"Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác con mẹ em nhẹ một chút, muốn chết à......"
Cửa phòng ngủ khép hờ, bên trong không bật đèn, ánh sáng ngoài phòng khách len vào theo khe cửa nhỏ hẹp. Bắt đầu từ cửa đi vào, áo phông, sơ mi, vứt lộn xộn đầy lối đi.
Hôm nay là ngày thứ 20 sau khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác kết hôn, chuyến du lịch trăng mật dài ngày vừa mới kết thúc, chuyến đi vừa ngọt ngào vừa chua chát —— Họ đưa Tiểu Tỏa đi cùng. Xa nhà, bạn nhỏ cần được chăm sóc, không được rời mắt dù chỉ một giây. Dù sao hai người cũng đã lập lời thề tại lễ kết hôn rằng phải quyết tâm làm một người cha ưu tú. Vậy thì bắt đầu từ điều đơn giản nhất, tạo cho bạn nhỏ một môi trường sống vui vẻ lành mạnh.
Thế nên trong hành trình dài 20 ngày này, ăn uống chơi bời gì cũng có, chỉ không bao gồm cuộc sống vợ chồng ngọt ngào đẹp đẽ mà thôi.
Hôm nay vừa kết thúc chuyến đi, buổi chiều, chuyến bay quay về Bắc Kinh của họ vừa hạ cánh, Tiểu Tỏa chơi mệt rồi, dọc đường cứ nói nhớ bà nội mãi, muốn về nhà bà nội ở. Hai người bắt taxi đưa thằng nhỏ về, lúc gặp còn bị mẹ Tiêu hỏi lên hỏi xuống đủ điều, hỏi bọn họ có làm xằng làm bậy gì trước mặt bé con không, nếu mà tạo thành ám ảnh tâm lý ngày nhỏ gì cho cháu trai bà, bà sẽ đánh chết Vương Nhất Bác.
Thật ra bà ấy không cần đánh chết Vương Nhất Bác, vì muốn thực hiện tốt trách nhiệm của một người cha, trước mắt cậu đã nén nhịn bản thân đến sắp chết tới nơi rồi.
Hai người không vào nhà ngồi, đối với việc cần nắm bắt thời gian để làm chuyện cần làm, trong lòng đều hiểu, sau khi an toàn đưa bé con về nhà liền đi luôn.
Trùng hợp thế nào lại gặp đúng giờ cao điểm, xe bị tắc đường trên cầu cao tốc gần nửa tiếng. Bên ngoài trời đã tối, trong xe không bật đèn, Vương Nhất Bác siết chặt tay Tiêu Chiến, mắt nhìn chăm chăm ra phía ánh đèn chớp sáng ngoài cửa sổ, không nói câu nào.
Tài xế đang nghe radio giao thông, đang tới chuyên mục âm nhạc. Giọng nói của nữ MC nghe rất thanh thoát dịu dàng, cô nói, khi nhớ một người có thể ngẩng đầu lên nhìn ngắm bầu trời đêm, chí ít các bạn đang nhìn ngắm cùng một vầng trăng sáng, thật ra cũng xem như không bỏ lỡ tất cả.
Tiêu Chiến của lúc đó sẽ đồng ý với cách nói này, ý chỉ mấy năm không có Vương Nhất Bác ở bên cạnh, khi con người chung sống cùng sự cô đơn, sẽ cần những kiểu an ủi vô cùng vô lý, giống như vầng trăng mà nữ MC kia nói, hoặc những ví dụ khác tương tự như vậy để tự lừa dối chính mình.
Sau khi tự bạch, chương trình radio phát một bản tình ca, Tiêu Chiến nghe mà cảm thấy tâm trạng dễ chịu, anh nghiêng mắt sang nhìn Vương Nhất Bác. Bóng tối và ánh sáng giao hòa, chớp sáng chớp tối trên sống mũi thẳng tắp của cậu, khi không cười trông cậu vừa đẹp trai vừa đứng đắn, nói bình thường một chút thì là giả ngầu, là kiểu người rung động thoáng qua, nhưng tuyệt đối không có dũng khí để tiến lên bắt chuyện.
Ánh mắt quá mức nóng bỏng của Tiêu Chiến đều được thu vào dư quang* của Vương Nhất Bác. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lại đưa tay lần mò trên ghế sờ được tay của Tiêu Chiến, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, dùng ngón tay miết từng cái từng cái lên mu bàn tay anh.
*Dư quang: Tầm nhìn mà con người còn có thể thấy dù không nhìn chính diện, bán kính khoảng 30 độ so với hướng mắt đang nhìn.
Tiếp xúc thân thể, phản ứng mà Tiêu Chiến đáp trả cậu lại rất hoang đường, nhân lúc tài xế không chú ý, anh sờ một cái lên đũng quần Vương Nhất Bác.
Sờ xong, Vương Nhất Bác không có phản ứng gì, chính anh thì lại ngây cả người.
Hóa ra Tiểu Vương tổng không nói năng gì, đầu óc cũng không nhàn rỗi, bên trong đang chiếu bộ phim người lớn nào thế, chia sẻ cho mọi người cùng xem với xem nào.
Cậu vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, bị trêu chọc xong cũng không quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến, chỉ là bàn tay nắm lấy tay anh dùng nhiều sức hơn, giống như phản hồi, cũng giống như cảnh cáo.
Tiêu Chiến mím môi lại nén cười, nghiêng mặt sang phía đối diện với cậu, nhìn ra cửa sổ xe phía bên kia.
Dòng xe đi xuống cầu cao tốc đông như kiến, ánh đèn neon chiếu sáng đường đi cho mấy triệu người cô đơn, khiến thành phố bạc bẽo này trông có vẻ thật bận rộn và náo nhiệt.
Một tay anh bị Vương Nhất Bác nắm chặt, anh dùng tay còn lại móc điện thoại ra, trong không gian tối tăm, phía sau ghế sáng lên một vài tia sáng, Tiêu Chiến dùng đầu ngón tay cái gõ gõ màn hình, đánh ra mấy chữ.
Mấy giây sau, điện thoại của Vương Nhất Bác rung lên.
Cậu quay đầu lại, nhìn Tiêu Chiến một cái, nhận được một ánh mắt có giấu ý cười, sau đó cậu cũng móc điện thoại ra, mở khóa vân tay, xem tin nhắn mới nhất vừa được gửi đến.
"Muốn khẩu giao cho em."
Là Tiêu Chiến gửi cho cậu.
Năm chữ, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào màn hình cả nửa phút, sau đó trực tiếp ấn nút khóa màn hình, lại quay đầu ra nhìn cửa sổ.
Bản tình ca vẫn chưa hát xong, Tiêu Chiến bắt đầu gật gù gõ nhịp theo bài hát.
Chiếc xe di chuyển rất chậm, cực kỳ cực kỳ chậm.
"Còn bao lâu nữa?"
Đây là câu đầu tiên Vương Nhất Bác nói sau khi lên xe.
Tài xế mở bản đồ ra xem tình hình đường xá một chút, quay lại động viên cậu: "Chỉ có mỗi đoạn này tắc thôi, xuống cầu là hết rồi."
Bàn tay kia của Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác siết tới mức hơi đau, anh thử rút tay về, nhưng rút được một nửa lại bị kéo ngược lại. Vương Nhất Bác nắm chặt lấy anh, đặt hai bàn tay đang siết lấy nhau kia lên đùi mình, không đặt lên bộ phận nhạy cảm, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng rằng, hình dáng chỗ đó trồi lên càng dữ dội hơn.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng cử động ngón trỏ, lấy lưng ngón tay cọ cọ lên đỉnh quần chỗ trồi lên đó, nhận về một cái hít thở sâu đầy lo âu của Vương Nhất Bác.
Tiếng thở này bị tài xế nghe thấy, còn tưởng cậu đã khó chịu, có lòng tốt mà an ủi cậu rằng: "Giờ này bị vậy đấy, chỗ nào cũng tắc, hai bạn đừng sốt ruột, sắp sửa đi qua đoạn này rồi."
"Chúng tôi đang rất gấp." Tiêu Chiến cười nói: "Phiền anh đi càng nhanh càng tốt."
Lộ trình vốn dĩ không tới nửa tiếng, lại vì tình hình giao thông đáng lo ngại của Bắc Kinh mà đi mất một tiếng rưỡi mới về tới nhà, thế nên mới có cảnh ở ngay lúc bắt đầu kia. Hai người đùn đẩy nhau vào cửa, ai không biết còn tưởng là đánh nhau. Lúc Vương Nhất Bác gấp gáp lên có chút vô cùng mãnh liệt, không đủ nhẫn nại làm công tác chuẩn bị trước lúc lâm trận, trực tiếp lột sạch đồ của Tiêu Chiến rồi đẩy anh lên giường, Tiêu Chiến nảy trên chiếc đệm lò xo hai cái, tiếp đó liền thấy Vương Nhất Bác tháo thắt lưng, một chân quỳ bên cạnh anh, cầm thứ đó lên, đưa thẳng đến trước mặt Tiêu Chiến.
"Bảo bảo ban nãy nói muốn làm gì cơ, nào, cho anh mãn nguyện."
Cũng không cả đợi Tiêu Chiến gật đầu, bóp miệng anh ra trực tiếp nhét vào trong.
Quá vô sỉ rồi, ở hôn lễ cậu không có nói như vậy nha.
Trong phòng tràn ngập những âm thanh không thể lọt tai, Tiêu Chiến không nói nổi gì nữa, nhưng trong đôi mắt đang ngước lên kia, rõ ràng viết đầy những lời dâm ngôn uế ngữ.
Dâm ngôn uế ngữ có thể khiến cảm xúc dâng trào, Vương Nhất Bác không để bụng, cậu ưỡn hông, sướng tới mức não không biết đã bay đi phương trời nào.
Lúc làm Tiêu Chiến như vậy, chính cậu cũng cảm thấy hơi biến thái, nhưng giống như sở thích tình dục của anh cậu là chơi với người trông trẻ trung non nớt như cậu, sở thích của cậu chắc chính là thấy người đàn ông xuất sắc bị mình giày vò dưới thân tới mức mất cả phong độ. Vừa hay, đều phù hợp với đặc điểm của đối phương, lên giường xong cũng chẳng có cách nào khiến cuộc chơi không bùng nổ.
Về khoản dục vọng của con người, thật ra Vương Nhất Bác là người có thể kìm nén. Lúc anh cậu ấy không có mặt, cậu một mạch kìm nén tận năm năm, nhưng bây giờ anh cậu ấy ở ngay đây, cậu nhịn 20 ngày đã cảm thấy không muốn sống nữa.
"Thích thật đấy, anh, anh có thể khóc cho em xem được không?"
/
Tiêu Chiến khóc thì không khóc, nhưng suýt chút bị đỉnh đến nôn cả ruột gan ra ngoài.
Từ lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh anh vẫn luôn nôn khan, trên cằm vẫn vương dịch thể ban nãy khi khẩu giao cho Vương Nhất Bác. Anh đưa tay lên lau một cái, môi lưỡi đau rát, đỏ ửng như trái ớt, vừa ngứa vừa đau.
"Vương Nhất Bác, anh nuôi em lớn là để em đối xử với anh như thế đấy à?"
Vương Nhất Bác đang ngồi trên cửa sổ hút thuốc, nghe thấy Tiêu Chiến mắng mình, bèn đem mẩu thuốc vẫn đang bốc khói kia dập trong chiếc gạt tàn, cười trông rất gợi đòn, đứng dậy đi tới, nịnh nọt mà ôm lấy anh.
Bàn tay to lớn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của anh, nhẹ nhàng xoa xoa môi anh, "Em sai rồi, sai rồi, hôn hôn sẽ không đau nữa."
Cậu nịnh nọt sáp lên phía trước hôn Tiêu Chiến, hôn phải gọi là vô cùng dịu dàng, dường như tên biến thái ban nãy hoàn toàn không phải là chính mình.
Mùi thuốc lá trộn lẫn trong nước bọt, có tác dụng giảm đau một cách thần kỳ, chỗ sưng đỏ trên môi được đầu lưỡi mát lạnh của Vương Nhất Bác liếm qua mấy cái, sự giận dỗi cũng hoàn toàn tiêu tan hết.
"Không phải là thích em đối xử như thế với anh sao?" Vương Nhất Bác hỏi luôn cả câu hỏi trong lòng.
Tiêu Chiến trực tiếp hôn cậu ngã nằm lên sofa, tất cả những gì diễn ra sau đó toàn bộ đều là việc quen dễ làm, vuốt ve, động chạm, anh đè lên Vương Nhất Bác, cởi quần áo của cậu, thở vô cùng gấp gáp.
Vương Nhất Bác nằm bên dưới, cười híp mắt mà nhìn anh cậu ấy động tình: "Anh, anh không thích em đến mức muốn ở trên em đấy chứ?"
Nói xong câu này, cậu cố ý mở hai chân ra, "Đến đi, làm cho em sướng rồi, em gọi anh là chồng."
Tiêu Chiến hạ thấp người xuống áp sát mặt cậu, "Gọi bố."
Không phải giọng điệu trêu đùa như mấy cậu thanh niên hay nói giỡn, cảm giác áp bức của Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác không nhịn được mà giật mình một cái. Cậu chửi bậy một câu rồi mạnh mẽ ngồi dậy, đè ngược Tiêu Chiến xuống bên dưới, "Bảo bảo, anh biến thái hơn em nhiều rồi."
Tay men theo ống quần đi vào, ban nãy lúc súc miệng trong nhà vệ sinh, Tiêu Chiến đã tự chuẩn bị cẩn thận phía sau của mình rồi.
"Sao có thể là bố được chứ." Cậu dùng tốc độ vô cùng chậm rãi từng chút từng chút xâm chiếm Tiêu Chiến, thưởng thức biểu cảm vừa thoải mái vừa cấp bách của anh, dán sát môi vào bên tai anh nói: "Rõ ràng là chị gái tốt của em."
"Em có thể đừng vô sỉ như vậy không."
"Thế anh đừng có thích em như vậy." Vương Nhất Bác mạnh mẽ đỉnh vào trong Tiêu Chiến, mỗi lần đỉnh lại hỏi một lần: "Có phải là thích không?"
Tiêu Chiến đưa tay lên ôm lấy cổ cậu, kéo người phía trên cao kia xuống thấp, đem lồng ngực hai người dán sát vào nhau, một trái tim đang tự mình co bóp, dần dần tỉnh lại sau sự tê liệt dài ngày, nói với cậu: "Không được rời xa anh nữa nhé, coi như anh xin em."
"Đã kết hôn rồi." Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh, mười ngón tay hai người siết chặt lấy nhau, cặp nhẫn đôi trên ngón áp út đang lấp lóe ánh sáng, ngoại trừ cái này, bọn họ còn có khế ước bằng giấy trắng mực đen, tất cả đều có thể làm bằng chứng chứng minh cho quan hệ của hai người.
Thời gian thay đổi tất cả những gì không thể phát giác, nếu như nói thay đổi của Vương Nhất Bác có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trở nên lớn mạnh, trưởng thành, vậy sự thay đổi của Tiêu Chiến nằm ở trái tim. Anh học được cách bộc lộ điểm yếu đuối của chính mình, điều mà anh muốn nói nhất năm năm trước, chẳng qua cũng chính là câu nói này, xin em đừng rời xa anh, bất luận thế nào.
Người ba mươi lăm tuổi, chọn cách thức khoa trương như thế này để biểu đạt tình cảm của mình, dũng khí thật đáng tuyên dương.
Hoặc có thể, anh dám nói, là vì hiểu quá rõ ràng rằng, Vương Nhất Bác của hiện tại, trời có sập xuống cũng sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.
/
Những ngày tháng sau khi kết hôn thật ra vẫn là câu nói cũ rích kia, "Sau khi trải qua khó khăn trắc trở, Hoàng Tử và Hoàng Tử từ đó sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi."
Tất cả đều tốt đẹp như trong tưởng tượng, hoặc thậm chí còn đẹp hơn trong tưởng tượng một chút. Chuyện khó khăn duy nhất là, đối với chuyện trở thành một ông bố thực thụ, Vương Nhất Bác vẫn đang tìm tòi học hỏi ở trình độ mầm non.
Cậu bắt đầu dành thời gian xem sách về giáo dục trẻ em, follow các blogger hay chia sẻ kiến thức về mảng này, thậm chí còn đặc biệt lập một acc clone để giới tính nữ, xin vào group giao lưu của mấy trăm mẹ bỉm sữa. Vì để tìm kiếm tài nguyên, có lúc còn buôn chuyện phiếm nửa đêm với hội chị em, nghe bọn họ kể xấu chồng mình tiêu tiền hoang phí như thế nào, một mình chăm sóc con cái vất vả ra sao.
Mỗi lúc như vậy cậu ngoại trừ bất lực ra còn cảm thấy rất vui mừng. Vui mừng vì mình đã tìm đúng người, anh Chiến của cậu quả là một người đàn ông vừa tâm lý vừa đáng tin cậy.
Sau đó cậu sẽ bỏ điện thoại xuống, kéo Tiêu Chiến đang ngủ say trong chăn dậy, dùng sức lực thân thể để cảm ơn anh một trận tử tế.
Sau đó nữa, Tiểu Tỏa đã vào mẫu giáo. Không biết là thế nào, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, toàn bộ giáo viên và phụ huynh của cả lớp đều biết nó có hai người ba, hơn nữa còn vừa đẹp trai vừa có tiền, thế nên mỗi lần tổ chức hoạt động gì, bọn họ đều nghĩ trăm phương ngàn kế để mời hai ông bố này cùng xuất hiện.
Nhưng người làm ba cảm thấy, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới bạn nhỏ, thế nên sau khi về nhà Vương Nhất Bác sẽ nói với bé con, con trai à chúng ta phải học được cách khiêm tốn.
Rất rõ ràng, cháu trai Đại Tỏa của chúng ta vốn chẳng hiểu khiêm tốn là cái gì, nó vô cùng thành khẩn mà nói với Vương Nhất Bác: "Cô giáo con bảo rồi, hội thể thao tháng sau, nếu như hai người đều tới tham gia, sau này cô sẽ xếp cho con và Nựu Nựu ngồi cùng bàn."
Nựu Nựu là ai? Vương Nhất Bác còn chưa kịp hỏi, Tiểu Tỏa đã lại nói với bọn họ, năn nỉ đấy Lão Vương Lão Tiêu, sau này con lớn rồi sẽ báo đáp hai người thật tốt.
Bọn họ của khi đó, chỉ đơn thuần cảm thấy bé con vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, mới không lo nghĩ mà cái gì cũng dám nói với người khác.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng, sau này, trong suốt mười mấy năm tận tới khi vào đại học, con trai yêu quý của bọn họ đã dùng câu chuyện tình yêu của ba mình làm đề tài nói chuyện mà đạp bằng mọi khó khăn trong tình trường, chiếm được vô số trái tim thiếu nữ.
Có điều đây đều là chuyện của sau này.
Điều cần nói trước mắt là, cuộc sống trở nên ngày càng dịu dàng, ngày tháng bình đạm đang tỏa ra muôn vàn ánh sáng, vì yêu thích mà không thấy mệt mỏi, say mê với những lãng mạn của thế tục bình phàm, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Hiện tại đang rất tốt đẹp, tất cả đều giống như những ngày tháng còn dài mà chúng ta trông đợi.
End.
26.01.2022
Lần này là End thật.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT