Đến đêm hôm đó Vương Nhất Bác vẫn trằn trọc chưa yên, cuộc trị liệu thôi miên vừa rồi đã mang lại cho hắn trải nghiệm khác lạ.
Vương Nhất Bác mở điện thoại lên, nhập tên phòng khám tâm lý của bác sĩ Trương trên Weibo, sau đó gõ tên Tiêu Chiến, mấy bài đăng nội dung tràn ngập ca ngợi liền nhảy lên màn hình. Người ta nói rằng anh Tiêu ở bệnh viện này thực sự là bác sỹ tốt. Nhẹ nhàng chuyên nghiệp lại còn rất đẹp trai, bonus thêm một vài biểu tượng cảm xúc điên cuồng.
"Thần kinh." Vương Nhất Bác khinh thường lẩm bẩm, nhấn thoát khỏi Weibo.
Suốt một đêm hắn luôn bị trạng thái nửa mơ nửa tỉnh dày vò, mơ mơ màng màng tỉnh lại lúc nào cũng không nhớ, rất khó xác định được có phải là "tỉnh" hay chưa. Giấc mơ vừa mới trải qua trong tích tắc đã tan biến khỏi trí nhớ.
Bên ngoài trời đang mưa dầm, thành phố thật sự bước vào mùa ẩm ướt. Vương Nhất Bác ghét mưa, nhất là vào những ngày phải đi làm, cảm giác khó chịu vì tắc đường đeo bám dai dẳng, mặt đường thì bẩn, người ta phải mất nhiều thời gian hơn bình thường để mua đồ, lại còn không phơi được quần áo. Nói chung mọi thứ rất khủng khiếp.
Lúc trên đường đi gặp khách hàng với sếp, Vương Nhất Bác lại bật radio lên, mở kênh giao thông quen thuộc. Hôm nay là Chủ Nhật, như thường lệ sẽ có một cuộc phỏng vấn được phát sóng.
"Vậy xin hỏi anh Tiêu, anh nghĩ những người trẻ đương đại nên làm gì để giải tỏa lo lắng trong công việc?"
"Chà, tôi nghĩ mọi người có thể giảm căng thẳng trong công việc bằng cách bỏ bớt một số gánh nặng tâm lý không cần thiết"
Khi giọng nói của Tiêu Chiến thoát ra khỏi đài phát thanh, Vương Nhất Bác dừng lại, hắn không hề mong đợi nghe thấy người này trên chương trình radio, ý định vươn tay ra định chuyển kênh khác.
Giọng nói của vị bác sỹ nọ ở trên đài có vẻ nhẹ nhàng từ tính hơn so với khi nghe trực tiếp. Tông giọng hơi trầm, nhịp điệu rất nhẹ, khi anh nói thường có một số từ bị ngắt quãng.
Vương Nhất Bác nhìn cần gạt nước quét lên kính, đứa trẻ ngồi trên xe bên cạnh nghịch ngợm lật cửa sổ bị cha mẹ kéo lại, bày ra bộ mặt nhỏ chán nản chờ đèn đỏ.
"Nhiều người trẻ bị mất ngủ do áp lực công việc. Vậy thầy Tiêu có mẹo hay nào giúp ngủ ngon không?"
"Bạn có thể tập một vài động tác thể dục làm tiêu hao thể lực, sau khi mệt mỏi có thể chìm vào giấc ngủ nhanh hơn." Giọng điệu của Tiêu Chiến nghe như thể anh đang cười, Vương Nhất suy đoán rằng anh ta có khi còn không biết mình đang nói nghiêm túc, hay chỉ đơn giản thả ra vài câu vô nghĩa.
"Haha, thầy Tiêu nói phải. Đề nghị này cũng giống như lời khuyến khích thanh niên chúng ta, mọi người nên ra khỏi văn phòng và tập thể dục nhiều hơn nhé." Điệu cười nhếch mép của nữ MC khiến Vương Nhất Bác nhớ đến video trên Weibo tối hôm qua, hắn lạnh lùng khịt mũi.
Chương trình trò chuyện của Tiêu Chiến vẫn chưa kết thúc Vương Nhất Bác đã đến nơi rồi. Lúc sắp xuống xe thì phát hiện bị rơi mất thẻ. Sau khi đỗ xe xong, hắn tháo dây an toàn rồi bắt đầu lục tìm chỗ ghế lái phụ. Chắc hẳn lúc nãy quên không kéo khóa túi.
Cả người cắm cúi cặm cụi tìm trong xe, đài vẫn chưa thèm tắt, Tiêu Chiến cùng MC nói hết câu này đến câu khác, Vương Nhất Bác không rảnh nghe kỹ, hắn đâm ra cáu kỉnh. Vì sao ư? Nguyên nhân chính đương nhiên là bởi vì cả đêm mất ngủ.
Đột nhiên tiếng cười của Tiêu Chiến vang lên từ đài phát thanh, đến lúc này Vương Nhất Bác vẫn không biết họ đang nói về chủ đề gì.
"Để tôi chia sẻ với mọi người một điều thú vị, gần đây tôi đã vẽ một bức tranh."
"Anh Tiêu còn có thể vẽ nữa sao. Đa tài thật đấy! Mà đó là loại tranh gì thế?"
"Một con voi trong phòng khách"
Nữ MC có vẻ không hiểu lắm, cô ta sững sờ mất một lúc, nhưng kinh nghiệm nghề nghiệp nhanh chóng hối thúc cô tung hứng cùng khách mời:
"Ồ, nghe có vẻ rất trừu tượng."
"Tôi nghĩ nó khá thú vị." Tiêu Chiến đáp lại, ý cười so với câu trước càng thêm nồng đậm.
Vương Nhất Bác vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, từ dưới ghế lái phụ cầm lên hộp đựng thẻ, tai phải kề ngay sát bộ đàm. Giọng nói của vị bác sỹ tâm lí trên đài đột nhiên trở nên vừa gần vừa dính, như cơn mưa rơi xuống đoạn đường vừa đi qua.
Hắn thề rằng "bức tranh" mà Tiêu Chiến kể chính là giấc mơ mình đã mơ trong trạng thái thôi miên.
Sau khi tắt động cơ, Vương Nhất Bác rút chìa khóa xe ra, chiếc ô tô lập tức trở lại yên tĩnh, âm thanh thuộc về người nọ theo giọng nói bị ngắt quãng của MC mà tạm dừng.
"Thần kinh." Vương Nhất Bác chửi thầm một cái, trực tiếp bước ra khỏi cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT