Trả tiền xong, Vương Nhất Bác lại gọi điện cho Tiêu Chiến, vẫn là giọng điệu không đứng đắn như trước: "Tình hình giám đốc Tiêu thế nào, hôm nay tâm trạng rất tốt, hay là tâm trạng không tốt đây?"
Tiêu Chiến đã biết còn cố hỏi: "Anh làm sao?"
Vương Nhất Bác lắc đầu với không khí, "Không sao, rất tốt, vô cùng nể mặt."
Tiêu Chiến cười nhạo một tiếng, giọng điệu quái gở: "Sợ em nhiều tiền quá cầm bỏng tay, giảm bớt gánh nặng cho em chút, kỳ lạ lắm sao?"
"Không kỳ lạ, anh Chiến lương thiện như vậy, kiểu việc như thế này về sau nhớ giúp em nhiều một chút đấy."
Chỉ như vậy với em thôi.
Tiêu Chiến đúng là nghĩ như thế, nhưng nói ra thì không hay.
"Anh tìm em có việc gì không?" Vương Nhất Bác hỏi.
Hôm nay Tiêu Chiến gửi tin nhắn cho cậu trước, nhưng lại bị cậu bẻ lái đi xa như vậy.
"Cũng không có chuyện gì, hợp đồng ký xong rồi, vẫn còn chưa cảm ơn em, hôm nào có thời gian, mời em ăn cơm."
"Yo..."
Vương Nhất Bác vừa thốt ra một chữ, Tiêu Chiến đã cảm thấy cậu không thở ra được lời gì hay ho, trực tiếp nói luôn: "Không rảnh thì thôi."
Không phải, cái gì gọi là không rảnh thì thôi?
Vương Nhất Bác ngay lúc đó liền cuống lên, "Anh, có ai như anh không? Mời người ta ăn cơm thiếu thành ý như vậy, trêu em đấy à."
Tiêu Chiến hờ hững giảo biện: "Sợ em bận quá."
"Có bận nữa cũng không thiếu thời gian đi ăn bữa cơm với anh, hơn nữa, chúng ta ăn cơm là chuyện công, bây giờ em cũng được tính là kim chủ ba ba của anh nhỉ? Anh phải giữ gìn bảo vệ em tốt vào."
Nghe thấy chưa, quả nhiên lại nói nhăng nói cuội.
"Dạ, hôm nào kim chủ có thời gian, ngài hãy gọi tôi."
"Xì..." Khóe miệng Vương Nhất Bác cười tươi hết cỡ, xách món quà mua cho Tiêu Chiến đi xuống hầm để xe.
Sau khi lên xe cậu liếc mắt nhìn đồng hồ, "Cũng khỏi hôm nào có thời gian, hôm nay luôn đi, buổi tối em có hẹn với mấy người bạn, anh đi cùng với em không?"
Cũng không phải bạn bè quan trọng gì, chỉ là mấy người bạn hợp tác làm ăn trong công việc, Tiêu Chiến đi cũng vừa hay có thể mở rộng quan hệ, tìm kiếm tài nguyên.
Nhưng cậu lại không nói thế, chỉ nói muốn đưa Tiêu Chiến đi gặp bạn, cậu muốn xem anh ấy liệu có đồng ý không.
Hoặc là nói, xem xem anh ấy có bằng lòng tiến vào cuộc sống của mình hay không.
"Có tiện không?" Tiêu Chiến hỏi cậu.
"Tiện chứ, không tiện em đã không gọi anh."
Thế nhưng Tiêu Chiến vẫn do dự.
Xã giao đối với anh rất đơn giản, nhưng chuyện gặp bạn của Vương Nhất Bác thì lại rất vi diệu, người có quan hệ như thế nào mới đưa đi gặp bạn bè chứ.
"Không muốn đi à?" Vương Nhất Bác dò hỏi anh.
Là vì thấy chuyện này quá đường đột sao?
Vậy lúc anh mời Vương Nhất Bác đến nhà bố mẹ anh ăn cơm, không thấy đường đột à.
"Không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ là mấy người bạn làm ăn thôi, giới thiệu cho anh quen biết, sau này tiện hợp tác, không sao, anh muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi, tùy tâm trạng anh."
Cậu đã thành thật giải thích, nhưng giải thích xong rồi, Tiêu Chiến vẫn không nói gì.
Lại đợi thêm lúc nữa, cậu suýt chút tưởng rằng bên phía Tiêu Chiến đã rớt mạng rồi, bèn cẩn thận gọi anh: "Anh Chiến?"
Tiêu Chiến cuối cùng đã lên tiếng.
"Ừ, ban nãy đang nhắn tin, hủy bỏ cuộc họp tối nay của anh."
Cái gì thế.
Vương Nhất Bác ngồi trong xe, biểu cảm ngơ ngác, sau đó trong ánh mắt là sự vui mừng không thể giấu, khóe miệng nhè nhẹ cong lên, lúc lén cười, trông cậu giống như học sinh cấp ba đang ngại ngùng vậy.
"Được, vậy lát nữa em qua đón anh."
/
Cái gọi là lát nữa đón anh mà cậu nói, chính là đi từ cửa hàng, trực tiếp lái xe thẳng tới công ty của Tiêu Chiến.
Công ty anh đã đổi địa chỉ, phòng làm việc cũng to hơn lúc trước rất nhiều.
Lúc Vương Nhất Bác được trợ lý dẫn vào văn phòng của Tiêu Chiến, thấy anh đang gọi điện thoại, trông thấy Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bịt micro điện thoại lại, thấp giọng hỏi cậu: "Bây giờ đi luôn sao?"
"Không gấp, anh bận trước đi."
Thời gian vẫn còn sớm, bọn họ có thể xuất phát muộn một chút.
ngôn tình hayTiêu Chiến dùng tay ra hiệu OK, tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Vương Nhất Bác không làm phiền anh bận công việc, một mình đi quanh căn phòng một vòng.
Phong cách trang trí của văn phòng này là phong cách tối giản thường thấy của Tiêu Chiến, bày biện không nhiều đồ, chiếc nào chiếc nấy cũng đều có giá không nhỏ, chiếc nào cũng phù hợp với anh ấy như một nghệ thuật gia.
Nhưng Vương Nhất Bác lại thích chiếc sofa màu trắng trông có vẻ tầm thường kia nhất.
Lý do tại sao thích có chút hơi khó hé răng — Cậu cảm thấy chiếc sofa đó thật sự rất thích hợp để làm tình.
Không, cậu không hề muốn làm tình với Tiêu Chiến ở đây.
Cậu chỉ là nhớ tới trước kia, văn phòng trước kia của Tiêu Chiến, căn phòng còn chưa to bằng một nửa chỗ này.
Lúc hai người họ từng nồng cháy ở chỗ đó, luôn không tìm được vị trí thích hợp, chiếc ghế quá hẹp, cử động thế nào cũng không tiện, bàn thì quá cấn, lần nào Tiêu Chiến cũng nói anh ấy quỳ đau đầu gối, phần lớn bọn họ đều đứng "làm", Vương Nhất Bác ấn anh lên bức tường cách âm không tốt lắm, lúc nào Tiêu Chiến kêu to quá thì cậu sẽ lấy tay bịt miệng anh lại.
Lúc Vương Nhất Bác máu dồn lên não đều không biết nặng nhẹ, thường xuyên làm tới mức Tiêu Chiến mềm nhũn chân đứng không nổi, cậu liền trực tiếp bế người ta lên làm, tư thế lơ lửng trên không rất thử thách thể lực, lúc ban đầu cậu bế Tiêu Chiến có chút hơi tốn sức, sau đó số lần tăng lên, hai bắp tay cậu càng lúc càng cường tráng, tần số sử dụng tư thế này cũng càng lúc càng nhiều hơn.
Tiêu Chiến thích được cậu bế như vậy, lên trời không được xuống đất không xong, thứ duy nhất có thể bám vào chỉ có một mình Vương Nhất Bác.
Hoàn cảnh làm tình đó quá gian khổ, nhưng Vương Nhất Bác lại cứ thích quấn lấy anh cậu ấy ở văn phòng, cậu thích thấy Tiêu Chiến dùng thân phận tinh anh lên đỉnh trước mặt mình, phía trên mặc vest đi giày, phía dưới bê bối buông thả, sau đó cậu kéo cà vạt của anh, nghe anh xin tha trong tiếng thở ngắt quãng, "Bảo bối, nhẹ một chút, sắp bị em hành chết rồi..."
Tiêu Chiến thích gọi cậu là bảo bối, không liên quan tới chuyện trong việc làm tình ai là công, ai là người chủ đạo.
Lúc đó nguyện vọng lớn nhất của hai người là mau chóng đổi một văn phòng lớn hơn, bày một chiếc sofa thích hợp để làm tình.
Bây giờ có văn phòng mới rồi, sofa cũng có rồi.
Tiêu Chiến đã từng đưa ai đến đây.
Anh ấy vẫn đang gọi điện thoại, lúc trước Vương Nhất Bác từng làm chuyện này, lúc Tiêu Chiến nghe điện thoại của khách hàng, cậu sẽ chui xuống dưới gầm bàn, kéo khóa của anh ra ngậm lấy vật đó giúp anh.
Vừa điên cuồng vừa vô vị, từng làm lỡ không ít việc.
Nhưng dù có làm loạn như vậy, Tiêu Chiến cũng không mắng cậu.
Hình như dù cậu làm gì Tiêu Chiến cũng chưa từng giận cậu, thi thoảng sẽ ghen, vẫn cần Vương Nhất Bác cố ý gọi anh tới, sau đó dỗ một lát là sẽ lập tức hết ngay.
Nhớ lại, năm đó Tiêu Chiến nào giống một người đàn ông bình thường khi yêu, anh hoặc là một Bồ Tát sống, hoặc chính là một con yêu tinh rắn nghìn năm gì đó, kiếp trước từng được Vương Nhất Bác cứu, kiếp này quay lại trả ơn.
Nhưng yêu quái trong phim, báo ân không phải đều phải báo cả đời sao, làm gì có chuyện nhanh như thế, mới mấy năm đã báo xong rồi đi mất.
Vương Nhất Bác ngồi trên sofa, trong đầu tưởng tượng ra những tư thế có thể dùng ở trên chỗ này, cảnh tượng trong đầu tức tốc thay đổi, cậu cũng không biết mình nghĩ cái này để làm gì, cứ với anh Chiến đang ở trước mặt kia, mấy thứ cậu nghĩ liệu có chỗ dùng không?
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, cậu đang nghĩ, nếu bây giờ cậu chui xuống dưới gầm bàn của Tiêu Chiến kéo khóa quần anh ấy ra, Tiêu Chiến sẽ có phản ứng như thế nào?
Anh ấy có báo cảnh sát không.
Chắc chắn là có nhỉ.
"Vậy trước tiên như thế đi, tuần sau gặp." Tiêu Chiến đã bận việc xong, tắt máy, đứng lên đi về phía Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cảm thấy, nếu như anh có thể vừa cởi cúc áo vừa đi về phía cậu, thì căn phòng này sẽ trở nên càng đẹp hơn.
"Quà." Cậu ấy chỉ cho Tiêu Chiến thấy chiếc túi trên bàn, hai cái, đều mua rồi.
Tiêu Chiến liếc mắt nhìn một cái liền cười, cũng chẳng nói mở ra xem, đi vòng qua bàn, ngồi bên cạnh cậu.
"Cảm ơn." Tiêu Chiến khách khí nói, đối với những món quà có giá trị, anh vốn không hào hứng lắm.
Sau đó anh hỏi: "Uống gì?"
Vương Nhất Bác tùy ý trả lời: "Đều được."
Tiêu Chiến gật gật đầu, bắt đầu thành thục pha trà cho cậu, "Anh không nghĩ em lại tới sớm thế."
"Ừm, không có chuyện gì nên trực tiếp đến đây, muộn chút nữa em sợ tắc đường."
Không phải đâu, là vì muốn nhanh chóng gặp anh đấy.
"Lát nữa anh còn phải duyệt phương án cho bọn họ."
"Được, anh bận việc của anh đi, vẫn kịp thời gian."
Tiêu Chiến rót cho Vương Nhất Bác một tách trà đã pha xong, "Vậy em ở đây đợi anh, 20 phút nữa anh quay lại."
"Được."
Sau khi Tiêu Chiến ra ngoài, một mình Vương Nhất Bác ngồi trong văn phòng, đem ly trà chỉ uống một ngụm đặt lại bàn trà.
Đặc quá, Tiêu Chiến bỏ nhiều lá trà rồi.
Vương Nhất Bác đang nhớ lại, mình ban nãy có câu nói nào, có biểu cảm nào quá giới hạn không?
Tiêu Chiến đang lén căng thẳng cái gì.
Trước đây anh ấy rất biết cách pha trà.