"Xin chào, tôi là Tiêu Chiến." Vị bác sỹ trong truyền thuyết bước vào, anh chào hỏi rồi đứng trước mặt Vương Nhất Bác. Là một gương mặt điển trai ưa nhìn, kiểu trai đẹp mà khi con gái nhìn thấy sẽ đỏ mặt ngay lập tức, giữa hai đầu mày không mang quá nhiều khí lực, trông rất phù hợp với hình tượng bác sĩ tâm lý.

"Xin chào, tôi là Vương Nhất Bác." Không xã giao chút thì thật mất lịch sự, hắn suy nghĩ một chút liền duỗi tay ra, muốn bắt tay Tiêu Chiến.

Nhưng Tiêu Chiến không định hợp tác với hắn, cụp mắt xuống liếc nhìn bàn tay lơ lửng của Vương Nhất Bác, sau đó lại nâng mi lên, đôi mắt hơi to kia cứ như vậy chớp động lên xuống.

Việc bị hố khiến hắn hơi xấu hổ, Vương Nhất Bác thoáng thấy tia kinh tởm trong mắt Tiêu Chiến.

"Anh Vương ngồi đi, thả lỏng chút. Đừng căng thẳng quá." Tiêu Chiến nghịch ngợm mấy sợi tóc mái đang rủ xuống, sau đó đi tới bàn làm việc của mình, tay chỉ vào một chiếc ghế sô pha ngả ra bên cạnh ra hiệu cho hắn ngồi lên.

"Ồ." Vương Nhất Bác hạ cái tay lơ lửng xuống, làm theo lời bác sỹ.

Phòng làm việc của Tiêu Chiến không lớn lắm nhưng sắp xếp đủ thứ. Còn có cả phòng tắm ở bên cạnh cửa trong, tủ sách chất đầy sách, làm Vương Nhất Bác chỉ nhìn thôi cũng thấy đau đầu. Ngay trước ghế dài là bức tường đang treo một bức tranh, đó là "Ký ức vĩnh cửu" của Dali.

Tiêu Chiến nhìn vào tờ thông tin mà Vương Nhất Bác điền ở quầy lễ tân, viết ghi chép xong liền bắt gặp Vương Nhất Bác đang chăm chú vào bức tranh cổ. Anh mỉm cười, hỏi hắn, "Sao vậy, cậu có hứng thú à?"

"Không hẳn, tôi chỉ nghĩ bức họa này rất khó giải thích" Vương Nhất Bác có chút mất tập trung, lúc nghe thấy giọng nói của Tiêu Chiến liền quay đầu đi, thái dương bắt đầu ngứa ran, bàn tay vươn lên xoa nắn, hai đầu mày nhíu lại. Hắn quyết định không thưởng thức hội họa nữa mà ngả vào ghế tựa.

"Cậu như thế này bao lâu rồi?" Tiêu Chiến đứng lên khỏi bàn làm việc, cầm lấy ghế ngồi vào bên cạnh Vương Nhất Bác.

"Đã bảy tháng... không phải tôi điền thông tin rồi sao?" Vương Nhất Bác thật sự đau đầu khó chịu, hắn trở nên nóng nảy, ngữ khí cũng không còn mềm mại như trước.

"Ồ, vậy cậu hoàn toàn ngủ say, hay nửa tỉnh nửa mê?" Tiêu Chiến không quan tâm, tiếp tục hỏi và ghi vào sổ.

"Có nhiều khi tôi trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, đến rạng sáng cũng chưa chắc đã hoàn toàn tỉnh táo." Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, nam nhân đó đang cặm cụi ghi chép. Có vẻ như nội dung không giống hệt như những gì Vương Nhất Bác đã nói, mà còn thêm vào một số ghi chép của chính anh.

Hắn quan sát một lúc, đến tận khi bắt gặp phải đôi mắt nhướng lên của Tiêu Chiến, cả hai đều sững lại.

"Cậu gặp ác mộng à?"

"Thỉnh thoảng."

"Cậu uống thuốc ngủ bao giờ chưa?"

"Melatonin." Vương Nhất Bác dừng lại, "nhưng nó vô dụng."

"Melatonin chẳng có ích lợi gì cho cậu." Tiêu Chiến mỉm cười, kéo thành một đường chỉ nho nhỏ ở cuối đôi mắt thụy phong, cả gương mặt vô cùng sống động.

"Cậu thường gặp những cơn ác mộng rất đáng sợ sao?"

"Không hẳn toàn thấy ác mộng, mà đúng hơn là những giấc mơ kỳ lạ."

"Ví dụ đi? Không nhớ cũng không sao, nhớ được đến đâu thì nói đến đó."

Vương Nhất Bác nhớ lại giấc mơ của mình đêm qua, thật ra hắn không thể nhớ hết được, hắn chỉ mang máng được một số cảnh rất nhỏ.

"Đêm qua tôi mơ thấy mình đang ở trên đồng cỏ. Sau lưng dường như có biển, thực ra tôi không ngoảnh lại, nhưng tôi chắc chắn đó là biển. Tôi nghe thấy tiếng sóng vỗ."

"Được rồi, sau đó thì sao?"

"Trên đồng cỏ, có một con ngựa đang gặm cỏ ở đằng kia. Nó ở rất xa. Tôi nghĩ tôi không nhìn rõ từ khoảng cách đó, nhưng tôi nhận ra được đó là một con ngựa."

"Được rồi."

Vương Nhất Bác ngừng nói, hắn nhìn thấy Tiêu Chiến đang ghi lại giấc mơ vô lý của mình rất nghiêm túc, hơn nữa anh còn bắt đầu vẽ lên cuốn sổ, sau khi nguệch ngoạc vài nét, Tiêu Chiến quay cuốn sổ về phía Vương Nhất Bác và hỏi: "Như vậy à?"

Trên giấy có hình vẽ một con ngựa đang cúi đầu gặm cỏ trên đồng, phía sau là đại dương và một người đứng ở giữa. Đây không phải là một tác phẩm tỉ mỉ, chỉ được phác họa bằng bút nước đen, nhưng đường nét có vẻ rất ổn, hắn đoán rằng Tiêu Chiến rất giỏi vẽ.

"Ừm, đúng vậy." Vương Nhất Bác hơi bất ngờ, có chút ngượng ngùng gật đầu, đối với hắn mà nói, giấc mơ này có chút nực cười.

Đèn trần trong phòng làm việc sáng quá mức tiêu chuẩn, cảm giác hơi chói, Vương Nhất Bác dụi mắt, sau đó hắn nghe thấy Tiêu Chiến đứng lên, bật đèn sàn trong phòng làm việc và một chiếc đèn chùm, số đèn còn lại bị tắt đi. Ánh sáng ấm áp khiến căn phòng chói lóa dịu dàng lại.

"Tại sao lại như thế?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, hắn rất buồn ngủ, đầu óc choáng váng, giọng nói trở nên yếu ớt.

"Tại sao tại sao?" Tiêu Chiến tiếp tục viết vào sổ, đầu không hề ngẩng lên.

"Tại sao lại có biển sau đồng cỏ?"

Tiêu Chiến bỗng nhiên cười híp mắt lại như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười vui nhộn nào đó, sau đó đóng sổ ghi chú.

"Ngốc quá, mộng không phải thực đâu."

Vương Nhất Bác thở dài dựa đầu vào ghế, hắn không có quá nhiều hy vọng vào việc chẩn đoán hay điều trị lần này, nhưng thà giết nhầm còn hơn bỏ lỡ cơ hội.

"Cậu đã từng bị ảo giác chưa?"

Đột nhiên giọng nói của Tiêu Chiến vang lên bên tai Vương Nhất Bác, anh lại gần hơn một chút, thanh âm rất nhẹ nhàng, hắn lắc lư di chuyển sang phía bên kia trong tiềm thức.

"Vẫn chưa."

"Tốt rồi, có nghĩa là cậu chưa đến mức quá nghiêm trọng." Anh thu người lại, lấy thứ gì đó đặt vào tay hắn, đối diện với Vương Nhất Bác và nói: "Thử xem nhé."

"Thử? Thử cái gì cơ?"

"Để tôi tìm hiểu giấc mơ của cậu, tìm ra lý do vì sao cậu không ngủ được." Nói xong, Tiêu Chiến đưa tay lên trước mặt Vương Nhất Bác, khớp ngón tay thả lỏng, một chiếc đồng hồ bỏ túi rơi ra.

Hắn nghĩ trò này thật nực cười, hóa ra là phương pháp thôi miên kiểu cũ, chiếc đồng hồ bắt đầu đung đưa qua lại theo động tác tay của bác sỹ tâm lí, từng nhịp từng nhịp rất chậm rãi, nhìn qua chiếc đồng hồ bỏ túi chính là bức tranh của Dali.

Vương Nhất Bác vốn đã nhanh chóng bị chiếc đồng hồ lắc lư thu hút, xong hắn lại lơ đãng nhìn vào bức họa, cảm giác như thể đang nhìn cần gạt nước trên xe ô tô vào một ngày mưa.

"Nhắm mắt lại." Giọng Tiêu Chiến trở nên dịu dàng lạ thường, giống như mưa rơi từ mái hiên, nhẹ bẫng.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nhắm mắt chìm vào bóng tối, kim đồng hồ chuyển động vang lên tích tắc, hắn cảm thấy cơ bắp vốn đang căng thẳng bắt đầu thả lỏng. Đúng là mới đầu có chút bức bối, nhưng những căng thẳng này rất sớm biến mất. Ý thức dần tan rã bởi một cơn buồn ngủ nặng nề không thể cưỡng lại được.

"Cậu có thấy nó không?"

"Hả?" Giọng nói của người thôi miên trở nên rất trầm thấp, âm lượng cũng rất nhỏ, tựa như không phát ra từ cổ họng.

"Nói cho tôi biết, cậu đã nhìn thấy gì?"

Vương Nhất Bác nhìn thấy một biệt thự nhỏ kiểu Châu Âu, hắn đang ngồi ở bàn bếp, trong bồn rửa có rất nhiều bát đĩa chưa rửa dính đầy vết dầu mỡ. Trông thật kinh tởm. Trong phòng dường như rất vắng vẻ. Hắn đứng dậy đi ra ngoài và nhìn thấy một con voi trong phòng khách.

Vương Nhất Bác không hiểu tại sao voi lại ở giữa phòng khách? Hắn nhìn kĩ thêm một lát, bỗng con voi quay đầu về phía hắn, hất chiếc vòi dài của nó và bắt đầu khịt mũi. Vương Nhất Bác có thể nhìn rõ từng nếp gấp trên da voi, hắn sững sờ như tượng đá, không dám nhúc nhích.

Đột nhiên một âm thanh giòn tan vang lên, giống như có thứ gì đó gõ vào mặt kính, Vương Nhất Bác rùng mình một cái, hoảng sợ mở mắt ra, hắn nhìn thấy Tiêu Chiến đứng bên cạnh, đằng sau là toàn bộ phòng làm việc.

"Có chút đau." Tiếng kêu lí nhí phát ra, Vương Nhất Bác chưa nhận thức được mình đang làm gì, tay vẫn run lên bần bật, lúc hắn phát hiện ra mình đang nắm chặt cổ tay Tiêu Chiến đến đỏ lựng liền bị dọa cho hết hồn. Vương Nhất Bác vội vàng thả tay ra.

"Tôi xin lỗi."

"Không sao, người lần đầu tiên bị thôi miên sẽ rất căng thẳng và sợ hãi." Tiêu Chiến xoa xoa cổ tay bị hắn véo đỏ, lắc đầu, sau đó cầm lấy cuốn sổ trên tay lật xem, ngồi đối mặt với Vương Nhất Bác. Trong cuốn sổ vẽ giấc mơ mà Vương Nhất Bác vừa trải qua, một giấc mơ phi lý kèm theo một con voi sống động.

"Là như vậy sao?"

"Đúng rồi."

Vương Nhất Bác thực sự không hiểu Tiêu Chiến định làm như thế nào. Anh đã sử dụng thuật thôi miên, sau đó để hắn chìm vào một giấc mơ kỳ lạ rồi vẽ lại thành tranh.

Đèn trong phòng làm việc được bật lên, sáng chói như cũ, Tiêu Chiến rót một ly nước cho Vương Nhất Bác bảo hắn uống. Lại nói rằng thôi miên là việc rất khó, anh yêu cầu hắn hãy nghỉ ngơi một chút trước khi đi.

"Vậy là kết thúc ư?" Vương Nhất Bác cầm lấy nước uống một hớp, trong lòng vẫn tràn ngập khó hiểu, cảm thấy được chính mình không hề nhận được cái gọi là "chẩn đoán" hay "trị liệu".

"Nếu không thì sao?" Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, người đang uống nước giơ hai tay lên, lộ ra cổ tay cùng khớp xương rõ ràng. Ánh mắt anh cố ý nán lại thêm một chút rồi mới chịu rời đi, quay đầu tiếp tục công việc xem sổ ghi bệnh.

"Không phải cần kê đơn thuốc gì đó hay sao? Như thuốc ngủ chẳng hạn."

"Không, liệu pháp thôi miên lúc đầu sẽ không sử dụng thuốc." Tiêu Chiến mỉm cười. "Ngày mốt quay lại nhé." Nói xong anh khép lại sổ, đi tới chỗ Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không thích quá gần người khác, hắn là một người đặc biệt quan tâm đến cảm giác ranh giới, và trong một khắc ấy, hắn đã lùi lại hai lần.

"Cậu không thích ở quá gần người ta, nhưng lại có sở thích bắt tay người lạ?" Tiêu Chiến đột nhiên nói thế khiến Vương Nhất Bác sửng sốt co lại, hắn cũng không hiểu nổi mình bị làm sao. Lúc nãy khi vừa gặp mặt lần đầu, hắn thế mà đã chủ động bắt tay.

Nghĩ lại thấy hơi nhột, thái dương Vương Nhất Bác bắt đầu đau nhức, hắn phải đưa tay lên xoa bóp vài cái.

"Nếu đau đầu dữ dội quá, tôi sẽ cho cậu uống thuốc giảm đau." Tiêu Chiến nhìn hắn, tóc hai bên thái dương hơi xù lên rồi xõa xuống, nhìn có vẻ hơi ngốc nghếch.

"Cảm ơn." Vương Nhất Bác gật đầu rời đi. Tiêu Chiến cũng không ra ngoài tiễn, anh ngồi xuống bàn làm việc, nhìn lướt qua bức tranh treo trên tường, bố cục rối rắm giống như giấc ngủ mất kiểm soát và những giấc mơ hỗn loạn. Mọi thứ đều khiến anh cảm thấy cáu kỉnh.

Trên đường trở về, xe đã chạy chậm từ lâu, bên ngoài trời bắt đầu tối, mưa lại rơi, không khí trở nên ẩm ướt. Vương Nhất Bác nhớ lại lần "khám bệnh" vừa rồi vẫn cảm thấy rất khó hiểu. Tâm trí trở nên kỳ lạ, cuộc hẹn này xem ra có vẻ khác với tư vấn tâm lý hắn thường nghĩ.

- Hôm nay sao rồi? Ông chủ rất sớm đã gửi WeChat hỏi thăm tình hình.

...

- Là như vây, ngày đầu tiên không có gì đặc biệt. Anh ta hẹn tôi ngày khác lại đến.

Vương Nhất Bác vốn là muốn phàn nàn, nhưng sau khi nghĩ lại việc sếp hắn đã tốn công sắp xếp nhiệt tình như thế, một chút chuyện nhỏ phát sinh cũng không đáng nhắc đến nữa.

*And Then There Were None là tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng của Agatha Christie, tác phẩm ăn khách nhất của tiểu thuyết gia bán chạy nhất thế giới. Một kiệt tác mang theo sự bí ẩn và hồi hộp, nó trở thành một phần quan trọng trong văn học đại chúng kể từ lần đầu xuất bản năm 1939. Câu chuyện kể về mười người lạ được triệu tập đến một hòn đảo tư nhân ngoài khơi Devon. Chủ nhân hòn đảo là một triệu phú lập dị chưa từng lộ mặt. Mười vị khách có rất ít điểm chung ngoại trừ việc mỗi người đều có một bí mật khủng khiếp trong quá khứ.Họ không hay biết rằng bản thân đã trở thành đối tượng bị ám sát. Một mình trên đảo và bị mắc kẹt bởi thời tiết khắc nghiệt, từng người một bắt đầu trở thành con mồi cho kẻ sát nhân giấu mặt, một kẻ đang ẩn mình trong số họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play