*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong một khu vực nào đó thuộc Tùng Lâm, đàn hưu sao đang ăn cỏ bỗng ngẩng đầu lên, hai lỗ tai chúng nó khẽ động rồi đồng loạt quay người chạy trốn, cùng lúc đó bên vách đá kế bên, bên trong bụi cây có hàng dài dây leo mọc cao cả chục mét, một cánh tay bỗng vươn ra vạch đám dây leo ra hai bên lộ ra một hang động nhỏ, một bóng người tứ đó đi ra, thở phì phò nói.
"Phù may mà phát hiện khu mộ còn có đường mới, không thì chắc là bị chôn sống trong đó rồi".
Trần Hạo lúc này nghĩ lại còn thấy sợ, ngay lúc nãy, khi vừa mơ màng tỉnh lại, thứ đập vào mắt hắn lại là mái đá đang rơi xuống, vô số đá to bay đầy trời, vừa mới chật vật trốn ra hắn lại phát hiện trần động thế mà bắt đầu sụp đổ, nhìn lại hướng cửa ra hắn thiếu chút nữa liền phun máu, một tảng đá to bằng cả tòa nhà vừa vặn chắn ngang lối thoát, trong lúc tuyệt vọng may sao mắt thấy phía trước vách đá đổ sụp lộ ra một hang động, Trần Hạo vui mừng quá đỗi liền vội chạy qua, may ra đây lại là lối thoát hiểm, xem ra ông trời không tuyệt đường hắn.
Từ trong túi trữ vật lấy ra một viên ngọc đang tỏa sáng, Trần Hạo trong lòng càng thêm vui vẻ, trong lúc chạy trốn vô tình nhìn thấy bên cạnh một đống đổ nát có một vật phát sáng, không suy nghĩ nhiều Trần Hạo lúc chạy ngang qua liền tiện tay với lấy, mãi cho đến khi thoát ra ngoài hắn mới có thời gian kiểm tra, không ngờ là viên ngọc gắn trên đỉnh chóp mộ địa.
Nhìn ngó một lúc vẫn không biết đây là vật gì, Trần Hạo chỉ đành cất nó vào trong túi trữ vật, cảm giác đằng xa có tiếng động truyền tới, hắn liền xoay người biến mất sau lùm cây, tuy không biết đã đi bao xa, nhưng phụ cận bên cạnh có rất nhiều đệ tử Vạn Thiên tông hoạt động, cẩn thận vẫn là trên hết.
***
Mặt trời đã lặn đi, trời cũng đổ mưa tằm tã, Trần Hạo may mắn tìm được một hang động tránh mưa, hắn ở trong động đốt lên một đống lửa nhỏ, thoải mái nướng thịt thỏ vừa săn được, một bên kiểm tra thu hoạch lần này.
"Vậy ra đây là cấm tự sao".
Nhắm mắt cảm nhận một lúc, Trần Hạo ý niệm khẽ động, trong đầu hắn xuất hiện vô số cấm tự, bất quá chín phần trong đó đều mơ hồ không rõ, hắn chính thức vẽ ra được chỉ có vài cấm tự, lòng vừa nghĩ, theo cảm giác mệt mỏi ập đến, trên tay hắn cũng xuất hiện một chữ, phút chốc trong sơn động nhiệt độ bắt đầu tăng lên, trong tay hắn chữ "Hỏa" kia vừa thành hình, liền có linh khí dao động, tay không tự bốc cháy, bất quá tinh thần lực hắn quá yếu, chỉ duy trì một lúc liền chủ động tán đi lửa kia theo đó mà tắt.
"Xem ra phải đến Hóa Thần bắt đầu luyện thần, rèn luyện tinh thần lực, hắn mới chính thức sử dụng được cấm tự".
Mắt nhìn đống lửa đang bốc cháy tí tách, Trần Hạo nội tâm khẽ động, trên đống lửa viết xuống một chữ "Hỏa", ngọn lửa vốn an tĩnh bỗng trở nên dữ tợn, phút chốc bốc cao cả thướt gần chạm cả đỉnh động, mắt thấy không ổn, Trần Hạo vội vàng tán đi, nhìn thịt thỏ trên giàn đã khét đến không còn hình dáng, Trân Hạo có chút đau lòng nói.
— QUẢNG CÁO —
"Thịt thỏ coi như tiêu rồi".
Lại lôi trong túi trữ vật ra không ít thịt tươi khác, Trần Hạo liếm lưỡi thèm thuồng.
"May mà có chuẩn bị không ít".
Sau vài lần thử nghiệm thành công, Trần Hạo nhận ra một tác dụng rất tốt của cấm tự, chính là tác dụng phụ trợ, với tình thần lực còn quá, hắn rõ ràng không thể dùng nó như thủ đoạn công kích nhưng nếu gia trì vào vật khác thì sao, chẳng hạn như chữ "Hỏa" vào hỏa hệ công pháp, chữ "Sắt" gia trì vào vũ khí thì thế nào, rồi còn rất nhiều cách làm khác nữa.
Nghĩ đến đây Trần Hạo liền cảm giác rất giống với chế phù, bất quá chế phù có rất nhiều hạn chế, còn hắn chỉ cần có đủ tinh thần lực liền thoải mái gia trì, dùng để âm đối phương vô cùng tốt, thử nghĩ mà xem, hai bên đang giao đấu, hắn bắn ra vài hỏa cầu rất bình thường rồi bỗng có một hỏa cầu thoáng cái liền mạnh hơn, đánh đến đối phương không kịp trở tay, nghĩ thôi đã thấy rất thoải mái rồi.
"Ai đó".
Đang miên man suy nghị, Trần Hạo thế mà không phát hiện ngoài động có người, đến khi cảm giác được đã thấy một thanh niên đang đứng trước cửa động, cả người mưa dầm ướt nhem, Trần Hao đối mặt với đối phương, hai người hai mặt cảnh giác nhìn nhau.
Thanh niên kia sau khi đánh giá hoàn cảnh trong động một lúc, phát hiện Trần Hạo không giống người Vạn Thiên tông liền thoáng yên tâm một chút, liếc mắt thấy ngoài trời mưa to chưa dứt lại cảm giác ấm áp từ trong động vọng ra, đối mặt với ánh mắt đề phòng của Trần Hạo, hắn xấu hổ nói.
"Vị huynh đệ này ngoài trời mưa to quá, mà khắp khu vực này chỉ có duy nhất hang động này, không biết có thể cho ta trú qua cơn mưa này không".
Nhìn thấy Trần Hạo có ý muốn cự tuyệt, hắn liền vội vàng bổ sung.
"Đừng lo, ta chỉ ở ngoài cửa động thôi, chỉ cần trú mưa là được".
— QUẢNG CÁO —
Trần Hạo nhìn vẻ mặt thành khẩn của đối phương, lòng hơi động, nhưng vẫn cảnh giác, lại nghĩ đối phương ở ngoài cửa động chắn mất lối ra duy nhất, nếu có ý định bất thiện, chính hắn liền dễ rơi vào thế bị động, nghĩ vậy liền nói.
"Ngoài trời gió lớn hắt mưa vào, huynh đệ cứ vào trong đây đi".
Thanh niên kia nghe vậy có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ một chút vẫn cất bước vào trong, vừa vào ngửi được mùi thơm liền không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, suốt từ khi thoát ra ngôi giả mộ kia, bản thân còn chưa thở phào nhẹ nhỏm vì thoát chết, hắn liền bị người Vạn Thiên Tông phát hiện, một đường truy sát, hắn suốt từ đó tới giờ chưa có gì bỏ bụng cả, còn trúng một chưởng của đối phương, nếu không phải cơ thể đột nhiên trở nên cứng rắn lạ thường, ăn một chưởng có gia trì linh khí của cao thủ luyện khí cảnh không chết thì cũng trọng thương nặng rồi.
Lúc người thanh niên kia lại gần, Trần Hạo mới phát hiện đối phương quần áo dơ bẩn, nhiều chỗ rách rưới còn có vết máu loang lỗ, nhìn qua giống như vừa trải qua đại chiến, Trần Hạo liền hối hận, cảm giác có mùi phiền toái nhưng đã lỡ mời vào lại không tiện đuổi đối phương ra hắn chỉ đành tự giới thiệu trước.
"Ta gọi là Trần Dần, một tán tu vào núi săn bắt, không biết huynh đệ là"
Ý hỏi rất rõ, thanh niên kia cũng vội đáp lễ.
"Ta gọi Trần Tiến, cũng là tán tu, không may đoàn đội trong núi gặp bất trắc hiện giờ chỉ còn mình ta".
"Vậy sao, thật không may".
Trần Hạo ánh mắt nhìn qua vết thương nơi ngực Trần Tiến, mắt hơi nhíu lại, tiếp xúc cấm tự nhiều, với linh khí dao động hắn có chút nhạy cảm, thấy trên vết thương Trần Tiến còn linh khí nóng bỏng sót lại, hẳn là trúng phải một chưởng của luyện khí cảnh chuyên tu hệ hỏa, Trần Hạo thử thăm dò.
"Vết thương trên người huynh đệ".
— QUẢNG CÁO —
"À, cái này"
Trần Tiến nhìn ánh mắt Trần Hạo, lại nhìn vết thương mình, nghe ra giọng nói có phần lo lắng của đối phương, như nhận ra điều gì, hắn cười cười nói.
"Là kẻ thù truy sát để lại, nói thật với Trần huynh đệ, là Hỏa Công Chưởng của Hỏa Hành sơn Vạn Thiên tông."
Thấy ánh mắt Trần Hạo không có nhiều biến hóa, Trần Tiến thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn báo ra tên chiêu thức cũng là thử thăm dò xem Trần Hạo có phải là đệ tử Vạn Thiên tông hay không, mắt thấy không phải, chuôi ám khí trong tay cũng từ từ thu hồi vào ống tay áo, nói rồi hắn lấy ra một chiếc lọ từ túi trữ vật, thấy Trần Hạo nhíu mày liền vội giải thích.
"Huynh đệ đừng lo đây là Ẩn Hương, làm từ mùi của Hắc Thử, chuyên dùng để tán tu hành tẩu trong rừng rậm, dùng thứ này lấy mùi chuột hôi thối ẩn đi mùi bản thân, tuy có chút khó ngửi nhưng chúng ta có thể dễ dàng đánh lừa khứu giác các loài nhạy cảm như lang, miêu. Ta dựa vào thứ này lén lút xuyên qua lãnh thổ không ít dã thú cấp cao, thậm chí có cả yêu thú. Còn những đệ tử tông môn kia thì thường khinh thường dùng thứ này, bọn họ muốn qua chỉ có thể đi vòng, chắc chắn không thể đuổi kịp ta".
Hắn nói xong thì nở nụ cười, bất quá nụ cười nháy mắt liền cứng đờ, Trần Hạo cũng có chút bất đắc dĩ nhìn Trần Tiến lắc đầu nói.
"Xem ra đuổi kịp rồi".
Gần như cùng lúc với lời Trần Hạo, ngoài động có giọng nói cao ngạo vọng vào.
"Tên kia ra đây mau, chúng ta đã bao vây nơi này".