Sau khi trải qua gần nửa nén nhang, đoàn người Thiên Thiên cuối cùng cũng đến được Bồ Đề Thôn.

Bồ Đề Thôn từ bên ngoài nhìn vào có hơi cũ nát hoang tàn, nhưng mà khi bước vào trong thì không khí lại khác hẳn, người dân ở đây rất cởi mở cùng hiếu khách. Tuy rằng không biết được Quốc sư sẽ đến, nhưng sau khi hay tin rồi thì cũng tiếp đón rất nồng nhiệt.

"Thật ngại quá, không biết ở đây có quán trọ nào hay không?" Diệp Nhược Phi vừa vào thôn liền tiến lên hỏi một thôn dân.

Thôn dân nọ bày ra vẻ thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: "Bẩm... Bẩm Quốc sư, đi thẳng thêm một chút là có quán trọ ạ."

Diệp Nhược Phi có chút dở khóc dở cười: "Ta không phải Quốc sư, ngươi lầm rồi."

Sao mà ai cũng có thể nhầm lẫn được nhỉ? Rõ ràng hắn và Thiên Thiên đã chú ý mặc y phục khác nhau mà.

Thôn dân nọ nghe hắn nói câu đó thì giật mình, không phải Quốc sư thì là ai?

Nhưng mà sau khi nhìn thấy người đứng phía sau thiếu niên, thôn dân liền hiểu ra.

"Ngài... Ngài là Diệp công tử?"

Diệp Nhược Phi gật đầu: "Đúng rồi."

Thôn dân nọ nghe xong lại một bộ kích động. Nương a, ta được nói chuyện với đệ đệ của Quốc sư, được nói chuyện với thần y a!

Diệp Nhược Phi có chút sợ cái biểu hiện như fan cuồng nhìn thấy thần tượng của thôn dân trước mặt, vội vàng cảm tạ người nọ rồi trở lại cùng bên xe ngựa.

Ngay sau khi cả đoàn đã được an bài xong phòng ở thì phát hiện trước cửa quán trọ đã bị thôn dân chen đầy.

Diệp Nhược Phi đổ mồ hôi nhìn đám đông bên ngoài, trong lòng vô cùng thắc mắc, dù sao thì hắn và Thiên Thiên cũng chỉ là người bình thường thôi mà, có phải cái gì quý hiếm lắm đâu, sao những người này lại phải nhốn nháo cứ như người ngoài hành tinh xuất hiện vậy.

Thiên Thiên thì không để tâm lắm với việc bị vây xem thế này. Y tiến lên, nói với mọi người: "Chúng ta chỉ ở nhờ trong này nghỉ ngơi ăn uống chút thôi, mọi người không cần phải bày biện đồ đạc nhiều đâu."

"Vâng." Thị vệ gật đầu.

Diệp Nhược Phi: "Thế còn những chuyện kỳ quái thì sao?"

Lúc trên đường đi đã kể cho hắn rất nhiều, hắn còn tưởng sẽ ở đây vài ngày để xem tình hình, kết quả lại là chỉ dừng chân một chút liền đi.

Thiên Thiên kéo hắn ngồi vào bàn, nói: "Nhiệm vụ của chúng ta là đến Tây Nam xử lý dịch bệnh và nạn đê điều, phải làm xong nhanh để phòng hờ chiến sự."

Thiên Thiên lúc bình thường trông có vẻ là người hiền lành, nhưng khi làm việc y rất nghiêm túc, phân việc rất rõ ràng, cái nào nên nhúng tay cái nào không nên nhúng tay.

Diệp Nhược Phi cũng hiểu, chuyện quan trọng và cấp bách bây giờ là các việc ở biên giới Tây Nam. Bởi vì biên giới Tây Nam là nơi gần Kỳ Nam Quốc nhất, nếu như đối phương muốn dùng thuỷ quân đánh vào, chắc chắn Thiên Quốc sẽ gặp bất lợi, biên giới mà thất thủ thì sẽ rất khó phản công.

Đề tài bắt đầu liên quan đến chính sự cho nên Diệp Nhược Phi cũng nghiêm túc lên: "Khi nào thì sứ giả Kỳ Nam Quốc đến?"

Thiên Thiên nói: "Chắc khoảng bốn năm ngày nữa."

Diệp Nhược Phi nhíu mày: "Sao gấp gáp như vậy?."

Hành trình từ kinh thành tới biên giới mất hai ngày, nhưng bọn họ phải giải quyết chuyện đê điều và cả bệnh dịch, có thể mất tới vài tháng nếu như không có gì trục trặc, còn nếu như có chuyện gì đó bất trắc trong quá trình thì chắc chắn sẽ không chỉ mất vài tháng thôi đâu.

Thiên Thiên thấy ngữ điệu hắn lo lắng, liền bảo: "Cậu đừng nghĩ nhiều, việc ở hoàng cung vương gia và bệ hạ có thể lo được."



Diệp Nhược Phi đương nhiên tin tưởng năng lực của huynh đệ Âu Dương, nhưng vẫn có một chuyện hắn để tâm.

Hắn nhíu mày khẽ nói: "Lần trước vương gia trúng Nhuyễn Cân Tán, tuy rằng kịp thời dùng thuốc giải nhưng đã mất đi ba thành công lực."

Thiên Thiên kinh ngạc: "Còn có chuyện này?"

Diệp Nhược Phi gật đầu: "Nếu sứ giả kia chỉ đến để đấu trí đấu mưu thì không nói, nhưng nếu trực tiếp khiêu chiến...."

Tới đây, ngay cả Thiên Thiên cũng bắt đầu trầm tư.

Tuy rằng huynh đệ Âu Dương rất tài giỏi, nhưng về võ công thì Âu Dương Mặc không luyện nhiều, hoàng đế bệ hạ ra chiến trường đa số đều dùng mưu kế để bày trận, chỉ có vương gia Âu Dương Kỳ võ công lợi hại nhất trong cung, có thể lấy một địch mười. Nhưng hiện tại lại mất đi ba thành công lực...

"Vương gia từng nói với tôi, ba thành công lực có thể luyện lại trong vài tháng." Diệp Nhược Phi nói, "Nhưng mà từ đó đến nay mới có bao lâu đâu."

Âu Dương Kỳ bị trúng độc vào ngày Lễ Giao Mùa, đến nay còn chưa qua mùa xuân, y còn bận rộn công việc như vậy, hiển nhiên không có thời gian luyện công.

"Tôi nghĩ cậu nên viết thư về." Thiên Thiên nói, "Nhắc nhở y luyện công, sẵn tiện báo cáo lộ trình của chúng ta."

Diệp Nhược Phi nhìn người anh em của mình, suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu đồng ý.

Hắn phải kê thêm vài thang thuốc bồi bổ cơ thể cho Âu Dương Kỳ nữa.

.

Trời dần trở nắng, thôn dân bên ngoài đã được thị vệ di tản về nhà từ lâu, quán trọ lại khôi phục dáng vẻ vắng lặng im lìm của nó.

Diệp Nhược Phi mơ mơ màng màng ngủ gục thì bị người ta khều dậy, hắn dụi mắt, phát hiện thị vệ Giáp đang đứng bên cạnh mình.

"Có chuyện gì à?" Hắn hỏi.

Không khí trong quán trọ này quá thoải mái, không ồn ào náo nhiệt như quán trọ ở kinh thành, thỉnh thoảng còn có gió nhẹ thổi vào, khiến hắn không tránh khỏi lim dim buồn ngủ.

Nhưng không nghĩ tới lại ngủ ngay trên bàn.

Thị vệ Giáp cười nói: "Từ đây đến giờ cơm còn khá lâu, Quốc sư hỏi công tử có muốn đi dạo hay không."

Diệp Nhược Phi vỗ vỗ mặt mình, nhìn qua bên cạnh thì thấy Thiên Thiên đã đi mất rồi.

Thị vệ Giáp tiếp tục nói: "Quốc sư đã ra ngoài chờ rồi, dặn thuộc hạ vào gọi ngài. Còn bảo ngài mang theo hòm thuốc, có gì trên đường gặp người bệnh có thể thuận tay giúp đỡ."

Thị vệ Giáp là một thiếu niên nhiệt huyết trẻ tuổi, trong đám thị vệ đi cùng là người không nổi bật lắm, nhưng Diệp Nhược Phi thích tính cách của y, vừa dịu dàng lại quan tâm người khác, giọng nói lại dễ nghe vô cùng, hoàn toàn không giống những thị vệ vẻ mặt cứng nhắc chỉ biết nghe mệnh lệnh trong hoàng cung.

Hắn mỉm cười nói: "Ta biết rồi, cám ơn ngươi."

Thị vệ Giáp giúp hắn lấy hòm thuốc rồi đưa hắn đi tìm Thiên Thiên.

Sau khi làm xong việc, thị vệ Giáp lại leo lên nóc nhà ngồi xổm xuống bên cạnh những thị vệ khác.

Y nói: "Ta bảo các ngươi này, Diệp công tử quả nhiên là thần tiên hạ phàm, nụ cười đẹp mê đảo chúng sinh, không khác gì Quốc sư."

Thị vệ Ất ngồi bên cạnh vừa gặm lương khô vừa quăng qua một ánh nhìn khinh bỉ: "Ngươi lại nói chuyện mà ai cũng biết, đương nhiên là không khác rồi, hai người bọn họ vốn là huynh đệ."



"Lại còn sinh đôi." Thị vệ Bính nói.

Thị vệ Giáp liền gật đầu như giã tỏi, không quan tâm câu trêu chọc của thị vệ Ất, nói: "Thật sự sống từng ấy năm rồi đến bây giờ ta mới thấy có cặp sinh đôi tài sắc vẹn toàn như vậy."

Thị vệ Ất nói: "Được làm thuộc hạ của huynh đệ họ là phúc phần của chúng ta đấy. Các ngươi phải chân chó vào, làm tốt có khi bệ hạ sẽ tăng tiền thưởng."

Thị vệ Giáp cùng thị vệ Bính nghe vậy liền nắm chặt hai tay, vẻ mặt kiên định, hai mắt toả ánh sao: "Hảo! Quyết tâm chân chó!"

Thị vệ Ất tiếp tục gặm lương khô...

.

Ở Bồ Đề Thôn người dân quanh năm đều ăn chay, cho nên các hàng quán không đa dạng như những nơi khác. Thiên Thiên và Diệp Nhược Phi một đường sóng vai đi, ngược lại được mời chào rất nhiệt tình.

Diệp Nhược Phi ghé vào một sạp hàng cũ kỹ mua vài xiên đậu hủ, lại hỏi thăm xem có thôn dân nào trong người không khoẻ để hắn xem bệnh giúp.

Điều đáng ngạc nhiên là hầu hết người trong thôn đều ít khi mắc bệnh vặt, cho dù là mùa đông tới cũng hiếm khi cảm mạo hay phong hàn. Hỏi ra mới biết vốn là do cuộc sống khó khăn, ai cũng phải ra ngoài lao động, lâu ngày liền luyện ra một thân khoẻ mạnh.

Diệp Nhược Phi cũng không hỏi nhiều, sau cùng với Thiên Thiên đi vào chợ.

Trong chợ buôn bán nhiều hơn một chút, cả hai người thử qua một lượt thức ăn nơi này, sau đó ngồi lại trò chuyện với thôn dân một lúc, đến khi nắng trở nên nóng gắt mới quay về.

Đám người thị vệ chờ cả hai trở về rồi mới bảo lão bản dọn cơm ra, nhưng mà bởi vì hai người đều ăn vặt bên ngoài hơi nhiều cho nên cũng chỉ gắp được vài đũa, còn lại đều do thị vệ ăn cả.

Chờ đến khi không khí dịu lại một chút, Thiên Thiên liền gọi mọi người thu xếp chuẩn bị lên đường.

Suốt chặng đường vừa rồi bọn họ đã thảnh thơi quá nhiều, vì vậy bây giờ phải đẩy nhanh tốc độ, có thể sẽ phải đi suốt đêm.

Diệp Nhược Phi sai một thị vệ trở lại hoàng cung giao thư của mình cho Âu Dương Kỳ. Sau khi xong xuôi tất cả thì cũng theo chân Thiên Thiên leo lên xe ngựa.

Lúc khởi hành, thôn dân ngỏ ý muốn gửi tặng quà, nhưng nhìn hoàn cảnh Bồ Đề Thôn quá mức nghèo khó cho nên Thiên Thiên chỉ nhận một ít xem như tấm lòng, sau đó những thứ khác đều kiên quyết không lấy.

Xe ngựa lăn bánh, lộc cộc hướng về phía trước tiếp tục đi.

Lúc đi ngang qua An Lạc Tự, nhìn không khí yên tĩnh cùng tiếng tụng kinh đều đều chậm rãi vang ra từ bên trong, Diệp Nhược Phi không khỏi cảm khái, quả nhiên thanh tịnh.

Có khi những câu chuyện ma quái kỳ dị đó cũng chỉ là tin đồn mà thôi.

.

"Thấy rõ chiếc xe đó không?"

"Xe của Quốc sư và tên thần y đó?" 

"Đại nhân bảo chúng ta bám theo, tìm được cơ hội thì diệt gọn chúng."

"Hảo."

____________________________________

Mình đang có ý định để hố này sâu lưng lửng thế thôi, sau đó đào một hố khác. Mọi người nghĩ sao :333

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play