Edit: Kết Hôn Với Tình Địch

Beta: Mạn La Bất Tiếu

––––––·––––––

Ở cửa xuất hiện một nam nhân mặc vest đen, giọng nói không lớn nhưng khí thế mười phần, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người trong phòng làm việc, khi gặp Phong Lê hai bên đều có chút giật mình.

- Như thế nào là hắn?

- Thật đúng là cậu ta.

Phó Quân Hoà ở trong phòng họp nghe thấy toàn bộ sự việc, ban đầu chỉ nghĩ là mâu thuẫn học sinh bình thường, nghe đến phần sau lại không nhịn được cười lạnh.

Một đám người lớn bắt tay nhau khi dễ một học sinh, thật đúng là không biết xấu hổ.

Nghe xong, lại cảm thấy giọng nói của đứa trẻ rất quen tai.

Giọng nói cùng ngữ khí nói chuyện đó rất dễ nhận biết.

Đẩy cửa ra xem, quả nhiên là cậu.

Thiếu niên lúc sáng tinh thần phấn chấn ăn sáng, giờ phút này một mình đứng giữa văn phòng, mặc đồng phục học sinh sạch sẽ, thân hình gầy yếu có chút cứng đờ, trên mặt không chút biểu cảm, nhưng hai tay lại nắm chặt.

Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, tay phải cầm gạt tàn, tay trái nắm chặt thành nắm đấm, khẽ run lên.

Trong mắt Phó Quân Hoà, cậu như một con thú nhỏ bị thợ săn vây hãm, không ai bảo vệ cậu, từng bước bị dồn vào ngõ cụt, ủy khuất, vừa phẫn nộ vừa sợ hãi.

Nếu như vừa rồi nam nhân lời nói có chút không vui, hiện tại ẩn ẩn có chút tức giận, ánh mắt thâm thúy trở nên lạnh lùng.

Bị ánh mắt uy hiếp như vậy nhìn chằm chằm, phó hiệu trưởng Lưu không khỏi lạnh sống lưng, có chút chột dạ, lắp ba lắp bắp nói: "Phó, Phó tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, chúng ta là đang hòa giải, đây chỉ là một mâu thuẫn nhỏ, để cho học sinh xin lỗi cũng không sao... "

Trước ánh mắt sắc bén của Phó Quân Hoà, giọng nói ông dần yếu đi.

"Thật không? Vậy thì ông nói một chút là chuyện gì xảy ra."

Khuôn mặt anh tuấn kia không có biểu cảm gì, ánh mắt lại càng thêm lạnh lùng đáng sợ, khiến người ta khó đoán được y đang nghĩ gì.

Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ họ biết nhau? Không, không thể, làm sao Phong Lê biết Phó Quân Hoà được? Ông thật vất vả nhờ các mối quan hệ, thừa diệp đối phương đến trường thăm thầy cũ mới được gặp mặt một lần.

Nhưng nếu bọn họ quen biết nhau thì sao? Phó hiệu trưởng Lưu càng không dám tưởng tượng, liền bắt đầu luống cuống, không chờ nam nhân mở miệng, liền nhanh chóng dặn dò Hà Kiến Quân: "Chúng ta đang điều tra... Thầy Hà, đi phòng bảo vệ lấy giám sát đi "

Hà Kiến Quân vốn tưởng rằng sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, sửng sốt: "Hả?"

"Đi nhanh"

“Được” Ông cũng sáng suốt một chút, từ thái độ của phó hiệu trưởng Lưu, ông biết người nam nhân trước mặt có lẽ là thân phận tôn quý, không đắc tội nổi, vì vậy gật đầu đi nhanh ra ngoài.

Doãn Hàn Tử không hề nghĩ ngợi tiến lên một bước ngăn cản Hà Kiến Quân, hung hăng đặt chiếc túi hàng hiệu của cô lên bàn, nhìn chằm chằm phó hiệu trưởng Lưu, âm dương quái khí hỏi: "Có ý gì? Phó hiệu trưởng Lưu, ông là không tin lời tôi nói? "

Phó hiệu trưởng Lưu vừa rồi còn lấy lòng cô, đột nhiên thay đổi sắc mặt, lời lẽ chính đáng mà nói: "Tất nhiên là tôi tin những gì cô Doãn Hàn Tử nói, nhưng mọi thứ đều phải chú ý đến bằng chứng, chúng ta không thể tùy tiện như vậy được. Oan uổng học sinh là không tốt. "

“Oan uổng?” Doãn Hàn Tử không ngờ lão già này lật mặt nhanh như vậy, sắc mặt có chút không nhịn được: “Lời nói của tôi chính là bằng chứng, nếu ông không tin, vậy hiện tại để cha tôi tới, để ông ấy nói cho ông nghe"

“Được, nếu Doãn tiên sinh rảnh rỗi, đương nhiên là tôi hoan nghênh.” Phó hiệu trưởng Lưu mặt không chút thay đổi, thậm chí còn mong Doãn Bân nhanh tới đây.

“Ông” Tất cả lời nói của Doãn Hàn Tử đều nghẹn ở trong cổ họng, không thở nổi, sắc mặt đỏ bừng.

"Hà Kiến Quân, mau đi, copy một phần lại đây"

“Được rồi, Phó Hiệu trưởng.” Hà Kiến Quân vội vàng bỏ qua Doãn Hàn Tử đi ra ngoài.

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại 𝐖𝐚𝐭𝐭𝐩𝐚𝐝-ManLaBatTieu)

Phong Lê trong mắt xem hết thảy, hơi kinh ngạc, ánh mắt lóe lên, nghiêm túc đánh giá nam nhân cao thẳng trước mặt.

Thân phận của họ Phó này dường như có lai lịch hơn cậu tưởng.

Cảm nhận được ánh nhìn của đứa trẻ, Phó Quân Hoà bắt gặp ánh mắt đó, đôi mắt lập tức dịu đi không ít.

Hắn không nói gì, nhưng trong mắt có mấy phần trấn an.

Phong Lê đang xù lông có chút không được tự nhiên trước sự "dịu dàng" trong mắt anh ta, sau khi cứng đờ vài giây, sau vẫn đặt cái gạt tàn định dùng làm vũ khí giết người xuống.

Chỉ là nhẹ nhàng chậc một tiếng, có chút bất mãn.

Lần này phó hiệu trưởng Lưu còn ngạc nhiên hơn.

Dù cả hai không giao tiếp bằng ngôn ngữ, nhưng nhất cử nhất động lại mang theo mùi vị không cần nói cũng biết.

Chỉ có Doãn Hàn Tử và Doãn Tương Kiệt vẫn chưa nhận ra được tình hình, không chịu buông tha việc đuổi học Phong Lê.

Nghe tiếng cãi nhau ồn ào, Phó Quân Hoà cau mày.

Trong lúc chờ giám sát, phó hiệu trưởng Lưu ngập ngừng hỏi: "Phó tiên sinh, ngài biết cậu ta?"

Suy xét đến danh tiếng của nhóc con, Phó Quân Hoà phủ nhận: "Tôi không biết".

Đây không phải là nói dối, dù sao trước đó hắn cũng không biết tên của Phong Lê.

Phó hiệu trưởng Lưu xấu hổ cười cười.

Từ lâu đã nghe Phó Quân Hoà là người chính trực, ý thức trách nhiệm cao, lại không nghĩ rằng hắn thế mà vì người xa lạ ra mặt.

Đương nhiên, hắn này là xem vào việc của người khác.

Không đến mười phút, Hà Kiến Quân đã chạy trở về.

Khi video giám sát được phát trên máy tính, điều gì đã xảy ra trong nháy mắt rõ ràng.

Trong video, Phong Lê và Trần Vĩ Nhạc đang đứng ở cầu thang từ đầu đến cuối, nhưng Doãn Tương Kiệt và Tần Phi hùng hổ dùng quả đấm lao đến trước.

Này nói không phải đánh người, cũng không ai tin.

Doãn Tương Kiệt nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Doãn Hàn Tử: "Chị, cậu ta là người mắng chúng ta trước!"

Sự thật bài ra trước mắt, Doãn Hàn Tử không giả bộ được, cô nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn Phong Lê, hận không thể đem cậu xé thành mảnh nhỏ.

Phó hiệu trưởng Lưu vội vàng cười nói: "Xem ra đây chỉ là hiểu lầm, Tương Kiệt, Tần Phi, về sau nên đi lại cẩn thận, lên xuống cầu thang đừng chạy nhanh quá, nếu không cẩn thận sẽ ngã, đụng vào bạn học cũng không tốt "

Hà Kiến Quân cũng nói: "Phải phải, tôi nói, Phong Lê là một đứa nhỏ ngoan như vậy, xưa nay cũng không cùng bạn học hay thầy cô phát sinh mâu thuẫn, nhân duyên trong lớp rất tốt, thành tích cũng không tệ. Chắc chắn chỉ là hiểu lầm, Tương Kiệt, Tần Phi, hai đứa sau này đi đường cũng đừng quá gấp."

Giọng điệu gọi là hoà ái dễ gần, làm thầy kẻ khác, đâu còn nhìn ra được bộ dáng vừa rồi uy hiếp ép buộc cậu phải xin lỗi?

"Hahaha."

Thật xin lỗi, Phong Lê không thể nhịn được, trực tiếp cười thành tiếng.

Hai kẻ nịnh hót này, bọn họ vừa rồi còn chỉ trích cậu giống như tên khốn nạn, hiện tại liền cụp mắt rũ mi khen cậu ngoan, cho rằng cậu là đứa ngốc sao?

Cái gì từ trước đến nay không xung đột với bạn học và giáo viên? Nhân duyên rất tốt? Ngày thường nhóm Doãn Tương Kiệt bắt nạt xa lánh cậu chỉ cần không nên quá rõ ràng, là thầy giáo Hà Kiến Quân toàn bộ làm như không nhìn thấy.

Chẳng sợ tìm cậu cũng chỉ sẽ nói: Tại sao họ luôn bắt nạt ngươi mà không phải là người khác? Tại sao ngươi không tìm kiếm vấn đề từ chính mình?

Thiếu niên ôm hai tay, ánh mắt sáng ngời tràn đầy giễu cợt: "Thầy giáo, mặt đau không?"

Nói thì nói vậy, nhưng không ai ngờ Phong Lê lại nói rõ ràng như vậy.

"..."

Vẻ mặt của hai thầy giáo thay đổi, vừa bực mình vừa tức giận, vẻ mặt khó coi như ăn phải phân.

Để Phong Lê xem đến vui vẻ.

Tiếng cười thanh thúy thu hút Phó Quân Hoà lại lần nữa chú ý đến cậu, thiếu niên kia hơi dựa vào bàn làm việc, khuôn mặt hơi nghiêng, dáng người tuấn tú, nhưng nét mặt lại rất trào phúng.

Không giấu giếm chút nào.

Sự tà mị như vậy khiến cho đường nét khuôn mặt vốn đã thanh tú xinh đẹp lại tràn ngập tính công kích, khiến người ta không thể rời mắt.

Đứa nhỏ này tính cách hoàn toàn khác với vẻ ngoài ngoan hiền, kiêu ngạo cuồng vọng công khai.

Gừng vẫn là càng già càng cay, phó hiệu trưởng Lưu da mặt dày phớt lờ câu này, gượng cười: "Được rồi, bây giờ hiểu lầm đã được giải trừ, mọi người mau về nhà đi, đã gần 9 giờ rồi, đi đường cẩn thận."

Doãn Hàn Tử tức điên lên: "Hiểu lầm? Ồ, Tương Kiệt là vận động viên cấp ba quốc gia, chân của em ấy rất quý, ông bồi thường nổi sao?"

Phó hiệu trưởng Lưu bất lực nói: "Nhưng Doãn Hàn Tử tiểu thư, cô cũng đã xem đoạn băng giám sát. Chính Tương Kiệt bọn hắn tự mình lao lên cầu thang. Tự ngã có thể đổ lỗi cho ai?"

"Ý ông là em trai tôi đáng bị như vậy? Phó hiệu trưởng Lưu, ông không thấy chân em ấy sưng lên sao?! Chính là đứa súc sinh này đá! Ông lại dám che chở hắn..." Doãn Hàn Tử tức muốn hộc máu, mắng đến thủ phạm, nhưng đột nhiên bị bao trùm bởi một bóng đen tràn ngập cảm giác áp bức.

Ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt lạnh như băng.

Phó Quân Hoà đột nhiên tiến lên một bước, bảo vệ Phong Lê ở phía sau, còn chưa kịp nói chuyện, dáng người cao lớn cùng ánh mắt khủng bố mang theo áp lực cực lớn, đáy mắt cuồn cuộn sóng ngầm, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm cô.

"Xin lỗi."

Từng lời từng chữ, mệnh lệnh không được xen vào nói.

"Xin lỗi cậu ấy."

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại 𝐖𝐚𝐭𝐭𝐩𝐚𝐝-ManLaBatTieu)

- ----------------------

ManLa: Gần Tết rồi nhà bận quá, sẽ ra chương chậm nhé mọi người.

#26/01/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play