Cơn đau rát ở bả vai khiến Diệp Nhược Phi muốn nằm nghiêng qua nghiêng lại cũng thấy khó khăn, hắn mệt tâm quyết định không nằm nữa, ngồi im một chỗ chờ người tới chữa thương.

Kỳ thực tự hắn làm cũng được, nhưng mà Âu Dương Kỳ cứ khăng khăng không cho cử động nhiều. Thiệt tình, lão tử cũng không phải là nữ nhân a.

Chỉ tội thái y trưởng vốn đang ở nhà cũng với nương tử và nhi tử ăn bữa cơm đầu năm, đột nhiên bị một đám hắc y nhân tràn vào xách đi, thậm chí ngay cả triều phục còn chưa có kịp thay.

Thái y trưởng đầu óc mơ hồ, chỉ cảm thấy bản thân bị người ta khiêng trên vai bay qua lớp lớp mái ngói. Đến khi định thần lại, cả người đã đứng ngốc trong hoàng cung rồi.

Nhìn thấy Âu Dương Kỳ đang ngồi bên bàn, còn có Diệp Nhược Phi đang ngồi trên giường, lão vội vã quỳ xuống hành lễ: "Thần tham kiến vương gia, Diệp công tử."

Âu Dương Kỳ một tay nâng lão đứng dậy, nói: "Không cần đa lễ. Hôm nay quấy rầy đại nhân nghỉ lễ, thật có lỗi."

Thái y trưởng thụ sủng nhược kinh, luống cuống xua tay: "Không có quấy rầy, không có quấy rầy."

Âu Dương Kỳ gật đầu hài lòng, lại bảo: "Đại nhân, làm phiền xem qua vết thương của Diệp công tử một chút."

Thái y trưởng lúc này mới chú ý thấy vết thương bên vai trái của Diệp Nhược Phi vẫn còn chưa có khô máu, liền quên hết mọi thứ bước tới kiểm tra.

Mà Diệp Nhược Phi ngược lại khóe miệng có chút co rút. Tuy là hắn cùng lão thái y đây giao tình không tồi, nhưng cũng không xem là rất tốt. Bọn ám vệ kia lại không biết tử tế một đường xách người già yếu xách một cách thô bạo đến đây, còn không để người ta thay y phục đẹp đẽ một chút, đúng là không có lương tâm a chậc chậc. Làm hắn chẳng biết phải đối mặt với vị chủ nhân dược phòng ra sao đây nữa.

"Nhìn qua có vẻ không phải do đao kiếm gây ra." Lão thái y vừa cởϊ áσ Diệp Nhược Phi ra vừa nói.

Âu Dương Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, là ám khí."

"Ám khí?" Lão thái y nhíu nhíu mày, tỉ mỉ kiểm tra vết thương sâu đến lòi cả thịt ra ngoài của Diệp Nhược Phi, "Thiên Quốc không bao giờ dùng loại vũ khí ấy."

Lúc này, Diệp Nhược Phi đã sớm đau đến muốn chết đi sống lại, nhưng nghe vậy lạ chợt nhớ đến một vấn đề, vội vàng cắn môi dưới của mình một cái, sắc mặt trắng bệch mở miệng: "Phải rồi thái y trưởng, người tấn công ta là một người của dược phòng."

Bàn tay đang lấy thuốc của lão thái y khựng lại, kinh nghi bất định nhìn hắn: "Làm sao có thể?!"

Ngay cả Âu Dương Kỳ cũng kinh ngạc. Vốn dĩ lúc nãy giao chiến tuy y có nhìn thấy người đó mặc y phục trắng, nhưng lại không cách nào nhìn rõ được, thế nên nhất thời không phát hiện ra đó là đồng phục của dược phòng.

"Diệp công tử có thể miêu tả đại khái người đó hay không?" Lão thái y nghiêm mặt, nếu như dược phòng có kẻ trà trộn, lại còn đả thương thân thích của Quốc sư cao quý, như vậy thân là người quản lý dược phòng, lão chắc chắn không thể nào thoát chết.

Diệp Nhược Phi trong lúc giằng co cũng không nhớ rõ, chỉ có thể kể sơ sài: ".... Là một thiếu niên, hình như cao cũng xấp xỉ ta, hừm.... khuôn mặt nhìn chung không quá bắt mắt, chính là dạng bỏ vào một đám người liền lập tức lặn mất tăm ấy. Còn có tóc khá ngắn, chỉ đến vai mà thôi."



Nghe y nửa gà nửa vịt miêu tả một hồi, cho dù có không muốn thì lão thái y cũng phải nhận ra, bởi vì người mà Diệp Nhược Phi vừa kể không ai khác chính là đệ tử của lão, tên gọi Lưu Vãn Sinh.

Thấy lão sắc mặt phút chốc sa sầm, Âu Dương Kỳ không cần nghĩ cũng biết lão có quan hệ với người này, quay sang Diệp Nhược Phi hỏi: "Hiện giờ tên đó đã bị giam dưới đại lao, ngươi có muốn đi thẩm vấn không?"

Diệp Nhược Phi lắc đầu, lại nói: "Không muốn. Ta hơi mệt."

Hắn lúc nãy ở trong dược phòng chế dược cũng không biết đã hít vào bao nhiêu mùi độc rồi, hiện tại cần gấp một ly sữa tươi. Thường thì sau khi thí nghiệm hóa học không phải sẽ luôn uống một ly sữa tươi để giải độc hay sao, độc dược bằng thực vật hẳn là cũng giải bằng cách này đi.

---oOo---oOo---oOo---

Cùng lúc đó, trong ngục tối...

Lưu Vãn Sinh từ từ tỉnh dậy, cảm nhận được cơn choáng váng trên đầu cùng với đau đớn trước ngực, gã không khỏi nhăn mặt. Phun ra một búng máu đen, gã ngước mắt nhìn xung quanh, đại lao tối tăm ẩm ướt, bốn bức tường lạnh lẽo cứng ngắc cùng mùi hôi hám thoát ra từ xác những con chuột chết khiến người ta buồn nôn.

Gã một tay vịnh tường đứng dậy tiến tới gần song sắt đã bị khóa, vươn mắt nhìn ra bên ngoài, lại bị quản ngục ngồi gần đó trông thấy quát một tiếng: "Đừng lộn xộn, mau chui vào trong!" khiến cho lùi về.

Trở lại ngồi dựa vào góc tường, Lưu Vãn Sinh bắt đầu nhắm mắt vận công.

Nội lực trong cơ thể đang có dấu hiệu tiêu biến dần, gã âm thầm lo lắng. Diệp Nhược Phi kia quả thật ghê gớm, độc của hắn lợi hại đến nỗi gã chỉ hít một ít mùi liền đã như thế này, lúc trước còn chịu thêm một chưởng đầy uy lực của Âu Dương Kỳ khiến bây giờ kinh mạch của gã tổn thương nặng nề.

Xem ra lần này gã thật sự không thoát khỏi cái chết.

Tiếng cửa lớn đại lao nặng nề mở ra, chỉ nghe thấy âm thanh của quản ngục vội vàng nói: "Tham kiến Quốc sư."

Sau đó, một giọng nói trong trẻo nối tiếp vang lên: "Không cần đa lễ. Người đang ở đâu?"

Lưu Vãn Sinh trán lấm tấm mồ hôi hơi nâng mí mắt, nhìn thấy bên ngoài song sắt bên giờ xuất hiện một bóng người, là Quốc sư.

Thiên Thiên thấy người bên trong nhà giam nhìn mình không có một chút thiện ý, trong lòng âm thầm thở dài nghĩ lần này đến đây có lẽ chẳng thu hoạch được gì rồi. Nhưng mà dù vậy thì vẫn phải thử một chút.

Vì thế, y lên tiếng: "Mở cửa."

Quản ngục đáp một câu, hành động nhanh chóng lưu loát mở ra ổ khoá. Thiên Thiên khom người bước vào trong, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.

Lưu Vãn Sinh từ khi y xuất hiện tới giờ chỉ đưa mắt quan sát mà không nói, hiện tại mới lên tiếng: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"



Thiên Thiên khoé miệng cong cong, một bộ dáng thân thiện nói: "Rất thẳng thắn. Bổn đại nhân hôm nay đúng là có chuyện cần "bàn bạc" với Lưu tiên sinh đây."

Y chầm chậm đổi một tư thế thoải mái, một tay chống cằm, hỏi: "Chúng ta từ từ đã nhé. Trước hết, cho hỏi "Lưu tiên sinh" thật sự đang ở đâu?"

Lưu Vãn Sinh thân thể hơi cứng đờ, không nghĩ tới Quốc sư này có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của gã, nhất thời tâm nâng cảnh giác.

"Ý ngươi là gì?"

Thiên Thiên nhướng nhướng lông mày, khuôn mặt tươi cười làm người ta cảm thấy không rõ tâm tư của y.

"Ngươi không gạt được ta. Mau trả lời."

Lưu Vãn Sinh trong lòng xoay chuyển, gã trước khi tới đây đã thề sẽ trung thành với chủ tử, nếu chỉ với một câu hỏi như vậy mà căng thẳng làm lộ ra thân phận, vậy thì cho dù có một trăm cái mạng cũng không đền được cho người kia.

Cho nên, lựa chọn tốt nhất là im lặng.

Thiên Thiên thấy đối phương không chịu phối hợp cũng không hề gì, kiên nhẫn tiếp tục.

.............

Qua ba canh giờ sau, mọi thứ hoàn toàn phát điên.

Quốc sư đại nhân trong lòng phẫn nộ muốn lật n cái bàn. Bao nhiêu thời gian như thế cư nhiên không hỏi ra được cái gì. Xuyên không đến đây bốn năm năm, y tiếp nhận rất nhiều cuộc thẩm vấn, đây lại là trường hợp đầu tiên lực bất tòng tâm!

Người này căn bản là một cái hũ nút mở thế nào cũng không được a!

Đưa tay vuốt đi mồ hôi trên trán, Thiên Thiên tức giận bước ra khỏi phòng giam.

Lúc đi ra khỏi cửa lớn, y sắc mặt âm trầm nói với quản ngục: "Trong răng hàm của tên đó hẳn là có viên độc, tìm cách lấy nó ra, không được để hắn tự sát."

Diệp Nhược Phi lúc trước có nói, bất kỳ sát thủ, ám vệ hay ảnh vệ nào ở bên dưới răng hàm bên trái đều có giấu một viên độc, lúc cấp bách phải lựa chọn giữa sống và chết thì bọn họ chắc chắn sẽ chọn chết, bằng cách cắn vỡ viên độc ấy để tự sát.

Thiên Thiên đem chuyện phỏng vấn không thành này báo lại cho Âu Dương Mặc, cũng tỏ vẻ phiền muộn. Vì thế hoàng đế bệ hạ không nói hai lời cho người đi dùng hình bức cung.

Sau đó, không ngoài dự đoán đã thu được lời khai...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play