Âu Dương Mặc nghe tin hai người đã về liền dứt khoác bỏ luôn buổi chầu, tức tốc cùng Thiên Thiên cưỡi ngựa ra cổng thành chờ đón.
Trông lúc chờ, Thiên Thiên tâm tình tốt còn thuận tiện chọc ghẹo hắn: "Thông tin của bệ hạ có phải hơi chậm không? Mãi đến hôm nay mới đến báo."
Âu Dương Mặc bất đắc dĩ nói: "Hoàng đệ nửa tháng trước đã lên đường trở về, vậy mà hôm nay mới nhớ gửi thư tới."
Trong lúc đang thượng triều thì thị vệ truyền tin bỗng chạy vào cầu kiến, nói rằng vương gia có thư, khiến cho hắn vui mừng quá đỗi, liền cho bãi triều ngay lập tức. Hắn cảm thấy may mắn vô cùng, nếu cứ ngồi trên đó nghe một đám quan thần lải nhải cả buổi thì chắc hắn cũng điên mất.
"Trong thư viết gì thế?" Thiên Thiên hỏi, "Có nói Tiểu Phi Tử được chăm sóc thế nào không?"
Âu Dương Mặc lắc đầu: "Chỉ ghi một câu thôi, "Hoàng đệ đã trở về"."
Nghe vậy, Thiên Thiên ngẩn ra, hắc tuyến.
Y thật sự lo lắng gần hai tháng qua Diệp Nhược Phi có được chăm sóc tốt hay không. Mặc dù thời gian có nhanh hơn so với dự kiến, nhưng mà cũng do vậy nên có lẽ chất lượng hành trình sẽ không tốt lắm.
Âu Dương Mặc nhìn sang, giống như có thần giao cách cảm, mới khẽ nói: "Quốc sư yên tâm, nếu hoàng đệ đã nói sẽ bù đắp cho Diệp công tử thì chắc chắn sẽ không khiến cậu ấy thiệt thòi."
Thiên Thiên gật đầu, y biết Âu Dương Kỳ là người biết giữ chữ tín.
Cả hai chờ không bao lâu thì đã thấy phía trước có một con bạch mã chậm rãi chạy tới.
Âu Dương Kỳ một tay ôm Diệp Nhược Phi đã thiếp đi vì mệt, một tay điều khiển ngựa chạy đến cổng thành, trông thấy hai người một vàng một đỏ đang đứng chờ.
Cổng kinh thành mở rộng, thủ vệ hai bên đồng loạt cúi người cung kính.
Âu Dương Kỳ cho ngựa đi qua, sau đó hơi khom lưng hành lễ: "Tham kiến hoàng huynh."
Âu Dương Mặc nói: "Miễn lễ."
Âu Dương Kỳ lay người trong lòng, Diệp Nhược Phi tỉnh lại, hơi ngạc nhiên vì nhanh vậy đã về đến rồi, sau đó theo sự nhắc nhở của y cũng nhanh chóng bái lễ.
Thiên Thiên im lặng quan sát, phát hiện hai người đã thân thiết hơn rất nhiều, Diệp Nhược Phi dường như đã tha thứ cho Âu Dương Kỳ, xem sắc mặt cũng rất sáng lạn.
"Mắt của đệ như thế nào rồi?" Y hỏi.
Diệp Nhược Phi nhìn qua, cười đáp: "Đã chữa được, thuốc giải kia thật sự rất thần kỳ."
Thiên Thiên nghe vậy thở ra một hơi trong lòng, tốt rồi.
Hai bên đôi câu trao đổi, rồi cùng thúc ngựa chạy về hoàng cung.
.
Tối hôm đó, hoàng cung sáng đèn, yến tiệc tẩy trần cho vương gia và Diệp công tử được tiến hành vô cùng linh đình. Mặc dù không có nhiều chuẩn bị, thế nhưng những đầu bếp trong cung vẫn không khiến người ta thất vọng, cả một bàn lớn để đầy thức ăn, Âu Dương Mặc thậm chí vui vẻ cho phép hạ nhân cùng nhau thoải mái.
Diệp Nhược Phi gặp lại ba thị vệ Giáp Ất Bính, cùng nhau uống mấy ly sau mấy tháng không gặp, sau đó liền cao hứng kéo một đám thị vệ nữa mở sòng bài, chơi đến đặc biệt ồn ào.
"Xem ra Diệp công tử rất cao hứng." Âu Dương Mặc nói.
Thiên Thiên cười: "Vâng."
Diệp Nhược Phi trước đây vốn là người vui vẻ, bây giờ khó khăn lắm mới vượt qua được biến cố, cũng khiến hắn thả lỏng mà trở về làm chính mình.
"Thời gian trôi thật nhanh." Thiên Thiên không đầu không đuôi nói ra một câu.
Đến bây giờ, Thiên Quốc nói chung và bốn người họ nói riêng, rốt cuộc cũng đã giải quyết hết tất cả khó khăn cản bước, có được ngày hôm nay vô cùng vui vẻ, đâng để nâng ly chúc mừng.
Âu Dương Kỳ nuốt xuống ngụm rượu trái cây ngọt ngào, giương ánh mắt nhìn Diệp Nhược Phi khí thế ngất trời đánh bài với thị vệ trên nóc nhà, ánh mắt không tự chủ được nhu hòa đi mấy phần, nhìn hắn tựa như si mê. Giống như cả thế giới của y chỉ gói gọn trong thân ảnh nhỏ bé ấy, khiến y muốn tận lực bảo vệ che chở.
Thiên Thiên đột nhiên đi đến bên cạnh, rót rượu vào trong cái ly rỗng của y, sau đó nâng ly của mình, chạm nhẹ một cái.
Âu Dương Kỳ nhìn y khó hiểu.
Thiên Thiên nói: "Cảm ơn vì thời gian qua đã ở bên cạnh đệ đệ của ta."
Âu Dương Kỳ nghe vậy hơi mỉm cười, học theo chạm nhẹ miệng ly vào nhau, đáp: "Ta sẽ tiếp tục ở bên hắn cả đời này."
.
Đêm khuya, khi yến tiệc đã kết thúc, ai nấy dọn dẹp trở về phòng của mình, Âu Dương Kỳ và Diệp Nhược Phi sóng vai nhau chậm rãi bước đi.
Diệp Nhược Phi nói: "Vương gia, ngài có biết không. Từ lúc đến Thiên Quốc cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy, kỳ thực vô tình đến đây cũng không tệ lắm."
Bởi vì chỉ có đến đây, hắn mới thoát khỏi trói buộc ba năm giam giữ kia. Bởi vì chỉ có đến đây, hắn mới có được "ca ca" Thiên Thiên luôn che chở mình. Bởi vì chỉ có đến đây, mới có thể mở mang kiến thức y học vốn hạn hẹp.
Hắn ngước nhìn khuôn mặt lãnh tĩnh của người bên cạnh, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt: "Bởi vì chỉ có đến đây, ta mới gặp được ngài."
Âu Dương Kỳ mở to hai mắt.
"Thật ra lúc đầu ấn tượng của ta với ngài không tốt lắm, vì ngài cứ im lặng chẳng nói năng gì. Nhưng mà sau khi ở với nhau mấy tháng mới biết, thật ra ngài cũng khá là tốt bụng."
Âu Dương Kỳ phì cười.
Diệp Nhược Phi bước lên một bước, đứng trước mặt y, ra vẻ trịnh trọng nói: "Ngài phải nhìn rõ khuôn mặt này. Ta, Diệp Nhược Phi, rất thích ngài."
Âu Dương Kỳ thoạt tiên kinh ngạc, sau đó trong mắt như có ánh sao vỡ vụn. Y tiến tới ôm lấy hắn vào lòng, giọng nói dịu dàng quá đỗi: "Ừ, ta cũng thích ngươi, Nhược Phi của ta."
"Thật không?" Diệp Nhược Phi hỏi.
"Thật." Y đáp.
Trước đây luôn có một bức màn sương mù ngăn cản Diệp Nhược Phi, khiến cho người khác nhầm lẫn hắn và Thiên Thiên, mãi không nhận ra được. Thế nhưng bây giờ, màn sương ấy bị người khuấy cho tan ra, lộ ra diện mạo chân thật. Diệp Nhược Phi được người nhận ra, được người nhìn thấy, hắn chính là hắn mà không phải là thay thế cho bất kỳ ai.
Những câu nói mà trước đây hắn luôn suy nghĩ trong lòng. Hắn không phải Thiên Thiên, hắn là Diệp Nhược Phi, đến bây giờ không cần phải nói nữa.
Bởi vì người đã bảo, hắn là Diệp Nhược Phi của y.
Rốt cuộc sau bao nhiêu đau khổ, hắn đã được làm chính mình.
Hai bờ môi mềm mại áp vào nhau, Diệp Nhược Phi nhón chân, chủ động hôn tới, vụn về mà thành khẩn, giống như lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
"Đừng khóc, mắt vừa mới khỏi thôi." Âu Dương Kỳ hơi tách ra, đưa tay chạm lên khóe mắt ửng đỏ của hắn, nhẹ nhàng xoa.
"Ừ, không khóc." Diệp Nhược Phi cười.
Âu Dương Kỳ nắm tay hắn, cẩn thận cúi đầu hôn nhẹ vào lòng bàn tay.
Ánh trăng trên trời sáng vành vạnh, soi rọi đôi má ửng hồng cùng ánh mắt thâm tình tự biển sâu.
Diệp Nhược Phi bật cười, cảm thấy sống lại một đời này, cũng coi như may mắn.
Không nguyện sống cùng đến thiên trường địa cửu, chỉ nguyện có thể cùng người nắm tay đến đầu bạc răng long.
_HOÀN CHÍNH VĂN_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT