"Ý... Ý ngài là sao ạ?" Tiểu Tam có chút sợ nhìn biểu cảm trên mặt người bên cạnh.
Diệp Nhược Phi cũng nhận ra không khí có chút căng thẳng, hắn chẳng biết phải làm thế nào, đành giải thích một chút: "Dịch bệnh mà mọi người đang gặp phải gọi là dịch hạch, là một bệnh truyền nhiễm."
"Bệnh truyền nhiễm?" Người dân tỏ vẻ mờ mịt.
Diệp Nhược Phi hít sâu, nói rõ: "Chính là loại bệnh có khả năng lây lan nhanh, gây hại đến tính mạng."
Người dân xung quanh nghe vậy liền kinh sợ, một đám người có chút rối loạn.
Diệp Nhược Phi âm thầm kêu khổ. Dịch hạch này ở thời hiện đại đã phải xếp vào diện khai báo quốc tế rồi đấy, không thể tin được là hắn lại gặp phải nó ở đây.
Nhưng mà thân làm đại phu thì phải có lương tâm, nếu hắn đã tìm ra bệnh thì phải chữa cho hết bệnh mới được.
Vì thế hắn liền để những người bị bệnh tập trung ở căn nhà mà hắn và Thiên Thiên ở, bắt đầu nói sơ qua các triệu chứng trước khi chữa bệnh.
Dịch hạch do một loại trực khuẩn gây ra, thường xuất hiện trong những loại gặm nhấm như chuột và bọ chét, từ đó lây nhiễm sang người. Bệnh thường phát triển mạnh vào mùa khô, tuy nhiên ngay cả mùa mưa cũng có thể gặp phải. Người bệnh thường sẽ phát bệnh đột ngột, ớn lạnh, mệt mỏi, đau cơ, đau bụng, buồn nôn và đau đầu. Sau đó, bệnh chuyển sang giai đoạn toàn phát với các triệu chứng đặc trưng là nhiễm khuẩn, nhiễm độc và sưng hạch. Hạch có thể to bằng ngón tay cái hoặc bằng quả trứng gà, lúc đầu đau và cứng chắc, sau đó, hạch mềm hoá mủ.
Nếu không được điều trị sớm và thích hợp, bệnh rất dễ tiến triển đột ngột thành nhiễm khuẩn tối cấp với sốt cao, tình trạng nhiễm khuẩn, nhiễm độc, huyết áp giảm, mạch nhanh, nhỏ, vật vã, rối loạn tinh thần, hôn mê, bệnh nhân sẽ chết trong vòng ba đến năm ngày.
Diệp Nhược Phi cố gắng đem những hiểu biết của mình về loại dịch bệnh này nói thật ngắn gọn dễ hiểu cho những người dân trước mặt, hy vọng bọn họ có thể hiểu được tính nghiêm trọng của nó mà không bỏ mặc hay xem nhẹ những triệu chứng tưởng chừng như chẳng có gì ấy.
Người dân nghe xong cái hiểu cái không, nhưng họ biết được thứ bệnh chưa từng nghe tên này có thể lấy mạng người thì không khỏi lo lắng khẩn trương.
Cho dù khả năng y thuật cổ đại của hắn vẫn chưa tốt lắm, nhưng cũng không thể bỏ mặc bệnh nhân được. Hơn nữa đây còn là con dân Thiên Quốc.
Người dân nhìn hắn, trong những đôi mắt lo lắng ánh lên một chút hy vọng. Bọn họ vừa mong muốn những người tới từ triều đình này có thể giúp sửa chữa bờ đê lại vừa hy vọng dịch bệnh này mau chóng kết thúc. Hiện tại cả hai vấn đề đều được thỏa mãn, bọn họ đã không thể chỉ dùng từ cảm kích để hình dung tâm trạng mình lúc này nữa rồi.
Sau đó, Diệp Nhược Phi dùng cả một ngày để xem bệnh.
Đêm xuống, khi người dân cuối cùng đối với hắn mỉm cười chào tạm biệt, trong hòm thuốc của hắn cũng chỉ còn dư lại chút độc dược cùng với những thứ thuốc linh tinh, còn lại toàn bộ đều dùng hết. Bởi vì không chỉ xem bệnh hạch mà còn có rất nhiều những bệnh vặt kèm theo nữa.
Diệp Nhược Phi mệt lả, thậm chí không nghĩ tới chuyện tắm rửa, vừa nằm xuống chiếu liền chẳng muốn động đậy nữa.
Vì thế lúc Thiên Thiên trở về liền thấy một cái xác hình chữ đại nằm trong góc phòng.
Thiên Thiên không khỏi giật mình, nếu không phải nhìn thấy phần bụng còn đang nhấp nhô của Diệp Nhược Phi thì y thật sự nghĩ đây thật là một cái xác rồi.
"Sao mệt mỏi ghê vậy?" Bước tới bàn rót một chén nước, y lên tiếng.
"... Người anh em, tôi nói này." Giọng của Diệp Nhược Phi sau một ngày nói không ngừng giờ đã khàn đến không nghe rõ nữa.
Thiên Thiên nhìn hắn.
"Nơi này có dịch hạch." Diệp Nhược Phi tiếp tục kéo cái hơi tàn tạ của mình.
"Dịch hạch?" Thiên Thiên thắc mắc, sau đó như nghĩ tới cái gì, lông mày hơi nhíu, "Cái chết đen*?"
*Cái chết đen: "Cái Chết Đen là tên gọi của một đại dịch xảy ra ở châu Á và châu Âu trong thế kỉ XIV mà đỉnh điểm là ở châu Âu từ năm 1348 đến năm 1350 . Cái Chết Đen được coi là một trong những đại dịch chết chóc nhất trong lịch sử nhân loại, ước tính nạn dịch này đã gϊếŧ chết từ 30 tới 60% dân số của châu Âu và giảm dân số toàn cầu từ khoảng 450 triệu người xuống còn từ 350 đến 375 triệu người vào năm 1400. Quan điểm truyền thống cho rằng nguyên nhân của đại dịch này là sự bùng phát của bệnh dịch hạch gây ra bởi vi khuẩn Yersinia pestis tuy nhiên cho đến thời gian gần đây đã có những ý kiến nghi ngờ quan điểm này. Địa điểm bùng phát của cái Chết Đen thường được cho là ở Trung Á sau đó căn bệnh này nhiều khả năng thông qua loài chuột trên các tàu buôn mà lan đến bán đảo Krym vào năm 1346 rồi xâm nhập vào vùng Địa Trung Hải và châu Âu. Sự tàn phá khủng khiếp của cái Chết Đen đã dẫn đến nhiều thay đổi lớn trong xã hội châu Âu như việc ra đời của nhiều tôn giáo mới hay sự chuyển đổi về cơ bản của kinh tế và xã hội châu Âu, tạo ra những ảnh hưởng sâu sắc tới tiến trình lịch sử của châu lục này. Ước tính châu Âu đã phải mất tới 150 năm để phục hồi dân số như trước thời gian đại dịch, sau này dịch hạch còn nhiều lần bùng phát trở lại tại đây và nó chỉ biến mất vào thế kỉ XIX." (Nguồn: Wikipedia)
"Ừ." Diệp Nhược Phi hữu khí vô lực đáp.
"Không phải chứ." Thiên Thiên có chút bất ngờ, "Vậy phải làm sao đây?"
Diệp Nhược Phi mệt đến đầu cũng không lắc nổi, chỉ nói: "Chắc là phải ở lại đây mấy tháng. Bên cậu sao rồi?"
Thiên Thiên một hớp uống hết chén nước, ngồi xuống bàn nói: "Khá là nghiêm trọng, một phần đê bắt đầu sụp xuống rồi. Tôi cũng đang định nói với cậu sẽ ở đây mấy tháng."
"Ừ." Diệp Nhược Phi nói, "Vậy ngày mai phải đi mua thêm dược liệu, còn phải gửi thư cho hoàng thượng và vương gia nữa." Chuyện này thật sự rất cấp bách rất nghiêm trọng.
"Vậy cứ bảo thị vệ đi mua, thuận tiện giúp cậu gửi thư luôn." Thiên Thiên vừa nói vừa cởϊ áσ khoác ngoài ra vắt trên xà nhà.
"Ừm..." Diệp Nhược Phi đáp lại câu này, cũng coi như rút sạch toàn bộ khí lực, nói xong liền nghiên đầu nhắm mắt ngủ.
Thiên Thiên nhìn hắn một cái, cũng nhanh chóng tắm rửa nghỉ ngơi, cả ngày hôm nay cũng giày vò y mệt chết rồi.
=======================
Mới đọc xong "Mười năm yêu anh nhất", đọc xong truyện chữ còn đi kiếm kịch truyền thanh, khóc ngập nhà vệ sinh huhu T^T
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT