Ngày hôm sau, Diệp Nhược Phi bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.
Phòng mà Âu Dương Mặc an bài cho hắn ở là một nơi khá gần với thư phòng của y, đi vài bước là tới, chính là để cho tiện việc bàn chuyện. Nhưng mà người ta thường nói "gần vua như gần hổ", cho nên hắn cũng không dám hành sự lỗ mãng, an an phận phận mà làm một tiểu trong suốt.
Chỉ là hôm qua thật sự thức rất khuya, sáng nay thình lình bị đánh thức như vậy khiến tâm tình của hắn không tốt cho lắm.
Cau mày rửa mặt súc miệng xong, Diệp Nhược Phi một thân khí tràng giận dữ bước ra khỏi phòng, định bụng tìm kẻ gây phiền toái giảng giải một phen.
Bình tĩnh vểnh tai nghe ngóng, hắn phát hiện hình như tiếng ồn là đến từ bên thư phòng của hoàng đế trẻ tuổi kia. Bởi vì khoảng cách rất gần, cộng thêm tiếng nói chuyện khônh tính là nhỏ, Diệp Nhược Phi có thể nghe khá rõ ràng.
Mới sáng sớm đã đến cửa phòng hoàng đế náo loạn, mấy người này là chê mệnh quá dài rồi phải không?
Chậc chậc một tiếng lắc đầu, hắn tìm đường đi sang bên đấy.
Mà ở thư phòng, Âu Dương Mặc cùng với Âu Dương Kỳ đang ngồi trước bàn phê duyệt tấu chương, nhưng cũng muốn sức đầu mẻ trán với đám người ngoài kia.
Ở ngoài cửa phòng đang đóng chặt bây giờ không ai khác chính là những thương nhân vận chuyển thảo dược kia. Vốn dĩ vẫn biết tính tình bọn họ nóng nảy, nhưng không nghĩ tới cư nhiên mới sáng bảnh mắt đã chạy tới đây la lối um sùm. Cũng không biết là vì cái gì, ngồi nghe nãy giờ, hai người căn bản là không hiểu được một chữ.
Âu Dương Mặc một tay đỡ trán, một tay xoa xoa huyệt thái dương: "Phải làm sao đây?"
Âu Dương Kỳ cũng có chút đau đầu: "Hay là đến đánh thức tên kia?"
Phải, cho tới bây giờ, Âu Dương Kỳ lẫn vị hoàng đế trẻ vẫn chưa biết được tên của Diệp Nhược Phi >_
_
_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT