Y quay lại đối diện với Âu Dương Kỳ, ánh trăng mờ ảo không nhìn rõ được ánh mắt.
Thanh âm trong trẻo vang lên trên hành lang vắng vẻ: "Vì ngươi mà Tiểu Phi Tử rời đi. Nếu hắn xảy ra chuyện gì, ngươi chịu trách nhiệm nổi không?"
Khi đó Âu Dương Kỳ đã phản ứng như thế nào?
Y chỉ cúi đầu không lên tiếng.
Y cảm thấy, nếu Diệp Nhược Phi bình an thì tốt nhất, nhưng nếu hắn xảy ra chuyện, y sẽ dùng cả mạng của mình để bù đắp.
Vì y là người gây ra mọi chuyện.
Trở lại hiện tại, xe ngựa đã chuẩn bị xong, Âu Dương Mặc quay đầu gọi cả hai: "Đi thôi."
Thiên Thiên chỉnh lại y phục, nhẹ bước đi, Âu Dương Kỳ nối gót theo sau.
Cả ba lên xe ngựa, lộc cộc tiến tới Bồ Đề thôn.
Cơn mưa ngày hôm qua khá lớn, đường xá đến bây giờ vẫn còn chút trơn trượt. Xa phu cho xe chạy chậm rãi cẩn thận, không để các quý nhân bên trong phải chịu xóc nảy.
Âu Dương Kỳ ngồi đối diện hai người kia, thần sắc mệt mỏi, thế nhưng trong con ngươi lại sáng ngời thứ ánh sáng mong chờ. Sau bao nhiêu ngày ngóng trông, cuối cùng cũng là ông trời không phụ lòng người, cho y có được tin tức.
Không biết sau khi Diệp Nhược Phi nhìn thấy y rồi, bản thân phải xin lỗi như thế nào.
Thiên Thiên liếc mắt nhìn thấy vẻ mong chờ nhàn nhạt trong con ngươi đen nhánh kia, cúi đầu nhắm mắt lại, lồng ngực nghèn nghẹn.
Ngươi mong chờ cái gì? Dáng vẻ ngươi hiện tại ra sao, sợ rằng Tiểu Phi Tử cũng chẳng thể thấy được.
Ra khỏi kinh thành đường đi càng khó khăn hơn, xe ngựa đã chậm nay lại càng chậm.
Mắt thấy trời sắp nắng, Âu Dương Mặc nói to ra với xa phu: "Đi nhanh một chút."
"Vâng." Hoàng thượng ra lệnh, xa phu không dám cãi lời, liền thúc ngựa một cái, tăng tốc chạy đi.
Rất nhanh sau đó, cánh cổng bằng gỗ cũ kỹ của Bồ Đề thôn đã xuất hiện trước mắt.
Xe ngựa sang trọng chạy vào tất nhiên gây chú ý. Thôn dân người ở trong nhà, người ở ngoài đường đều không nhịn được tò mò nhìn theo.
Chỉ thấy lát sau, chiếc xe kia đã đổ tại sân nhà lão Đoạn gia.
Xa phu nói vào trong xe: "Bệ hạ, đã đến nơi rồi."
Đoạn gia đang ngồi hút thuốc ở gian sau, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa.
Bình thường Diệp Nhược Phi chẳng bao giờ khách khí như thế, toàn đi thẳng vào, sau khi mắt không còn thấy nữa thì cũng chẳng mấy khi ra ngoài. Lão bèn đứng dậy đi ra.
"Hôm nay có khách à?" Vừa mở cửa vừa nghĩ.
Cửa mở ra, bên ngoài là ba người áo quần sang trọng.
Đoạn gia liếc mắt một cái, nhanh chóng nhận ra hai khuôn mặt quen thuộc.
"Quốc sư, vương gia, vị này chắc là hoàng đế bệ hạ." Lão hơi khom người, "Lão nạp đã đoán trước các vị sẽ đến. Mời vào trong."
Cả ba người nhìn nhau, tiếp bước vào nhà.
Đoạn gia từ trong bếp lấy ra mấy miếng lương khô, mang đến bên bàn: "Nhà nghèo không có trà quý để tiếp đãi, các vị đừng chê cười."
"Sẽ không đâu." Thiên Thiên nhẹ xua tay nói.
Âu Dương Mặc nhìn hoàng đệ của mình một cái, quyết định lên tiếng: "Đã từng nghe Quốc sư nhắc đến lão đại phu, rốt cuộc hôm nay được gặp."
"Đây là vinh hạnh của lão nạp." Đoạn gia nói.
Âu Dương Mặc vờ nhìn quanh quan sát căn nhà, sau hỏi: "Không biết Diệp công tử đang ở đâu rồi?"
Đoạn gia hít một hơi thuốc, lại thở ra một làn khói, híp mắt nhìn thần sắc cả ba người.
Mặc kệ hành động có phần tùy ý khiếm nhã của lão, Âu Dương Mặc vẫn ngồi im đoan chính.
Đoạn gia nhìn một hồi, rốt cuộc thở dài đặt điếu thuốc sang một bên, nói: "Hắn về ngay bây giờ."
Âu Dương Mặc nghe vậy không hiểu, nhìn sang Thiên Thiên, y cũng chỉ lắc đầu.
Âu Dương Kỳ vẻ mặt không đổi, thế nhưng trong lòng từ lâu đã có chút gấp gáp.
Hôm nay Diệp Nhược Phi sang nhà thôn dân khác để xem bệnh, mặc dù Đoạn gia nói hắn nên ở yên trong nhà tránh xảy ra chuyện, nhưng mà hắn vẫn khăng khăng muốn đi.
"Còn ở trong nhà nữa, ta sẽ không thể chịu nổi." Hắn nói như thế.
Diệp Nhược Phi rút lại bàn tay đặt trên mạch tượng người đối diện, cười nói: "Cô nương này, ngươi mang thai rồi."
"Thật sao?!" Thôn dân trẻ tuổi nghe hắn nói thế vui mừng khôn nguôi, "Tốt quá rồi! Đa tạ công tử!!"
Diệp Nhược Phi xua tay: "Việc nên làm, việc nên làm."
Trước mắt tối đen, hắn chỉ có thể ngồi yên một chỗ, căn dặn: "Người mang thai tốt nhất không nên lao động nặng, phải thường xuyên tẩm bổ, đi lại nhiều càng tốt. Chuyện giường chiếu cũng phải tiết chế, để thai nhi bình an phát triển đến tháng thứ ba thứ tư thì mới có thể sinh hoạt như thường."
"Ngoài ra trong khoảng thời gian này, thai phụ sẽ thường xuyên cảm thấy khó chịu, tính tình sẽ tệ hơn, trượng phu nhớ phải chú ý săn sóc."
Diệp Nhược Phi nói xong, quơ cánh tay hỏi: "Trượng phu của cô nương có ở đây không?"
"Có có, công tử, ta ở ngay đây." Chồng của cô nương thôn dân kia lập tức lên tiếng.
Diệp Nhược Phi gật đầu: "Nãy giờ ta nói ngươi đều ghi nhớ hết rồi chứ?"
Người chồng gật đầu lia lịa: "Đã nhớ hết rồi."
"Được rồi, chúc hai người sớm sinh quý tử. Ta phải về đây."
Hắn nói, đoạn mò mẫm đứng dậy, quơ hai cánh tay tìm đường đi ra.
Cô nương kia thấy vậy dùng khuỷu tay huýt chồng mình một cái, người chồng hiểu ý nhanh chóng bước tới.
"Công tử, ta đưa ngài về."
Bước chân hơi dừng lại một chút, Diệp Nhược Phi nhẹ gật đầu: "Đa tạ."
.
Lát sau, ở bên này, khi Thiên Thiên đang cùng Đoạn gia trao đổi một số thứ thì thấy trước cửa xuất hiện hai bóng người.
"Đoạn gia, có đang ở nhà không?" Diệp Nhược Phi cất tiếng gọi vào trong.
"Có." Đoạn gia ứng thanh đáp lại.
Mà Âu Dương Kỳ vốn dĩ đang thất thần, nghe thấy thanh âm quen thuộc này, bỗng ngẩng phắt đầu dậy, gấp gáp đứng bật lên.
Diệp Nhược Phi một tay vịnh vào cánh cửa, chậm rãi đi vào.
"Ê, coi chừng bậc thềm...." Đoạn gia chợt nói.
Thế nhưng còn chưa dứt câu, đã thấy hắn vướng phải bậc thềm cao ngay cửa, nghiêng người ngã xuống.
Diệp Nhược Phi đầu óc chợt trống rỗng, cảm giác cả cơ thể hụt hẫng đột ngột kéo tới khiến hắn trở tay không kịp, chỉ có thể theo bản năng nhắm chặt đôi mắt chờ ngã xuống.
Âu Dương Kỳ hốt hoảng, dây thần kinh bỗng dưng phản ứng chậm nửa nhịp, chỉ kịp bước lên một bước chân. Mà Thiên Thiên ở ngay đó đã nhanh như chớp xoay người đỡ lấy.
"Có sao không?" Y hỏi.
Âu Dương Kỳ không tới kịp, đành lặng lẽ thu chân, ánh mắt gắt gao nhìn Diệp Nhược Phi, mong hắn nhanh nhìn thấy mình.
"Ừ." Thiên Thiên giúp hắn đứng vững, sau đó quan sát một lượt từ trên xuống dưới, nhíu mày nói, "Sao lại ốm đến như vầy rồi?"
Nói xong còn không quên nắm cằm hắn nghiêng qua nghiêng lại.
"Hai má còn hóp hết vào thế này."
Mặc kệ y lèm bèm, Diệp Nhược Phi vẫn chưa hết kinh ngạc: "Sao cậu lại tới đây?"
Sao Thiên Thiên tìm thấy được nơi này? Là Đoạn gia nói sao?
Cậu ấy... đã biết mình bị mù hay chưa?
Thiên Thiên nói: "Chờ suốt mấy tháng mới có được tin tức của cậu, tất nhiên phải đến tìm ngay rồi. Lại đây, hôm nay có cả bệ hạ đến nữa."
Y dẫn hắn vào chỗ bàn gỗ, Âu Dương Mặc đứng dậy mỉm cười.
Diệp Nhược Phi trán đổ mồ hôi lạnh, hắn căn bản không nhìn thấy bệ hạ đứng ở đâu. Nếu như bây giờ hắn nói mình không thấy, vậy thì lộ ra mất rồi. Cho nên đành phải ra vẻ bình tĩnh, hướng phía trước chắp tay cúi người.
"Tham kiến bệ hạ."
Ngay khoảnh khắc ấy, con ngươi Âu Dương Mặc co lại, đứng đó không biết nói gì. Còn Âu Dương Kỳ thì triệt để hóa đá tại chỗ.
Diệp Nhược Phi vậy mà lại đang hành lễ với y.
Đoạn gia âm thầm thở dài. Lão cũng không rõ những người này đã hay tin Diệp Nhược Phi mất đi đôi mắt hay chưa, nhưng mà bây giờ hắn hành động như thế, người không biết cũng thành biết.
Khóe mắt Thiên Thiên bạo hồng, y nhìn người anh em thân thiết thành ra nông nổi này, trong lòng nghẹn đắng không cách nào tả được. Mà Diệp Nhược Phi vẫn chẳng hay biết gì, chỉ thắc mắc tại sao bệ hạ mãi chưa cho bình thân.
Thiên Thiên cắn chặt môi mình, điều chỉnh trạng thái một chút, mới bước lên đỡ vai hắn: "Ở bên này. Bệ hạ... ở bên này."
Mãi đến khi hành lễ xong lần nữa, Diệp Nhược Phi mới ngơ ngác nhận ra. Hình như Thiên Thiên đã biết rồi...
Hắn cứng đờ cả người, con ngươi mờ mịt hiện lên hoang mang, lại bởi vì không nhìn thấy, càng nhiều thêm vẻ thê lương.
Âu Dương Kỳ không dám tin chuyện này, y khàn giọng cất tiếng: "Diệp Nhược Phi, ngươi...."
"... Ai vậy?" Diệp Nhược Phi nhỏ giọng.
Âu Dương Kỳ đôi môi run rẩy, vươn tay muốn chạm lên mắt hắn, cuối cùng lại ngập ngừng.
Y đau đớn không thôi. Rốt cuộc tại sao lại như vậy?
Diệp Nhược Phi sao có thể...
Là đang đùa thôi đúng không?
"Là ta, Âu Dương Kỳ đây." Y nói.
Diệp Nhược Phi ngẩn ra: "... Vương gia?"
Âu Dương Kỳ theo thói quen gật đầu, lại chợt nhớ bây giờ hắn không thấy, không khỏi chua xót nói: "Phải."
Diệp Nhược Phi im lặng, lúc sau haha cất tiếng cười: "Ngài đến đây làm gì? Đến nhìn ta biến thành một phế vật sao?"
Bây giờ hắn không nhìn thấy, đi lại làm gì cũng bất tiện, mọi thứ đều phải có người kè theo bên cạnh bảo vệ, giống hệt như một phế nhân vô tích sự. Âu Dương Kỳ có đến, thì cũng chẳng làm được gì.
Vương gia trẻ tuổi nghe thấy như vậy, vọi vàng giữ lấy tay hắn, âm thanh hiếm thấy ra vẻ khẩn thiết: "Không phải, bổn vương..."
Thế nhưng chưa nói hết câu, người đối diện đã nhẹ nhàng gỡ tay y ra, cười nhạt: "Ngài đừng nói nữa."
Khi nghe thấy giọng của y, hắn lại không thể tự chủ nghĩ về cái đêm hôm nọ, vương gia ở trên người hắn, dùng thứ âm thanh trầm thấp ấy gọi tên ai, nói yêu ai, xin ai đừng rời khỏi.
Những ngày đầu khi vừa bỏ đi, đêm nào hắn cũng mơ thấy, giấc mơ ấy ám ảnh hắn khoảng thời gian rất dài. Mỗi đêm tỉnh dậy nhìn xung quanh căn nhà hiu quạnh tối om, gió lạnh thổi bên ngoài cũng không lạnh bằng tâm hắn. Những lúc ấy, một thân một mình chỉ có thể tự ôm lấy bản thân, tự dỗ dành rằng "không sao đâu, ngày mai sẽ là một ngày mới".
Vậy mà hết lần này đến lần khác, vận mệnh trêu ngươi cứ luôn không chịu bỏ qua.