Chương 987:

 

Khi phục vụ 309 cầm rượu đỏ bình xuất hiện, cô liền biết đây là Tô Hi.

 

Bên kia truyền đến giọng tên phục vụ: “Lê tiểu thư, chủ tử nhà tôi vẫn nói cô không phải là người tầm thường, cô quả nhiên thông tuệ.”

 

“Cám ơn nhiều, chuyển lời cho chủ tử nhà anh, bảo anh ấy tới đón tôi.”

 

Lê Hương cũng không nói Tô Hi đón cô ở đâu, dù sao cho dù rời khỏi làng du lịch này, bên ngoài còn có thế lực hai nhà Mạc Lệ cùng Thượng Quan Đằng nhìn chằm chằm, cô muốn xem thử rốt cuộc Tô Hi dùng cách gì từ gọng kìm hai phía này đón cô đi được, cô cũng không nói gì mà trực tiếp cúp điện thoại.

 

Thả di động lại về túi Lệ Yên Nhiên, cô buông Lệ Yên Nhiên ra.

 

Cảm giác đau đớn cả người Lệ Yên Nhiên như vậy trong nháy mắt lui sạch, cô ta nhìn một chút cổ tay mình, đã bị Lê Hương túm đỏ.

 

Không nghĩ tới Lê Hương này hung hăng như thế, dĩ nhiên động thủ với cô ta.

 

Lệ Yên Nhiên nỗi trận lôi đình, cô ta vô cùng căm hận oán độc nhìn Lê Hương: “Lê Hương, mày đến tột cùng muốn làm gì, vừa rồi mày cầm điện thoại của tao gọi cho ai?”

 

Lê Hương chẳng buồn liếc đến Lệ Yên Nhiên, cô trực tiếp tự tay mở ra cửa phòng vệ sinh, đi ra ngoài: “Mạc Tuân động tay động chân với điện thoại tôi, tôi không liên lạc với bên ngoài không được, cho nên vừa rồi mượn điện thoại cô dùng một lát.”

 

Cái gì? Lệ Yên Nhiên cũng mơ hồ đã nhận ra Lê Hương khác thường: “Lê Hương, mày tưởng mày có thể lừa anh Tuân sao? Tao sẽ mách anh ấy.”

 

Lê Hương dừng bước, hiện tại cô dừng ở trên cầu thang, nơi đây rất nguy hiểm, trật chân một cái liền lập tức té xuống.

 

Đôi mắt sáng của Lê Hương rơi trên mặt Lệ Yên Nhiên: “Tôi đã nói cho cô biết, chẳng lẽ còn sợ cô nói cho Mạc Tuân?”

 

“Mày?

 

Lệ Yên Nhiên tức chết, cô ta hoàn toàn không biết hiện tại Lê Hương đang có ý gì, cô ta giống như con cờ trong tay Lê Hương tùy ý trêu đùa.

 

Kỳ thực suy cho cùng, Lê Hương vẫn là ỷ vào tình yêu của Mạc Tuân với cô.

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Lệ Yên Nhiên bởi vì ghen ghét mà trở nên vặn vẹo, cô ta hung tợn nhìn chằm chằm Lê Hương: “Lê Hương, mày đừng đắc ý, anh Tuân chẳng mấy chốc sẽ nhìn thấu gian kế của mày, anh Tuân sẽ hiểu chỉ có tao mới thực sự yêu anh ấy, tao sẽ đợi anh Tuân, anh Tuân sớm muộn cũng có một ngày sẽ yêu tao!”

 

Lê Hương không có biểu cảm gì, cô giơ tay lên nhỏ bé vén một lọn tóc ra sau tai: “Ò, thật không?”

 

Bởi vì động tác vuốt tóc này của cô, làn váy trắng khẽ lộ ra, lộ ra cỗ trắng trong kia vài cái rất sâu ô mai ấn.

 

Lệ Yên Nhiên thấy được dấu hôn trên người Lê Hương, sắc mặt cô ta biến đổi: *Lê Hương, mày ngủ với anh Tuân?”

 

Lê Hương nhìn Lệ Yên Nhiên, trong tròng mắt nhuộm vài phần ý cười nhưng chưa đạt đến đáy mát: “Lệ Yên Nhiên, cô rất hâm mộ nhỉ? Người đàn ông cao cao tại thượng giống như Mạc Tuân, một thân khí chất sang trọng kiêu căng cắm dục kia, anh ấy chắc hay vào trong mộng xuân của cô lắm?”

 

Lê Hương khoe khoang thành công cho kẻ thất bại Lệ Yên Nhiên này nhìn, Lệ Yên Nhiên tức muốn hộc máu, nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng lại, cười đắc ý nói: “Lê Hương, mày đắc ý cái gì, mày quên đoạn video tao gửi mày rồi hả, tao đã ngủ với anh Tuân.”

 

“Đêm đó anh Tuân rất tốt với tao, làm rất mãnh liệt, Lê Hương, cái này cũng phải cám ơn mày, có phải chất độc kia của mày sắp phát tác lại rồi không? Vậy anh Tuân lại sắp ngủ với tao nữa rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play