Ba ngày rất nhanh trôi qua, trong ba ngày này tất thảy mọi thứ đều bình thường. Ngày hôm qua trời đổ mưa to, Bồ Đề Thôn trải qua một đêm nước mưa cọ rửa, bầu trời hôm nay trong vắt, không khí còn đọng chút hơi ẩm chưa tan, là thời điểm thích hợp để ra ngoài dạo mát.
Diệp Nhược Phi cùng Thiên Thiên đưa Tiểu Tam ra ngoài hít khí trời, vết thương của cậu nhóc khôi phục nhanh ngoài dự đoán, nay đã bắt đầu kết vảy, đã có thể miễn cưỡng đứng dậy bước đi. Thế nhưng Tiểu Tam vẫn cứ như vậy im lặng không nói gì, an an tĩnh tĩnh hệt một con rối gỗ mặc người sắp xếp.
Diệp Nhược Phi mua cho nó một xâu kẹo hồ lô, Tiểu Tam chỉ cầm chặt trên tay, không ăn nhưng cũng không trả lại.
Hắn lo lắng không thôi, nhìn Thiên Thiên nói: "Đã ba ngày rồi, liệu vương gia có ổn không?"
Ba ngày trôi qua, chỉ sợ thân xác của Ôn đại nhân đã bắt đầu bước vào giai đoạn phân hủy rồi. Mà Âu Dương Kỳ đi lâu như thế, cũng không biết có an toàn hay không.
Thiên Thiên nói: "Không sao đâu, có quân đội theo bảo vệ y mà."
Diệp Nhược Phi nghe vậy thì thở ra, hắn cũng hy vọng vậy. Đoạn cúi đầu thấy Tiểu Tam hai mắt vô thần chăm chăm nhìn mặt đất, không khỏi nhíu mày lo âu.
Lúc hai người bọn họ dìu Tiểu Tam đi tới một quán ăn nhỏ, bỗng trên đường vang lên tiếng bước chân ngựa lộc cộc.
Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy hai ba binh sĩ cưỡi ngựa tiến lại gần.
Nhìn thấy y, mấy binh sĩ nọ dừng lại, leo xuống hành lễ: "Quốc sư."
Thiên Thiên cho miễn lễ, lại hỏi: "Mọi chuyện ổn chứ?"
Binh sĩ dẫn đầu nói: "Bẩm Quốc sư, hiện tại quân đội đang chiến đấu với đám người kia. Bọn chúng được xác nhận chính là quân của Kỳ Nam Quốc, tình hình vẫn đang trong tầm kiểm soát."
Sau đó lấy từ trong ngực áo ra một cái hũ nhỏ.
"Đây là..." Diệp Nhược Phi ánh mắt lia tới.
Binh sĩ nói: "Đây là tro cốt của Ôn đại nhân, lúc chúng ta tới nơi thì bọn chúng đang tiến hành đốt xác, là chúng ta giành giật được."
Dừng một chút, lại tiếp: "... Nhưng mà khi đó thi thể Ôn đại nhân đã bị đốt mất một chút, vương gia không thể làm gì khác đành phải tiếp tục cho hỏa thiêu."
Diệp Nhược Phi trầm mặc, Thiên Thiên nhìn hắn, vươn tay nhận lấy hũ tro cốt, mang tới trước mặt Tiểu Tam.
"Tiểu Tam, bọn họ mang Ôn đại nhân về cho ngươi rồi này. Ngươi nhìn xem."
Diệp Nhược Phi nhìn theo. Chỉ thấy sau khi Thiên Thiên nói dứt câu, đôi mắt của Tiểu Tam chầm chậm dời từ mặt bàn sang hũ đựng tro cốt, ánh mắt vốn dĩ vô thần đột nhiên dần có lại tụ điểm.
Nó giơ cả hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy hũ tro cốt vào lòng, sau một hồi im lặng thình lình òa lên khóc lớn.
Hình ảnh này đập vào mắt, Diệp Nhược Phi sóng mũi cay cay, vội vàng quay đầu sang chỗ khác. Thiên Thiên nhìn Tiểu Tam, cũng không có tiến tới an ủi, chỉ là đứng một bên trông chừng cậu nhóc.
Người dân trong quán hiếu kỳ nhìn sang, nhỏ giọng bàn tán, có người thấy Tiểu Tam khóc quá thảm thương muốn đi lên vỗ về một chút, lại bị binh sĩ ngăn lại, lắc đầu.
Cậu nhóc khóc rất lâu, kêu gào đến khi lạc cả giọng, cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt lại, hai tay vẫn ôm khư khư không buông "Ôn đại nhân".
Diệp Nhược Phi xúc động không thôi, hắn không dám nghĩ đến việc mất đi người quan trọng nhất đối với mình thì bản thân sẽ như thế nào, có lẽ cũng không khác Tiểu Tam là bao, thật sự thì bất kỳ ai cũng đều có một mặt yếu đuối như thế ở trong lòng.
Sắc trời từ từ có nắng gắt, bọn họ để binh sĩ cõng Tiểu Tam về lại nhà đại phu, mãi đến khi được đặt nằm xuống, hũ tro cốt kia cũng không cách nào lấy ra được.
Đại phu sau khi nghe chuyện cũng chỉ nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt thương cảm.
Nhưng đột nhiên vào lúc này, một tiếng nổ động trời vang lên dọa cho tất cả mọi người nhảy dựng.
"Chuyện gì vậy?!" Thiên Thiên nhanh như chớp lao ra bên ngoài.
"Là từ trong rừng truyền tới!" Binh sĩ nói.
Từ trong rừng.
Diệp Nhược Phi như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt phút chốc trở nên xanh xám.
Làm sao lại nổ lớn như vậy? Chuyện gì đang xảy ra? Vương gia... Vương gia liệu có làm sao?!
Thân thể hắn hành động nhanh hơn suy nghĩ, một khắc sau khi binh sĩ kia báo cáo xong, đã thấy hắn vọt ra khỏi nhà đại phu, chạy một mạch về khách điếm.
"Tiểu Phi Tử!" Thiên Thiên kêu to, vội đuổi theo.
Diệp Nhược Phi trong lòng dấy lên bất an mãnh liệt, hắn chạy thẳng vào phòng, mở hòm thuốc, hai tay run rẩy gom một hơi mấy lọ độc dược cho vào ngực áo, sau đó lại vội vã chạy ra.
"Cậu làm gì vậy?!" Thiên Thiên nhìn thấy thế liền kéo ngược hắn trở về.
"Vương gia... Lỡ có chuyện..." Diệp Nhược Phi quýnh hết cả lên, gỡ phăng bàn tay đang giữ lấy mình của Thiên Thiên.
"Tiểu Phi Tử, cậu không được đi!!" Thiên Thiên xoay người đuổi theo thế nhưng thật sự không kịp, Diệp Nhược Phi chạy rất nhanh.
Binh sĩ thấy vậy cũng nhanh chóng chạy tới muốn níu giữ Diệp Nhược Phi. Diệp Nhược Phi đầu óc hỗn loạn, mới vừa nãy còn nghĩ đến nếu bản thân mất đi người quan trọng nhất thì phải làm sao, bây giờ biến cố đột ngột xảy ra, trái tim hắn không khỏi treo ngược lên trên cổ họng, làm gì còn đủ lý trí để bình tĩnh nữa, trong đầu hắn có một giọng nói đang mãnh liệt kêu gào, mau vào trong rừng, mau vào trong rừng.
Mắt thấy phía trước là ba con ngựa mà binh sĩ lúc nãy đã cưỡi về, hắn không hề suy xét vọt thẳng đến, nghiêng ngả nắm dây cương leo lên trên, cầm lấy roi da quất mạnh một phát. Con ngựa bị đau nhấc lên hai chân trước, hí một hơi dài, chạy đi mất.
Binh sĩ bị một màn như thế dọa sợ, vội vàng tránh, trong lúc nhất thời không biết làm sao, đến khi Thiên Thiên đuổi tới mới lấy lại bình tĩnh.
"Một người đuổi theo, không được để cậu ấy vào sâu trong rừng, hai người còn lại mau trấn an dân chúng!" Thiên Thiên nói lớn.
Thôn dân Bồ Đề Thôn sau cú nổ dữ dội kia bây giờ đang khá hỗn loạn, y phải mau chóng bình tĩnh để thu xếp đại cục.
Ba binh sĩ đáp một tiếng, bắt đầu hành động.
.
Diệp Nhược Phi không biết cưỡi ngựa, nửa đời của hắn đây là lần đầu tiên ngồi trên lưng ngựa chạy với tốc độ nhanh như vậy, nhưng mà Diệp Nhược Phi còn thấy như vậy chưa đủ, roi da liên tục quất về phía sau. Ngựa chạy càng lúc càng nhanh, gió quật hai bên má đau rát, thế nhưng vẫn không thể thổi đi cơn nóng trong lòng hắn bây giờ.
Sau vụ nổ, trong rừng bắt đầu bốc lên ánh lửa, bởi vì thời tiết ẩm nên may mắn ngọn lửa vẫn chưa lan xa. Diệp Nhược Phi thúc ngựa không ngừng, lúc vào sâu bên trong khu rừng, cảnh tượng hiện ra khiến hai mắt hắn co rút.
Chỉ thấy trong ánh lửa bập bùng, Âu Dương Kỳ bị thương ở bụng đang được binh lính bảo hộ phía sau, sắc mặt y tái mét, tay trái giữ vết thương đang đổ máu, tay phải vẫn cầm chặt trường kiếm, đôi mắt ẩn nhẫn đau đớn nhìn thẳng về kẻ địch.
Mà đối diện là một đám người trên tay cầm súng.
Thật vậy, là súng.
Nhưng hiện tại Diệp Nhược Phi không chú ý điều này, trong mắt hắn bây giờ chỉ có vương gia đang bị thương ở chỗ yếu hại. Hắn ghìm chặt dây cương, con ngựa lần nữa giơ cao hai chân, bất ngờ dừng lại.
Diệp Nhược Phi ngã nhào xuống đất, lưng bị dập một phát đau đớn, thế nhưng hắn không quan tâm, chống lên thân thể của mình lao vào bên trong cuộc chiến.
Móc ra lọ thuốc độc trong ngực áo, hắn ném mạnh về phía kẻ địch, đối phương theo quán tính nổ súng, ngay lập tức lọ sứ vỡ tan, khói độc bắn ra tứ phía. Nhân lúc này, Diệp Nhược Phi nhào tới đỡ lấy thân thể lung lay của Âu Dương Kỳ, tay áo giơ lên che trước mũi y.
"Diệp Nhược Phi?!" Âu Dương Kỳ kinh ngạc khi thấy hắn.
"Chạy mau!" Diệp Nhược Phi lớn tiếng.
Đầu hắn vang lên ong ong, hai chân muốn khụy cả xuống, Âu Dương Kỳ thấy vậy cắn răng, cất đi trường kiếm, một tay ôm lấy eo hắn phóng đi, quay lại phía sau hét: "Rút lui!!"
Sau đó leo lên lưng ngựa rời đi.
Diệp Nhược Phi bị Âu Dương Kỳ ôm ngồi phía trước, hai tay hắn luống cuống che lại vết thương dữ tợn bên sườn của y, đôi mắt vừa hoảng vừa lo, Âu Dương Kỳ nói: "Không sao đâu."
Thế nhưng Diệp Nhược Phi làm như không nghe, vẫn kiên trì che lại, giống như làm như thế thì máu sẽ không chảy nữa.
Âu Dương Kỳ cũng không ngờ được Diệp Nhược Phi sẽ tự dưng chạy đến đây. Vốn dĩ hai ngày trước bọn họ mới bắt đầu đánh nhau sau khi đàm phán không thành, lúc đầu chỉ là những vũ khí thông thường, thế nhưng khi nãy đám người kia đột nhiên cầm lấy cái thứ kỳ lạ nọ hướng về phía binh lính của y, sau đó chỉ nghe nổ một tiếng, người của y đã bị gϊếŧ chết.
Lúc y còn đang ngỡ ngàng thì đã bị bọn chúng bao vây từ khi nào, mà bản thân cũng bất cẩn bị trọng thương.
Thúc ngựa chạy một đường, đột nhiên hai bên lùm cây phóng ra vô số ám khí.
Âu Dương Kỳ phản ứng mau lẹ đạp lên lưng ngựa nhảy lên cao, ám khí đâm vào thân ngựa khiến nó kêu lên đau đớn sau đó sùi bọt mép ngã xuống.
Đáp xuống đất, ánh mắt sắc bén lia một vòng, rất nhiều bóng đen đang di chuyển xung quanh hai người.
"Ám khí vừa rồi có tẩm độc." Y nghĩ, "Là người Miêu Cương!"
Dứt câu, lại một loạt ám khí tẩm độc khác được phóng ra, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh xanh nguy hiểm.
Âu Dương Kỳ chật vật tránh né, vẫn luôn bảo hộ Diệp Nhược Phi bên mình. Y rút kiếm, vận nội công chém một phát, kiếm khí quét bay toàn bộ ám khí kia đi.
Thế nhưng sau một chiêu đó, Âu Dương Kỳ cũng muốn chống đỡ không nổi nữa, y phun ra một búng máu.
"Vương gia!!" Diệp Nhược Phi hốt hoảng, vết thương đổ máu nhiều hơn rồi.
Âu Dương Kỳ chống kiếm xuống đất, vội vàng điểm hai huyệt trên cơ thể, cảnh giác nhìn quanh.
Vì một kiếm kia của y uy lực không nhỏ cho nên kẻ địch bây giờ đã bắt đầu cẩn trọng, y không thể di chuyển bừa bãi, nếu không sẽ mất mạng.
Mà đúng lúc này, binh lính của y ở phía sau đuổi tới.
Âu Dương Kỳ liền quyết đoán để cho bọn họ giải quyết, bản thân lại quét thêm một kiếm đánh lạc hướng, hỏa tốc lao ra khỏi khu rừng.