Mùa hạ đáng lẽ nắng gắt, ấy vậy mà thời tiết ở quốc gia nhỏ này lại có chút kỳ lạ. Đến giữa trưa không hiểu sao bầu trời kéo tới mây đen, ngay sau đó bất thình lình trút xuống một cơn mưa dữ dội.
Thế nhưng những người dân nơi đây lại giống như đã liệu được, trước khi trời đổ mưa đã kịp nhanh chân thu dọn sạp quán của mình, tìm một chỗ trú. Thậm chí có người còn thuận tiện nhắc nhở Âu Dương Kỳ đang ngơ ngác rằng trời sắp mưa, không thể đánh xe được.
Diệp Nhược Phi vốn đang gặm lương khô bên trong cũng bị cơn mưa lớn đột nhiên dội xuống làm cho giật mình, mới mò mẫm vén rèm xe lên.
"Trời mưa rồi?"
Âu Dương Kỳ bị mưa tạt trắng cả mặt, nghe loáng thoáng được thanh âm của hắn, liền quay lại nói to: "Ngươi vào trong đi!"
Tiếng mưa rơi lấn át giọng nói của y cho nên Diệp Nhược Phi chỉ nghe được lí nhí, nhưng mà hắn cũng tự biết mình bây giờ có đi ra cũng chẳng giúp được gì, mới lui vào bên trong.
Trên đường cái bây giờ chẳng có một bóng người, màn mưa như một lớp sương mù dày đặc cản khuất đi tầm nhìn người ta. Âu Dương Kỳ dùng tay áo rộng chắn trước mặt, xuống xe dắt ngựa đi tìm chỗ trú, chẳng mấy chốc đã ướt như chuột lột.
Con đường đất bình thường còn đi tốt, thế nhưng khi mưa xuống lại trở nên trơn trượt vô cùng, may mà y có căn cơ võ công, không đến nỗi đi ba bước trược chân một lần.
Dầm mưa một hồi rốt cuộc cũng tìm được một nơi thích hợp để dừng tạm, là một ngôi miếu nhỏ bên đường, tiểu sư phụ quét dọn ở đó tốt bụng gọi y vào.
Xe ngựa dừng trước miếu, Âu Dương Kỳ vắt sạch nước trên y phục, sau đó nhận lấy khăn mặt tiểu sư phụ đưa tới.
Thế nhưng y không lau, mà đi tới vén rèm xe lên, gọi: "Nhược Phi, tới nơi rồi."
Ngay sau đó, liền thấy Diệp Nhược Phi chậm rãi đi ra, Âu Dương Kỳ đưa tay cho hắn vịnh, tay còn lại giơ cao chiếc khăn, che lên trên đầu hắn. Thậm chí còn truyền vào khăn một chút nội lực, để nước mưa không xuyên qua.
Tiểu sư phụ đứng trong miếu nhìn một cảnh ấy, thoạt tiên vô cùng kinh ngạc, thế nhưng sau khi hai người đi vào trong mới nhận ra, thiếu niên nhỏ gầy được che chở kia là một người mù.
Sau khi nghe Âu Dương Kỳ nói sơ qua tình hình, Diệp Nhược Phi mới hơi cuối đầu nói: "Đa tạ tiểu sư phụ đã giúp đỡ."
Tiểu sư phụ liền xua tay: "A Di Đà Phật, hai vị thí chủ đừng khách khí, cứ tùy tiện tìm một chỗ ngồi nghỉ đi."
Âu Dương Kỳ gật đầu, lại đa tạ thêm một lần rồi mới nắm tay dắt Diệp Nhược Phi đến tìm chỗ ngồi.
Diệp Nhược Phi cuối đầu, đôi mắt trống rỗng nhưng lại chuẩn xác nhìn vào bàn tay Âu Dương Kỳ đang nắm tay mình, nhiệt độ trên đó lạnh ngắt.
Âu Dương Kỳ chú ý thấy, chỉ nói: "Dầm mưa nên có hơi lạnh."
Nói xong thuận tiện dùng hai tay nắm lấy tay Diệp Nhược Phi, trong giọng nói khó phát hiện ra ý cười: "Ngươi giúp bổn vương sưởi ấm một chút."
Diệp Nhược Phi nới lỏng bàn tay, mò mẫm sờ lên người y, sau đó sờ lên tóc, phát hiện đã ướt như vừa mới nhảy từ dưới sông lên, liền nhíu nhíu mày: "Có thể mượn tiểu sư phụ kia một cái khăn không?"
Bên ngoài vẫn còn vang không ngớt tiếng mưa rơi trên mái ngói, mà khi nãy Âu Dương Kỳ thân là vương gia lại phải dầm mình dắt ngựa đi một khoảng xa để tìm nơi trú. Trong đầu Diệp Nhược Phi không khỏi hiện lên hình ảnh một nam nhân cao lớn đầu đội màn mưa, khó khăn bước từng bước, đột nhiên lòng hơi thắt lại.
"Lúc nãy vào đã mượn được rồi." Âu Dương Kỳ đặt cái khăn tay mềm mại vào lòng Diệp Nhược Phi.
Hắn cầm lấy, sau đó nhón người quỳ lên, liền cao hơn Âu Dương Kỳ một khoảng, sau đó mò mẫm tìm đầu của y, cầm khăn đắp lên, giúp y lau tóc.
Âu Dương Kỳ thoáng ngẩn ra, ngước mặt nhìn Diệp Nhược Phi ánh mắt thẫn thờ, lại nghĩ đến lần trước ở quán trọ mình cũng làm như vậy, hắn đây là có qua có lại ư?
Kỳ thực y có thể dùng nội lực tự hong khô tóc mình, thế nhưng bây giờ được chăm sóc như vậy, Âu Dương Kỳ nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên.
Như thế này cũng tốt lắm.
.
Cả hai ở nhờ trong miếu nhỏ đến khi mưa tạnh, sau đó mới lần nữa đa tạ tiểu sư phụ rồi cáo biệt lên đường. Trước khi đi còn nhận được chút bánh bao từ người ăn chay tốt bụng ấy.
"Vương gia." Diệp Nhược Phi ở trong thùng xe gọi.
Âu Dương Kỳ đang chuẩn bị đi ra ngoài liền quay lại nhìn hắn: "Sao thế?"
"Ta muốn ngồi ở bên ngoài." Hắn nói.
Âu Dương Kỳ nghe vậy, nhìn ra ngoài một chút. Bởi vì vừa mới mưa xong cho nên bầu trời vô cùng đẹp, vài tia nắng xuyên qua áng mây thành mấy dải sáng lấp lánh chiếu xuống mặt đất, không khí thoảng mùi ẩm ướt, rất thích hợp để hóng mát.
Vì vậy y gật đầu: "Được."
Sau đó đỡ người ra ngoài, để hắn ngồi trong lòng mình, vung roi thúc ngựa đi.
Diệp Nhược Phi tinh thần sang sảng, dựa vào lồng ngực người phía sau, híp mắt như một con mèo nhỏ hưởng thụ.
Âu Dương Kỳ cúi đầu nhìn, chỉ cảm thấy dịu dàng lan tỏa, nói: "Trên trời đang có cầu vồng đấy."
Âu Dương Kỳ vẫn nhìn hắn, ánh mắt đột nhiên kiên định: "Bổn vương sẽ giúp ngươi nhìn thấy trở lại."
Chỉ cần đến Thiên Thừa Quốc tìm thấy người mà Đoạn gia nói, sau đó lấy được viên thuốc giải bách độc kia, như thế đôi mắt Diệp Nhược Phi sẽ sáng trở lại, sẽ có thể trông thấy dải cầu vồng tuyệt đẹp sau những cơn mưa.
Diệp Nhược Phi không lên tiếng, qua một lúc y còn tưởng hắn nhanh vậy đã ngủ mất. Thế nhưng hồi lâu sau, lại nghe hắn thổn thức.
"Hy vọng là vậy."
_________________________________________
Một chương ngắn coi như rải chút đường cho mọi người. Mình tạm ngưng để ôn thi nha, cảm ơn mọi người đã chiếu cố ????
♀️
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT