Mùa thu lặng lẽ đi qua, đông đến xuân về, hạ sang treo giữa trời vầng trăng đêm hè vằng vặc. Dưới hàng cây bên giếng nước, Tế Độ vừa giúp Nữ Thần Y giặt giũ vừa quay sang nhìn nàng. Chàng ngắm nàng từ chiếc áo đến váy dài, đến tấm thân nảy nở đều đặn. Năm nay nàng mười chín tuổi. Chàng mê mẩn ngắm những sợi tóc lõa xõa trước trán nàng, bím tóc dài thả sau lưng, khuôn mặt nàng không một tí phấn son nhưng cặp chân mày vẫn xanh, mi vẫn cong và dài, hai má hồng hào, đôi môi đỏ mọng và hai mắt long lanh như những vì sao trời.
Từng đàn đom đóm lập lòe bay nhảy trong tàn cây bạch quả, chợt sáng chợt tắt, chớp nháy không ngừng, hồ như rất nhiều ánh đèn nho nhỏ. Sao trời lấp lánh như ngọc, gió đêm lướt thướt qua những ngọn cây tấu thành khúc nhạc nhẹ như ru.
Dưới gốc cây cao lớn phủ rong rêu, Nữ Thần Y cũng bắt đầu quen với thứ ánh mắt dịu dàng nồng ấm nhìn nàng, nàng cũng vừa làm công việc của mình vừa nhìn sang chàng và mỉm cười. Giặt đồ xong hai người ngồi tựa lưng vào thành giếng ngắm trăng, đêm hè yên tĩnh chi lạ, an bình làm sao.
Ngày tháng trôi qua, tình cảm của hai người càng thêm khăng khít, Nữ Thần Y đã quen với sự xuất hiện của Tế Độ và chàng cũng trọng những giây phút cuối cùng của một ngày khi được bên nàng. Ánh trăng cuối hè tỏa chiếu trên khuôn mặt khả ái, trên tóc và trên vai Nữ Thần Y. Hai vì sao ở đáy mắt nàng long lanh. Nàng đẹp chi lạ, trong ba năm qua ngày nào chàng cũng vừa làm công việc giặt giũ cùng nàng vừa ngắm nàng mà mãi vẫn chưa thấy chán, mắt không thể chớp động, chàng nhìn nàng ngây ngất, ngẩn ngơ. Thật hạnh phúc biết bao khi những ngày qua ngày nào nàng cũng tợ chiếc bóng nhỏ quấn quít bên chàng.
Lá cây bạch quả lại chuyển màu vàng nhạt và bắt đầu rơi. Mùa thu lại về.
Trong những ngày đầu thu này có một đêm Nữ Thần Y đã tốn rất nhiều thời gian để quét gần sạch hết đống lá trong sân. Những tưởng nàng có thể nghỉ ngơi, nhưng rồi lúc quay lưng lại nàng vẫn thấy vô số lá vàng vương đầy trên đất.
- Ngài làm gì thế? - Nữ Thần Y mở to mắt nhìn Tế Độ, nói – Tại sao lại làm cho đống lá tiểu nữ vừa mới thu dọn bừa bãi cả rồi? Tối nay ngài không muốn giúp tiểu nữ quét sân, đúng không?
Tế Độ cười nói:
- Tất nhiên không phải, một lát nữa ta sẽ thu dọn chúng lại, còn bây giờ ta có cái này muốn cho nàng xem, nàng nhắm mắt lại đi.
Nữ Thần Y nhắm mắt. Nhưng thật nhanh sau đó nàng bỗng thấy như trước mắt có gì loé lên, vội mở mắt ra. Dưới sự tài tình và khéo léo của chàng, nàng thấy những chiếc lá vàng rất đỗi quen thuộc trong đời sống hàng ngày của mình bỗng nhiên biến thành một đóa hoa sống động. Tế Độ châm lửa vào đóa hoa được tạo từ những chiếc lá khô đó, lập tức một đóa hoa lửa xuất hiện. Nữ Thần Y thích thú nghĩ chỉ với những chiếc lá vàng chàng lại có thể xếp thành một đóa hoa trông giống thật đến ngỡ ngàng!
- Đẹp không?
Tế Độ cười hỏi, nụ cười của chàng thật tươi, chàng vừa cười vừa dập tắt mồi lửa trên tay và cất vào trong tay áo choàng.
Nữ Thần Y cũng cười rạng rỡ và gật đầu. Tranh lá không phải là khái niệm mới lạ với nàng nhưng ba năm qua ở tân giả khố này thì đây đúng là trò tiêu khiển vô cùng xa xỉ.
Tế Độ nhìn nụ cười của Nữ Thần Y, ngoài đôi mắt đẹp thì chính nụ cười của nàng đã khiến chàng yêu nàng, nàng đang cười với chàng như khi hai người còn ở trong căn nhà tre già cỗi trên Thiên Sơn. Ngay khoảnh khắc này, hình ảnh của hai người trên Thiên Sơn hiện ra trong đầu chàng, sao mà tươi rói, rõ ràng sinh động đến thế!
Hai người đứng cạnh nhau nhìn đóa hoa lửa rực rỡ. Ánh lửa soi rõ bím tóc dài và đen nhánh của Nữ Thần Y, đang vắt qua một bên vai nàng, trên mình nàng khoác bộ y phục bằng vải thô nhưng vẫn không làm mất đi dáng vẻ yêu kiều vốn có, lại nữa đôi mắt trong veo như nước, mặt mũi đẹp như tranh vẽ. Tế Độ không kiềm chế được tình cảm trong lòng, suy nghĩ một chút dịu dàng nói với nàng:
- Nữ Thần Y này, ta biết nàng đã hứa với thái hoàng thái hậu cả đời sẽ ở trong cung nhưng nơi này không phải viện thái y, ở đây cuộc sống khắc nghiệt vô cùng...
Tế Độ nói đến đây ngưng một chút, nhìn Nữ Thần Y, nhưng nàng hãy còn nhìn đóa hoa lửa chăm chú, không rõ nàng có nghe được lời vừa rồi của chàng? Tế Độ nắm lấy đôi vai Nữ Thần Y, nhè nhẹ xoay người nàng lại để nàng đứng đối diện chàng rồi nhìn đăm đăm khuôn mặt nàng với tất cả niềm thương yêu da diết và nói tiếp:
- Hãy để ta đưa nàng rời khỏi nơi này, được không?
Tế Độ dứt lời nhìn Nữ Thần Y bằng đôi mắt chứa đầy những tia van lơn.
Nữ Thần Y im lặng. Tế Độ tiếp:
- Hãy để ta thay thế Tần Thiên Nhân chăm sóc nàng. Ta biết Tần Thiên Nhân là người yêu quý nhất của nàng, cho nên với ta, nàng không cần phải che giấu tình cảm của mình dành cho hắn. Mỗi lần ở bên ta nàng có thể tùy ý nghĩ về hắn, thậm chí có thể nói lên nỗi nhớ nhung của nàng về hắn với ta, và ta sẽ làm một thính giả tốt nhất cùng chia sẻ nỗi nhớ nhung của nàng, cùng nàng hoài niệm.
Nữ Thần Y im lặng thêm một hồi nữa trả lời Tế Độ bằng giọng buồn buồn xa cách:
- Ngộ nhỡ cả đời tiểu nữ không quên được huynh ấy thì sao, ngài sẽ làm người thay thế cả đời ư? Như vậy thật không công bằng cho ngài.
- Làm người thay thế thì đã sao?
Tế Độ hỏi lại, mặc dù chàng đã suy nghĩ rất nhiều lần, về lời nói vừa rồi của nàng, đúng là trên đời này đau đớn nhất là khi yêu một người mà trong tim người đó còn giữ mãi bóng hình người khác. Và cũng trên đời này chẳng có người nào lại muốn làm người thay thế trong một mối quan hệ tình cảm để nhận hết tổn thương về mình. Người nào khi yêu mà không muốn chạm được vào trái tim người họ yêu, để trở thành hình bóng duy nhất trong trái tim người họ yêu chứ không phải một cái bóng thế chỗ.
- Chẳng những ta tình nguyện làm cái bóng thế chỗ - Tế Độ nói - Nếu nàng cảm thấy cuộc sống ở kinh thành có nhiều áp lực, hoặc nàng không muốn ta làm quan nữa ta sẽ lập tức từ quan, cùng nàng về lại Thiên Sơn, hay đến Giang Nam, chân trời góc biển, bất cứ nơi nào nàng muốn, ta cũng theo nàng. Hãy để ta thay thế Tần Thiên Nhân hết lòng chăm sóc nàng, được không?
Nữ Thần Y nhìn Tế Độ bằng ánh mắt rơm rớm nước mắt, nàng đã từng nghe Phi Nhi nói chàng sẽ vì nàng buông bỏ tất cả quyền lực, địa vị… Song nàng cứ ngỡ đó chỉ là lời nói không kịp suy nghĩ nhất thời của Phi Nhi.
Một cơn gió thổi qua nơi hai người đang đứng khiến Nữ Thần Y rùng mình. Tế Độ thấy Nữ Thần Y co ro trong chiếc áo vải thô trước ngọn gió đêm lạnh buốt, bất giác vòng tay ôm lấy nàng, đặt cằm chàng trên đầu nàng.
- Ta sẽ không ngại hằng ngày nàng tưởng nhớ đến Tần Thiên Nhân, không bao giờ, vì sao nàng biết không, vì ta yêu tất cả của nàng, và người đàn ông đó tồn tại chung với nàng.
Tế Độ vừa ôm Nữ Thần Y, sưởi ấm cho nàng vừa nói. Chàng thật lòng muốn bù đắp và mang hạnh phúc đến cho nàng. Cho dù người khác có chê cười, hay bảo chàng ngu dại đang lao vào bể khổ cũng được, chàng mặc kệ, chàng vẫn tình nguyện làm người thay thế và sẽ không ân hận. Chàng muốn mình sẽ là người chữa lành vết thương trong lòng nàng. Chàng sẽ cưới nàng, bất chấp tất cả, đưa nàng rời khỏi nơi địa ngục trần gian này.
Chàng không thể tiếp tục nhìn thấy hoặc nghe người nào nói trên người nàng lại có những vết tích gì do Mẫn Mẫn để lại nữa. Mỗi lần nghe người khác bảo thế chàng thấy đau nhói tận tâm can.
Tế Độ ôm siết lấy Nữ Thần Y, chặt hơn, hôn lên tóc nàng, áp một bên má chàng vào vết sẹo trên đầu nàng và hồi hộp chờ cái gật đầu từ nàng. Chỉ cần nàng gật đầu, chàng có thể đền bù lại tất cả những gì nàng đã bị chàng làm tổn thương, chàng sẽ giúp nàng chấm dứt cuộc sống khổ sở này và sống một cuộc đời hạnh phúc, một cuộc đời xứng đáng với nàng.
Tế Độ chờ một hồi không nghe Nữ Thần Y trả lời, nắm lấy bàn tay đang mang chiếc vòng ngọc chàng đã tặng nàng và nói:
- Ta biết nàng yêu Tần Thiên Nhân nhưng trong lòng nàng cũng có ta, bằng chứng là nàng vẫn còn mang chiếc vòng này, chỉ cần nàng gật đầu, ta sẽ lập tức đưa nàng rời khỏi nơi đây ngay. Bỏ lại tất cả, ta sẽ không bao giờ ăn năn, không bao giờ hối hận, không bao giờ có chuyện ấy xảy ra vì từ trước tới nay ta cũng thật sự không ưa thích cuộc sống nơi này. Trong ba năm qua đêm nào đến đây ta cũng đã suy nghĩ kỹ càng, đây không phải là những lời nói bồng bột nhất thời.
Tế Độ nói tới đây nâng bàn tay đang đeo chiếc vòng của Nữ Thần Y lên và hôn bàn tay nàng.
Nữ Thần Y cảm nhận được ở người đàn ông này một nỗi khát khao đến tuyệt vọng khi ôm nàng.
- Ngài có thật muốn buông bỏ tất cả và kết hôn với tiểu nữ không?
Nữ Thần Y hỏi. Tế Độ đáp bằng giọng quả quyết:
- Chắc chắn, ta đã yêu nàng và không thể phủ nhận điều đó. Chỉ cần nàng đồng ý, chúng ta sẽ đi ngay, ta không muốn nhìn nàng sống cuộc sống khổ sở như thế này được nữa. Ta hứa sẽ bảo vệ nàng trong suốt kiếp này, và cả kiếp sau, nếu Trời còn cho chúng ta gần nhau trong hậu kiếp.
- Thật sao?
Nữ Thần Y hỏi. Tế Độ gật đầu:
- Chỉ cần nàng bằng lòng nàng sẽ thấy.
- Nhưng ngài sẽ phải buông bỏ tất cả quyền lực, tiền đồ, địa vị bao nhiêu năm đấu tranh mới có được, ngài chắc chắn sẽ không ăn năn về sau?
Tế Độ lắc đầu:
- Không bao giờ, ta chỉ ăn năn là đã không bảo vệ nàng trước Mẫn Mẫn sớm hơn.
Nữ Thần Y không hỏi Tế Độ thêm một câu nào nữa, im lặng nhìn chàng. Nàng đương nhiên biết chỉ cần nàng gật đầu, người đàn ông này sẽ giải thoát nàng khỏi nơi địa ngục trần gian này. Chẳng những thế mà còn về sau, cả đời nàng cũng sẽ được sống trong cảnh vinh hoa, phú quý mà người người nằm mơ cũng không thấy nổi. Hoặc như chàng đã nói cùng nàng về lại Thiên Sơn, hai người bước trên sườn núi bao la, nơi mọc đầy hoa thơm cỏ lạ với những áng mây trôi êm đềm trên bầu trời đầy nắng. Chỉ cần nàng gật đầu tức thì mọi khổ nhọc trong ba năm qua ở nơi này nàng không cần phải tiếp tục gánh nữa. Thiên đường hay địa ngục chỉ chờ cái gật đầu của nàng.
Nữ Thần Y nghĩ đoạn lại nghĩ đến Tần Thiên Nhân. Không biết bây giờ chàng ấy cùng Lâm Tố Đình đang ở đâu? Hai người đó có hạnh phúc không? Ngày thành hôn của nàng với Tần Thiên Nhân cũng chính là ngày nàng mất đi chàng. Người ta nói đi cuối con đường khổ đau sẽ tìm thấy hạnh phúc và đi đến cuối con đường hạnh phúc sẽ tìm gặp khổ đau, hai ranh giới đó mong manh và nàng đã được trải nghiệm cả hai trong cùng một ngày. Dầu nước biển có nhiều tới đâu cũng không thể nhấn chìm tình yêu của nàng dành cho Tần Thiên Nhân được. Nàng vẫn còn nhớ nàng đã từng nói với Tần Thiên Nhân như thế. Cuộc tình của hai người êm dịu làm sao, đầy những dư âm ngọt ngào khó quên. Nàng yêu Tần Thiên Nhân vì chàng ấy chính là tình đầu khó quên. Trong suốt quãng thời gian dẫn đến ngày thành thân của hai người, Tần Thiên Nhân chưa bao giờ làm gì mà không nghĩ cho nàng. Nàng quen chàng ấy từ nhỏ tới lớn, lúc nhỏ Tần Thiên Nhân là bạn, lớn lên hai người tự nhiên yêu và ở bên nhau nhiều năm. Tần Thiên Nhân không chỉ là một người thân, là tri kỷ, mối tình đầu của nàng, mà còn là người nàng sùng bái. Từ khi Tần Thiên Nhân trở thành đương gia rồi sau này thành thiếu đà chủ công việc của chàng vô cùng bận rộn, nhưng vẫn dành tất cả thời gian rảnh rỗi ở bên nàng, nàng rất thích nghe Tần Thiên Nhân nói về tương lai của hai người, một mái nhà, những đứa trẻ... Lần đầu hai người nắm tay nhau khi nàng mười tuổi và hẹn hò chính thức bên bờ Tây Hồ dưới hàng cây lá rụng mùa thu. Yêu nhau từ lúc nàng còn rất nhỏ và có rất nhiều kỷ niệm trong mưa với nhau.
(còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT