Diệp Nhược Phi giật mình một cái quay đầu, trông thấy hai mắt Âu Dương Kỳ mơ mơ màng màng nhìn mình, y nhỏ giọng nói: "... Đừng đi."

Hắn dở khóc dở cười, muốn gỡ tay y ra: "Vương gia, ta mang nước tới lau mặt cho ngài, ngay đây thôi mà."

Thế nhưng Âu Dương Kỳ lại không nghe, bướng bỉnh ôm chặt eo hắn, lại kéo hắn ngồi vào lòng mình. Diệp Nhược Phi có chút khó khăn cử động, lại bị y cắn vào cần cổ.

"Không được động đậy."

Răng nanh cắm vào da thịt trắng mềm khiến Diệp Nhược Phi không khỏi hít một tiếng than đau. Có lẽ Âu Dương Kỳ đã nghe được tiếng này của hắn cho nên ngay sau đó hắn liền cảm thấy cổ mình ươn ướt, là y đang liếm lên vết cắn kia.

Diệp Nhược Phi đùng một cái đỏ mặt, hơi men muốn bốc hết cả lên đầu, luống cuống muốn đứng dậy, thế nhưng vòng tay trên eo lại siết chặt thêm. Bởi vì say rượu nên bây giờ giọng của Âu Dương Kỳ vừa trầm vừa khàn, nói vào bên tai nghe vừa ám muội lại vừa câu dẫn.

"Đừng động bậy, ngươi dẫn lửa."

Cái gì dẫn lửa?

Diệp Nhược Phi cung phản ứng chậm, lát sau mới hiểu được câu này, sắc đỏ trên mặt một đường lan ra sau tai, lan xuống tận cổ.

Mà Âu Dương Kỳ sau khi say rượu thì đại phát thú tính, y hệt như một con chó lớn hết cắn lại liếm cần cổ trắng nõn của hắn. Diệp Nhược Phi xấu hổ muốn chết, chỉ có thể bấu chặt vạt áo của mình không dám động đậy.

Thế nhưng một lát sau, sau khi đã dằn vặt xong cần cổ của hắn, bàn tay của Âu Dương Kỳ lại lần mò vào trong vạt áo của Diệp Nhược Phi.

Khi xúc cảm lạnh lẽo chạm đến nơi da thịt, Diệp Nhược Phi cả kinh, thân thể không khống chế được run lên nhè nhẹ.

Hơi thở nóng bỏng của Âu Dương Kỳ phả vào vành tai đỏ hồng của hắn, Diệp Nhược Phi bắt đầu cảm thấy xung quanh không khí dần nóng lên, miệng lưỡi khô khốc.



Đầu ngón tay Âu Dương Kỳ ở trong vạt áo của hắn chơi đùa vân vê nơi đầu ngực, dần dần được thân nhiệt của hắn ủ ấm lên.

Sau khi ma sát khiến cho hai hạt châu cứng lên rồi, Âu Dương Kỳ mới rời khỏi, tiếp tục lần mò xung quanh. Ngón tay thon dài của y tựa như muốn khai hoang ở trên thân thể của hắn, không ngừng đụng chạm.

Mà bên đây Diệp Nhược Phi còn chưa có cơ hội thở ra một hơi thì bên kia bàn tay hư hỏng còn lại của y đã tháo mất đai lưng của hắn.

Diệp Nhược Phi chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo, theo bản năng kẹp lại hai chân, thế nhưng ngay sau đó hắn liền giật thót cả người.

Bàn tay to lớn kia của Âu Dương Kỳ cứ thế bao bọc lấy tiểu bảo bối của hắn.

Diệp Nhược Phi cũng phải thừa nhận, từ nãy tới giờ bị y trêu ghẹo như vậy đã có một chút phản ứng rồi, bây giờ trực tiếp bị nắm lấy, hắn không kiềm được nuốt một ngụm nước bọt, lại không cẩn thận buộc ra tiếng rêи ɾỉ mềm mại.

"A..."

Nghe thấy tiếng rên này, trong đôi mắt mơ màng của Âu Dương Kỳ như có gì đó lóe lên, lại thâm sâu hơn vài phần. Y nghiêng người, trực tiếp để Diệp Nhược Phi nằm xuống thảm, bản thân thì đè lên trên.

Diệp Nhược Phi ngại ngùng muốn chết, đôi mắt nhắm chặt không dám nhìn thẳng vào đối phương. Thế nhưng mà người ta thường nói rằng, khi một giác quan nào đó bị chặn thì những giác quan khác sẽ trở nên cực kỳ nhạy bén.

Vì vậy, ngay sau đó, Diệp Nhược Phi liền cảm nhận được, tiểu bảo bối của mình được một cái gì đó ấm áp bao bọc. Xúc cảm ấm nóng lại mềm mại này chắc chắn không thể nào là bàn tay được, hắn cả kinh mở bừng mắt, chỉ thấy vương gia cao quý lãnh diễm thường ngày bây giờ đang cúi người ngậm lấy cái của mình.

"Vương gia! Đừng, mau nhả ra đi... Bẩn lắm!" Hắn luống cuống muốn ngồi dậy, khuôn mặt đã đỏ đến có thể đem so với giấy thấm son của nữ nhân rồi.

Âu Dương Kỳ cũng nghe lời buông ra, thay bằng tay, còn y thì rướn lên ngậm lấy đôi môi anh đào của hắn.



Nước bọt hòa lẫn hương rượu chưa tan giao hòa với nhau, cùng với kɦoáı ƈảʍ từ bụng dưới truyền đến khiến Diệp Nhược Phi thở dốc không thôi, hai tay níu lấy vai Âu Dương Kỳ, nửa nằm nửa ngồi mà triền miên không dứt.

"Ta yêu ngươi." Âu Dương Kỳ khàn giọng nói.

Diệp Nhược Phi mở mắt nhìn y, đôi mắt hắn lúc này tràn ngập sự dịu dàng và yêu thương. Hắn mở miệng: "Ta cũng y--"

"Ta yêu ngươi, Thiên Thiên."

Diệp Nhược Phi ngẩn ra, lời đến bên môi thình lình bị nuốt lại, cả người hắn cứng đờ, hai mắt mở to không dám tin nhìn Âu Dương Kỳ.

Mà Âu Dương Kỳ lúc này vẫn một bộ dáng mê mang, chuyên tâm cầm lấy cái của hắn mà tuốt lộng.

Khuôn mặt y tiến đến gần, muốn hôn hắn, Diệp Nhược Phi né tránh liền bị y ghì chặt lại, mạnh mẽ hôn sâu.

Trong lúc hôn, hắn lại mơ hồ nghe được câu nói vừa nãy.

"Ta yêu ngươi, Thiên Thiên."

Diệp Nhược Phi đạt cao trào, thế nhưng lúc này trong mắt hắn nào có còn hương vị tình ái nữa. Giơ tay run rẩy chạm vào gò má người trước mặt, trong lòng hắn bộc phát đau đớn, trái tim thít chặt.

... Tại sao lại như vậy?

_____________________

Các bạn có còn nhớ đoạn sì poi trước đây không? Nó đến rồi đó =)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play