giao tiếp, đặc biệt là Phong Lê.
Nếu là một đứa trẻ bình thường, y có thể dùng thân phận trưởng bối, nghiêm túc phê bình cậu.
Cho dù Phó Quân Hoà không nhớ lại thì cũng không thể "phủ nhận" chuyện xảy ra đêm qua, làm mối quan hệ của bọn họ trở nên thập phần vi diệu.
Hơn nữa, tính cách quái đản của đứa trẻ này rất không che đậy, hư đến rõ ràng, lời nói cợt nhả, làm cho người ta khó có thể nghiêm túc.
Phó Quân Hoà nhấp một ngụm cà phê đen từ chiếc cốc trên tay, lấy lại bình tĩnh, đem đề tài kéo về quỹ đạo.
"Muộn như vậy, cậu gọi cho tôi, là có chuyện gì à?"
“Không có gì đâu.” Phong Lê tựa trên lan can ban công thoải mái hưởng gió mát, trong giọng nói mềm mại có chút mệt mỏi, cười khẽ nói: “Chỉ là buổi tối tịch mịch khó nhịn - muốn cùng anh trò chuyện một chút"
Phó tổng một ngày trăm công nghìn việc, rất bận rộn, khi gặp thầy phải chọn thời gian đi vào buổi tối, khả năng cao là không rảnh cùng cậu nói chuyện trời đất, Phong Lê rảnh đến mốc meo nên muốn kiếm chút chuyện gì làm.
Nhất là sau khi biết y là người mà Ôn Ngôn Thu cầu mà không được.
Nếu trước đây không biết thì thôi, bây giờ biết rồi mà lại không làm gì thì không phải phong cách của Phong Lê cậu.
Phó Quân Hoà thực sự không muốn nói chuyện phiếm với cậu, nhưng hắn đã đoán sai lý do.
"Đã gần mười giờ, cậu làm xong bài tập thì mau đi ngủ đi"
Mới mười giờ ngủ cái rắm á.
Phong Lê hôm nay không tin, cậu mặt không đổi sắc nói dối: "Tiểu mỹ nam, tôi làm xong bài tập rồi."
"Phải không?"
“Ừm” Giọng điệu của Phong Lê vô cùng thành khẩn.
“Được.” Phó Quân Hoà mặt không thay đổi nhìn đồng hồ, 9h23, công việc của hắn cơ bản đã hoàn thành, thế là khép lại máy tính trước mặt, nói với thư ký có thể tan làm, sau đó đối với đầu dây bên kia nói, "Vậy cậu gửi bài tập về nhà cho tôi, tôi giúp cậu kiểm tra một chút"
Phong Lê:???
"Anh nghiêm túc?"
“Tôi thêm cậu vào Wechat, chờ lát nữa chụp ảnh gửi lại đây.” Nói xong Phó Quân Hoà cúp máy không cho từ chối.
Phong Lê: "..."
Chết tiệt, tại sao cậu lại cảm thấy mình thua rồi?
Theo tính tình của Phong Lê thì làm bài tập là không có khả năng, trước kia cậu cũng không phải học sinh ba tốt, bây giờ lại càng không có khả năng đi làm bài tập.
Phó Quân Hoà ảnh Wechat một thân âu phục giày da, biểu tình lạnh lùng.
Anh đẹp trai đến làm cậu run chân.
Phong Lê đồng ý, sau đó quay vào trong nhà mở cặp sách, cầm bút xoạt xoạt làm bài.
Khi Phó Quân Hoà nhìn thấy bài tập được gửi đến, biểu tình dần dần đọng lại, câu nói đầu tiên của hắn là: "Cậu làm thế nào thi đậu Nhất Trung vậy?"
Phong Lê mặt dày nói: "Vì đẹp trai chứ sao".
Phó Quân Hoà: "..."
Nửa tiếng sau, thư ký quay lại lấy đồ, không ngờ đèn văn phòng Tổng giám đốc vẫn sáng, tưởng là quên tắt đèn, đến gần thì phát hiện sếp đang ngồi ở bàn làm việc đối diện với máy tính không biết gọi điện cho ai.
Thư ký: Tổng giám đốc trễ như vậy rồi vẫn còn tăng ca, thật vất vả mà.
"Quên câu hỏi trước đi, tại sao câu hỏi này lại chọn B?"
Thư ký ︰?
"... Cậu thậm chí định nghĩa hàm số là cái gì cũng không biết?" Phó Quân Hoà cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Thư ký: Chờ một chút, đây không phải là đề toán cấp ba sao? Chủ tịch làm sao có thể giảng bài cho người khác được?
Theo những gì cô biết, ở trong nước Phó Quân Hoà không có mối quan hệ vãn bối thân mật với người nhỏ tuổi như vậy.
"Đây là kiến thức lớp mười một cậu nên nắm giữ đi? Lúc đi học ở trong lớp cậu làm cái gì vậy?" Giọng điệu của Phó Quân Hoà có chút nghiêm khắc.
Thư ký: Oa, quan tâm như vậy, sẽ không phải là con riêng của chủ tịch chứ?
——
Ngày hôm sau, lúc ra cửa đi học, Trần Vĩ Nhạc hỏi: "Phong Lê, tối hôm qua lúc làm bài tập cậu gọi điện với ai vậy? Còn nói chuyện lâu như vậy."
Nhắc đến chuyện này, Phong Lê gặm bánh mì, rất bị đả kích, muộn thanh nói: "Một lão nam nhân không có nửa xu tình thú"
Tối hôm qua Phó Quân Hoà quả thực muốn cậu đem tất cả lỗi sai trong sách bài tập sửa lại, còn đem những đề cậu làm sai giảng lại một lần.
Mẹ kiếp!
Cậu là muốn trò chuyện đêm khuya cùng tiểu soái ca, nhưng tuyệt không nghĩ đến lại là giảng đề.
Ủ rũ cùng hắn trò chuyện đến nữa đêm.
Trước đây điểm của cậu chỉ ở mức trung bình, sau đó đi qua nhiều thế giới khác nhau trong 18 năm, cậu vẫn nhớ tiếng Trung nói như thế nào đã rất không dễ dàng, còn mong cậu nhớ rõ cái gì hàm số, hình học, phương trình, thơ cổ từ?
Đùa à.
Những gì cậu học được trong các thế giới đó hoàn toàn khác với thế giới này, ngôn ngữ cũng khác, tối hôm qua làm đề đều là điền bậy, chọn trúng một phần ba đã xem như vận khí không tệ.
Cuối cùng Phong Lê lấy cớ di động hết pin để chạy.
Cứ như vậy, Phó Quân Hoà sáng sớm không biết từ đâu tìm được một bộ tài liệu học tập gửi qua cho cậu.
Đáng giận, thực sự rất đáng giận.
Lúc đến hành lang trường học, Hà Kiến Quân tình cờ đi ra khỏi văn phòng, vẻ mặt nhìn Phong Lê có chút phức tạp, có lẽ nghĩ đến cảnh cáo của Phó Quân Hoà ngày hôm qua.
Liền thay đổi thái độ lạnh lẽo ngày thường, chủ động cùng Phong Lê chào hỏi, chúc mừng cậu ngày hôm qua đoạt giải, còn nói tiền thưởng ngày thứ Hai sẽ trao lại cho cậu.
(Truyện chỉ đăng duy nhất tại 𝐖𝐚𝐭𝐭𝐩𝐚𝐝-ManLaBatTieu)Nụ cười hoà ái trên khuôn mặt béo ú ấy khiến Phong Lê nổi da gà, vội vàng bước vào lớp.
Lúc cậu vừa bước vào lớp, cả phòng học ồn ào bỗng chốc yên ắng, vô số tầm mắt đổ dồn về phía cậu.
Phong Lê một thân nhẹ nhàng thoải mái, áo trắng quần đen, áo khoác cầm trong tay, cặp tùy ý treo trên vai phải, thản nhiên tiếp nhận các ánh mắt chú mục, đôi mắt đen thuần túy mang theo mấy phần ý lạnh đảo qua phòng học.
Đôi mắt của cậu dừng ở trên ghế trống của Doãn Tương Kiệt và Tần Phi hai giây, sau đó khóe miệng bắt đầu nhếch lên, vẻ mặt trào phúng không che giấu.
Doãn Tương Kiệt người này ỷ vào ba mình là giáo đổng ngày thường trong trường ngang ngược càng rỡ, đắc tội không ít người.
Chỉ là vì gia cảnh của hắn, học sinh không dám nói ra, khi hắn bị lật xe, không biết có bao nhiêu người thầm hả hê trong lòng, muốn xem kịch vui.
Hai người bọn họ tự nhiên là không có mặt mũi đến.
Haha, ngu xuẩn.
Nụ cười của Phong Lê giống như một con dao nhọn có gai, rực rỡ tươi sáng, đập vào mắt là sự cường thế sâu sắc, lưu manh lại đẹp troai.
Làm nhiều nữ sinh trong lớp đỏ mặt, một ý nghĩ tràn ngập trong đầu họ: Chết tiệt, sao trước đây mình không nghĩ cậu ta lại đẹp trai như vậy?!
Hầu hết các cô gái ở độ tuổi này đều thích những chàng trai mới lớn có chút lưu manh, màn trình diễn xuất sắc của Phong Lê trong khán phòng ngày hôm qua lại, như mạ thêm một tầng sáng, nhao nhao quăng tới ánh mắt tò mò.
Ngay cả nữ tổ trưởng cáu gắt cũng dịu dàng hơn bình thường rất nhiều lúc đến thu bài, nói năng nhẹ nhàng.
Trần Vĩ Nhạc chua chát: "Lê Tử, nhìn kìa, ban hoa* đang trộm nhìn cậu đó"
(*Chắc là hoa khôi trong ban, nhỉ?)
"Đừng quấy rầy tớ"
Phong Lê lười biếng nằm xuống bù lại giấc ngủ, cả đêm qua cậu cơ bản không ngủ.
Giường quá mềm, xung quanh cũng yên tĩnh, dường như vừa nhắm mắt đã trở về thế giới trước, nơi vô số Trùng tộc đáng sợ ẩn nấp trong bóng đêm.
Cuối cùng chơi điện thoại cả đêm, hiện tại muốn ngủ một chút.
Cho dù cả ngày đã trôi qua, cậu vẫn có một cảm giác rất không thực, như thể tất cả chỉ là một giấc mơ.
Sau bữa trưa, Trần Vĩ Nhạc đi chơi bóng rổ, còn Phong Lê quay lại lớp học một mình.
Còn chưa ngồi xuống liền phát hiện không đúng.
Trước chỗ ngồi, cậu ghế dựa oai bảy oai tám mà bãi*, bên trên mặt bàn trống rỗng.
(*Này không biết edit sao luôn 😥)
Sách giáo khoa, sách bài tập, văn phòng phẩm* đều không thấy.
(*Bút, thước, giấy,.v.v. không biết edit sao nên để nguyên)
Chỉ còn cái cặp trống rỗng, tất cả đồ vật đều biến mất.
Sau đó Phong Lê tìm thấy một mảnh giấy trong ngăn kéo, viết mấy chữ to: "Muốn lấy đồ vật của mày về, lúc tan học một mình đến sân thượng gặp tao"
Thiếu niên ngước mắt lên liếc nhìn một vài người trong lớp đang giả vờ cúi đầu nghịch điện thoại, đúng là mấy người ngày thường chân chó nịnh bợ Doãn Tương Kiệt.
Một người trong đó nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, Phong Lê lập tức hiểu được là ai làm, không khỏi cười nhạo một tiếng.
"Quá não tàn, bao nhiêu tuổi rồi mà còn giở trò hề này? Nói thật, bây giờ tôi thật sự không muốn có một đứa con trai não tàn như vậy."
Nói xong liền không chút do dự kéo ghế ra, ngồi xuống chuẩn bị ngủ tiếp.
Dù sao cậu vốn dĩ cũng không nghe khóa, đến trường chỉ là muốn ứng phó, sách ném thì thôi, Phong Lê thản nhiên vò nát tờ giấy ném qua một bên, nhắm mắt lại uể oải mà tiếp tục ngủ.
Vì thế khi tiết thứ tư sắp kết thúc, Phó Quân Hoà đi ngang qua cửa sau của lớp học nhìn thấy tiểu bằng hữu đang ngủ ở hàng ghế cuối cùng.
Phong Lê khi ngủ thiếu vài phần trương dương cùng phòng bị, mái tóc đen dài mềm mại, làn da trắng trẻo thanh tú, lông mi cong vút, nửa khuôn mặt vùi trong cánh tay, thoạt nhìn ngoan ngoãn không ít.
Ngủ đến ngon lành.
Phó Quân Hoà khẽ mím môi, nhóc con này lên lớp quả nhiên toàn ngủ, chẳng trách kiếm thức cơ bản cũng không nắm vững.
Đều cao nhị rồi, cứ tiếp tục như vậy không thể được.
“Phó tiên sinh, ngài làm sao vậy?” Phó hiệu trưởng Lưu cẩn thận hỏi.
“Không có gì.” Phó Quân Hoà thu hồi ánh mắt, quay người đi về phía cầu thang.
Phó hiệu trưởng Lưu sợ có chỗ nào chọc Phó Quân Hoà không vui, khẩn trương đuổi theo, tiếp tục giới thiệu cho hắn đủ thứ chuyện trong trường.
Phó Quân Hoà không phải người không hiểu chuyện, việc công và việc tư sẽ không nhập làm một.
Hắn đầu tư vào ngôi trường này, trợ cấp cho những học sinh nghèo có hoàn cảnh khó khăn, cùng nhân phẩm của phó hiệu trưởng không quan hệ.
Bất quá cũng liền giới hạn trong này.
Phó hiệu trưởng Lưu vốn muốn mượn nhân mạch hắn tiến vào ngành sản xuất, nể mặt ân sư, với tính cách của Phó Quân Hoà khả năng cao là sẽ hỗ trợ, nhưng sau chuyện xảy ra ngày hôm đó, đều không thể nữa.
Phong Lê ngủ đến cuối tiết, bị tiếng chuông báo tan học đánh thức, Trần Vĩ Nhạc đẩy tay cậu: "Lê Tử, giúp tớ lấy đồ đi, tớ đi chơi bóng đây, bái bai"
“Ừm” Thiếu niên mở mắt ra, đôi mắt tỉnh táo, không có chút mê mang lúc mới ngủ dậy.
“Cảm ơn” Trần Vĩ Nhạc nhặt quả bóng rổ cùng đi ra ngoài với các cầu thủ lớp bên cạnh.
Chờ hắn đi rồi, Phong Lê thu dọn đồ đạc xong, cầm cặp sách trống của mình lên rồi uể oải đi đến nhà ăn.
Vẫn là câu nói kia, dù là Thiên Hoàng* đều không thể quấy nhiễu cậu ăn cơm.
*
Thiên Hoàng Thị (chữ Hán: 天皇氏)là vị vua đầu tiên trong truyền thuyết của Trung Quốc sau thời đại Bàn Cổ. Theo Nghệ văn loại tụ (藝文類聚), ông là người đầu tiên trong Tam Hoàng. Theo Thế bản (世本),Thiên Hoàng chính là Phục Hi.Ăn cơm xong, Phong Lê lại đi dạo một vòng quanh sân thể dục để tiêu thực, mới đổi hướng đến toà dạy học.
Vào tháng mười hai, thành phố S đã hơi se lạnh, trên sân thượng gió lạnh thổi qua, Doãn Tương Kiệt và Tần Phi dẫn đầu năm tên côn đồ, đám người chờ đến muốn đóng băng.
"Fuck, tiểu tử kia không phải sẽ không tới chứ?"
"Không thể nào, hắn rất thích bút máy Cố Tử Hoa tặng. Ngày thường xem như bảo bối, tuyệt đối sẽ tới."
“Hắn sẽ không nói cho thầy giáo biết chứ?” Tần Phi có chút lo lắng.
"Ha, nói thì thế nào? Có ba tôi ở đây, có thể làm gì được tôi?" Doãn Tương Kiệt rất kiêu ngạo.
ngôn tình hayChuyện của hắn lúc trước huyên náo lớn như vậy, chẳng phải cũng chỉ tốn chút tiền ra giải quyết việc riêng rồi?
Phong Lê hôm qua may mắn, gặp được Phó Quân Hoà đứng ra bênh vực mình. Nhưng hôm nay thì sao? Đứa tiểu tử nghèo này chỉ có chỗ dựa duy nhất là Cố Tử Hoa, bất cứ ai sáng suốt đều có thể nhìn ra Cố đại thiếu cũng không quan tâm chuyện của hắn.
Vừa dứt lời, cửa sân thượng bị đẩy ra, một giọng nói kiêu ngạo truyền đến.
"Con trai, chuẩn bị tốt đến nhận cha rồi?"
Tác giả có chuyện muốn nói:Trái thơm: lại thêm một ngày tán gẫu thất bại XD