Một màn sương mù như bao trùm lên khuôn mặt Tế Độ khi Nữ Thần Y bước ra khỏi vòng tay chàng, nàng cũng đứng xoay lưng về hướng chàng. Đóa hoa lửa trong sân đã tắt từ bao giờ, chỉ còn lại những làn khói đục lờ đờ và bóng đêm đen tối bao trùm không gian quạnh quẽ.
Tế Độ cảm giác tim chàng như bị vò nát. Tuy Nữ Thần Y không trả lời nhưng Tế Độ hiểu khoảng cách của nàng chính là câu trả lời, nàng đã tạo ra một khoảng cách dầu không lớn nhưng dù chàng có cố gắng cách mấy cũng không làm khoảng cách đó thu ngắn được.
Mãi đến gần cuối canh ba, Tế Độ mới quét dọn xong mớ lá trong sân, chàng đi đến đối diện Nữ Thần Y nhưng nàng vẫn tránh không nhìn lên chàng. Tế Độ định nói gì đó với Nữ Thần Y nhưng cuối cùng chàng giữ im lặng, lại vươn tay ra định vuốt tóc nàng nhưng sau cùng cũng thu tay về. Nữ Thần Y cúi đầu lắng nghe tiếng chân của Tế Độ xa dần. Bỗng nhiên, nàng ngẩng đầu lên và chạy đến đứng sau cánh cổng sắt nhìn ra Trường Tinh môn. Tế Độ đang bước những bước chân nặng nề, uể oải đi qua Trường Tinh môn.
Nữ Thần Y đứng nhìn vạt áo màu trùng dương mãi cho đến khi không còn nhìn thấy vùng biển yên bình, trong xanh và phẳng lặng đó nữa nàng mới ngẩng đầu lên.
Trên cao mặt trời dần dần xuất hiện trong màn sương. Tuy bấy giờ gió vẫn còn thổi khá mạnh nhưng hơi ấm từ vòng tay Tế Độ như vẫn còn quanh người Nữ Thần Y, truyền từ hai vai vào tim nàng khiến cho lòng nàng cảm giác ấm áp. Nếu năm xưa nàng quen chàng ấy trước, có lẽ những nỗi khổ mà nàng đang chịu đựng đã không xảy ra, hoặc chúng sẽ như bọt biển vỡ oà và tan biến trong màu áo trùng dương mênh mông.
(còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT