Trần Hạo lau mồ hồi trên trán, mắt nhìn thấy các cấm tự đã qua hai giờ rồi mà không còn tổ hợp lại nữa, hai mắt hắn loé lên vẻ vui mừng, phải biết lũ chúng nó cao nhất chỉ một canh giờ là đã tổ hợp thành hình thù mới. Thấy cảnh này Trần Hạo trong lòng mừng rỡ không thôi, thở phào nhẹ nhõm.
"Có vẻ cuối cùng cũng đã kết thúc".
Nhưng còn chưa để Trần Hạo vui mừng lâu, đám cấm tự lại bắt đầu dao động, rồi dưới ánh mắt tuyệt vọng của Trần Hạo chúng lại tổ hợp với nhau, bất qua lần này chúng hợp lại thành một hình người hơi khác biệt, có vẻ cao lớn hơn, hình thái cũng rõ rệt hơn, có thể thấy mái tóc dài sau đầu, trên lưng còn tựa hồ có một kiện áo choàng đang phấp phới không gió tự bay. Tất nhiên chúng đều là do cấm tự tạo thành hình dạng nhưng so với những hình nhân cũ, lần này hình nhân mới có vẻ tinh xảo hơn, đại biểu thực lực có thể sẽ gia tăng, Trần Hạo nắm chặt trọng kiếm, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Bất quá ánh mắt của hắn rất nhanh liền thay đổi, bởi lẽ Trần Hạo trông thấy một sự tình khiến hắn vô cùng kinh sợ, cái hình nhân này đang nhoẻn miệng cười với hắn. Đúng chính là cười, ở phần miệng hình nhân đám cấm tự bất ngờ tách ra xuất hiện một chỗ trống hình bán nguyệt, hợp với toàn bộ gương mặt đối phương trông không khác gì nụ cười. Trong lúc Trần Hạo còn chưa hoàn hồn, từ hình nhân cấm tự kia bất ngờ có giọng nói phát ra.
"Chà, thật kỳ lạ".
"Kỳ lạ!".
Trần Hạo ngơ ngác tưởng hai tai mình nghe lầm, câu nói đó không phải là câu hắn nói mới đúng sao lại thành lời nói của đối phương, đến khi hắn định thần nhìn lại, phát hiện tên kia vẫn duy kỳ kiểu cười quái dị, Trần Hạo có chút chần chờ dò hỏi.
"Tiền bối là người đã chết nằm trong quan tài sao".
Hình nhân cấm tự kia nghe vậy nụ cười liền tiêu thất, có vẻ không vui nói.
"Ta đúng là người nằm trong quan tài, nhưng ta không chết"
"Không chết"
Trần Hạo khoé miệng khẽ giựt giựt, tên này nằm trong quan tài đã vạn năm mà vẫn còn sống sao, chẳng lẽ chỉ là đang giả chết, hay là sống dưới dạng linh hồn, hắn nghe nói khi luyện đến cảnh giới cao siêu liền ngay cả khi thể xác chết đi, hồn phách vẫn còn tồn tại, có khả năng đoạt xá sống lại, nhưng hồn phách người đã chết cả vạn năm còn tồn tại được sao. Nghĩ mãi không ra, lại có ý cảnh giác đối phương, Trần Hạo cẩn thận hỏi.
"Tiền bối đây là đâu, có thể thả vãn bối ra ngoài được không".
"Không phải chính ngươi tự tiến vào sao".
Người kia nhìn Trần Hạo đầy thâm ý, tuy không có ngũ quan nhưng từ giọng nói đối phương có thể nghe ra được ý tứ châm chọc rõ ràng.
"Ngươi không muốn truyền thừa của ta sao".
"Đúng rồi, ta vào đây không phải muốn tìm hiểu rõ sự tình cấm tự trong cơ thể sao".
truyện xuyên nhanhNghe lời đối phương, Trần Hạo mới giật mình nhớ ra mục đích thật sự của mình, hắn vội vàng hướng đối phương hỏi.
"Tiền bối, có phải hay không đám cấm tự kia chính là do ngài sáng tạo ra, còn có cả tên Huyết Sát gì đó trong cổng có phải bị ngài phong ấn, rồi thì cấm tự kia trong cơ thể vãn bối có nguy hiểm không,..."
Nghe một tràng dai lê thê của Trần Hạo, người kia vẫn rất bình tĩnh, đợi cho hắn nói hết toàn bộ câu hỏi của mình mới từ tốn giải thích.
"Cấm tự tất nhiên không phải do ta tạo ra"
Hắn nói rồi nhìn Trần Hạo, tay khẽ nâng lên, chốc lát không gian hai người ba động, Trần Hạo vừa chớp mắt đã thấy xuất hiện trong một gian phòng, căn phòng quen thuộc này không phải là trong rừng cây hắn dựng nên sao, chẳng lẽ người này đọc được suy nghĩ của hắn. Trông thấy ánh mắt cảnh giác của Trần Hạo, người kia chỉ khẽ cười.
"Ta không cần đọc suy nghĩ của ngươi, mọi thứ ngươi biết, mọi thứ ngươi làm ta đều rõ ràng hơn ai hết".
Không nghe được câu trả lời rõ ràng, Trần Hạo chỉ có thể quy cho thực lực đối phương thâm sâu khó dò, dù thế hắn cũng chỉ có thể tiếp tục lắng nghe, đối phương muốn tính kế hắn, Trần Hạo cũng chỉ có thể bị động chịu đòn, trước thực lực tuyệt đối mọi âm mưu quỷ kế đều là trò cười, hắn không muốn làm trò cười nên chỉ đành rửa tai nghe đối phương nói.
"Linh khí vốn là bản chất của vũ trụ này, toàn bộ thế giới này do linh khí tạo ra, theo mỗi loại quy luật khác nhau, mà linh khí ở các trạng thái khác nhau hình thành nên các loại vật chất và hiện tượng, từ cành cây ngọn cỏ đến các dạng năng lượng như hỏa diễm, băng trì, lôi điện,... tất cả đều do linh khí tạo nên. Con người qua vài vạn năm phát triển đã sáng tạo ra thứ gọi là công pháp, võ kỹ qua đó lợi dụng linh khí trong thiên địa phục vụ mục đích của mình."
Người kia dừng lại giây lát, quanh người có vô số cấm tự lơ lửng, mà theo mỗi loại cấm tự đều có các hình thái khác nhau xuất hiện, hắn nhìn Trần Hạo rồi lại tiếp tục nói.
"Cấm tự cũng giống vậy, nó là thứ đại biểu cho quy luật thiên địa, đại biểu cho quy tắc của thế giới này, có thể nói cấm tự là bản chất của tất cả công pháp trên thế giới, chính ta cũng không biết ai tạo ra, ta chỉ là may mắn tìm được mà thôi, người tạo ra chắc là... Thần".
Người nào sáng tạo Trần Hạo cũng không quan tâm lắm, hắn khi nghe đến công dụng cấm tự thì hai mắt liền tỏa sáng, đây không phải nói chỉ cần hắn nắm giữ được cấm tự liền có thể coi như nắm giữ toàn bộ công pháp, võ kỹ trên đời sao, tuy vậy đang lúc Trần Hạo tâm thần còn trên mây, người kia nói tiếp, lời nói tiếp theo đánh gãy toàn bộ ảo tưởng của hắn.
"Ha ha ngươi đừng mừng vội, cấm tự tuy đại diện cho quy luật vũ trụ, về bản chất có thể giúp ngươi làm được bất cứ điều gì,khống hỏa, tạo lôi, phi thiên, triệt địa, thậm chỉ cả sáng tạo ra tiểu thế giới, nhưng đi kèm với nó cái giá cũng vô cùng đắt".
Người kia đưa tay lên không, trong không khí vẽ nên một cấm tự, theo cấm tự xuất hiện, không gian bắt đầu vặn vẹo rồi hình thành một lỗ đen nhỏ, linh khí thiên địa thoáng chốc bị hút vào, hắn chỉ chỉ lỗ đen rồi cười.
"Ngươi thấy đó, cấm tự là dùng tinh thần tạo nên, thông qua các đồ án có sẵn, ta gọi nó là các bản mẫu, ngươi chính là dùng tinh thần lực dựa theo đó mà khắc thành, tùy theo từng loại cấm tự mà tinh thần lực hao tổn càng lớn".
Nghe đến đây, Trần Hạo mới nhớ lại mỗi lần hắn khắc chữ "Tụ" đều cảm giác đầu óc mơ hồ thì ra là thứ này tiêu hao tinh thần lực, nghĩ lại chỉ mới có mỗi một cấm tự dùng tụ tập linh khí đã hao tổn như vậy, đừng nói thêm các cấm tự mang sức mạnh hủy diệt khác, Trần Hạo cảm thấy hắn hiện giờ có đặt trước mặt hắn nhìn cũng không nhìn rõ những chữ đó ra sao nữa.
Người kia ánh mắt bất ngờ chuyển về hướng thanh trọng kiếm trong tay Trần Hạo, giọng nói bỗng trở nên thổn thức, giống như hoài niệm một thứ gì đó.
"Ngươi vẫn là chọn thanh kiếm này sao".
Trần Hạo nghe vậy ngạc nhiên, đang muốn lên tiếng thì người kia đã nói trước.
"Được rồi, ngươi dù sao cũng đã đến đây thì nên lấy thứ vốn thuộc về mình thôi".
Vừa nói xong, thân thể hắn thoáng chốc rã ra thành vô số cấm tự rồi lao thẳng vào mi tâm Trần Hạo, Trần Hạo hắn còn rất nhiều điều muốn hỏi, mở miệng ra đã không nói thành lời, chỉ thấy theo vô số cấm tự chui vào mi tâm mình, đầu hắn thoáng chốc có vô số ký ức mới hiện ra, cả đầu đều đau đớn vô cùng như có ai đó đang dùng sức đập vào sau ót hắn.
Rên lên một tiếng Trần Hạo hai mắt mơ hồ, không gian xung quanh cũng đã trở lại như ban đầu, hắn cả người ngả vào thành quan tài triệt để hôn mê.
Chỉ thấy trên quan tài có một hư ảnh mơ hồ hiện ra, hư ảnh nhìn qua giống Trần Hạo như đúc chỉ khác là quần áo trên người rất kỳ lạ không giống trang phục bất kỳ nền văn hoá nào trên lục địa, hư ảnh kia nhìn Trần Hạo trên đất, mắt loé vẻ suy tư.
"Cuối cùng nhiệm vụ của ta cũng đã kết thúc, nhưng quá sớm, đáng lẽ không thể sớm như vậy được".